Lời Hứa 4 - Lựa Chọn Trang 8

Choáng tỉnh giấc vì tiếng cãi nhau ồn ào, bực thật ngủ chút cũng không yên được.

- Thế mày nói chúng tao ăn gian à?

- Tui không nói thế, nhưng tất cả những thứ anh gọi đều được chúng tui lưu qua máy thì làm sao lầm được.

- Mày nghĩ máy móc không lầm hả?

- Cho dù máy móc có lầm thì tui vẫn nhớ rõ những món mà bàn anh đã gọi ra.

Hắn rót thêm một ly nữa rồi nhìn nó đứng tranh cãi với tụi kia, cũng mồm mép dạn miệng quá nhỉ, có ngán gì tụi kia đâu chứ. Hắn uống một hơi cạn hết ly bia, không hiểu anh hai mà thấy cảnh này có còn nói nó hiền không đây. Hắn cười thầm.

Chà có động tay động chân rồi, cãi nhau không lại thì muốn động thủ đây mà. Cái chú hàng ngày trực trước quán đâu nhỉ, ông ấy mà vào thì tụi này ra đi lần lượt thôi. Hắn đưa tay xoa nhẹ trán, hôm nay uống nhiều quá rồi.

Nhìn qua bên chỗ nó lúc này lũ kia đang đập phá bàn ghế làm cho một số khách hoảng sợ phải tránh đi.

- Các anh làm gì vậy? Dừng lại.

Trả lời cho câu hỏi của nó là cái tát mạnh vào mặt, nó choáng váng lùi ra phía sau. Hắn đập cái ly xuống bàn.

- Tụi mày dừng lại hết. – Hắn hét lên.

Nó nhìn qua trông thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu rất đáng sợ … bọn kia như cũng chững lại vì thấy hắn như thế, nó trông xuống bàn tay của hắn lúc này … máu chảy đỏ thẫm.

- Mày là ai? Muốn gì? Xen vào …

Chưa nói dứt câu thì một cái chai do hắn cầm đã phang trúng ngay đầu tên đó, thấy thằng bạn ngã xuống ôm đầu đau đớn, bọn kia liền xông vào.

Ngay lúc đó chú bảy cùng nhỏ Ly về tới, chỉ vài đòn đẹp đẽ gọn gàng bọn kia đã nằm dài trên sàn. Nhỏ Ly đồng ý thả cho bọn chúng về sau khi tát cho mỗi tên chừng vài chục cái mà cứ mỗi cái tát thì nhỏ đều quay qua hỏi nó được chưa.

- Có cần lấy hóa đơn không anh trai? – Nhỏ hỏi tên quấy rối.

Tên này lắc đầu như điên, mắt lấm lét nhìn qua chú bảy. Cả bọn ôm nhau mà chạy làm nhỏ Ly không kịp nói thêm tiếng nào.

- Có sao không Nhân … tao về trễ quá.

- Tao không sao.

Nó đáp lại lời nhỏ nhưng mắt nhìn khắp quán … không thấy hắn.

 

21.

Hắn mở cổng ra rồi chạy xe vào, ôm cái tay đỏ đầy máu đi thẳng vào tollet hắn xả nước cho máu trôi đi, không biết có cắt trúng mạch máu không mà chảy không dứt thế này.

Hắn đi ra phòng khách ngồi xuống ghế, lấy bông thấm hết máu đang chảy ra, khỉ thật buồn ngủ quá, hay mặc kệ cho nó chảy … hết máu chắc tự dừng thôi.

Tiếng chuông cửa làm hắn phải nhìn ra ngoài, giờ này còn ai tới nữa chứ, hôm nay anh hai đi nhậu với bạn về trễ lắm mà.

- Có sao không? - Nó đứng ngoài cổng nhìn vào tay hắn mặt lo lắng.

- Cái gì có sao?

Thấy nó nhìn vào tay hắn mới chợt nhớ.

- À không sao.

- Mở cửa ra nhanh. – Nó giục hắn.

- Để làm gì, về đi tui không sao.

- Mở ra nhanh, thấy máu đang chảy không? – Nó quát.

Nhoẻn miệng cười, hắn lầm bầm trong miệng … đồ hung dữ, vừa mở cổng ra nó kéo hắn đi thẳng vào trong.

- Nè … làm gì vậy, tui không có hứng với cậu. – Hắn làu bàu nói giọng mệt mỏi.

- Đồ điên, ngồi xuống xem.

