hãi chỉ còn là chuyện nhỏ nhặt trong tư tưởng của nó.
Bác sĩ đến để xem tình hình, ba hắn lật đật đứng dậy hỏi thăm, lúc này nó mới nhận ra được vẻ mặt hiền dịu lo lắng của một người cha khi con mình đang gặp chuyện, nhưng lý do gì ông lại che giấu tình cảm ấy, nó không hiểu được.
Anh vào thay thế cho ba hắn về, tối đến Ly đưa ba nó vào thăm hắn. Nhìn thấy nó ngồi bên cạnh lo lắng cho hắn, ông cũng không cần phải hỏi gì thêm, ánh mắt của đứa con ông đang nói lên tất cả rồi.
- Hôm nay em về nhà đi, anh với ba ở lại với nó được rồi. – Anh đề nghị.
- Ngày mai có cuộc họp lớn, anh nên về mới đúng.
- Phải đấy, con về lo công việc cho ngày mai đi Phong, đêm nay ba ở lại. – Ông đi vào nói.
- Nhưng mà thức đêm mệt lắm ... ba lại khó ngủ ...
- Khó ngủ thì mới phải thức đêm, với lại ... có nó ở đây thì cũng được rồi. – Ông nói mắt liếc sang nó.
Anh đành gật đầu vâng lời ông ra về.
- Cậu thương thằng Vĩnh lắm sao? – Ông bắt chuyện với nó.
Nó khẽ gật đầu.
- Còn thằng Phong, cậu không còn yêu nó nữa à?
- Dạ không.
- Thế cậu yêu cả hai đứa?
- ......................................
- Nhảm nhí. – Ông gằn giọng.
Cánh cửa mở ra, một người bước vào.
- Chuyện đó thì có gì là nhảm nhí, một lão già không biết yêu không có trái tim thì sao hiểu được mà nói. – Dung cất giọng.
Nó quay lại khi nghe giọng nói khá quen, nó chợt có linh cảm không tốt, lẽ nào tai nạn của hắn cũng có liên quan đến Dung.
- Cô là nhân viên cũ của công ty đúng không?
- Đúng thế, chung phòng với Nhân và con trai của ông.
- Đừng nói chuyện Vĩnh bị tai nạn là do cô. – Nó đứng dậy hỏi.
- Phải thì sao? – Dung bật cười.
- Cậu ấy đã tha cho cô, giờ sao lại làm thế? Cô có còn là con người không? – Nó cố gắng dằn cơn giận xuống.
- Chuyện này là cô làm à? – Ông xen vào.
- Nhân phải hỏi lão này trước, lão có trái tim con người không đã, tui chỉ học theo cách của lão thôi. - Dung chỉ vào ông.
- Cô làm vậy có mục đích gì, tui không nhớ đã làm gì ... – Ông hỏi.
- Thế ông có nhớ người nào tên Hiệp không?
Ông suy nghĩ một lúc, rồi như nhớ lại, vẻ bất ngờ hiện lên trên mặt.
- Cô là con của anh Hiệp à, trước tui nhớ anh ấy có một đứa con gái ... nhưng mà ...
- Ông còn nhớ à, rồi nhớ luôn cái thủ đoạn hại ba tui không? – Dung trừng mắt nhìn ông.
- Thủ đoạn? Cô có gì hiểu lầm rồi, ba cô với tui là bạn thân ...
- Chỉ là bạn thân trước khi ông trục hết lợi từ ba tui thôi, mà sao ông phải chối, ông sợ à?
- Cô đúng là hồ đồ ... chỉ thế mà hại thằng Vĩnh.
- Tui không hồ đồ, bao nhiêu chuyện ông làm tui đã điều tra hết, ba tui ... ông ấy bệnh mà mất ... có nhắm mắt được đâu, làm sao ông biết được chứ. – Dung lấy tay lau nước mắt.
- Chỉ do ba cô không làm đúng trách nhiệm, cô có kiểm lại việc đó không?
- Ba tui không có sai, chỉ do ông thủ đoạn ... – Dung hét lên.
- Giờ Dung có thấy dễ chịu hơn không? – Nó hỏi.
Dung im lặng, cô nhìn hắn hồi lâu, nước mắt lại tuôn ra, khẽ lắc đầu cô nói.
- Nếu Vĩnh có tỉnh lại thì hãy cho tui xin lỗi.
- Cô hãy ở lại đây, chờ khi cậu ấy tỉnh rồi nói.
