tiếp tục cười tủm tỉm, hắn nóng mặt quát.
- Nhiều chuyện, thích nhỏ to lắm hả?
- Cậu làm gì vậy, bỏ ra, muốn cho người ta thấy hết mới được à? – Nó giựt tay ra đi thẳng.
Chậc, lại thất bại, mỗi khi muốn đề cập chuyện ấy thì có gì đó cứ ngăn cản không cho hắn hỏi tiếp được, cũng tại cái lũ ôn thần này. Hắn trừng mắt với tụi kia.
- Thôi thì tùy vậy, khi khác cũng được. – Hắn lẩm nhẩm một mình.
- Khi khác cái gì, đưa đây coi. – Nó đứng kế bên chìa tay ra.
- Hả? – Hắn nhìn nó đầy bất ngờ.
- Hả gì mà hả? Chìa khóa phòng đâu?
- À ... à đây, đây, vậy mà tưởng cậu ... – Hắn móc chìa khóa ra đưa cho nó.
- Việc gì? Nãy muốn hỏi gì sao không nói.
- Ừm, tui định hỏi cái cục đá lúc sáng cậu làm rớt, vì thấy nó ... đẹp. Cậu lượm ở đâu thế?
- Của tui chứ lượm ở đâu, có đến hai viên mà ... cho hết một viên rồi.
Nói rồi nó bỏ đi, hắn há hốc mồm, trái đất đúng là nhỏ thật rồi.
41.
Điện thoại reo nó uể oải bắt, giọng ngái ngủ.
- Nghe.
- “Dậy đi, tui đưa qua bên kia hồ chơi, nghe nói bên ấy cũng vui lắm.”
- Không đi đâu hết, cậu đi với chú Phúc đi.
- “Cậu đến đây làm gì, đến để ngủ à?”
- Ai lừa tui đến đây hả? – Nó hét vào máy rồi cúp ngang.
Chừng một lúc sau hắn sang vỗ cửa phòng, gọi ầm ĩ.
- Dậy đi, nướng đến tận giờ sao? Dậy.
Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, để phòng hờ nên nó đã khóa chốt cửa phòng rồi, biết chắc sáng nay hắn sẽ không để cho nó yên mà, một tuần làm việc mệt nhọc chỉ có mỗi chủ nhật là được ngủ trưa thì chẳng dại gì mà dậy sớm.
- Không mở cửa đúng không?
Nó im lặng cho hắn mặc sức rồi, hồi lâu thấy không có động tĩnh gì bên trong nên hắn bỏ đi rồi, để xem tui với cậu ai dai hơn ai cho biết.
Bỗng có tiếng thì thào vào tai nó.
- Dậy đi, tui đưa qua bên kia hồ chơi.
- Á trời ơi, sao vào được đây. – Nó hoảng hồn bầt dậy đầu nó đập vào mặt hắn một cái rõ đau.
Nó xoa đầu đau đớn còn hắn thì ôm mặt nhăn nhó.
- Chán thật, đụng đến cậu là thương tích đầy người, chẳng thể hiểu nổi. – Hắn cằn nhằn.
- Sao vào được đây?
- Mượn dưới quầy tiếp tân, tui nói lỡ để quên chìa khóa thì họ đưa thôi. – Hắn quay chìa khóa trong tay.
- Sao mà cậu dai dẳng thế hả? Kiếp trước tui có thiếu nợ gì cậu đâu chứ, tha cho tui đi. – Nó trùm chăn lại kín mít.
Thấy hắn im lặng nó cũng thấy lạ, như mọi khi đâu dễ chịu thua đến thế, một phút, hai phút, rồi ba phút ... sao thế, hay hắn bỏ về rồi. Nó ngồi dậy thì thấy hắn đang nhìn nó.
- Cậu ghét tui đến thế à? – Hắn hỏi mắt nhìn thẳng vào nó.
- Không ... không phải ... – Nó lắp bắp.
- Vậy thì sao?
- Ừ thì ghét đấy, người khác nói không thích rồi mà còn cố làm.
- Ừ, thôi cậu ngủ đi, tui về vậy. – Hắn đứng dậy bỏ đi.
Sao ... hắn nghiêm túc thế, không phải mọi khi là dai như đĩa hay sao? Lúc này lúc khác chẳng thể hiểu được, nó lại trùm chăn kín mít.
Sao nó thấy bức rứt khó chịu quá, giờ làm gì mà ngủ tiếp được, nằm lăn lộn một hồi nó lấy điện thoại gọi cho hắn.
