- Đồ khỉ, làm vậy sao được, anh vào đi. – Nó bật cười.
- Có đông không em?
- Không, chỉ có nhỏ Ly với bạn trai nhỏ, chú bảy, hết.
- Anh mời thêm Nga được không? Thực ra thì sáng nay Nga có chúc mừng anh ... mà nếu như em không thích thì ... không sao. – Hắn khoác tay qua vai nó.
- Được, nhanh gọn lẹ là anh nên qua đó rước Nga, khẩn trương. – Nó nhìn đồng hồ.
- Ok, anh đi liền.
Hôn vào má nó một cái rồi cười tươi, hắn ngồi lên xe chạy đi.
.................................................. ..........................................
Đèn được tắt, nến bật lên, chủ trì là nhỏ Ly. Hắn thầm cám ơn nhỏ đã lập nên một cái kịch bản sến rện thế này, bên cạnh hắn Nga cười thầm trong bụng vì chắc mẻm anh chàng này chẳng thích những nghi thức rờm rà như thế.
- Rồi anh Vĩnh ước gì đi. – Nhỏ Ly đề nghị.
- Ước ... gì? Anh ... – Hắn lúng túng.
- Ước gì đi, sinh nhật mà. Còn không thì ngỏ lời gì ấy.
Nga che miệng lại để giấu nụ cười trên môi, cũng may ánh sáng mờ mờ từ ánh đèn bên nhà không làm mọi người thấy rõ, đứng cạnh bên nó nhìn hắn trông chờ.
Chừng vài giây sao, hắn lắp bắp mở lời.
- Ờ ... thiệt tình là anh ... “bất ngờ” hết sức ...
Nó lừ mắt nhìn hắn, nhìn cái mặt xạo xạo kiểu dóc tổ là khó tin rồi, bất ngờ gì nữa chứ biết hết trơn còn đâu. Thấy nó liếc hắn nói tiếp.
- Thiệt đó ... tại đến anh cũng không nghĩ là có người tổ chức sinh nhật, cho nên tóm lại là anh ... hết sức “bất ngờ”.
Nó dẫm lên chân hắn một cái mạnh, đau thấu trời xanh nhưng hắn cố nín không bật ra tiếng rên khe khẽ, đứng đối diện chú bảy với bạn trai nhỏ Ly nhìn hắn khó hiểu.
- Vậy ... vậy mình ăn đi, ăn đi, đương sự dở văn quá, không có gì để nói rồi. – Nó đề nghị.
Đèn được bật lên, râm ran tiếng nói chuyện, nhỏ Ly gắp đồ ăn cho bạn trai, hắn thì vẫn còn đỏ mặt vì quê nên chưa nói gì.
- Trước sinh nhật anh có tổ chức tại nhà hàng, nhưng bạn bè nói sang quá không thoải mái, cho nên anh thấy như thế này cũng vui. – Hòa nói với Ly.
- Ai thế? – Hắn ghé sát nó hỏi nhỏ.
- Bạn trai của Ly. – Nó trả lời.
- Rồi em biết không, năm sau anh tổ chức tại nhà thì chỗ nhà hàng anh hay đặt lại gọi tới hỏi, cũng kì hết sức. – Hòa nói tiếp.
Hắn bắt chuyện với chú bảy, mặc kệ tên bạn trai của Ly đang nói thánh tướng, hắn từ lâu không thích những đứa nhiều lời, nó cũng hơi khó chịu nhưng vì nhỏ Ly nên đành im lặng.
- Nhân này, hôm trước ba em bệnh đã đỡ chưa? – Nga hỏi nó.
- Dạ đỡ rồi ạ, hôm nay ba sang nhà bà con để chơi, cho tụi trẻ ở lại quậy. – Nó cười.
- Chỉ ba với em sống với nhau thôi sao?
- Dạ, mẹ với ba em đã ly dị được gần mười sáu năm, lúc ấy em mới tám tuổi, giờ ... chẳng còn cảm giác buồn nữa.
- Em đừng buồn, dù gì em vẫn còn có ba bên cạnh thương yêu, như chị thì chẳng có ai hết. – Nga vỗ vai nó.
- Do đó hôm trước ba bị bệnh em lo lắm, sức khỏe dạo này lại hơi yếu.
- Em quan tâm chăm sóc ba nhiều hơn, nhiều căn bệnh tới khi phát hiện thì quá muộn.
Nó định hỏi thăm thêm về bệnh của Nga nhưng cuộc nói chuyện của hắn với Hòa làm nó phải chú ý.