Nó mở trong cặp lấy ra băng gạc, nước oxy già, thuốc đỏ rồi bắt đầu chăm sóc vết thương ở tay hắn. Nhìn nó làm hắn cũng thấy mắc cười, nằm dài xuống tay đặt trên gối để nó băng bó, hắn nhắm mắt lại ngủ.

Băng bó xong vết thương nó nhìn lại thì thấy hắn đã ngủ khò ngon lành, trên đời chưa từng thấy tên nào lạ đời như hắn, vết thương sâu như thế mà vẫn ngủ được làm như là da trâu chắc, mà lúc ấy sao hắn lại làm thế chi không biết, thấy hắn bị chảy máu vì bảo vệ nó làm trong lòng xót xa thế nào chẳng rõ.

Hôm nay anh lại đi nhậu với bạn nữa chứ, thôi không nên gọi kẻo anh lo, dù gì cũng đã ổn hết rồi, giờ nên về hay nên ở đây không biết, nếu bỏ về thì cũng vô tình quá … cũng do mình mà hắn mới bị thế mà.

Nó đưa tay thăm lại vết băng trên tay hắn, có vẻ chắc chắn rồi. Chợt hắn nắm chặt tay nó lại làm nó giật mình. Nhìn qua thì thấy mắt hắn vẫn còn ngủ nhưng khóe mắt dường như có nước.

- Mẹ …

“Mẹ”, mẹ nào ở đây chứ, ra là nhớ mẹ đến nỗi khóc à, xì thiệt là … tay bị thế còn không biểu lộ chút đau đớn gì mà lại khóc vì nhớ mẹ.

- Lớn rồi còn khóc, đồ mít ướt.

Nói thế nhưng nó mỉm cười và để tay cho hắn nắm, chỉ lần này tui thay thế mẹ cậu một lần thôi đấy, lần sau không có thế nữa đâu.

Mà vừa rồi sao tự dưng lại buột miệng nói câu đó thế ta, ngày xưa dường như cậu nhóc kia cũng nói với nó một câu tương tự như thế, kết

 

quả là đánh nhau tơi tả.

Sao lâu rồi mà không chịu thả tay ra nữa, nắm gì mà chặt thế không biết, nửa muốn lấy tay lại nửa muốn không, nó phân vân nhưng rồi cũng đành để thế. Dựa lưng ra sau nó cũng từ từ đi vào giấc ngủ.

Giật mình vì cái tay đau nhói, hắn thấy nó đang dựa lưng vào ghế ngủ … ủa sao nó lại ở đây? Nhìn xuống cái tay băng bó hắn mới gục gật đầu nhớ lại chuyện tối qua.

Đã hơn bốn giờ rồi mà anh hai vẫn chưa về, có về mà thấy nó nằm ngủ thế này chắc cũng hết hồn luôn đấy chứ.

Vào phòng hắn đem ra một cái chăn lớn đắp ngang người nó, bước ra nhà sau hắn mở tủ lạnh lấy lon bia rồi khui uống.

Hắn đốt thuốc hút, đầu hắn lúc này không rõ nên suy nghĩ gì hay làm gì … cứ mù mịt như có một khối to tướng gì đó đang chứa đầy đầu. Nhưng biết làm gì thêm đây, ba đã nói thế rồi thì chỉ chắc chắn phải như thế, không thể nào cãi được.

- Tối qua uống chưa đủ sao mà giờ này còn uống? – Nó đứng kế bên trừng mắt nhìn hắn.

- Ủa? Dậy rồi à.

Không đáp lại lời hắn, nó giựt lấy lon bia trên tay lẫn điếu thuốc hắn cầm, nó ực một hơi hết lon còn điếu thuốc thì nó dụi vào gạt tàn.

- Bổ béo gì cái thứ này mà uống, lại còn hút thuốc … chắc chắn cậu sẽ chết sớm.

- Sao tự dưng quan tâm tui thế? Không phải ghét tui lắm à.

- Tất nhiên là ghét nhưng chuyện nào ra chuyện đó, do tối qua cậu vì tui mà như thế thì tui cũng không bỏ mặc được.

Hắn quay đi chỗ khác miệng nhoẻn cười, tự dưng nghe nó nói thế cũng vui nhỉ.

- Này, da cậu làm bằng chất liệu gì mà tối qua máu chảy như thế nhưng chẳng thấy thay đổi sắc mặt gì cả?

- …………………………………

- Bộ không biết đau à?

