Lời Hứa 4 - Lựa Chọn Trang 33

- Sữa!!! đừng có giỡn hoài, sao tui phải uống sữa, bị té xe có một chút chứ có phải thành đứa con nít đâu. – Hắn ngồi lên giường càu nhàu.

- Được ... muốn ăn chứ gì, tự đi tìm đi, tui về. – Nó đặt hộp sữa xuống.

- Ê, đừng ... được rồi, để tui uống. – Hắn kéo nó lại.

Nó đưa hộp sữa cho hắn, hắn hút chừng hai hơi đã hết sạch, có lẽ chưa đủ đô nên nhìn vẻ mặt hắn vẫn chưa thỏa mãn.

- Ngon lành gì cái này ... ăn cái gì mà có nước ấy.

- Vậy ăn cháo nhé, chứ đồ cứng khó tiêu. – Nó đề nghị.

- Cũng được, nhưng cháo đâu mà ăn.

- Thì tui mua, không biết có được ăn cháo không nữa, chắc phải hỏi ... – Nó lẩm bẩm.

- Này ... đừng đi lâu quá đấy. – Hắn kéo tay nó.

- Người nào mới nói không phải con nít, mà giờ hành động y như con nít. – Nó trêu.

Hắn nằm lên giường tỏ vẻ giận dỗi, nó nhìn cũng muốn phát cười, sao tự dưng lại nhõng nhẽo đến lạ thế này, mà cũng dễ thương ghê chứ.

- Tui sẽ nhờ chị y tá đến, cậu đừng đi đâu đấy.

- Được rồi, nhanh nhanh về, tui đói lắm rồi.

Hắn nằm trên giường nhìn ra ngoài trời, không biết có phải là mơ không nữa, nó đã thật lòng với hắn chưa hay chỉ nhất thời vì hắn bị tai nạn?? Gì thì gì hắn hiểu rõ nó cũng rất khó khăn khi phải đứng giữa anh và hắn.

Mới nghĩ đến đó thì hắn thấy anh bước vào vẫn còn mặc nguyên đồng phục của công ty, có lẽ vừa tan ca anh đã đến đây.

- Thế nào rồi? – Anh hỏi.

- Bình thường, em đi được rồi, chỉ thấy đói quá.

- Ừ ... Nhân đâu?

- Cậu ấy đi mua cháo cho em rồi.

- Anh ... muốn nói chuyện này, liên quan đến Nhân ...

- ...........................................

- Chuyện tình cảm của anh và Nhân ...

- Em cũng muốn nói, trước giờ cuộc sống, việc làm, cả ba, em đã nhường cho anh hết rồi nhưng chỉ riêng Nhân em sẽ không nhường. – Hắn cắt lời anh.

- Có thực là em yêu cậu ấy không, hay chỉ là nhất thời muốn tranh giành với anh?

- Có. – Hắn đáp.

- Nếu thực sự Nhân đã chọn em ...

- Cậu ấy đã chọn em rồi, không còn là nếu nữa.

- Vậy anh không còn gì để nói.

Anh đứng dậy bỏ ra về, hắn thở dài đau đớn, hắn không hề muốn tranh giành thứ gì với anh hết nhưng chỉ có nó là hắn không muốn nhường cho ai, cho dù đó là người anh mà hắn kính trọng.

Nó đi vào phòng mở túi ra, hắn nhìn nó không chớp mắt, nó cũng không thấy ngạc nhiên, khi đói quá con người dễ có những hành động này lắm.

- Ăn đi, bác sĩ nói cậu ăn cháo được. – Nó ngồi xuống cạnh hắn.

- Cậu sẽ không bỏ tui để quay lại với anh hai chứ? – Hắn nhìn thẳng vào mắt nó thì thầm.

- Đừng có nói lung tung, ăn đi, tự dưng ... – Nó gượng cười.

- Nhé? Đừng bao giờ như thế ... được không? – Hắn hỏi tiếp.
Nó trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.

- Ừ ... sẽ không bao giờ.

