Lời Hứa 4 - Lựa Chọn Trang 22

- Khoan, thực ra đến sáng thứ hai ... mới gặp đối tác. – Hắn chận cửa lại.

- Cái gì? Vậy hôm nay tới đây làm chi vậy?

- Tới để chơi, cậu không thích à?

Nó chưng hửng nhìn hắn, trời ơi, hai ngày cuối tuần của nó được đổi bằng một chuyến hành xác tơi bời. Hai ngày được nghỉ thả hơi, được ở bên ba đổi bằng "bị" ở bên hắn.

- Cái đồ ... cậu làm vậy để làm gì hả?

- Ừm, thôi đừng la lớn, đang ở khách sạn, cậu ... theo tui xuống dưới tui nói cho nghe.

- Không là không, tránh ra cho đóng cửa lại coi.

- Sao cứng đầu quá vậy? Tui nói nhẹ nhàng không nghe à?

- Không đó rồi làm gì nhau. – Nó cự lại.

Hắn gạt nó ra rồi đi vào phòng cầm chìa khóa của phòng nó đi thẳng ra hành lang. Nó chạy theo.

- Trả lại đây, đừng có khùng quá.

Thấy nó đi theo hắn quay ngược lại phòng nó rồi lấy tay đóng cửa phòng lại.

- Chọn đi, ngồi chờ hay đi với tui xuống dưới.

Nó ngồi dựa vào cửa không thèm trả lời hắn, đúng là đồ lừa đảo, lưu manh, xấu xa, thô bỉ, chuyện gì cũng làm được, dụ nó ra để lấy chìa khóa, bị mắc mưu giờ đến cả phòng mình cũng vào không được.

- Này, tui nói chơi thôi mà, cậu thoải mái đi, sao ghét tui đến thế.

- Im đi, muốn thì tự mà đi, tui thà ở ngoài chứ không đi đâu hết.

- Trời ơi, cái đầu cậu làm bằng gì mà cứng như đá tảng vậy hả? Tui muốn bổ ra xem trong đó có gì quá. – Hắn ngồi xuống thở dài.

Nó vung tay định tát vào mặt hắn thì hắn chụp tay lại, cười đắc chí.

- Ha ha, hở chút là đánh, con người của bạo lực ... tưởng dễ ăn như hôm trước ...

Hắn chưa dứt lời thì nó vung tay còn lại tát vào má bên kia, hắn ngỡ ngàng rồi bắt đầu nóng lên.

- Người có hai tay đấy, cho chừa cái tật thích xỏ xiên người khác. – Nó nói.

Hắn cầm hai tay của nó đẩy mạnh người vào tường, hắn cau mày lại.

- Giờ nói lại lần cuối, theo hay không theo?

Một vài người khách đi ngang thấy cảnh tượng hai đứa bèn chỉ trỏ và cười, nó ngượng chín cả mặt, tên này nói chuyện thế làm người ta hiểu lầm rồi.

- Bỏ ra coi, người ta nhìn kìa.

Hắn buông ra rồi nắm lấy cổ tay nó đi thằng một mạch, nó muốn rút tay ra mà vẫn không được vì hắn nắm quá chặt. Nó ngoái lại nhìn những người đó thì nghe họ xì xào, “chắc là yêu nhau”, “giờ gay nhiều quá”.

- Tại cậu đấy, người ta nói kìa, xấu hổ chưa? – Nó nói.

- Tưởng mình cậu biết xấu hổ à. – Hắn nói gượng gạo.

Nó nhìn lên mặt hắn, đỏ cả lên rồi, lúc này trông hắn dễ thương thật, biết xấu hổ thì đừng nên làm như thế.

- Bỏ tay ra đi, tui tự biết đi rồi. – Nó nói.

- Thật không? – Hắn quay lại hỏi.

- Thật chứ sao không, bỏ ra đi.

Hắn buông tay ra, rồi gãi đầu bước đi trước, nó đi theo sau cảm nhận được cái nóng trên tay mình, nơi hắn mới thả ra

 

40.

Hắn cứ cho tay vào túi quần đi hoài, nó bước theo không ý kiến vì theo nó biết có lẽ hắn cũng còn xấu hổ về việc lúc nãy, thấy cũng tội nên thôi thì cứ theo hắn vậy.

Nói về việc đi dạo thì trước kia anh với nó cũng hay đi như thế này, nhưng khác là anh đi kề bên nó dù không nắm tay nhưng nó cũng cảm nhận được sự ấm áp từ anh, bây giờ sao những điều đó trở nên xa xôi quá, không thể kéo lại được nữa rồi.

Ước gì người ở trước mặt nó là anh, người nắm tay nó lúc nãy cũng là anh, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó không thể đến với anh được nữa rồi.