- Sao không biết đau, nhưng so với lúc nhỏ thì cái này có nghĩa lý gì. – Hắn đáp lại.

- Lúc nhỏ … bộ có gì xảy ra?

Hắn không trả lời chỉ quay lưng lại kéo áo lên … nhìn vào lưng đầy những vết sẹo tự dưng người nó hụt hẫng đi ruột gan như chùng lại, nó cảm thấy xót xa kinh khủng.

- Sao … sao mà …

- Lúc nhỏ vì đòi mẹ nên bị ba dùng roi đánh, có lần ba đánh ngã vào chậu bông … rồi bể sau đó mất đà nằm lên.

Nó mím môi chặt lại, ba mẹ nó … từ nhỏ nó chưa từng bao giờ bị như thế, dù ba có đánh vài lần nhưng so với những trận đòn của hắn thì đó chỉ như là hạt cát.

- Sao lại ác như thế chứ. – Nó buột miệng.

Hắn cười nhưng nó thấy rõ đó chỉ là nụ cười cay đắng và uất hận, phải chi có thể trả lời được cho nó vì sao ba hắn lại như thế với hắn, thực sự đó là câu hỏi đến tận giờ vẫn chưa thể biết được lời giải.

- Nhưng vì cớ gì cậu lại bị như thế?

- Tui cũng không biết … nhưng có lẽ tui không đáng được sinh ra trên đời.

- Làm gì không đáng, tất cả mọi người tồn tại đều có ý nghĩa, không vì mình này thì cũng là vì người khác, chẳng có ai là không đáng cả.

Hắn nhìn nó ánh mắt buồn, nó đồng cảm với ánh mắt ấy.

- Thế tui tồn tại vì ai?

22.

- Câu hỏi đó phải do cậu tự tìm câu trả lời, nhưng tui nghĩ nếu không vì người cậu yêu thì cũng là vì mẹ cậu.

- …………………………………..

- Sao im lặng vậy, thế từ trước đến nay cậu chưa yêu ai hết à?

- ……………………………………

- Chưa hứa hẹn gì hết sao?

Hắn lắc đầu, đối với Nga có phải là tình yêu không nhỉ … chắc không phải, hứa hẹn thì làm gì có … mà nhắc đến lời hứa hắn bỗng dưng nhớ lại chuyện xưa, lời hứa của những đứa con nít với nhau. Một thời gian hắn mong chờ để về lại nơi đó tìm cậu ấy, nhưng đến khi có cơ hội về thì không thấy cậu ấy đâu nữa.

- Mà quê của cậu …

Tiếng xe phía trước nhà làm hắn phải dừng câu hỏi lại, anh hai về rồi.

- Ủa? Sao em lại ở đây?

- Dạ … do … - Nó đưa mắt nhìn hắn.

- À, cái tay em bị thương nên Nhân tới băng bó dùm. – Hắn giơ tay lên cho anh xem.

- Sao bất cẩn quá vậy? Rồi có bị gì nữa không?

- Không sao đâu. – Hắn quay vào nhà.

- Nó bị sao thế em? – Anh hỏi.

Nó kể lại mọi chuyện cho anh nghe, anh im lặng lâu lâu lại gật đầu.

- Nói ra cũng vì em mà Vĩnh bị như thế.

- Em đừng trách mình, tính nó từ trước đến giờ thế mà, thời còn đi học bên kia nó đánh nhau như thế hoài. – Anh cười.

- Nhưng cũng do em một phần …

- Thôi mà, nếu em bị như thế mà nó ngồi yên để xem thì anh còn trách nó hơn nữa đấy.

Nó mỉm cười với anh, yêu anh thiệt đấy biết cách an ủi người khác ghê.

- Này, vào ngủ với anh nhé. – Anh nháy mắt với nó.

- Thôi, sáng rồi mà, với lại có Vĩnh ở nhà nữa.

- Có thì sao đâu, nó ở phòng nó chứ có ở phòng anh đâu mà em lo.

Nói dứt lời anh bế nó lên mặc cho nó phản đối rồi đi thẳng vào phòng.

…………………………………………� �…………………………………………� ��….

Viên đá … đúng rồi nó ở đâu ta?

Hắn mở tủ kéo thùng đồ ra lục tung lên … chẳng thấy đâu cả, dường như lúc nhỏ … đúng rồi, anh hai thích viên đá nên ba bảo hắn phải nhường cho anh.

Loading disqus...