- Cậu bị bệnh à? – Nó hỏi.
- ................................
Không nói thì thôi, tui quan tâm rồi mà còn làm giá thì chịu.
- Cậu chuẩn bị để thứ bảy này cùng tui đi gặp đối tác bên Tỉnh X. – Hắn quay lên nhìn nó.
Nó nhìn vào mặt hắn, đỏ cả lên rồi ... hình như sốt cao lắm hay sao ấy, chợt nhận ra hắn đang nhìn nên nó lúng túng hỏi lại.
- Hả? Ơ ... sao ... trưởng phòng mới nói gì?
- Thứ bảy này đi gặp đối tác bên Tỉnh X với tui.
- Sao tui phải đi với cậu? – Nó hỏi vẻ mặt ngạc nhiên.
- Cậu này lạ nhỉ? Tui muốn nhân viên cấp dưới đi cùng thì phải có lý do à?
- Còn bao nhiêu là người ...
- Sẽ đi bốn ngày, dự định là thứ tư sẽ xong nhưng cũng có thể trễ hơn, cậu về chuẩn bị bản báo cáo chi tiết về sản phẩm của phòng ta mới giao lên cho phòng thiết kế và ... – Hắn nói tiếp không để ý đến nó.
- Khoan, có nghe tui nói gì không?
- Phong cách làm việc của cậu là thế à? Cho là ở bên ngoài cậu ghét hay căm tức tui thế nào đi nữa thì khi vào công ty này làm việc cậu vẫn phải chịu sự quản lý của tui. – Hắn cắt lời nó.
- Tui hiểu rồi. – Nó đáp.
- Còn nữa ... khi nói chuyện với tui thì làm ơn nói một câu – thưa trưởng phòng, hiểu không?
Nó hít mạnh vào để nén cơn giận xuống.
- Tui hiểu rồi, thưa trưởng phòng.
- Đây, chi tiết việc cần làm cho lần đi này tui ghi hết trong này, cậu về làm cho tốt, tránh thiếu sót đấy, lần này gặp gỡ quan trọng lắm. Tui không muốn có sơ suất gì.
- Tui hiểu rồi, thưa trưởng phòng. – Nó nói.
Nó bỏ ra ngoài, hắn ngồi đó suy nghĩ một hồi rồi nhoẻn miệng cười vì những lời lúc nãy, nhìn nó lúc ấy vui thật “thưa trưởng phòng“, cứ muốn nghiêm khắc để có thể loại bỏ nó ra khỏi đầu mà vẫn không được, nhìn nó lúc ấy đáng yêu thật.
Giờ nghĩ trưa nó cùng chị Linh xuống căn tin ăn cùng, nó kể hết từng đoạn đối thoại lẫn thái độ hách dịch của hắn cho chị nghe, nghe xong chị Linh nói.
- Cũng quá đáng thiệt, đúng là anh nào em nấy mà. Chị nói với em, hai anh em này y hệt nhau.
- Ừ ... – Nó ngập ngừng khi nghe chị nhắc đến anh.
- Ờ ... mà nói gì thì nói, thằng Vĩnh này cũng có năng lực. – Chị Linh đổi sang chuyện khác.
- Ừm, em cũng thấy thế.
- Với lại, nếu không nhờ hôm trước nó mắng em trong phòng chắc chị ... cũng không ngộ ra là có lỗi với em đâu, không chừng vẫn im lặng với em đến giờ này.
- Thế à, vậy ... em cũng mang ơn hắn một tí. – Nó đáp.
- Chị lên trước đây, nhắn tin cho bạn trai cái đã, chiều bắt ổng qua rước.
- Ừ, chị lên đi, em ngồi chút nữa.
Nó nhìn về phía thang máy thì thấy hắn đang đứng chờ cửa rồi bước vào, hình như vẫn còn bệnh, chắc say xỉn quá nên mới bệnh chứ gì, cũng tội nghiệp nhà có ai để chăm sóc, có bệnh gì cũng tự mà lo, anh Phong thì chỉ biết có mỗi công việc.
Nghĩ đến đó nó đứng dậy đi ra ngoài chạy qua hiệu thuốc bên góc đường.
.................................................. .....................................
Hắn bước vào phòng, ngồi xuống ghế thở mệt nhọc, mệt quá, càng lúc càng sốt thì phải. Đưa tay vào túi hắn lấy phần thuốc ra để lên bàn, quay sang định rót nước thì thấy một tờ giấy. Hình như là chữ của nó thì phải.
“Sốt thì xin nghỉ ở nhà, chẳng ai nói dựa hơi ba hay anh trai hết, tui để lần thuốc trên bàn, còn mấy lần sau thì để về nhà uống, nếu không thích thì quăng vào sọt rác cũng được.”
