- Chuyện gì?
- Chuyện ở công ty.
- Tui biết chuyện ở công ty, nó có liên quan đến chiếc đĩa không?
- …………………………….
- Nói đi.
- Có, là chiếc đĩa.
- Chiếc đĩa thế nào? – Nó hỏi hắn không giấu vẻ lo sợ.
- Cậu bình tĩnh tui mới nói được, nhìn cậu như thế sao mà nói. – Hắn cáu gắt.
- Nói đi. Tui không bình tĩnh được, nếu vì tui mà liên lụy đến anh Phong thì tui …
Ngồi xuống hắn thầm lắc đầu cho cặp đôi này, làm gì mà người lo qua kẻ lo lại thế không biết. Thấy nó như thế nửa muốn nói nửa lại không.
- Thì sản phẩm của công ty bị công ty khác ra trước rồi.
- Ra trước? Sản phẩm do phòng tui thiết kế à?
- Ừ, ở trên nghi do cậu đưa ra ngoài. – Hắn nói miễn cưỡng.
- Đưa ra ngoài? Không hề … tui không bao giờ …
- Thì tui biết, anh hai cũng biết … thế nên anh ấy đang sắp xếp với bên trên cho ổn.
- Sắp xếp … lỡ như vì tui mà anh ấy …
- Gì? Đuổi việc ấy hả? Yên tâm, không có đâu. – Hắn đáp vẻ tự tin.
- Sao lại không, cậu làm gì bảo đảm được.
- Thì … mà thôi … giờ về đi. – Hắn lảng sang chuyện khác.
Nó không trả lời phóng thẳng xuống hồ, đầu miên man suy nghĩ đúng là chiếc đĩa đã bị đánh cắp chứ không thì sao ở ngoài lại có thể biết được sản phẩm của công ty nó sắp ra chứ, nó mất việc cũng được nhưng không hề muốn việc này liên lụy đến anh. Nó không bao giờ muốn anh bận tâm và lo hết.
Vậy thì giờ đây nó phải làm gì, chỉ ngồi đây vui chơi trong khi anh đang tất bật lo chuyện của nó sao, không được đâu, nó phải về … chuyện này là do nó thì phải tự giải quyết.
Mãi suy nghĩ nó không nghe tiếng hắn gọi từ trong bờ.
- Nhân … Nhân … coi chừng … tránh ra ….. – Hắn hét to.
Đến khi nó nghe được thì cảm thấy một khối nặng từ trên đổ xuống trúng ngay đầu nó, cả người nó bị nhấn chìm xuống nước, cổ nó lẫn lưng nó đau chẳng chịu được, đầu nó choáng cả lên sau cú va chạm.
Chừng vài giây sau nó cảm giác có ai đưa nó lên khỏi mắt nước, nó mở mắt ra thấy hắn đang nhìn vẻ mặt lo lắng, nó chồm dậy nhưng từ cổ nó trở xuống lưng đau buốt.
- Có sao không? Hả? – Hắn hỏi.
- Không … mà đau quá. – Nó nhăn mặt nước mắt ứa ra.
- Đau là phải rồi, cả chiếc phao hai người đập mạnh xuống mà không đau sao được.
- Ừ … - Nó đưa tay ra sau lưng.
Hắn ra sau nó, lấy tay xoa bóp nhẹ trên lưng.
- Tui bảo cậu đừng suy nghĩ gì hết, chuyện ấy có anh hai lo rồi.
Nó chẳng bỏ được lời nào của hắn vào tai, lưng tê rần cả lên.
- Về thôi, đi … tui đỡ cậu.
- Được rồi, tui đi được không cần đỡ. – Nó bực dọc đi nhanh lên phía trước.
Hắn đi phía sau lắc đầu, cứng đầu kinh dị.
- Em ơi … cho anh làm quen được không? – Một tên xáp vào hỏi nó khi nó mới bước vào phòng thay đồ.
- Ơ …
Đang choáng váng vì cơn đâu nói cũng muốn ù tai vì lời tên này mới nói, nghĩ sao lại hỏi nó câu đó, nhìn nó bộ lộ lắm hay sao.
