Lời Hứa 4 - Lựa Chọn Trang 7

- Làm sao mà anh biết được chứ. – Ly trợn mắt lên hỏi.

- Thì người yêu của Nhân là anh trai tui.

- Suỵt.

Nhỏ nhìn xung quanh rồi kề sát mặt hắn.

- Nhỏ tiếng dùm, thế ra anh trai của anh là anh Phong à?

- Ừ.

- Vậy cũng có duyên thiệt ha. – Nhỏ cười toe toét.

Hắn mỉm cười duyên nợ gì chứ, hắn chẳng bao giờ tin vào cái gọi là số phận cả. Đặt tiền lên bàn hắn mặc áo khoác vào rồi bỏ đi, giờ cũng rảnh qua bên ấy xem nó vật lộn với cái mớ việc ấy thế nào.

 

19.

Nhìn vào nhà nó, hắn đi sát vào hai bên mép tường … chẳng thấy cái chuông nào cả, nhà gì mà không gắn chuông, khách đến thì gọi thế nào.

Ngồi dựa vào cửa hắn ngước lên bầu trời đầy sao.

Bỗng dưng mất đà hắn bật ngửa ra phía sau, của mở ra hắn nhìn lên thấy nó đang nheo mắt lại nhìn xuống vẻ bực bội.

- Tưởng ai … - Nó liếc hắn.

- Này, bất lịch sự quá đấy, biết tui thì không ra mở cửa chứ gì. – Hắn vừa nói vừa phủi bụi phía sau áo.

- Đúng đấy. – Nó đóng cửa lại.

- Ê, không mời tui vô nhà à, gì mà … kì cục thế. – Hắn lấy tay chận cửa lại.

- Gì mà kì cục, thích thì mời không thích thì không mời. – Nó đáp lại, ra sức đóng cửa lại.

- Dù gì tui cũng là em của người yêu cậu đấy. – Hắn chẳng vừa cũng ra sức kéo cửa ra.

- Em người yêu à? Lúc trước tui nhớ còn hù dọa nữa mà.

- Chuyện đó tui nói để cậu tránh chứ không phải hù dọa.

- Sao cũng được … bỏ tay ra coi. – Nó dồn hết sức đóng cửa.

- Không thì sao … nếu không được mời vô nhà thì thế này đến sáng.

Nó buông tay ra hắn lỡ trớn bật ngược ra sau, khỉ thật thằng này chơi nhiều trò hiểm quá. Nó bước vào trong nhà hắn nhìn theo với suy nghĩ vậy là chắc được vô rồi, thôi kệ rảnh không có gì làm thì vào chơi chút cũng được.

Hắn lật từng trang sổ do nó thiết kế, nhìn vào màn hình máy tính hắn lắc đầu … chà yêu cầu nhiều thế này mà làm lại gấp quá không biết có đạt không đây.

- Đừng có đụng vào, mệt lắm rồi đó.

Nó đặt ly nước xuống bàn rồi ngồi phịch xuống ghế, nhìn hắn với vẻ mặt uống cho xong rồi về cho lẹ.

Hắn nhìn lại nó rồi cười ma mãnh, làm gì mà chưng ra cái bộ mặt như đưa đám thế không biết.

- Qua đây làm gì? – Nó hỏi.

- Chơi, không được à. – Hắn đáp.

- Tui không rảnh đâu, việc bù đầu đấy. – Nó quát.

- Đùa chút thôi mà, làm gì mà nóng tính quá không biết. Qua để nói chút chuyện về ông anh nhà tui thôi.

- Anh ấy thế nào?

- Thì cũng khổ tâm lắm … công ty khiển trách … đau lòng khi phải kỉ luật người yêu rồi lại bị giận. – Hắn ngồi kể.

- Tui không có giận anh ấy.

- Đi mà nói. – Hắn gãi gãi đầu.

- Chỉ có thế thôi à? Chuyện cậu nói chỉ có thế?

- Ừ thì … có nhiêu thôi.

- Xong rồi thì về đi. – Nó đeo kính vào làm việc tiếp.