Mà ... nói gì thì nói, cái tên này cũng quá đáng thật, rủ đi xuống đây để đi hoài thế này sao? Cả cây số rồi chứ ít gì, hành xác cả ngày bằng xe hơi chưa đã hay sao mà giờ tiếp tục hành xe “hăng cải” của nó nữa chứ.

- Ê, nè, muốn đi bộ về nhà luôn hả? Tui không theo nữa đâu à. – Nó gọi hắn.

- Ờ, à ... ừ, ngồi xuống đây nghỉ mệt đi, quên mất cậu ở phía sau. – Hắn ngồi xuống, nói tỉnh bơ.

- Quên ... quên mất tui ở phía sau? Sao cậu giỏi trong việc chọc tui tức thế?

- Tui nói quên thật mà, mãi lo suy nghĩ, ngồi xuống đi.

Chẳng thèm tranh cãi làm gì, nó ngồi xuống cho khỏe đôi chân, chợt nó nhìn xung quanh, trời ơi, toàn là những cặp yêu nhau đang hun hít thấy mà hãi hùng. Nó quay qua hắn trừng mắt.

- Hết chỗ ngồi rồi sao mà lại chọn chỗ này hả trời. Nhìn xung quanh coi. – Nó nói.

- Ờ, ờ, vậy ... vậy đi tiếp. – Hắn đứng dậy.

- Lại đi tiếp nữa hả? Nếu đi không thì bắt tui xuống đây làm gì? Tui đi về.

- Khoan, khoan, làm gì mà ghê thế, từ từ đã, qua kia ngồi đi. – Hắn chỉ qua quán nhậu bên đường.

Ngồi chỉ chừng một chút mà gần cả chục người đến mời nó mua vé số, mà toàn là những trẻ em đi bán không đấy chứ, nó nhìn theo cảm thông không rõ ba mẹ của chúng đâu mà lại để con mình thế này.

- Cậu có đủ tiền mua hết vé số của tụi nó không? – Hắn đặt ly bia xuống hỏi nó.

- Kệ tui, giúp được nhiêu thì tui giúp.

- Làm người tốt thì chỉ thiệt cho mình thôi, nhân nghĩa quá cũng chẳng có ích gì.

- Cậu bớt nhậu đi một chút để tiền đó mua giúp cho tụi nhỏ còn có nghĩa hơn đó.

- Hay nhỉ, tiền tui làm ra thì tui được quyền dùng, cũng như tụi nhỏ đi bán để sống, vậy thôi.

- Giỏi biện hộ.

- Tui không thích những người ở không mà hưởng lợi từ người khác, có làm thì mới có ăn.

- Vâng, biết rồi thưa trưởng phòng. – Nó mỉa mai.

Hắn cười, mặc kệ cho nó chưng ra cái bộ mặt khinh bỉ, cuộc sống bao giờ cũng thế, không bao giờ có công bằng, có người giàu phải có kẻ nghèo, có người thế này thì phải có kẻ thế kia. Chẳng có ai tốt đẹp thánh thiện như thiên thần và chẳng ai xấu xa ác độc như quỉ dữ cả.

Mà hình như cái kẻ ngồi trước mặt hắn đang thể hiện bản chất của thiên thần hay sao ấy. Một thằng nhóc bán vé số bị tên bợm nhậu kia hất văng tập vé số xuống đường làm rơi vào vũng nước ướt hết, thế là nó chạy ra giúp. Giúp lượm lại được rồi, còn bày đặt trừng mắt với người ta chi nữa.

- Mày nhìn ai thế thằng ranh con. – Gã bợm nhậu nắm áo nó.

- Buông ra, lớn mà đẩy thằng nhỏ té như thế không biết xấu hổ à. – Nó đẩy tay gã ra.

- Ê, ê khoan đừng mà, chú ơi cho xin lỗi, bạn cháu nhậu xỉn quá. – Hắn đứng dậy đi qua nó.

- Tui không có xỉn, ổng đẩy thằng nhỏ ...

- Có mà, nó xỉn rồi. – Hắn gỡ tay của gã ra khỏi người nó.

- ... đm mày đồ con nít ranh, nể thằng bạn mày tao bỏ qua đấy.

Hắn kéo nó về bàn, nó dùng dằng đẩy hắn ra.

- Cậu không thấy ổng đẩy thằng nhỏ hả? Thứ người ngang ngược ...

- Thôi, đây là đất của người ta, có phải là nơi cậu sống đâu mà muốn làm gì thì làm. – Hắn nạt nó.

- Đồ nhát gan. – Nó liếc hắn.

- Ừ, nghĩ sao cũng được, ê nhóc lại đây. – Hắn ngoắc thằng nhỏ bán vé số.

- Dạ, sao chú ... – Thằng nhỏ hỏi.

- Ướt hết rồi sao mà bán, còn nhiêu tờ? – Hắn hỏi.

- Dạ còn 62 tờ. – Thằng nhỏ đáp rụt rè.