- Để tui tắm rửa thay đồ rồi đi.
.................................................. ...............................................
Sau khi cùng hắn đi xuồng máy sang bên kia hồ, và lội bộ đi tham quan nó ngồi xuống rên rỉ.
- Sao hôm nào cũng bắt tui lội bộ hết vậy? Có gì vui đâu mà sang đây.
- Làm gì không vui, cậu nhìn xem ở thành phố mình kiếm đâu ra cây cỏ được như đây không? – Hắn biện hộ.
- Yêu thiên nhiên quá nhỉ? Cậu đi đi, tui ngồi đây đợi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó nói nhỏ.
- Ừ, dù gì cậu nói cũng đúng, chẳng có gì để mà chơi. – Hắn nhăn mặt nhìn xung quanh.
- Ủa, sao mới nãy còn nói có cây cỏ nhiều và vui mà.
- ... Lỡ rủ cậu qua thì nói vậy thôi chứ biết sao giờ, ai ngờ bên này chán tệ.
- Này, nói vậy thôi chứ cậu có thành ý rủ đi chơi thì tui cũng không phải hạng người tệ đến mức lại đi chê bai mãi đâu ...
Rồi nó nhìn xuông mặt hồ.
- ... mà thật sự ... cũng chán quá. – Nó nói tiếp.
- Thế à ... – Hắn hí hửng cười, nó cũng biết quan tâm chút ít đến hắn đây.
- Không có gì thì mình về đi, ở lại cũng không làm gì cả.
- Ăn đã hãy về, chú Phúc nói bên này có thịt thú rừng ăn ngon lắm.
Nó gật đầu đáp lại, dù gì giờ cũng đói rồi, ăn xong về cũng được.
Xem cái thực đơn nó thấy lạ hoắc, mấy con thú tên gì ghê quá, có mỗi con heo rừng là quen thôi, nó trả thực đơn lại cho hắn, trong khi hắn đang gọi bồi bàn để chọn món ăn thì nó nhìn hắn suy nghĩ, ở tên này toát lên vẻ mạnh mẽ nam tính hơn anh, mặc đồ lại rất chuẩn cộng với mái tóc cắn ngắn phù hợp với khuôn mặt điển trai thì hẳn biết bao cô gái chết mê chết mệt, mà nói mới nhớ sao đó giờ chẳng nghe hắn nhắc đến bạn gái nhỉ?
- Xong, cậu uống gì? Bia nhé. – Hắn hỏi.
- Cậu nghiện nặng đến thế à? Hôm nào không uống là không yên hả?
- Biết làm sao giờ, tui đã quen thế rồi, nhiều khi tối đến không có chút men say tui ngủ không được.
- Kiên bớt đi, cậu nhìn anh Phong ấy, có khi nào say sưa như cậu đâu.
- Anh ấy là anh ấy, tui là tui, không mượn cậu phải đem ra so sánh. – Hắn quay đi, có vẻ tức giận.
Hắn nói cũng đúng, bị cái bóng quá lớn của anh che khuất, người ba thì lại thiên vị anh mình, nhưng cũng khó hiểu một điều là hắn lại kính trọng anh hết mực, nói trắng ra từ đó giờ chưa bao giờ nó thấy hắn cãi lại anh hay bất mãn điều gì cả.
- Tui thích có anh trai lắm nhưng mà ba mẹ chỉ có một mình tui nên ... dù gì cũng quen rồi.
- Thôi đổi qua chuyện khác đi, trước khi yêu anh tui cậu có quen hay thích ai không?
- Không có ...
- Thế lúc nhỏ ấy, như là khi xưa ...
Hắn chưa nói dứt câu thì thức ăn được dọn ra, hắn cũng đành gác lại câu chuyện.
Nó in lặng ăn, câu hỏi của hắn lại động chạm vào nỗi đau của nó, anh là người duy nhất mà nó đã yêu đến lúc này và cũng là người làm nó đau khổ, nghĩ lại trước đó thật khờ, cứ mơ về một viễn cảnh tươi đẹp của hai đứa sau khi được ba anh chấp nhận, tình yêu của giới này làm gì có thể vĩnh cửu chứ.
- Nhân? Phải Nhân không?
- Ơ ... – Nó đứng dậy nhìn.
- Gì vậy? – Hắn quay ra phía sau.
- Anh Thiện? – Nó đáp mừng rỡ.
- Anh chứ ai, vẫn còn nhớ anh à, haha mừng ghê. – Thiện cười tươi.