Hắn im lặng rồi cầm ly lên uống nước, cớ gì cứ phải đuổi mình về mới được chứ.

- Nè, có cần tui giúp không?

- Không cần, cậu về là giúp tui rồi.

- Làm trong hai ngày có kịp không?

- Không kịp thì tui ngồi đây làm gì. – Nó cáu gắt.

- Thôi … thôi được rồi tui về.

Nói rồi hắn đứng dậy ra về, nó đứng chờ hắn dẫn xe ra mà mặt vẫn không thay đổi biểu cảm chút nào.

- Nhớ gọi cho anh tui đấy, anh ấy buồn lắm.

- Không cần cậu lo, rỗi chuyện.

Khi hắn đi rồi nó đứng suy nghĩ về lời nói của hắn, giận anh chút vậy cũng được rồi … vào gọi cho anh thôi, giận anh làm bứt rứt trong người chẳng làm được gì cả.

Bước vào công ty, tay nó giữ rịt chiếc đĩa, từ giờ cho đến lúc nộp cho anh đừng hòng nó rời tay. Hắn đang đứng dựa lưng vào tường thấy nó hắn hỏi.

- Sao mắt thâm quầng dữ thế? Thức liên tục luôn à.

- Kệ tui.

- Ờ thì … thôi.

Dung đi ngược chiều lại với nó, mắt nhìn vào chiếc đĩa trên tay.

- Xong chưa Nhân, ổn hết hả? – Nhỏ hỏi với vẻ mặt quan tâm.

- Cũng xong rồi Dung.

- Ừ, thiệt là xui xẻo, từ nay đừng nên sơ ý quá nha.

- Nhân biết rồi.

- Ảnh hưởng tới mọi người trong phòng hết …

- Nhân xin lỗi. – Nó cúi đầu.

Hắn đứng cạnh bên theo dõi cuộc nói chuyện của nó và Dung, giọng

 

nói của cô gái này dường như là người hôm trước dưới hầm gởi xe … hắn nhớ lại lời anh nói hôm trước, cô này cũng mới vào làm. Để thử xem đã.

Khi nó đi khuất hắn quay lại vỗ vai Dung.

- Hình tui nhìn đẹp không? – Hắn hỏi.

Một thoáng bối rối lộ ra trên mặt Dung không thoát khỏi mắt hắn.

- Anh … anh nói gì?

- Hình tui chụp hôm trước cô xem có đẹp không? – Hắn mỉm cười.

- Hình … anh có lầm tui với ai không?

- Chậc, thôi thì xem như tui lầm … tui hi vọng lần này tui “lầm” thì người khác cũng biết để không giở trò nữa, được không? – Hắn nhấn mạnh từng lời.

- Anh điên hả? Nói những chuyện chẳng hiểu gì cả.

Dung bước đi nhanh để hắn nhìn theo đắc ý, hi vọng lần này cô nàng biết sợ mà không giở trò gì thêm, con gái mà thủ đoạn khiếp thật.

…………………………………………� �…………………………………………� ��…………

Ngồi suy nghĩ mà lòng cứ bực tức không yên, đánh vào bàn phím một cái mạnh, Dung đứng dậy thở hắt ra, ánh mắt hằn lên vẻ ác độc.

- Sao hắn lại biết, sao hắn lại biết … - Nhỏ lẩm bẩm trong miệng.

Hôm trước tên kia giao lại cho nhỏ mấy bức hình của hắn rồi nói là không thể làm việc mà nhỏ nhờ được, hỏi thì tên đó chỉ trả lời là sợ … sợ cái gì kia chứ, chỉ theo dõi chụp hình giao lại thôi mà, có thế thì sợ việc gì.

Nhìn lên mấy bức hình trên bàn, cái mặt đáng ghét khó ưa, lý do gì lại xen vào chuyện của nhỏ chứ, lại thêm việc sáng nay … tức thật.

Mà lạ là sao hắn lại biết nhỏ là kẻ chủ mưu lý nào tên kia đã tiết lộ … không thể đâu, đời nào tên đó dám. Hay nhỏ đã sơ hở gì để hắn biết được … nếu thế thì quá tệ rồi.