- Đưa hết đây, rồi nghỉ sớm đi. – Hắn đưa tiền cho thằng nhỏ.

Nó ngồi nhìn hắn tự dưng thấy xấu hổ vì những lời lúc nãy, nhưng nói gì thì nói cũng là tên nhát gan.

- Tặng cậu đấy, mai dò xem ... trúng thì khao tui ăn gì đấy.

Nó không để ý chỉ nhìn ra đường. Hắn thở dài rồi gọi người tính tiền.

- Thôi về vậy, cậu có vẻ không thích mấy chỗ này. – Hắn đứng dậy.

- Hình như tính nhầm rồi. – Nó nhìn vào tờ hóa đơn.

- Mặc kệ đi, có nhiêu đâu.

Nó đi lên quầy tính tiền, rồi đi xuống cầm tiền đưa lại cho hắn.

- Mua được vài tờ vé số giúp tụi nhỏ nữa đấy, đúng không?

Hắn cười với nó, tim nó bỗng dưng đập mạnh, bởi thế chẳng bao giờ nó muốn ở gần hắn cả, vì nó sợ lắm ... sợ rằng sẽ có thứ tình cảm khác nảy sinh, vừa bước đi nó vừa suy nghĩ thì gã bợm nhậu lúc nãy huých mạnh vào người làm nó té nhào, chỉ vừa ngồi dậy thì nó thấy hắn đã nhào tới đấm tới tấp vào mặt gã, nó hoảng hồn đứng dậy kéo hắn ra, gã kia nằm lăn lộn dưới đất.

- Vĩnh ... Vĩnh, đừng mà.

- Đi. – Hắn nắm tay nó chạy đi.

Chạy được một đoạn khá xa, thì nó dừng lại thở hồng hộc.

- Sao ... sao hồi nãy ... nói ... là không đánh, mà sao ... giờ ... lại đánh. – Nó vừa thở vừa nói.

- Chẳng biết ... điên lên ... là bụp, chẳng cần biết ... thằng ... đó là thằng nào. – Hắn đáp.

- Rồi ... sao mà chạy.

- Không chạy ở đó nó kéo đồng bọn lại dần cho nhừ xương à. – Hắn bỏ đi.

Nó cười chạy lên đi cùng với hắn, nó nói.

- Cậu cũng nam tính lắm đấy.

- Tất ... tất nhiên rồi, tui ... không nam tính thì ai nữa. – Hắn quay đi giấu khuôn mặt đang đỏ lên từ từ.

- Hay xấu hổ quá nhỉ? Tưởng cậu cũng chai mặt lắm.

- Đủ rồi nhé. – Hắn lườm nó.

Nó nghĩ thật ra tên này có nhiều điểm đáng yêu lắm, chỉ có cái tính nóng nảy với cộc cằn thôi, nhưng đôi khi cũng biết dịu dàng và làm mềm lòng người đối diện lắm.

Bỗng ngón tay hắn đụng nhẹ vào ngón tay nó, nó nghĩ ... chắc tình cờ.

Lần thứ hai cũng thế, nó nghĩ ... có phải hắn tình cờ.

Lần thứ ba hắn nắm những đầu ngón tay nó, nó biết hắn không tình cờ. Tim nó đập mạnh trong lồng ngực, mồ hôi từ tay túa ra. Nó đang làm gì thế này?

Nó rút tay lại, hắn cũng đút tay vào túi quần, cả hai bước đi hoài trong đầu đầy ắp suy nghĩ nhưng khác với đợt đi lúc nãy thay vì nhớ về anh thì giờ nó lại nghĩ mãi về hắn.

- Tui muốn hỏi, vì sao ... lại đến đây sớm hai ngày.

- ... Anh hai, muốn tui đưa cậu đi thư giãn thay cho anh ấy, vì ... biết dạo này cậu không được vui.

- Anh Phong ... anh Phong nhờ cậu? – Nó quay qua đối mặt với hắn.

- Ờ ... có vấn đề gì sao?

- Không có gì. – Nó đáp, cảm thấy hơi thất vọng, làm nó cứ tưởng.

- Tui hỏi cậu một chuyện, lúc nhỏ ... cậu có ... – Hắn ngần ngừ.

- Lúc nhỏ thế nào?

Hắn lại gãi đầu, chẳng biết phải hỏi thế nào về viên đá lúc sáng cả, chẳng lẽ nó là thằng nhóc khi xưa sao? Đời nào lại trùng hợp thế, trái đất lẽ nào lại nhỏ đến mức đi là đụng nhau à.

- Không có gì thì tui lên phòng à. – Nó đi thẳng vào khách sạn.

- Ê, khoan, chưa hỏi mà. – Hắn kéo tay nó lại.

Những người nó gặp lúc hai đứa dằn co trên phòng lúc nãy lại đi ngang qua,

Loading disqus...