54.
Nó cầm điện thoại lên, ngước nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi.
“Anh đang làm gì vậy?”
Bỏ đi ra nhà sau, nó pha cho mình ly sữa, ngồi lên bàn vẫn chưa thấy tin nhắn gởi lại, nó lại thấy nôn nao trong lòng. Ngày nào cũng vậy nó thích nhắn tin và trông chờ tin nhắn của hắn, có lúc nó bỏ đi đâu đó để làm việc riêng nhưng trong lòng vẫn cứ mong chờ hồi hộp và đến khi quay lại mà điện thoại chẳng có tín hiệu gì thì lại hụt hẫng.
Điện thoại reo, nó thầm chán anh chàng này, không thích nhắn tin ... vì lý do ... mất thời gian, tốn năng lượng v.v... thứ linh tinh khác, cho nên gọi là lẹ nhất.
- “Có gì không em?”
Nghe giọng hắn hơi lạ nó hỏi liền.
- Chờ đã, anh lại uống nữa à?
- “Ừ, có chút ít, vài chai với mấy thằng bạn.”
- Vài chai thật không? Mai hỏi Ly là biết.
- “Ờ, không ... không có, cũng kha khá, em ... đừng la anh.”
- Chậc, sáng đi làm mà anh vẫn còn ngồi đấy, anh về được rồi, quán sắp đóng cửa rồi còn đâu.
- “Rồi, anh về liền, anh ghé qua em chút nhé.”
- Không, chạy về nhà luôn đi, tối lắm rồi, làm ơn chạy cẩn thận cho em.
- “Nhưng nhớ em mà.”
- Có bằng rượu không?
- “Sao so sánh kì vậy, rượu là rượu mà em là em.”
Thấy ba đi vào, nó nói.
- Thôi, anh chạy cẩn thận đấy, em cúp máy đây.
Ba ngồi xuống im lặng, đã bao ngày rồi nó chưa nói chuyện với ba câu nào về mối liên hệ của nó với anh và hắn, nó biết rằng ba muốn nghe, nhưng nó chưa chuẩn bị tinh thần, vì thực sự ba có cảm tình với anh rất nhiều, nếu là trước kia thì nó rất vui vẻ khi nói về anh, còn bây giờ sao khó quá.
- Điện thoại à?
- Dạ, con gọi cho Vĩnh ... – Nó đáp.
- Ừ, dạo này ... ba cũng muốn hỏi con mà thấy không nên, nhưng mà ... ba phải hỏi.
- Chuyện con quen với Vĩnh và chia tay anh Phong đúng không ba?
- Ừ, ba muốn biết sao con lại chia tay với thằng Phong.
- Công việc ... anh ấy chọn công việc thay vì chọn con.
- Theo ba biết thằng Phong nó thương con lắm.
- Dạ, con cũng biết.
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa, nếu không thì đừng vội vàng mà lựa chọn con à.
- Con không vội đâu ba, con thương Vĩnh nhiều lắm, con biết rõ mình thế nào mà.
.................................................. ......................................
Nó đang ăn trưa với chị Linh tại căn tin thì hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh, thấy hắn chị Linh đứng dậy định qua bàn khác thì hắn nói.
- Ngồi đi chị, em chỉ nói với Nhân mấy câu à.
- Không sao, chị đi ... cho tự nhiên. – Chị Linh cười gượng.
- Có gì vậy, để về nhà nói không được sao? Đang ở chỗ làm ...
- Có tin vui muốn cho em nghe, ba mới nói sẽ để mẹ về nước, có thể mẹ sẽ ở lại đây với anh.
- Sao lại là “để”, bộ ba anh cấm cung mẹ anh à?
- Anh cũng chẳng hiểu, bao năm nay không cho mẹ về đây mà đâu chịu nói lý do.
- Thế sao bây giờ ba lại đổi ý? – Nó tò mò.
- Anh không biết, từ hôm anh gặp tai nạn đến nay, ba cũng ... thay đổi khá nhiều.
- Thế à, anh biết sao ba thay đổi không? – Nó cười.
- Sao? Em biết à?
