Ba anh bước vào nhà, đã hơn hai năm rồi ông chưa về lại nơi này, đúng là con trai chẳng có tính ngăn nắp gì hết, bừa bộn cả lên.
- Sáng máy bay đáp ba vào thẳng công ty giờ mệt quá. – Ông nói.
- Ba tắm đi, Vĩnh nó đi mua thức ăn.
- Thôi được rồi, ba muốn nói chuyện với con một chút. Rồi ba con mình ra nhà hàng gần đây ăn cũng được.
Anh ngồi xuống đối diện với ông. Sáng ở công ty ông chẳng nói lời nào, giờ đây là lúc để hỏi hết những việc ông còn nghi vấn trong lòng.
- Con có gì giấu ba không?
- Con không hiểu ý của ba.
- Đã bao giờ con nói dối ba thế?
- ……………………………………
- Hôm nay ba về, trước khi vào họp thì đã biết được chuyện sản phẩm của công ty bị thất thoát ra ngoài và thêm nhiều việc nữa nhưng với ba những điều con nêu lúc sáng ba chỉ chú ý ở hai điểm.
- ……………………………………
- Thứ nhất, việc công ty bị hoàn trả lại sản phẩm hay hủy hợp đồng, cái lý do đó không đủ để che đậy việc con bao che cho một nhân viên phòng ban của con.
- Con … - Anh định nói nhưng ngưng bặt, ông đã biết hết ý định của anh.
- Thứ hai, từ khi nào mà con lơ đãng với công việc, không làm tròn trách nhiệm của mình. Những năm qua con đâu như thế bao giờ.
- Con vẫn làm việc bình thường …
- Từ hai việc trên ba muốn hỏi con cậu nhân viên tên Nhân đó là gì mà con phải bao che cho cậu ta?
- Con không có bao che, chỉ đơn giản là con biết chắc Nhân không bao giờ bán sản phẩm của công ty ra ngoài.
- Làm sao con dám chắc?
- Vì … con …
- Sao? – Ông gằn giọng.
- Nhân là người yêu của con.
31.
- Mày đang đùa với ba à? – Ông đứng dậy quát lớn.
- Anh ấy không có đùa, anh ấy đang nghiêm túc với ba đấy. – Hắn nói.
- Hai anh em mày … còn thằng Vĩnh sao mày để anh hai mày như thế?
- Không liên quan đến Vĩnh đâu ba, chuyện này chỉ do con dù thằng Vĩnh có muốn cũng chẳng thể thay đổi được.
Mắt ông mở lớn nhìn thằng con đang đứng trước mặt, thân ông như rụng rời khi nghe nó nói tiếng yêu một đứa con trai khác, sao lại thế chứ … trước giờ ông biết rõ về tình yêu đồng tính và ông không ghê tởm nhưng ông cũng không đồng tình, vậy thì sao hôm nay trường hợp ấy lại rơi vào đứa con trai của ông, đứa con mà ông tự hào có tính cách giống ông có thể thay thế ông để lãnh đạo công ty sau này. Trời ơi, nếu chuyện này lộ ra ngoài thì ông còn mặt mũi gì nữa, các đối tác sẽ cười vào mặt ông và xem ông như một thằng hề.
- Mày phải ngừng ngay. – Ông quát.
- Con không thể. – Anh đáp.
- Mày cãi lời ba mày sao?
Không khí im lặng bao trùm lên căn nhà, câu hỏi của ông cùng thái độ im lặng của anh đã trả lời hết, ông nắm tay lại, ông muốn giết chết nó, muốn giết cái đứa đã làm con ông yêu lệch lạc, nhưng như thế có thay đổi được gì không? Cái đầu dày dặn kinh nghiệm làm ăn có thể nghĩ ra hàng trăm cách để ứng phó nhưng giờ lại đặc cứng chẳng moi móc thêm được thứ gì từ trong đấy.
Ông ngồi xuống ghế, cơ bản ông không thể thay đổi được rồi, vậy thì bây giờ phải làm gì đây?
- Được rồi, sắp xếp dẫn nó về gặp mặt ba.
- Nhưng còn cuộc họp đề xuất việc cắt nhân sự ở phòng của con?
