Lắm mối tối cũng nằm không Trang 14

37.

Tui bước vô nhà với tâm trạng hoang mang, tui đâu có lừa dối gì hắn đâu mà tại sao hắn lại ghen bóng ghen gió như vậy. Lại còn đánh tui nữa, vũ phu thật, làm tui suýt chết nữa chứ. Nhưng ai là người có lỗi trong vụ này, lỗi cũng tại tui một phần, nhưng tại hắn nhiều hơn, đúng là cái đồ yêu quá hóa rồ. Chắc hẳn thể nào hắn cũng bị tụi nó đánh cho một trận tả tơi chứ chẳng kham. Rốt cuộc tui có đến xin lỗi hắn không, không!....Hắn mới phải là người phải xin lỗi tui. Suốt cả ngày tui chờ đợi hắn đến xin lỗi nhưng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, hắn bị ma bắt rồi hay sao vậy. Một ngày, hai ngày,đến ngày thứ ba thì….
Đang ở trong phòng, tui nghe tiếng của hắn hỏi mẹ tui đang ngồi chấm bài ở ngoài phòng khách:
-Hoàng đâu rồi bác ba?
-Nó trong phòng đó, tụi bây bớt đi chơi lại đi nha.
-Dạ.
Sau đó tui nghe tiếng bước chân hắn tiến lại phòng của tui. Bỗng tui nghe rất im lặng không có động tĩnh gì hết, sao hắn không đập cửa phòng tui và la thảm thiết “Hãy tha thứ cho anh” như nhiều seria phim Hàn Quốc tui xem nhỉ. Hắn chết đâu rùi, bực mình ghê, tui mở mạnh cánh cửa bất ngờ hắn đang dựa vào hay sao ấy, mất đà làm hắn té lăn cù mèo vô phòng tui.
-Mấy người làm cái trò gì vậy?
Hắn lồm cồm bò bậy với chỉ số quê độ và bối rối đầy trên khuôn mặt manly của hắn.
-Ơ…anh xin lỗi.
-Mắt sao đen dữ zậy?
-Thì…bị “chồng” em đánh.
-Câm ngay tát phù mỏ bây giờ…Mà làm gì bữa nay mới đến xin lỗi.
-Thì hổm rày ở nhà dưỡng thương, xấu quá sợ vợ anh nhìn không ra.
-Trời ới, mẹ tui ở ngoải kìa, ăn nói cho cẩn thận chút.
-Tha lỗi cho anh nha.
-Không!-Tui phùng má.
-Cũng tại anh yêu em quá thôi, anh hứa từ nay sẽ không ghen nhiều như thế nữa.
-Nói zậy…không ghen nhiều mà ghen ít hả?
-Vậy, không ghen nữa.
Nhìn cái bản mặt ăn năn pha lẫn chút gì đó rất con nít mà lại dễ thương cực kì của hắn tui không thể từ chối yêu cầu của hắn với lại tui hơi bị “yếu lòng” và “dại trai” chút đỉnh…
-Lỡ lần này thôi đóa, biết chưa?
-Dạ, anh bít rùi…à quên tặng em cái này.
Hắn nói rồi chạy vù ra xe cầm vào một đóa hoa màu trắng.
-Tặng em nè.
-Hoa gì dzạ?
-Hoa Bách Hợp, hoa tặng để xin lỗi đó mà..hì..hì..-Hắn vừa nói vừa gãi đầu sột soạt, kiểu này chắc chí đầy đầu đây.
-Ừm, thank a lot!
-Hun cám ơn anh cái đi.
-Không là không.
Tui không hôn hắn mà hắn đã hôn tui một cái chóc ngay má tui thật nhanh trước sự ngỡ ngàng của mẹ tui khi bả bất ngờ đi ngang qua. Khuôn mặt bà ấy tối sầm lại không có gì gọi là vui vẻ.
-Ra đây, tao nói chuyện với hai đứa.-Mẹ tui buồn rầu nói.
Tui và hắn hơi hối hận, sao mẹ tui buồn thế nhỉ, chẳng phải bà ấy biết tui và hắn là một cặp rồi mà.
-Mẹ không biết hai đứa bây còn làm chuyện gì nữa nhưng ít ra đừng quá công khai như vậy không tốt đâu, thời gian qua cái xóm này nó dèm pha gia đình hai bên dữ lắm rồi, mẹ cũng không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra trong cái nhà này nữa.
-Dạ, tụi con hứa từ nay sẽ cẩn thận.
Nói rồi mẹ tui bỏ ra phòng khách tiếp tục công việc chấm bài cho học sinh, tui và hắn chỉ nhìn nhau như muốn đổ lỗi cho nhau.Tui và hắn lại tiếp tục cuộc hành trình của tình yêu kể từ giây phút này.