Nó định nói ba thay đổi vì ba rất thương anh thì nhỏ Huyền đứng bên cạnh trừng mắt với nó.
- Không đi ăn với em là để ngồi với nó à?
- Em nói gì vậy, ngồi xuống đi ... đang đông người đấy. – Hắn nói nhỏ nhưng trong giọng nói có chút khó chịu.
Huyền ngồi xuống, vẫn căm căm nhìn nó không rời, nó cảm thấy chột dạ, nếu nhỏ làm lớn chuyện tại đây thì sẽ gây rắc rối cho công ty nữa.
- Em nghe đồn rằng ... có phải nó là người yêu của anh không, nó bám theo anh hả? – Huyền chỉ vào nó.
- Em nói chuyện đàng hoàng chút đi, anh chưa nói với em Nhân là người yêu của anh à?
- Thiệt không vậy anh Vĩnh, anh ... anh thích con trai sao? Anh thế này mà ...
- Hôm trước tới quán rượu anh đã nói với em rồi mà.
- Em cứ tưởng là bà chị xinh đẹp kia, ai ngờ ... trời ơi ...
- Thế nên anh mới nói chuyện anh kết hôn em sẽ không có đâu, em hiểu được thì tốt.
Huyền đứng dậy bỏ đi một nước không thèm nhìn lại, xấu hổ chưa từng thấy, một đứa con trai ... nhỏ thua một đứa con trai, nếu là con nhỏ xí xọn hay bà chị xinh đẹp kia thì còn có thể chấp nhận, thế mà ... mình không bằng cả một thằng gay sao?
- Anh thẳng thắn quá, sao không nói nhẹ nhàng thôi.
- Anh biết tính cô nàng này mà, nhẹ nhàng không xi nhê gì đâu, nhưng nhìn cái dáng giận dỗi này là biết ... chưa bỏ qua. – Hắn nhìn theo Huyền cho đến khuất mắt.
Nó vào phòng của hắn đặt xuống bàn bản báo cáo công việc, hắn không có đây thay vào đó là ánh mắt của Huyền nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, dễ sợ thiệt.
- Tui để đây nha, chút anh Vĩnh có vào Huyền nói giùm.
- .....................................
Thấy nhỏ im lặng nó cũng thôi, tìm đường lui ra lẹ, kẻo chút dính chưởng thì khổ.
- Đừng tưởng vậy là xong, tui chưa cho qua đâu. – Huyền nghiến răng nói khẽ.
.................................................. .............................................
- Con không biết đâu, bác tính sao thì tính đi.
- Giờ bác biết tính sao, chính bác cũng không ngờ cả thằng Vĩnh như thế mà. – Ông lắc đầu.
- Vậy sao bác gọi cháu về để làm gì chứ, cháu cứ nghĩ là có cô nào đẹp hơn cháu ... nào ngờ ... cháu thua cả một đứa con trai. – Huyền nói giọng tức giận.
- Cả cháu cũng không có cách kéo nó thì bác biết làm gì đây.
Huyền xoa nắn bàn tay của mình, cả đời cô từ lúc sinh ra đến giờ chưa hề phải chịu cái nhục nào lớn đến thế, từ lúc còn đi học đã có bao nhiêu chàng trai theo đuổi, nhưng cô có bao giờ xiêu lòng vì ai, đến khi gặp được hắn, cứ ngỡ rằng sẽ bắt được một nửa của mình, cô nhủ thầm trong lòng chắc chắn hắn sẽ yêu mình, vì tất nhiên trai phải yêu gái, môn đăng hộ đối, gia đình cô có kém bên hắn tí nào, thậm chí còn vững vàng hơn.
Vậy mà hôm nay, chính hắn còn nói thằng đó là người yêu hắn. Trời ơi, cứ nghĩ đến là tởm không chịu được, mặt mũi nào mà về lại bên ấy đây, chẳng lẽ nói với mọi người cô không bằng một đứa gay, được rồi ... không thể nào bỏ được.
- Cháu không chịu thua đâu, phía bác cũng làm cách gì để cản anh Vĩnh đi.
Nhỏ bỏ ra khỏi phòng, ông ngoắc người thư kí vào.