- Ba sẽ tạm thời cho dừng cuộc họp lại. – Ông nói trong mệt mỏi.
- Con cám ơn ba. – Anh nói trong vui mừng.
- Tao vẫn chưa đồng ý đâu. – Ông đáp.
Rồi ông đi ra cửa, hắn đi sau ông. Chỉ nghe ông nói nhỏ, đủ để hắn nghe.
- Mày đừng làm ba thất vọng nữa nghe Vĩnh.
Nghe câu nói của ông, trái tim của hắn như thót lại, chiếc gông cùm bao lâu nay bị ba đeo vào chưa được giải phóng thì tự dưng nay hắn lại có cảm giác câu nói này là chiếc gông thứ hai trói chặt trái tim đang đập của hắn, vì sao hắn lại như thế … hắn cảm thấy luyến tiếc một thứ gì không rõ.
…………………………………………� �…………………………………………� ��………………..
- Em phải tới gặp mặt ba anh à?
- Ừ, ba nói muốn biết mặt em, tuy lúc này đang là lúc công ty gặp rắc rối nhưng ba đều gác qua hết anh nghĩ ba không làm khó mình đâu.
- Ba anh thì liên quan gì đến công ty chứ? – Nó ngạc nhiên.
Anh ôm nó sát vào người, chuyện phải đến thế này anh mới dám nói ra chứ không anh chẳng muốn cho nó biết ba chính là chủ tịch của công ty hiện thời nó đang làm.
- Ừm, em không ngạc nhiên và cũng đừng trách anh khi anh nói việc này nhé?
- Em không hứa, nhưng anh nói đi. – Nó hồi hộp.
- Ba anh là … chủ tịch của công ty.
- Sao? Sao trước giờ anh không cho em biết?
- Này đã hứa là không ngạc nhiên hay trách anh mà.
- Em không trách anh nhưng sao không ngạc nhiên được chứ, nếu em biết anh là …
Nó quay đi, chỉ chút nữa là nó đã lỡ nói ra điều không nên, nhưng thật sự nếu biết anh là con của người đứng đầu công ty thì có lẽ nó sẽ không bao giờ chấp nhận quen anh.
- Anh biết em muốn nói gì, do đó anh muốn giấu hết những gì liên quan đến ba của anh, nhưng thời điểm này thì không thể không nói được.
- Em sẽ bị đuổi việc chứ gì, đúng không? Em có thể tìm việc ở công ty khác, em không muốn người khác nói em nhờ vả anh.
- Em bây giờ là gì của anh mà nói những câu này? Em có biết anh không vui khi nghe em nói thế không?
- Em không muốn anh phải khó xử. – Nó đáp.
- Nếu em cứ tiếp tục thế này thì anh càng khó xử thêm nữa đấy.
- Nhưng không phải do em thì công ty đâu gặp rắc rối và anh cũng đâu bị khiển trách.
- Anh nói chuyện ấy tạm gác qua một bên, điều cần phải làm trước tiên là ba anh muốn gặp em.
- Lỡ như … ba anh không cho mình quen nhau.
- Không đâu, hôm trước nếu ba không đồng ý thì thái độ của ông không như thế đâu. Anh biết rõ ba mà.
- Nhưng mà …
- Vững tin lên xem, Nhân hay lạc quan của anh đâu rồi, chỉ còn một cửa ải này thôi là anh và em có thể công khai việc quen nhau, em không muốn chuyện ấy đến sao.
Nó gật đầu đáp lại anh. Đúng, chỉ còn được ba anh chấp nhận là nó có thể bên anh được, nó đã mơ về ngày ấy lâu lắm rồi. Phải vững tin lên.
- Em biết, vì tương lai của mình em sẽ đến gặp ba anh.
- Ừ, phải thế chứ. Như thế mới là Nhân của anh.
Nó mỉm cười tươi tắn, nhưng đâu đó trong lòng vẫn có cảm giác bất an, có chăng mọi việc đều tốt đẹp như ý nguyện của nó và anh hay còn việc gì xảy ra nữa không? Và nó đã quên đi việc gì quan trọng lắm mà vẫn không nhớ nỗi.