- Không, tui còn việc phải làm, hãy nói giúp tui.
- Cô định đi đâu? Mọi chuyện hãy bỏ hết đi Dung, ba cô mà còn sống cũng không muốn thấy thế này đâu.
Dung bỏ ra khỏi phòng, ông ngồi đăm chiêu suy nghĩ, sai lầm ngày xưa đã kéo theo hệ quả là ngày nay liên lụy đến con ông, nếu thằng Vĩnh có gì thì đó cũng là do ông đã chuốc lấy.
- Thằng Vĩnh nó nghĩ rằng ... bác không bao giờ thương nó ... – Ông nói.
- .................................
- Lúc nó còn nhỏ, bác nghiêm khắc, đánh nó, mắng nó, không ngó ngàng gì đến chỉ vì bác bị áp lực công việc và một phần vì mẹ nó.
- .................................
- Càng lớn nó càng làm bác hãnh diện, nhưng bác không thể biểu lộ yêu thương nó được, vì bản chất ăn sâu vào đầu mách bảo bác không được làm thế.
- .................................
- Nó thông minh, giống bác hơn là thằng Phong, từ cách hành động, đời sống nhưng chỉ riêng tình cảm bản thân ... nó sâu sắc hơn hẳn bác.
- .................................
- Làm sao bác không thương nó được, nó là nguồn sống của bác mà, cuộc đời bác chỉ có nó là tất cả. – Ông nói giọng run run.
- Sao bác không nói với Vĩnh, cậu ấy sẽ vui lắm nếu nghe được những lời này.
- Đừng nói ... như thế này sẽ tốt hơn. Nếu giờ nói ra sẽ mang cho nó mặc cảm tội lỗi vì đã chống đối với ba mình, con hiểu không?
- Dạ con biết, nhưng còn những chuyện cậu ấy muốn làm, sao bác lại ngăn cấm, nếu thương cậu ấy đến thế đáng lẽ bác nên ủng hộ cho cậu ấy nối nghiệp bác chứ.
- Cuộc sống của bác đã quá nhiều sai lầm rồi, bác không muốn nó vì công việc mà đi theo vết chân của bác, một con người khi đạt được những thành công sẽ trở nên vô tình và tàn nhẫn lắm, điển hình là bác ... giờ nhìn lại chẳng được gì ...
Nó quay sang siết chặt tay hắn, cậu nghe rồi chứ Vĩnh, ba yêu thương cậu lắm, không hề ghét bỏ chút nào hết, cậu hãy tỉnh lại đi, tỉnh lại để nhận ra tình yêu thương của ba cậu kìa.
Nó ngủ gục bên giường, có bàn tay xoa đầu, nó mở mắt dậy, hắn đang gượng cười nhẹ nhìn nó, như có luồng điện chạy dọc sống lưng, cơn buồn ngủ tan biến, nó thảng thốt như nói không nên lời. Quay sang ông đang ngồi ngủ trên ghế, nó lắp bắp.
- Bác ... bác ... bác ơi ...
Hắn lấy ngón tay chận miệng nó lại, rồi lắc đầu nhẹ.
- Tui ngủ bao lâu rồi. – Hắn thì thào.
- Hai ... gần hai ngày rồi đó ... ngốc à ... – Nó thút thít khóc.
- Có người khóc kìa, mít ướt y như lúc nhỏ. – Hắn nói tiếp.
- Kệ tui đi, tui sợ lắm ... sợ lắm ... biết không, đêm nào cũng mơ cậu bỏ tui mà đi ...
- Giờ tui đã ở lại rồi, cậu có còn bỏ mặc tui không?
- Không ... không còn ... không bao giờ.
- Thật không, tui có cần đi Mĩ nữa không?
- Cậu đi đi, tui sẽ giận cậu suốt đời, không nhìn mặt nữa.
- Vậy thôi, tui không muốn bị giận đâu. – Hắn cười.
Nó sờ lên mặt hắn, khuôn mặt thân thương, nụ cười quen thuộc, ấm áp, đã trở lại với nó.
52.
Hắn nằm im lặng cho bác sĩ kiểm tra sức khỏe, nó cùng với anh đứng cạnh bên theo dõi, xong việc anh ra ngoài để nói chuyện với bác sĩ, nó ngồi xuống kéo tăm chăn lên cho hắn.
- Vậy tui về đi làm được rồi.