- Mình điều hành cả công ty chứng khoán, cực lắm cậu à, nhưng nói chung sống nhàn hạ, mình quản lý vài chục nhân viên, lơ là không được.
- Ừ, ừ ... – Hắn gật đầu đáp cho có lệ.
- Nhiều người nói mình còn trẻ mà thành công nhanh quá thì không tốt, nhưng mình nghĩ thực lực có sẵn thì có gì mà sợ may rủi phải không cậu?
- Ừ, cũng đúng ...
- Công việc của cậu thế nào, làm có ổn không? – Hòa hỏi hắn.
- Ờ, cũng tàm tạm.
- Bên mình cũng đang tuyển một số nhân viên, nhưng trình độ của lớp trẻ mới ra trường giờ tệ quá, chẳng đâu vào đâu.
- Vậy à, ừ.
- Còn công việc của em thì thế nào hả Nhân? – Hòa hỏi nó.
- Dạ ... cũng bình thường, ổn ạ.
- Vẫn làm nhân viên à, không sao, mình cứ đi lên từ từ, cái gì cũng cần phải có thời gian và nỗ lực hết.
Rầm, hắn đưa tay đập mạnh lên bàn, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn, cả nó và Nga chắc mẻm hắn bực trong lòng quá nên không kiềm chế được rồi, mà nói gì thì nói cả nó cũng thấy khó chịu tên Hòa chứ nói gì đến hắn.
Thấy mọi người nhìn vì hành động vừa rồi, hắn mới biết đã lỡ phản ứng quá mạnh, bèn nói.
- Có ... con ruồi. – Hắn nói mặt giãn ra không còn cau lại.
- Ờ ... đúng rồi, con ruồi, nó bay nãy giờ. – Nhỏ Ly cười lớn.
Nói rồi nhỏ Ly kéo Hòa xoay qua bàn chuyện khác, tự dưng tiệc sinh nhật của hắn mà lại có tên khoác lác khoe khoang ở đây làm mất hứng quá, nhỏ Ly chọn bạn trai gì quá kì cục, thấy hắn im lặng vẻ mặt hơi buồn làm nó cũng thấy có lỗi.
- Rồi cậu biết không, những lần tuyển nhân viên mới ... – Hòa nói tiếp với hắn.
Hắn nắm tay lại, gõ xuống bàn.
- Hay Nga hát đi, trước em hát hay lắm. – Hắn lơ đẹp tên kia.
- Hát à, lúc còn đi học tui cũng hay sinh hoạt trong nhóm văn nghệ của trường ...
Giọng Hòa im bặt vì nhỏ Ly mới nốc vào miệng gã một muỗng to cơm chiên, gã cười rồi đút lại cho Ly, nó nhìn mà thấy sến sến nhưng cũng vui vui, bao giờ thì nó và hắn có thể công khai đút nhau ăn uống như thế nhỉ, nhìn qua dĩa thức ăn của hắn đã sạch trơn, nó thầm ngán ngẩm, thấy nó nhìn hắn chau mày hỏi.
- Em ăn chưa hết này, không được bỏ mứa đấy, để anh ăn tiếp.
Không đợi nó trả lời, hắn lấy đũa gắp đi con tôm nó để dành nãy giờ, định cho vào miệng thì hắn ngạc nhiên ... sao nó lại nhìn hắn có vẻ phát cáu vậy? Như vỡ lẽ ra hắn cắn nửa con rồi đút phần còn lại vào miệng nó.
- Vậy thì thế nhé. – Hắn cười.
Gần đến cuối tiệc, hắn cảm nhận nó uống hơi nhiều bia, liền huých vai nói nhỏ.
- Ít thôi, em biết là có tật ...
- Tật gì? – Nó hỏi lớn.
Chú bảy đang ngồi nói chuyện với Nga về những bài hát ngày xưa, Hòa với Ly đang tình cảm cũng phải nhìn về phía nó với hắn, thấy nó mặt đỏ ửng nhỏ Ly luống cuống.
- Chết rồi, sao anh Vĩnh cho nó uống nhiều vậy, nó mà uống say vô thì bạo lực lắm.
- Anh có cho đâu, do tự rót tự uống nãy giờ ... – Hắn đáp.
- Ý kiến gì, chứ anh thì sao? Uống được tui uống không được hả? – Nó đặt cái ly mạnh xuống bàn.
- Không có, không có anh không có nói thế. – Hắn lắc đầu.
