Nó quay sang ôm lấy người hắn, đầu ngã lên vai, hắn bất ngờ vì việc này ngại ngùng nhìn xung quanh, có một số người đang nhìn về phía hai đứa, hắn bèn giả bộ dìu nó đi dần xuống hồ rồi thả nó nằm dài trên bãi cỏ.
Hắn vỗ đầu chan chát để không nhớ gì về việc lúc nãy, người hắn nóng cả lên và tim thì cứ đập liên hồi, vì sao nó lại làm như thế, thật không thể hiểu nổi, rượu bảo hay chính nó muốn vậy.
Nó ngồi dậy dựa vào vai hắn, hơi men trong người làm hắn thêm rạo rực, đây không phải là việc hắn từng mong chờ hay sao.
- Cậu ... có muốn ... qua hồ không? – Nó hỏi.
- Không. – Hắn đáp.
- Tui ... cũng ... thế. – Nó tiếp.
- Vậy cũng nói. – Hắn cười.
- Vì ... chẳng biết ... nên nói gì ... hết.
- Vậy im lặng là tốt nhất.
- .....................................
- Có lạnh không? - Hắn hỏi.
- ... lạnh.
Hắn choàng tay qua ôm vai nó kéo sát vào người mình, rồi nhìn qua khuôn mặt hơi ngà ngà men say, hắn nhìn nó không chớp mắt, rồi cúi người xuống gần hôn nhẹ lên môi nó, một lần ... hai lần lần thứ ba nó đáp lại, môi nó quyện chặt vào hắn một cách mãnh liệt, hắn như trong cơn quay cuồng, đẩy người nó nằm xuống, hắn mạnh mẽ không cho nó kịp thở. Nó đẩy hắn ra, rồi lắc đầu.
- Đừng mà ... đừng ...
Hắn không để nó nói thêm, tiếp tục làm việc mà bản năng hắn bảo, hắn cướp lấy chiếc lưỡi của nó như sợ rằng sẽ không bao giờ còn cơ hội.
- Đừng mà. – Nó đẩy hắn ra rồi hét lên.
Hắn thở dài rồi nhìn nó.
- .........................
- Tui muốn về. – Nó đứng dậy.
Thấy thế hắn đứng dậy dìu nó đi, giây phút vừa rồi có phải là thật sự hay không? Hắn vẫn chưa thể tin nổi.
.................................................. .........................................
Sáng hôm sau nó cùng với hắn gặp anh Thiện bàn tiếp về công việc, sản phẩm được bàn giao, hợp đồng được kí, thay vì vui mừng thì chỉ là nụ cười gượng của hắn lẫn nó.
Xong việc nó trở về khách sạn thu xếp đồ đạc và trả phòng, chất đồ lên xe nó quay qua chào anh Thiện.
- Chúc anh với người yêu sớm làm hòa, có gì ... nhắn tin cho em hay đó. – Nó chọc.
- Anh biết rồi, em về giữ gìn sức khỏe và làm việc thuận lợi.
- Dạ em cám ơn. – Nó bước vào xe.
Hắn đi qua bắt tay anh Thiện, anh quàng tay qua vai kéo hắn ra góc.
- Tui nói thật, anh nên biết rõ mình nên làm gì, Nhân tốt lắm đấy. – Thiện nói.
- Thật không hiểu anh nói gì cả. – Hắn cười.
- Đừng chối, nói ra người thật sự tìm ai đó để tư vấn về tình yêu có lẽ không phải là tui mà là anh đấy.
- Tui với Nhân không có gì đâu ...
- Ừ, anh nên phát hiện sớm, dối lòng hoài sẽ có thêm nhiều nạn nhân như tui hôm trước nữa.
- Chuyện ấy ... cho tui xin lỗi. Thật ra tui không nghĩ là ... cứ tưởng rằng ...
- Không sao, không sao, không biết sẽ không có tội, nhưng mà biết chắc chắn rồi mà vẫn dối lòng thì sẽ có tội lắm đấy, phải không? – Thiện nháy mắt với hắn.
- Được rồi ... được rồi, tui sẽ nghe anh. – Hắn gật đầu.
- Chúc hai bạn sẽ hiểu được nhau, và lần sau nếu có gặp để bàn về sản phẩm mới tui vẫn muốn được làm việc với hai bạn. – Thiện vỗ vai hắn.