“Tái bút: Ít say xỉn sẽ không bị sốt, phải không thưa trưởng phòng.”
Hắn nhoẻn miệng cười, cứ cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại lời nó ghi trong đấy, từng lời trong mảnh giấy cũng cho thấy nó đã lấy lại tinh thần khá nhiều rồi, thôi thì cũng đỡ lo được chút.
Cầm mấy viên thuốc trên tay hắn bỏ vào sọt rác rồi lấy thuốc của nó để uống, nằm dựa ra sau hắn nhầm hờ mắt lại cảm nhận một chút tình cảm nhẹ nhàng thanh thản len lỏi trong lòng.
39.
- Buồn ngủ thì dựa vào tui mà ngủ.
Nếu có hai lựa chọn duy nhất trong đời, một là dựa đầu vào vai của người mà bạn đang ghét. Còn hai là thà thức đến chết chứ không thèm ngủ?
- Không cần đâu, cám ơn trưởng phòng. – Nó đáp lại, chọn cách thứ hai.
- Tui không hiểu chỗ ngồi này có vấn đề gì. – Hắn chỉ tay xuống ghế ngồi kế bên.
- Tui không hiểu trưởng phòng nói gì hết.
- Cớ gì phải ngồi cách xa như tui là bệnh dịch vậy?
Nó mỉm cười cho qua chuyện, còn hơn là bệnh dịch.
Sáng nay nó phải khởi hành sớm để đi đến tỉnh X cùng hắn, từ nhỏ đến giờ nó đi xe hơi rất dở vì chứng say xe, một đoạn đường xa chừng vài chục cây số cũng đủ hành nó nhừ tử, huống hồ chi đến hàng trăm cây. Tình hình là nó đang ngồi sát cửa sổ bên phải, còn hắn thì cạnh cửa bên trái, khoảng trống ở giữa là cái bệnh dịch mà hắn vừa đề cập.
- Kiếm trạm dừng nghỉ chân chút đi chú Phúc. – Hắn nói.
- Nãy mới dừng mà cháu, với lại đoạn này không có đâu.
Hắn nhìn qua nó lắc đầu, muốn chịu hết nổi rồi mà còn gắng, nếu ngủ thì đâu đến nỗi nào.
Hắn ngồi qua gần nó, dù nhìn ra đường nhưng nó biết hắn đang ngồi cạnh bên.
- Cần ngừng xe nghỉ một chút không, yếu quá. – Hắn nói.
- Không cần đâu, cám ơn thưa trưởng phòng.
- Ở đây thì không phải gọi tui là trưởng phòng đâu.
- Không được, qui định phải như thế.
- Tùy cậu. – Hắn ngán ngẩm.
Một cũng là hắn, hai cũng là hắn, người gì đi mây về gió chẳng biết đường nào mà lần. Chậc suy nghĩ nhiều mệt quá, đường lại đầy đủ các loại ổ gà, ổ vịt nữa chứ, lần gần nhất đi xe lúc ấy có ba thì nó còn dựa đầu vào vai ba để ngủ được, còn bây giờ thì gắng chịu thôi.
Hắn nói chuyện với chú Phúc tài xế lâu lâu lại nhìn qua xem tình hình nó thế nào, yên tâm đây vẫn chưa chết đâu, đủ sức đi hết con đường này.
- Chú Phúc, dừng lại ghé vào quán đó đi.
- Rồi, rồi, vào liền.
Bước xuống nó vươn vai thư giãn gân cốt, ngồi trên ấy bị kín không khí chỉ toàn hơi máy lạnh thổi ra ngột ngạt chẳng chịu được, hắn thì bấm số điện thoại gọi cho ai đó.
Nó nằm lên chiếc võng được mắc lên hai thân cây. Lúc xưa ở quê, nhà con My cũng hay mắc võng như thế này, buổi trưa mà nằm ngủ gió hiu hiu dễ chịu lắm.
Hắn uống nước với chú Phúc, vẫn cứ thói quen hay nhìn về phía nó, mặc kệ cái thói quen bất lịch sự ấy, nó nhắm mắt lại thiu thiu.
- Này, đi thôi, ngủ à? – Hắn lay người nó.
- Ơ ... ừ, tui ... tui ngủ quên.
- Tối qua thiếu ngủ sao?
- Kệ tui, không cần quan tâm. – Nó dợm ngồi dậy.
Viên đá trên võng rớt xuống, nó khom xuống lấy, tối qua trước khi đi nó để vào túi áo khoác mà quên lấy ra, mém nữa là bị mất rồi. Hắn nhìn viên đá trên tay nó không chớp mắt, rồi bước vào xe.