- Sao không nhớ, làm như em vô tình lắm. Từ khi anh ra trường đến nay mình đâu có gặp.
Hắn bỏ đũa xuống nhìn sang xem nó nói chuyện, làm gì mà mừng đến thế kia.
- Thế ra em làm cho công ty của bác Giang à?
Nghe nhắc đến ba hắn liền hỏi.
- Anh biết ba tui à?
- À, anh là con của bác Giang? Tui cũng có dịp gặp ba anh mấy lần. Vậy có lẽ ngày mai mình sẽ gặp nhau để bàn về sản phẩm mới, danh thiếp của tui.
Phó giám đốc à, còn trẻ mà làm tận chức này, hẳn cũng có thực lực.
- Anh cứ nghĩ chiều nay công ty em mới cử người đến, ai ngờ lại gặp được em, mà sao em lại lên sớm thế?
- Dạ ... cũng có việc nên mới lên sớm ạ. – Nó đáp.
Hắn đưa tờ danh thiếp của hắn cho Thiện rồi nói.
- Chúng tui đến sớm để chơi, công việc tạm thời mình không nên nhắc. – Hắn cười.
- À, đúng đúng. Hay là anh Vĩnh với Nhân qua bên chỗ mình cho vui, mình đi với vài người bạn.
- À, không ... chúng tui ... – Hắn định từ chối.
- Vậy Nhân qua bên ấy đi, lâu quá không gặp em nên anh có nhiều chuyện muốn hỏi. – Thiện nói.
Nó đưa mắt qua nhìn thấy hắn có vẻ không màng gì đến nên nó gật đầu.
- Dạ, cũng lâu rồi, từ khi anh ra trường đến giờ.
Thấy hắn mặt cau lại khó chịu, nó hỏi.
- Vậy cậu ngồi đây ha, tui qua bên kia nói chuyện với anh Thiện chút.
Hắn không đáp lại, Thiện chào thì hắn gật đầu cho qua loa, tự dưng thấy cái kiểu vồn vã của tên Thiện làm hắn chẳng có chút tình cảm nào, thêm cái thái độ thân mật của nó càng làm hắn bực thêm.
Ngồi nhìn nó nói chuyện với tên kia, hắn cứ suy nghĩ mãi, vì sao nó lại ghét hắn đến thế, dù rằng trước kia hắn có lỗi vì đã gây ác cảm cho nó, nhưng rồi hắn cũng đã chuộc lỗi và sửa chữa, bao phen vì nó thế mà nó vẫn không hiểu, chuyến đi này anh đề nghị người khác đi cùng với hắn, nhưng cho nó ở nhà hắn không thể yên tâm vì biết đâu nhỏ Dung lại giở trò gì và nó lại là nạn nhân.
Với anh hai, với nhỏ Ly với anh em đồng nghiệp chung phòng, thậm chí với nhỏ Dung ... nó còn đối xử tốt hơn cả hắn, vì sao chứ ... hắn đáng bị nó đối xử thế sao.
Càng nghĩ thêm hắn càng thấy nỗi buồn cứ man mác làm nặng trĩu cả lòng, nhìn vẻ mặt nó vui vẻ với tên kia lúc này thì hắn trong lòng nó có là gì đâu. Ừ, thực sự hắn đã là gì của nó đâu vì nó là người của anh hai, nghĩ được thế nhưng hắn vẫn thất vọng.
Đến khi nào nó mới đối xử với hắn như những người khác, bao lâu ... hay sẽ không bao giờ?
Hắn lấy điện thoại gọi cho nó.
- Alo.
- “Gì vậy? Có gì không qua nói, gần thế cũng điện.”
- Cậu ở lại chơi đi, tui về. – Nói rồi hắn cúp máy.
Hắn gọi bồi bàn tính tiền, mới có mấy lon mà tự dưng thấy mệt quá, cơn say này kì lạ hơn mọi khi.
- Cậu sao vậy? Về một mình được không? – Nó chạy qua.
- Được, cậu cứ ở lại nói chuyện với người khác đi. – Hắn cộc cằn đáp.
- Sao vậy Nhân? Vĩnh có gì à? – Thiện đi qua hỏi.
- Dạ không, ở thôi, chắc em về, có lẽ mai mình gặp ha.
- Ờ, ừ ... tiếc nhỉ, mà thôi em cứ đưa Vĩnh về đi. – Thiện đáp luyến tiếc.
- Không cần đâu, hai người cứ ở lại chơi đi, tui tự về được.