- Ê bạn, người yêu của tui đó, biết khôn biến dùm. – Hắn đưa tay ôm vai nó nói với tên kia.
Tên kia bỏ đi, người nó như cứng đờ vì hành động vừa rồi, nó quay ngang hất tay hắn ra sổ liền.
- Nói gì bậy bạ thế. Cậu hiểu điều mới nói không?
- Không nói thế thì sao thằng đó chịu đi, tụi này dai lắm. – Hắn đáp tỉnh bơ.
- Hừ … - Nó bỏ đi không đếm xỉa đến hắn.
- Toàn làm ơn mắc oán … có gì đâu mà kĩ thế không biết. – Hắn lẩm nhẩm.
Thay đồ xong hắn đợi nó rồi ra bãi giữ xe, ngồi trên xe suốt đoạn đường về nó im lặng không nói tiếng nào, chỉ đến khi hắn bắt chuyện.
- Cậu đừng lo gì hết … chuyện này nhỏ thôi, anh hai sắp xếp được.
- Chuyện nhỏ gì chứ, tui thấy anh ấy vội vàng thế kia, đó giờ có khi nào như thế đâu.
- Ờ … thì cũng lớn chút chút. – Hắn đáp bâng quơ.
- Mà … cho tui xin lỗi chuyện lúc nãy, tui nóng lòng quá nên nói thế.
- Tui chẳng chấp nhất mấy chuyện đó đâu, người tui nhỏ mọn thì trước giờ chắc mua súng bắn cậu rồi. – Nói rồi hắn cười ha hả.
Dù chẳng hiểu lời hắn nói lắm nhưng nó cũng nói nhẹ nhàng.
- Tui … cám ơn cậu.
- Cám ơn? Mà cám ơn việc gì? – Hắn hỏi vẻ khó hiểu.
- Cậu tin tui về chiếc đĩa.
Hắn mỉm cười, cũng có lúc dễ thương thế này đấy.
- Tui tin anh tui chứ không tin cậu. – Hắn miễn cưỡng nói dối.
25.
Mở cửa buớc vào nhà, ông ngồi xuống ghế thở dài mệt nhọc, chuyến hành trình dài ngày tìm người vợ đã bào mòn sức lực của ông khá nhiều, nhớ lại những nơi đã đi qua ông thầm thấy mình thật ngu ngốc có lẽ bà ấy đã không muốn gặp ông hoặc … bà ấy đã không còn trên đời này nữa.
Nếu thực sự bà ấy không còn trên đời này nữa liệu ông có thể tha thứ cho mình được không, chỉ vì những lời của hắn ta mà ông nhẫn tâm rời bỏ người phụ nữ mà ông thương yêu, để cho đứa con trai của ông phải xa mẹ khi mới lên tám.
Thằng con của ông là một đứa hiếu thảo nó không hề vòi mẹ, không hề trách ba nó bởi vì nó biết ông rất buồn, và chính nó cũng buồn … buồn vì nhớ mẹ, càng lớn nó càng chín chắn hơn trong suy nghĩ không hề tỏ vẻ cần thiết đến mẹ bởi vì nó sợ ba nó hối hận vì những quyết định khi xưa của ông.
Ông phải tìm bà đến khi nào nữa đây khi những thông tin về bà giờ đây hoàn toàn không còn nữa, có lẽ … ông đành bỏ cuộc.
Ba xin lỗi con, tui xin lỗi mình nhiều lắm, tui là người có lỗi.
…………………………………………� �…………………………………………� ��…
Anh lật lại những hồ sơ lẫn giấy tờ công việc trong tuần qua, quăng trả lại lên bàn, anh lắc đầu ngao ngán.
Hơn một tháng nay những dự án lẫn sản phẩm của công ty đều bị hoàn trả hay bị hủy bởi khách hàng, tệ hơn nữa đó là những khách hàng đã làm ăn lâu năm. Lý do, đơn giản chỉ là sản phẩm công ty không tốt bằng những công ty khác.
Những công ty khác?? Chính anh nghe từ một nguồn thân cận thì có khá nhiều công ty xếp sau đã đồng loạt tung ra những sản phẩm hoàn chỉnh hơn hẳn dù rằng anh thừa hiểu các công ty đó không đủ lực để làm nên.