Phải tìm cách khác.

 

20.

Đưa điếu thuốc vào miệng hắn nhắm mắt lại gục đầu xuống bàn nhớ lại chuyện trưa nay.

“Con chỉ cần giúp anh con làm tốt công việc của nó là được rồi.”

“Nhưng mà giờ anh đã ổn định nên con muốn làm việc mình thích.”

“Ba biết nó vẫn chưa ổn.”

“Sáu năm rồi ba, anh làm đã được sáu năm. Hơn một tháng làm con biết anh đủ sức để tự mình đảm đương được.”

“Thế việc con muốn làm có phải là tự lập một công ty vớ vẩn nào đó?”

“Con không thấy nó vớ vẩn.”

“Tiếp tục việc làm ở công ty, được chứ.”

“Nhưng ba à …”

“Ba không thích nói nhiều con hiểu không?”

“………………………..”

Thế là ông cúp máy, cuộc sống của hắn có phải là suốt đời sẽ hỗ trợ anh hai hay không? Tốt nghiệp văn bằng thạc sĩ quản trị tại Mỹ hắn ao ước có thể tự tay gầy dựng nên một sự nghiệp để hắn có thể lo cho mẹ, cho mẹ được sống yên bình trong những ngày tháng sao này, thế nhưng hắn đã làm được gì chưa? Chưa được gì.

Từ thưở nhỏ hắn đã đứng sau cái bóng của anh hai … những việc học việc làm hắn không hề thua kém anh mình nhưng trong mắt ba thì hắn chẳng là gì cả, với hắn chẳng bao giờ ba biểu lộ tình cảm yêu thương như với anh hai.

Lúc còn nhỏ những gì anh hai thích dù đó là món đồ hắn yêu quí nhất vẫn phải bị nhường, nhưng hắn vẫn chịu được vì nghĩ rằng chuyện đó hắn có thể chịu đựng nhưng đến cả việc không cho mẹ và hắn được ở gần nhau thì … đó là chuyện làm hắn hận ba nhất.

Đến bao giờ hắn mới có thể được yên bình sống bên mẹ.

Tàn thuốc nóng rớt vào tay làm hắn tỉnh dậy, rót thêm bia vào ly hắn uống cạn. Chẳng biết từ khi nào hắn đã nghiện bia đến thế này, chỉ có say mới có thể làm hắn quên đi được cơn buồn này.

Hết bia … hắn gọi thêm, người đem bia đến cho hắn là nó.

- Uống không? – Hắn mỉm cười, tay rót thêm bia.

- Ngày nào cậu cũng uống thế này à?

- Quan tâm đến việc ấy làm gì.

- Cậu như thế chỉ làm anh Phong lo thôi.

- Mặc tui. – Nói rồi hắn uống cạn ly bia.

- Gan của cậu đến lúc nào đó sẽ không chịu nổi.

- Tránh đi, tui không cần cậu dạy đời. – Hắn nạt.

Nó đứng dậy bỏ đi, mặc kệ việc gì phải lo cho hắn chứ … chỉ vì thấy hắn uống nhiều thế nên sợ anh lo thôi.

Ngồi trên quầy nó tính sổ sách nhưng lâu lâu vẫn liếc xuống ngó chừng, thấy hắn vẫn uống vô tội vạ như thế nó lắc đầu. Người gì như con sâu rượu.

Không hiểu được hắn, lúc thì vui vẻ nói chuyện như sáo lúc thì trầm tĩnh sâu lắng tạo không gian riêng biệt làm cho mọi người không ai đến gần được.

Mà đẹp trai như hắn không có người yêu hay sao mà đến đây uống rượu một mình, chắc do khó ưa quá nên ế chứ gì.

- Anh Nhân, bàn số bảy nói mình tính không đúng.

- Sao? Đúng mà, đưa anh xem lại.

Nó nhìn những mục được ghi trong hóa đơn, tất cả những thứ này đều có hết, chính nó làm thì sao lầm được chứ.

- Để anh xuống nói chuyện.

Loading disqus...