Xe chạy đi đã khá xa, hắn vẫn nhớ về lời nói của Thiện, “nếu biết rồi mà vẫn dối lòng thì sẽ có tội à”, hắn quay sang nhìn nó đang đờ đẫn người vì chứng say xe, tự dưng thấy yêu nó tha thiết, hắn muốn được che chở và bảo vệ cho nó mãi, nhưng liệu nó có nghĩ thế không?
Hắn quàng tay qua người đẩy đầu nó dựa vào vai, nó giật mình bật ra nhưng hắn ôm chật cứng không cho nó nhúc nhích.
- Đừng có bướng, ngồi yên. – Hắn quắc mắt nhìn.
Nó im lặng hồi lâu rồi dựa đầu vào vai hắn nhắm mắt lại ngủ, ngồi phía trước chú Phúc nhìn qua kính chiếu hậu thấy tất cả cũng lắc đầu.
- Chú đừng nói gì hết cho ba cháu được không?
- Việc gì hả Vĩnh?
- Tất cả những việc chú đang thấy, cháu muốn giải quyết một số chuyện cho xong rồi mới tính.
Chú Phúc im lặng, hắn hiểu rằng có lẽ chú đã đồng ý, việc đầu tiên khi trở về là hắn sẽ giải quyết cho xong quả bom nổ chậm trong công ty có tên là Dung, việc thứ hai là đưa công ty đi qua giai đoạn khó khăn này, việc thứ ba là hắn sẽ tách hẳn ra để thành lập một công ty nhỏ để thực hiện ước mơ, còn việc cuối cùng ... hắn nhìn sang nó, những ngày qua sẽ không bao giờ có thể phai đi trong lòng hắn, những ngày hạnh phúc.
43.
- Đúng thật như chú nói chứ?
- Dạ phải.
- Được rồi, chú ra ngoài đi.
Đúng như ông đã lo ngại, thằng Vĩnh con ông cũng đã lệch lạc tình cảm rồi, hôm thằng Phong dẫn nó về thấy thái độ thằng Vĩnh là ông thấy nghi ngờ, lại thêm những lần bao che cho nó. Chuyện thằng Phong cắt đứt với nó chỉ là sớm muộn bởi ông hiểu rõ thằng Phong sẽ không bao giờ cãi lại ông, còn thằng Vĩnh thì ... không dễ dàng gì.
Thằng nhóc ranh này chắc phải cho nó biến mất mãi mãi trên đời thì ông mới có thể yên ổn được. Nhưng cũng không được, làm thế thì cũng chưa bảo đảm được thằng Vĩnh sẽ không chống đối ông, chi bằng bây giờ nó chưa muốn nói với ông về chuyện ấy thì ông cứ giả vờ không biết gì để hành động trước đã.
.................................................. ...................................
Nhỏ Ly đưa cho nó tờ hóa đơn.
- Lưu vô máy đi Nhân, mấy hôm trước máy hư làm chẳng tính toán gì được.
- Thế có bị gì không? – Nó gõ máy.
- Cũng không có gì, nhưng nói chung ... ê, Nhân. – Nhỏ khều nó.
- Nói đi, tao đang lưu vào. – Nó chăm chú nhìn vào màn hình.
- Anh Vĩnh của mày vào kìa.
- Anh Vĩnh? Bữa nay ai nhập mày mà gọi là anh Vĩnh vậy? – Nó nhìn nhỏ khó tin.
- Thì ảnh lớn tuổi hơn gọi là anh không được à.
- Kệ đi, tao không rảnh quan tâm. – Nó tiếp tục việc làm.
- Tuần trước đi công tác chung có gì không? Kể tao nghe xem.
- Có gì là có gì, mày đừng có điên.
- Vậy thôi, không muốn nói thì tao cũng chẳng thèm nghe.
Nói rồi nhỏ đi qua bàn hắn, nó ngừng công việc liếc trộm qua nhìn thì bị hắn bắt gặp, nó tránh đi, tự dưng thấy quê quê.
- Ảnh nhờ tao gọi mày qua đó kìa, qua bển đi.
- Cái con này, đã nói tao bận lắm, muốn gì thì mai vào công ty nói. – Nó nạt.
- Ở công ty mày có nói chuyện với người ta đâu.
- Sao mày biết? – Nó bất ngờ.
- Ảnh nói.
- Thôi cái từ “ảnh” của mày đi, nghe mà muốn rùng mình.
- Thôi mà Nhân, tiếp khách cũng là trách nhiệm của nhân viên mà.
- Mày qua đó mà tiếp. – Nó đáp cộc lốc.