“Cái dở duy nhất của các anh là quá tự tin vào trình độ của mình để khi thua cuộc thì rối lên và đánh mất phương hướng.”
Lời của vị khách hàng đã giúp anh nhìn vào vấn đề thực tại hiện nay của công ty, thành công lớn trong những năm qua đã làm cho mọi người khá tự mãn vào mình để rồi lâm vào hoàn cảnh như hiện nay. Phải có cách để thay đổi tình hình này.
Còn vấn đề của Nhân … anh không thể lý giải được vì sao công ty đối thủ lại có thể có sản phẩm y hệt và làm trước chúng ta những vài ngày, Nhân không thể nào bán bí mật của công ty cho người khác, em ấy đã bị mất chiếc đĩa, vậy thì vấn đề được đặt ra ở đây là chiếc đĩa mất ở đâu? Và xa hơn nữa ai là người lấy cắp?
Phòng của anh … anh hiểu rõ họ như thế nào, không thể có việc đánh cắp dữ liệu của công ty nhưng nếu phải nghi ngờ thì … thật tình anh không hề muốn. Tổng giám đốc muốn anh giải quyết dứt điểm việc của phòng anh vì nghi ngờ Nhân có thể là nội gián của công ty khác, và quyết định của số đông mọi người trong cuộc họp hôm trước là đồng ý cho Nhân nghỉ việc.
Đời nào anh để việc ấy xảy ra, anh đã hứa với bác là sẽ chăm sóc và bảo vệ Nhân, nếu chỉ vì việc như thế mà anh cũng làm không được thì có đáng mặt đàn ông hay không? Hiển nhiên là không rồi.
Sắp đến ngày kỉ niệm ba mươi năm thành lập công ty.
…………………………………………� �…………………………………………� ��…..
Đứng gần phòng của nó, hắn ngó chừng xem giờ … đến giờ rồi mà chưa nghỉ để ăn trưa nữa, anh hai bắt nhân viên làm việc thấy mà thương. Đói bụng quá rồi, thôi đi ăn cho xong.
- Ế, đợi ai đó? – Nó bước ra hỏi hắn.
- Ờ, đợi cậu đi ăn cùng.
- Ăn cũng chờ. Cần người đút à?
- Thôi, thôi tui đi một mình. – Hắn cáu gắt.
- Đùa thôi, có người mời thì dại gì mà không đi.
- Tui không nói là tui mời à.
Anh đi sau hai đứa thầm mỉm cười, em trai anh trước kia chỉ biết sống và hoạt động độc lập chẳng thèm để ý đến ai, hôm nay lại biết tìm người để đi ăn chung thì quả là hiếm thấy, có lẽ là nhờ Nhân nên mới được như thế, vậy thì anh càng phải cảm ơn Nhân nhiều hơn.
- Anh hai đi ăn luôn chứ?
- Không, anh phải lên gặp …
Anh ngưng bặt khi thấy nó nhìn, có lẽ hiểu ý nên hắn khoác tay qua vai nó rồi kéo đi.
- Cậu càng quan tâm thì chỉ làm anh tui lo lắng nhiều thôi, hiểu không?
Nó gật đầu đáp lại, đôi mắt đượm buồn, khỉ thật nhìn thấy nó buồn hắn lại thấy buồn theo mới lạ chứ.
Điện thoại reo hắn bắt máy.
- “Lâu quá không đến thăm em, anh có khỏe không?”
- Nga à, ơ ừ …
Hắn nhìn qua nó rồi lùi lại, nói nhỏ hơn.
- Ừ, anh hơi bận.
- “Ừm, em cũng nghĩ anh bận, nhưng thiệt là bận không?”
- Thật mà em.
- “Không phải có người khác rồi quên em chứ?”
- Em nói nhảm gì thế, anh làm gì mà …
- “Em chỉ nói vậy thôi … em cúp máy đây.”
- Khoan đã, Nga. Tối nay anh qua em.
Cúp máy hắn cũng thầm trách mình, dạo này lơ là với Nga quá.
26.
- Cái này được không?
- Không được, kì lắm.
- Thế cái này?
- Thôi, sến quá.