- Cậu bỏ tui lại một mình à. – Hắn nói giọng luyến tiếc.
- Anh hai à, tui đã nghỉ làm liên tục hai ngày rồi, nghỉ nữa sẽ mất việc đấy.
- Ai dám cho cậu thôi việc, ở lại với tui. – Hắn nắm chặt tay nó.
- Cậy quyền dữ ta ... mất việc đói ai lo.
- Tui lo. – Hắn đáp.
- Cậu ở lại với nó thêm ngày hôm nay nữa đi. – Ông đứng dậy nói.
- Con phải vào công ty gấp, còn cuộc họp nữa, ba với Nhân về nhà nghỉ ngơi đi, có y tá chăm sóc nó rồi. – Anh đi vào nói.
- Cậu ấy ở lại với em, anh đưa ba về đi. – Hắn cắt lời anh.
- Nhân đã ở liên tục hai ngày rồi, phải cho em ấy về nghỉ nữa.
- Được mà, anh đừng lo, cứ lo cho cuộc họp đi. – Hắn đáp lại.
- Thôi, đưa ba về đi Phong. – Ông nói rồi đi ra khỏi phòng.
Anh nhìn sang thấy nó vẫn im lặng không nói gì nên anh đành bỏ đi, ngồi xuống thở dài, mặc cảm tội lỗi với anh lại trỗi dậy, đã biết rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ đối diện với chuyện này nhưng thật sự nó không nghĩ rằng cảm giác lại khó chịu đến như thế, con người trong nó cứ day dứt không nguôi.
- Được rồi, tui không về nữa, buông tay ra đi.
- Không. – Hắn đáp cộc lốc.
- Sao nữa, tui nói không về mà.
- Lỡ như tui bỏ ra cậu chạy theo anh hai thì sao tui rượt theo kịp. – Hắn nhìn nó.
- Đừng có điên, ngủ đi, nói nhiều quá rồi. – Nó gỡ từng ngón tay của hắn ra.
- Khi ngủ xong tỉnh lại sẽ không thấy cậu, rồi chuyện lúc này chỉ là mơ thì sao?
- Không có mơ đâu, đau không. – Nó nhéo mặt hắn.
- Đauuuuuu ... – Hắn la lớn.
- Vậy là không có mơ đúng không? Ngủ đi, mau khỏe mới về nhà được. – Nó xoa chỗ vừa mới nhéo.
- Đừng làm tui hi vọng rồi lại hụt hẫng như trước nữa đấy. – Hắn kéo tay nó đặt lên ngực hắn.
- Không có. – Nó lắc đầu.
Hắn nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ, thấy hắn đã say giấc, nó rút tay lại. Giờ đây nó đã gieo cho hắn tình cảm lớn đến thế này thì làm sao lại phũ phàng bỏ được, nhưng nhìn ánh mắt anh lúc nãy, nó lại thấy xốn xang trong lòng, nhưng biết làm sao, chỉ còn biết đến đâu thì đến thôi, nó gối đầu lên tay hắn ngủ thiếp đi.
.................................................. ..........................................
Có tiếng sột xoạt làm nó tỉnh giấc, thấy hắn đang ngồi dậy nó giật mình hỏi.
- Cậu định đi đâu?
- Vệ sinh, hai ngày rồi cũng phải cho đi chứ. – Hắn nhăn mặt khó chịu.
- Ngồi đó đi, dùng cái này. – Nó giơ cái bô của trẻ con ra.
Hắn nhìn cái vật nó cầm trên tay, một thoáng suy nghĩ rồi khẽ cau mày.
- Đừng có đùa, tui đâu phải thương binh, dẹp nó đi. – Hắn bước xuống giường.
- Lỡ vào trong ấy có gì thì sao?
- Cậu nghĩ gì thế, có chết tui cũng chọn chỗ nào đẹp với sạch sẽ chút, đừng có lo thái quá.
Hắn bỏ đi vào toilet dù vẫn còn loạng choạng, nó đứng bên ngoài lo lắng, mà nghĩ lạ thật 48 giờ trước nó định gạt bỏ hắn ra khỏi đầu thế mà giờ này lại lo từng chút, cứ sợ sẽ có chuyện lại xảy ra với hắn.
Hắn bước ra nhìn xung quanh, rồi xoa bụng.
- Đói lắm, cậu tìm gì cho tui ăn được không?
- Bác sĩ nói cậu chưa ăn được, uống sữa đi.