Không hiểu nhỏ qua đó nói gì mà hắn đứng dậy dời đô qua ngồi ngay quầy đối diện với nó.
- Làm gì mấy hôm nay ở công ty cậu cứ tránh mặt tui mãi vậy?
- Tui chẳng tránh mặt ai cả, việc làm hàng ngày có sao thì tui cũng hoàn thành hết rồi, không có nghĩa vụ phải đến trình diện cậu. – Nó vẫn nhìn vào màn hình máy tính.
- Đừng ăn nói ngang tàng với tui. – Hắn chồm dậy tắt màn hình máy tính.
Nó quay vào bên trong chẳng muốn lớn tiếng làm gì, đã một lần cãi nhau với hắn tại đây rồi, nó không muốn chuyện thêm ầm ĩ để mọi người nói ra nói vào ảnh hưởng việc làm của nhỏ Ly.
- Chuyện hôm trước xem như cậu say thôi, tui không nghĩ gì đâu. – Nó nói nhưng không nhìn hắn.
- Tui không có say. – Hắn đáp.
- ....................................
- Đừng trốn tránh nữa, cậu hiểu tui thế nào mà.
Nó bỏ đi vào bên trong, thay bộ đồng phục nó đi ra nói với nhỏ Ly.
- Hôm nay tao về sớm.
- Ê, khoan đã Nhân.
Mặc cho nhỏ Ly gọi nó xem như không nghe, đúng như hắn đã nói, nó đang trốn tránh, nó sợ mỗi khi phải đối mặt với hắn. Những tình cảm trước kia dành cho anh ngỡ như không thể phai nhạt thì giờ đây đang nhẹ dần đi và chuyển sang một người khác, nó thầm khinh bỉ chính mình.
Nó đi vào nhà, sao tối thế này mà ba lại không mở đèn lên vậy ta, mở cửa phòng ra, thấy ông đang nằm trên giường ngủ nó nhẹ nhàng bước ra nhưng có gì đó làm nó không thấy yên tâm, bèn tới lay ông.
- Ba ... ba ... ba bệnh à? – Nó gọi nhỏ.
Ông không đáp lại chỉ gật đầu nhẹ, nó đưa tay lên trán ông, không thấy nóng nhưng sao lại thế này.
- Sao ba không gọi cho con về liền. – Nó đứng dậy bấm máy gọi taxi.
.................................................. .......................................
- Không sao đâu em, ông chỉ bị suy kiệt nhẹ về tinh thần thôi, nghỉ ngơi và đừng suy nghĩ nhiều thì được.
- Dạ, em cám ơn.
Nó ngồi xuống nhìn ba mình mà xót xa trong ruột, mấy ngày liền ông ăn uống ít và không ngủ, cứ nằm suy nghĩ một mình, đến bao giờ ba mới có thể bỏ qua cho mình lỗi lầm ngày xưa.
- Ba ngủ đi, bác sĩ nói ba phải nghỉ ngơi nhiều, cứ lo lắng mãi làm gì.
- Làm sao ba không lo được hả con. – Ông thở dài.
- Ba đã làm hết sức rồi, đừng tự trách mình nữa mà, con không cần mẹ nữa đâu.
- Nhân à, ba lo về mẹ con thì ít, nhưng lo cho con thì nhiều.
- Sao ... sao lại lo cho con?
- Con với thằng Phong có chuyện đúng không?
- Dạ, không có mà ba, thật mà. – Nó lắc đầu chối.
Ông nằm xoay qua kia, khổ thân cho thằng con ông, dù nó có chối bao nhiêu lần đi chăng nữa nhưng nhìn vào mắt nó là ông có thể hiểu được nỗi buồn đó là gì, ông biết rằng nó chối đi chỉ vì sợ ông lo, nhưng thấy nó càng bình tĩnh cứng rắn thì ông càng xót xa, con người khi cố chịu đựng không chia sẻ với ai đến khi quá mức sẽ dễ suy sụp.
- Ba đừng lo mà, con với anh Phong không có gì hết. Ba ngủ đi. – Nó kéo chăn lên cho ông.
Bước ra khỏi phòng nó đang nghĩ đến việc xin nghỉ làm một vài hôm để chăm sóc cho ba, nó lại nhớ đến hắn, xin nghỉ thì phải xin hắn, có nghĩa là phải gặp hoặc gọi. Mà mới gặp đây nên chuyện gặp nữa là không có rồi.
- Alo, trưởng phòng à?
- “ .........................”