Tối đến, nó ngồi cạnh cửa sổ ngắm đường phố bên dưới, hắn nằm trên giường chốc chốc lại trở mình, dù gì một người hay đi nhiều như hắn mà bắt nằm một chỗ thế này thì cũng tội.

- Ngủ không được à?

- Đêm nay cậu ở đây với tui không?

Nó đi qua bên giường ngồi cạnh hắn.

- Nếu muốn thì tui ở lại.

- Thôi, về đi. Mấy hôm nay cậu mệt lắm rồi. – Hắn xoay người qua bên kia.

- Sao vậy, có gì à?

- .......................................

- Nói tui nghe xem. – Nó kéo hắn xoay mặt lại.

- Nếu cậu ngại đối mặt với anh hai thì mình đi nơi khác sống ...

- Tui không có ngại, nhưng mà ... tui giống như đang phản bội lại anh Phong.

- Chính vì thế tui mới đề nghị mình hãy đi nơi khác, chứ ở lại mang mặc cảm tội lỗi, rồi cậu quay lại với anh hai thì sao?

- Cậu nghĩ tui vậy à, đừng lo, tui sẽ không thay đổi nữa đâu.

Nó cúi xuống hôn lên môi hắn, hắn trở mình ngồi dậy.

- Mà sao lúc sáng cậu nói tui mít ướt như hồi nhỏ, lúc nhỏ cậu có gặp tui sao?

Hắn cười tươi rồi lắc đầu.

- Không có gì, tui chỉ đoán thế thôi.

.................................................. ..........................................

Hơn tuần sau hắn xuất viện, nó đi làm lại bình thường, một số người làm chung phòng cũng đoán ra việc nó đang quen với hắn, nhưng nó cũng mặc kệ không để ý, ai muốn nói gì thì nói, vì dù sao việc như thế này nó cũng đã trải qua rồi.

Hôm nay ngày nghỉ lễ nó ở nhà sơn lại cánh cổng, đang lục đục làm thì hắn dừng xe lại ngồi bên cạnh nó.

- Này, giỏi thiệt, ai lấy em chắc hạnh phúc lắm đây. – Hắn trêu nó.

- Ừ, con gái riêng của cháu ruột chú tư họ của dì năm hàng xóm thích em lắm, mai cưới đây. – Nó cũng không vừa.

- Sao em lấy cái người gì mà gia tộc phức tạp thế, về mà chào thôi cũng hết cả ngày. – Hắn nhăn mặt nhìn y như khỉ.

- Thì em thích phức tạp mà, đơn giản tìm không ra.

- Thôi, đừng lấy cô đó, anh chỉ em lấy người này đơn giản mà lại dễ gần nữa.

- Ai?

- Ngồi kế bên nè. – Hắn cười.

- Đây hả ... – Nó nhìn rồi trề môi.

- Thôi nhé, biểu hiện hơi quá đáng đấy. Anh chỉ muốn thực hiện lời hứa của mình thôi. – Hắn nói rồi huýt sáo.

- Hứa hẹn gì ở đây, ai nói lấy anh khi nào, mà qua đây làm gì?

- Ủa? sao tối qua rủ qua ăn cơm mà giờ nói thế, anh để bụng từ sáng giờ rồi đấy.

- Rủ chơi thôi, ai biết thực tình như thế. – Nó cười tiếp tục sơn cánh cửa.

- ... Thôi để đấy anh làm cho, đi làm thức ăn đi. – Hắn giành cây cọ từ tay nó.

- Mà trưa nay có anh Thiện đến chơi nữa đấy.

- Thật à, sao anh không hay gì hết.

- Anh ấy đi công tác trên này nên đến chơi, ảnh cũng muốn gặp anh.

- Vậy để anh chạy đi mua thùng bia ... – Nói chưa dứt câu, thì hắn thấy nó đang trừng mắt.

- Sao?

- ... Vài lon ... về uống ... cho vui ... – Hắn lắp bắp.

- Em có mua rồi, anh làm đi, mà ... làm được không đấy.