Giờ phút thiêng liêng tui mong chờ đã đến đó là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới: Đêm giao thừa. Tui và hắn đi xem bắn pháo hoa ở Bến Bạch Đằng. Bến Bạch Đằng, chứng nhân tình yêu của tui và tên Tuấn khi xưa một thời nhưng sao giờ tui thấy nó có vẻ tầm thường và xa lạ quá.
Thật sự là tui đã vứt bỏ hoàn toàn mối tình đầy tuyệt vọng của tui rồi sao, sao tui chẳng có cảm giác gì đối với nó bây giờ. Tên Tuấn ấy như một ngôi sao mai trên bầu trời mà chỉ có ban đêm mới hiện hữu, để rồi ban ngày nhường lại cho không gian bao la đầy nắng và gió. Ôi, tui quên được thật sự cũng tốt, chẳng phải bây giờ tui đang rất hạnh phúc với tình yêu tui hiện có hay sao.
Tui sẽ mãi trân trọng niềm hạnh phúc mà tui đang có, để nó không thể phai nhòa và mất đi theo thời gian được. Phạm Hoài Nam mới chính là tình yêu đích thực của tui, chính định mệnh đã cho tui kịp thời gặp hắn để rồi gắn kết tui và hắn lại với nhau đến trọn đời.
Mới mùng một Tết, đầu năm đầu tháng mà tui nằm dài trên giường như một con mèo lười, bởi vì tối qua tui và hắn overnight đến 4 giờ sáng với về, đường kẹt xe không thể tả, nghĩ lại thấy oải dễ sợ về được tới nhà mừng muốn chết.
“Oh my pretty pretty boy I love you……”- Tiếng chuông điện thoại tui reo bài hát thân thuộc.
Ai thế nhỉ, a là anh yêu tui gọi…
“Ồ la, có gì hok oppa?”
“Đang làm gì dzạ **, qua nhà anh liền được không…Có mình anh ở nhà thui!”
“Bùn ngủ quá à!”
“Đi đi mà, hay đợi anh qua ngủ chung”
“Á…đừng, từ từ…chờ một xíu đê!”
Tui vươn vai bước thẳng vào nhà tắm, tên này đầu năm đầu tháng hok biết định giở trò gì nữa.
Tui nhanh chóng thay một bộ cánh thật cute, nhí nhảnh lém, tui năm nay vừa đủ tuổi uống bia, 21 tuổi, con số này cũng đẹp đấy chứ, ủa mà đôi lúc tui suy nghĩ là hổng biết sao con số này nó lại gắn liền với mấy đứa phụ nữ làm nghề đó nhỉ???^^….
-Ủa, sao có mình anh ở nhà zậy, ba mẹ anh và thằng Ân đâu?
-Họ zề quê ngoại anh hết rùi.
-Sao anh không về, ở nhà có ý đồ gì đây?
Con mắt bên trái hắn ánh lên chữ gian, còn mắt phải thì hiện rõ chữ xảo.
-Anh thèm quá hà.
-Thèm cái gì?
-Thịt người.
-Áaaaaaaaaa!...không giỡn, em đói bụng lắm không có sức đâu.
Thế là tui và hắn nhảy xổ vào bếp, đánh chén một trận đã đời, ngày Tết mà, thứ gì mà hok cóa.
Ăn xong thì…
-Anh ui, hôm nay là Tết đó.-Tui giả bộ nhắc khéo hắn.
-Tết rồi sao?-Hắn hỏi lại một cách thơ ngây.
-Không nói chuyện với mấy người nữa.
-Giỡn thôi, anh chỉ bị sẵn rồi, lì xì cho em nè.
Hắn nói xong và móc nhanh từ túi quần hắn một bao lì xì đỏ chói. Tui cũng móc bao ra lì lại hắn, có qua có lại mới toại lòng nhau mừ, vả lại lộc đầu năm lại được chính người yêu mình lì xì nữa, cái này nghe nói hên dữ lắm!!!
Tui và hắn đang ngồi nhám nháp trái cây ở phòng khách, tui thì gọt bao nhiêu hắn lủm bấy nhiêu, bực cái mình ghê. Bất ngờ hắn kê cái mỏ hắn lại gần, bóp miệng tui há ra rồi đẩy trái cây đã được tán nhuyễn bởi răng của hắn vào miệng tui như thể mớm mồi cho chim non ấy.Hắn ấn cổ tui một cái tui nuốt một cái ực…
-Á…kinh quá hà…gớm chết.
-Sao…ngon hok em yêu?