Cuộc nói chuyện của nó và anh không qua khỏi mắt của một người phụ nữ ngồi gần đó, cô mang cặp kiếng đen, tay cầm quyển sổ viết tên Trương Quốc Giang với nhiều đường mực gạch chéo ngang đó.
Vậy là lão già nãy cũng đã về rồi à, phải thế thôi bao nhiêu việc cô làm chủ yếu để dụ lão lòi mặt ra mà, nhưng xuất hiện sớm thế này thì cũng là một bất ngờ đây. Tạm thời cứ theo kế hoạch khoan hãy hành động gì cả vì hiện nay tên Vĩnh cũng đang nghi ngờ cô, vả lại trước mắt lão mà hành động thì chẳng khác nào bỏ hết công sức từ trước đến giờ, cứ từ từ tiến từng bước nhỏ chậm nhưng chắc.
…………………………………………� �…………………………………………� ��……………
Đang ngồi xem tivi thì điện thoại của nó reo lên, chắc có lẽ là anh gọi chăng, nó bắt máy lên. Số ai đây lạ quá.
- Trọng Nhân nghe.
- “…………………………………”
- Alo?
- “…………………………………”
- Ai thế? Trọng Nhân nghe.
- “Tui đây.”
Nghe giọng nói nó biết ngay là hắn, nhưng cái giọng nhừa nhựa này chắc hẳn lại say xỉn nữa rồi.
- Tui là ai?
- “Cậu đừng vô tình thế được không? Tui muốn nói chuyện với cậu mà.”
- Chuyện gì? Lại say nữa à?
- “Khi nào cậu tới gặp ba tui?”
- Có liên quan gì đến cậu đâu, hỏi làm gì?
- “Tui hỏi cậu khi nào đến gặp ba tui?” – Hắn nhấn mạnh từng lời.
- Không biết, có thể là ngày mai hay bữa kia, khi nào anh Phong cho hay thì biết.
- “Ba tui … không đơn giản đồng ý chuyện cậu và anh hai, chắc chắn sẽ có điều kiện và cái điều kiện ấy khi nói ra cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ hãy đồng ý, hiểu không?”
- Tui không hiểu ý cậu? – Nó cảm thấy hơi lo vì những điều hắn nói.
- “Vì bản chất của ông ấy … để được gần nhau chắc chắn cậu và anh hai sẽ đánh đổi cái gì đó.”
- Sao cậu lại muốn giúp tui thế?
- “Tui cũng không biết vì sao nữa, thực lòng tui không muốn giúp … nhưng tui muốn cậu được vui vẻ, không muốn cậu buồn, cho nên tui phải giúp.”
- Nói gì khó hiểu quá, không muốn giúp rồi lại muốn giúp.
- “Ờ, tui còn không hiểu tui là sao nữa mà, với lại tui cũng phải về đây, mệt rồi.”
- Chạy xe được không? Say xỉn quá. – Nó chắc lưỡi.
- “Yên tâm, không sao, Vĩnh này sống dai lắm, haha.” – Nói rồi hắn cười to.
- Cẩn thận đấy. – Nói rồi nó cúp máy.
Nó nhìn chiếc điện thoại rồi nhoẻn miệng cười, sao có cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng nó lúc này thế nhỉ, những lúc được anh quan tâm nó cũng chẳng có cảm giác này, nhưng sao lúc này tự dưng … thiệt là khó hiểu.
- Say xỉn suốt mà cũng biết quan tâm đến người khác. – Nó nhìn chiếc điện thoại mắng nhẹ.
32.
Hắn lảo đảo bước vào nhà, thấy ông đang ngồi gần đấy, hắn mỉm cười.
- Ba chưa ngủ à?
- Mày định say xỉn đến bao giờ?
Đưa tay gãi đầu rồi hắn ngồi xuống đối diện với ông.
- Ba cho mày về đây để giúp anh hai của mày, thế mà tao nghe báo lại chỉ suốt ngày say xỉn, không vắng ngày nào.
- Dạ thưa, con xin phép đi ngủ, mai hãy nói chuyện được không ạ? – Hắn dợm đứng dậy.