- Giỡn à, em muốn vẽ con gì lên cổng thì nói đi anh làm cho xem. – Hắn cười đắc ý.

- Vẽ giùm em con sâu rượu. – Nói rồi nó đi vào nhà.

Hắn biết rõ nó shock óc nhưng cũng đành cười trừ, tự dưng hôm nay trời đẹp thật (nắng như điên thế này mà đẹp, tên này yêu quá hóa rồ rồi).

- Ê, giỏi vậy. – Thiện vỗ vai hắn.

- À, chào anh. Lâu lâu cũng lo cho gia đình chứ. – Hắn cười rồi bắt tay với Thiện.

- Nói cái điên rồ gì vậy. – Nó vỗ lưng hắn một cái rõ kêu.

- Đauuu ...

- Bác có nhà không em? – Anh Thiện hỏi.

- Dạ có, anh vào trong uống nước đi.

- Anh cũng muốn uống nước, khát quá. – Hắn lấy tay lau mồ hôi.

- Làm xong rồi uống luôn anh. – Nó đáp.

- Sao vậy, anh khát thiệt mà, em lấy cho anh uống đi.

- Em đang dở tay rồi, anh vào lấy đi. – Nói rồi nó chạy vào nhà.

Gì kì vậy, sao phân biệt đối xử rõ ràng đến thế, hắn nhìn cái thùng sơn rồi ngán ngẩm, hôm nay trời âm u quá, chán thật.

.................................................. .................................

- Rồi anh biết em nói thế nào với anh Thiện không?

- Nói thế nào?

- Cầm giùm em, em đi đây xíu. Thế là em đi về nhà, anh ấy đứng chờ mãi. – Nó vừa cười vừa nói.

- Vậy à.

Hắn thở dài xích lại gần nó, nó lại lùi ra xa.

- Làm gì anh thở dài hoài vậy?

- Chứ anh nói gì đây, người anh yêu cứ kể mãi về người con trai khác, không ừ hử thì biết làm gì.

- Thôi đi anh hai, đã nói rồi mà em với anh Thiện không có gì hết.

- Thì anh cũng có nói gì đâu.

Hắn tiếp tục ngồi xích qua, nó lùi qua bên kia tiếp, hắn quay qua câu cổ nó kéo sát lại rồi hôn lên tóc nó.

- Làm cái trò gì vậy, anh mang bệnh truyền nhiễm à?

- Không phải ... – Nó lắc đầu.

- Vậy thì sao cứ tránh anh mãi.

- Em vẫn chưa quen, cho em một thời gian để thích ứng.

- Ừm ... em không bỏ mặc anh là được rồi.

Hắn ôm nó vào lòng, cho nó lắng nghe tiếng tim đập trong màn đêm yên lặng, có trăng và có sao.

 

53.

Nó đang ngồi làm việc thì Dung bước vào phòng, chị Linh nói nhỏ với nó.

- Ủa, nhỏ Dung kìa Nhân, bộ xin vô làm việc lại nữa hả?

- Không ... làm gì có ... – Nó bất ngờ nên nói không ra lời.

- Em xin làm lại hả Dung? – Anh Tân đi tới hỏi.

- Không phải. – Nhỏ đáp vẻ mặt lạnh lùng.

- Sao con này cũng còn khó ưa em ơi. – Chị Linh nói tiếp.

- Vắng em cũng buồn lắm, sao tự dưng nghỉ mà không chia tay anh em gì hết vậy? – Anh Tân nói tiếp.

- Tránh ra đi, anh bị chậm phát triển à, những rắc rối của phòng này đều do tôi làm ra hết đấy.

Dung nói lớn, một số người đang chăm chú làm việc cũng phải bỏ ngang để đứng lên nhìn, những lời xì xào bắt đầu nổi lên, anh Tân căng mắt ra nhìn nhỏ rồi lắc đầu đi về bàn làm việc.

- Em nói em làm là làm cái gì? – Chị Linh hỏi lại.

Loading disqus...