- Ừm ... cái đó ... cho tui mượn được không? – Hắn hỏi.
Nó quay qua nhìn hắn khó hiểu, cái đó là cái gì? Nói chẳng có chủ ngữ vị ngữ thì ai mà biết.
- Cái gì?
- Ờ ... thôi, không có gì. – Hắn quay đi.
Chốc lát sau nó mệt và buồn ngủ, mơ màng dựa vào cửa xe. Biết chắc nó đã ngủ say, hắn ngồi sát lại lấy chiếc áo để lên vai rồi đẩy đầu nó dựa vào, nhìn khuôn mặt nó đang ngủ hắn cứ thấy nao nao trong lòng, càng lúc hắn càng phải suy nghĩ nhiều về lời của Nga nói.
.................................................. ..................................
Gần chiều nó giật mình dậy, ý da thì ra nó dựa đầu vào vai hắn ngủ đến tận giờ này sao? Nhìn sang bên ... khuôn mặt hắn ngủ lúc này trông hiền hòa ghê khác hẳn với lúc tỉnh giấc, nhìn là muốn đánh. Không rõ sắp đến chưa nữa, nó cảm thấy đói bụng lắm rồi.
- Cháu dậy rồi à, đói bụng chưa? Cũng gần đến rồi đấy.
- Ơ, dạ ... con ngủ say quá nên không biết.
- Nãy định ghé quán ăn nhưng thằng Vĩnh nó kêu chạy luôn, chắc muốn để cho cháu ngủ.
- Dạ.
Có lẽ nghe nói chuyện nên hắn mở mắt ra, ngáp một cái rõ kêu hắn hỏi.
- Vai tui êm quá hả? Ngủ say sưa chẳng muốn dậy. – Hắn chọc.
- Sao không đẩy ra.
- Đẩy mấy lần mà cứ dựa hoài, làm như cố ý hay sao ấy. – Hắn nói tỉnh bơ.
- Tui ... làm gì có, tui nhớ dựa vào cửa xe ngủ mà.
- Ôi, sao cũng được, còn bao lâu nữa chú Phúc? – Hắn hỏi.
- Mình đi ăn trước hay ghé khách sạn trước? – Chú phúc hỏi.
- Cậu đói chưa? – Hắn hỏi.
Nó gật đầu chứ không trả lời, hắn cười khì rồi trả lời.
- Ăn trước đi chú, cháu cũng đói rồi.
Ăn uống xong thì chạy về khách sạn, hắn quay qua hỏi nó.
- Mấy phòng đây? Hai phòng nhé, một đơn một đôi. – Hắn cười chọc nó.
- Ừ, cậu với chú Phúc phòng đôi, tui phòng đơn. – Nó cũng không vừa.
- Không chọc được cậu, chú lấy ba phòng đơn đi.
Trong lúc ngồi chờ lấy phòng, nó có một việc thắc mắc từ trước khi đi đến giờ nhưng vẫn chưa hỏi được, sao lại họp hành gì đến ở ngày chủ nhật chứ.
- Này, mai chủ nhật thì ai mà rảnh để gặp cậu, đáng lẽ thứ hai thì đúng hơn chứ?
- Ờ há, đúng rồi, mai là chủ nhật, thứ hai mới gặp đối tác mà. – Hắn như sực tỉnh.
- Này, đừng đùa nhé, tóm lại là như thế nào hả? Ngày mai hay thứ hai?
- À, có phòng rồi, tui phải đi tắm đã, nóng nực quá.
Hắn nhận chìa khóa phòng từ tay chú Phúc rồi theo nhân viên khách sạn đi, nó phân vân ... không rõ tên này suy tính gì trong đầu, bộ hắn có mưu đồ gì chắc.
- Tắm xong, tui với cậu đi tìm quán nào lai rai cho vui, ok.
- Không bao giờ, lo nghỉ sớm để mai còn gặp người ta. – Nó mở cửa phòng ra rồi bước vào mặc kệ hắn.
Tắm xong nó nằm dài trên nệm kiểm tra lại những giấy tờ của ngày mai, có tiếng gõ cửa phòng.
- Gì vậy?
- Xuống dưới tìm gì đó ngồi chơi, ở trong phòng làm gì.
- Không được, tui kiểm tra lại cho đầy đủ mọi thứ đã, cậu muốn đi thì đi một mình đi.
- Mai làm, cần gì gấp, dù gì cậu cũng đã làm xong hết rồi mà.
- Mai gặp người ta rồi mà để mai làm, cậu chưa ngủ đã mơ hả? Đi một mình đi. – Nó đóng cửa lại.