- Khổ, khổ. – Nhỏ Lý than thầm.
- Nhưng anh mới nói, rõ ràng như thế mà giờ còn chối hả? – Nó quát.
- Không có thiệt mà ... anh nói ... – Hắn lùi xa nó ra.
Nó tiến sát lại lừ đừ nhìn hắn rồi nhào vô ôm chặt hôn lên môi hắn mạnh mẽ.
Hắn mở to mắt ngạc nhiên nhìn quanh, Nga ngồi hai tay ôm miệng, còn tên Hòa thì nhón người dậy để nhìn cái cảnh mà hắn cho là kì dị đang diễn ra trước mắt, chú bảy thì khẽ nghiêng đầu nhìn chăm chú. Chỉ có nhỏ Ly ngán ngẩm cho cái tính quái dị của đứa bạn khi có bia rượu vào.
- Em ... người ta nhìn ... – Hắn đẩy nó ra.
Nó nắm chặt hai bên mang tai hắn hôn tiếp tục, sau một vài giây phản ứng không hiệu quả, hắn đành buông xuôi nhắm hờ mắt lại để chìm đắm vào cơn say của nó.
Nhỏ Ly lúng túng che mắt tên Hòa lại, hắn liền gạt tay nhỏ đi để nhìn tiếp.
- Không ... chuyển đô, dời đô đi chỗ khác nào, qua quán ... qua quán của em, chị Nga cũng đi hả?
Ly đứng dậy nói to lôi kéo sự chú ý của những người khác.
- Cái ... cái quái gì mà ... – Hòa lắp bắp.
- Chú bảy chở chị Nga nhé, anh thì chở em, đi nào đi nào. – Nhỏ kéo Hòa đi.
Nga đứng dậy đi theo mọi người, gần bước ra khỏi nhà cô ngoái lại nhìn lần nữa rồi mới đi.
- Được rồi, được rồi, em làm sao thế. – Hắn hỏi nó.
- Thế anh không muốn à?
- Muốn, nhưng em không ngại sao?
- Mặc kệ họ đi, mấy hôm rồi em nhớ anh. – Nó nói thầm.
- Thật à, không phải rượu nói đó chứ.
Nó dựa đầu vào ngực hắn, nói nhỏ.
- Thật.
.................................................. .................................................. .
Nó cựa quậy trong lòng hắn, khẽ hít nhẹ hơi ấm trên đôi tay rắn chắc đang ôm trọn, nó mở mắt dậy, hắn nhìn nó mỉm cười.
- Anh dậy khi nào thế?
- Mới thôi, nhìn em ngủ anh thấy đáng yêu quá.
- Ừm ... anh có biết em ước gì khi có người yêu không?
- Đừng nói với anh là sinh con hay gì gì nhé. – Hắn thờ ơ.
- Không, làm gì có, em muốn đi xem phim rồi trong rạp tối, anh nắm tay rồi hôn em.
- Vậy thôi hả? Giờ làm cũng được mà. Em ước gì dở thế.
- Thế không lãng mạn à, mà đúng là lãng mạn không hợp với kiểu của anh rồi. – Nó đáp chán ngán.
- Chắc do em xem mấy phim tình cảm nhiều quá nên nhiễm nặng rồi.
- Có mà anh đấy. Khô như ngói. – Nó trả lời.
- Thế em biết hôm qua anh ước gì không?
- Không, mà anh có ước à? Sao không nói.
- Anh muốn được kết hôn với em, được thấy em mỗi ngày khi thức dậy như thế này, em có cho anh điều ước đó không?
57.
- Nói gì vậy chứ. – Nó nhéo nhẹ bên má hắn.
Hắn không cười nữa mà thay vào đó là nắm trọn những ngón tay của nó, ánh mắt nghiêm túc nhìn sâu vào nó, bất giác nó cũng thôi đùa giỡn, một chút im lặng giữa hai người, hắn đang chờ đợi câu trả lời.
- Chưa được. – Nó nói ngắn gọn.
- Ừ, anh cũng biết thế.
Hắn ngồi dậy vươn vai rồi ngáp một cái rõ to.
- Chỉ là anh nói trước để em chuẩn bị tinh thần thôi, chắc chắn ... anh sẽ bắt được em ra ở riêng với anh. – Hắn chỉ vào nó.
- Còn ba em nữa, không được đâu.
- Anh sẽ mua một căn hộ vừa thôi, ba người chúng ta sẽ ở chung, nếu được anh sẽ rước mẹ về.