- Chuyện đó xong chưa?
- Dạ xong rồi ạ, đây thưa ông.
Ông cầm tờ giấy trên tay, mà mắt mở tròn kinh ngạc, càng đọc càng không thể tin, sao thế này ... sao lại trùng hợp đến thế, đã có lúc ông nghi ngờ nhưng không ngờ lại là sự thật.
- Vĩnh ơi là Vĩnh ... – Ông rên khẽ rồi lắc đầu.
.................................................. ..................................................
- Em về đây, mai gặp. – Nó chào chị Linh.
- Mai gặp. – Chị Linh đáp.
Nó bước vào thang máy, khẽ bất ngờ khi thấy anh ở trong ấy, nó cười với anh, cửa thang máy khép chặt, chỉ có hai người, giờ phải nói gì đây Nhân ... không được lúng túng, phải bình tĩnh, nghĩ thế nhưng nó không bình tĩnh được, tim cứ đập loạn xạ lên.
Nó bước ra thì anh nắm tay kéo lại, tay kia anh nhấn nút chọn xuống hầm gởi xe.
- Đi với anh, anh muốn nói chuyện với em.
- ......................................
- Em bỏ anh sao Nhân, em không còn chút tình cảm nào với anh à?
- .......................................
- Nói đi, anh không nghĩ em vô tình đến vậy đâu, nếu anh biết em chọn Vĩnh, hôm ấy anh không bao giờ làm theo lời ba. – Anh lay người nó.
- Không phải, nếu hôm đó anh chọn em thì em vẫn không thay đổi được con tim mình, em đã yêu Vĩnh thật sự, do đó chuyện này là lỗi của em không phải do anh. – Nó quay đi.
- Em đành vậy ... sao ... Nhân, anh sẽ sống thế nào đây? – Anh kéo tay nó lại.
- Anh có đánh hay trách mắng em thì anh cứ làm cho thỏa dạ đi, em ... – Nó cúi mặt xuống.
- Đánh em làm gì ... đánh em thì anh đau lòng, trách em ... thì phải trách anh trước, anh không biết giữ người yêu, giờ này ... mất em rồi anh mới thấy được ... nỗi cô đơn là thế nào. – Anh siết chặt hai tay nó.
- ... Anh Phong em xin lỗi, tại em ... chứ không phải do anh ...
- ... nhìn em với thằng Vĩnh ... anh thấy cứ như bị phản bội, đau ... lắm ...
- Em xin lỗi. – Nó không biết nói gì ngoài những từ này.
Anh ôm nó vào lòng, hết thật rồi, vì công việc mà anh đã mất nó, những tình cảm xưa kia giờ sao xa xôi quá. Giờ này anh biết làm gì, một người là người yêu, một người là em trai, anh có thể làm gì chứ.
Anh mở cửa xe ra ngồi vào và lái đi, không nhìn nó thêm lần nào nữa. Nó bước dần về phía cửa ra, từng bước chân, mệt mỏi, tê dại, đúng như anh nói, nó và hắn đã phản bội anh, hay nói cách khác là chơi anh một cú đau đớn thấy rõ.
Hắn đứng dựa lưng vào tường khoanh tay nhìn nó, nói gì nữa đây, khi hắn đã thấy hết rồi.
55.
- Em không có gì để nói với anh à?
- Không có, nhưng anh muốn nói về việc gì?
- Anh hai, tình yêu, và những thứ mà em đang nghĩ trong đầu. – Hắn dừng xe cho nó bước xuống.
- Không. Em không muốn nói về chuyện ấy nữa, cho em bình tĩnh.
- Có phải em đang dao động không?
- Không có.
- Anh sẽ nói chuyện với anh hai lần nữa cho rõ ràng, anh không muốn thấy chuyện lúc nãy nữa.
- Không cần thiết, anh Phong đã buồn lắm rồi, anh đừng khơi ra, cứ bình thường đi.
- Vậy anh thì sao? Em nghĩ cho anh hai thế sao không nghĩ cho anh chút nào.
- Anh Vĩnh à, đó là anh của anh đấy.