-Ngon cái đầu anh á, chơi cái trò dơ bẩn.
-Vậy…trò gì sạch sẽ?
-Không biết!
Hắn xoay người tui lại và bắt đầu hành tội cái lưỡi của tui bằng cái lưỡi của hắn. Tui như bay lên chín tầng mây không còn biết đâu là thiên đàng đâu là địa ngục. Mở mắt ra thì tui thấy đang nằm ngay trên giường của hắn.
-Mình bắt đầu nghen!
-Ơ…khoan sao em lại nằm đây, hồi nãy còn đang ăn trái cây dưới phòng khách mà.
-Trời đất, anh ẳm em lên mà em không có cảm giác gì hả?
Nghe hắn nói mà tui xấu hổ dễ sợ, mình suy đồi đến thế sao, trai ẳm mà cũng không biết. Chắc tại tui u mê quá rồi nên không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Thế là hết một ngày Tết, nghĩ lại tui thấy tội lỗi vô cùng, mới đầu năm đầu tháng mà đã “trao thân” rồi, chắc năm nay sẽ “đen” theo nó lun quá…hic..Tui móc cái bao lì xì hồi sáng hắn lì cho tui xem được nhiêu…Trời đất là một tờ polyme trị giá nửa chai. Hic, vậy mà bao của tui cóa nửa xị hà. Hình như tui chơi ăn gian thì phải?
Và ngay ngày hôm sau hắn lại rủ tui đi Bình Quới chơi với hắn một chuyến. Nghe nói ở đây có chương trình Buffet “Ẩm thực Nam bộ” thú vị lắm. Bởi vậy nghe hắn rủ rê tui gật đầu một cái rụp.
Đúng giờ hẹn, tui tót lên xe của hắn một cách sổ sàng, hắn không quên chiêu cũ kéo tay tui ôm eo ếch hắn chật cứng. Hắn chạy với tốc độ 100 cây chuối trên giờ. Phút chốc đã đến Làng du lịch Bình Quới 2. Tui và hắn hôm nay mặt áo đôi, màu tím hoa cà, giống nhau y chang, áo tình nhân mà lị^^…Mới vừa bước vô thôi mà tui đã phát hoảng, người gì đâu mà đông nghẹt, sao đi đâu cũng thấy con người thế nhỉ?
Hắn lại mua vé mà tui để ý lúc hắn cuối xuống kí tên, con nhỏ tiếp tân nó đứng chồm lên rồi nhìn lén vào người hắn,khuôn mặt nó dính hai chữ “HÁM TRAI” ngay trên trán. Chẳng qua là hắn gỡ bớt nút áo, hơi để lộ vòm ngực căng tròn chút xíu thui mà, vậy mà nó cũng dòm lén cho được.
Ôi chao, ngại hết sức có quá nhiều người nhìn chằm chằm săm soi một cách thái quá vào tui và hắn. Chắc tui và hắn chơi nổi quá mừ, mặc áo đôi.
Tui ngại quá, thế là lúc lấy thức ăn tui tách với hắn ra đứng cách hắn khoảng vài người.
Ngay lập tức tui thấy có một “chị gái” ẻo lả với đôi guốc hơn năm tấc, khuôn mặt đánh phấn dày cả 1cm, nhưng vẫn thấy chi chít nhiều những cục mụn. Trời ơi, tên này là “G lộ” nà, chuẩn bị giở trò xàm sở hắn đây. Tui phải làm gì đây, tui thấy nó khều khều cái mông săn cứng khoảng 99cm của hắn. Đau đầu một cái là hắn tưởng là tui khều, hắn quay phắt lại và hỏi nhanh:
-Gì vậy em yêu?
-Anhhhhhhh, em nè!-Giọng nó chảy nhựa ra cả kí.
Tui thấy khuôn mặt hắn hoảng sợ tột độ, từ trằng hồng chuyển sang trắng bệch rồi xanh như tàu lá…
-Không, không tui lộn….Em…em ơi.-Hắn gọi tui.
Tui đi nhanh lại, nhưng cái con kia còn giở trò vuốt má hắn nữa. Giữa chốn đông người mà nó lại hành động như vậy khiến cho mọi người càng hiếu kì thêm. Hắn nắm chặt tay tui và bước ra phía cổng.
-Mình đi chỗ khác đi em.
-Sao vậy, em chưa ăn cá lóc nướng trui nữa mà.
-Về anh mua cho ăn, đi ngay.
Lúc hắn đi lấy xe, tui chợt thấy cái đứa “lộ liễu” hồi nãy cùng với băng nhóm của nó đứng thành một bầy. Á, không xong rồi, mười thấy thằng ăn bận váy giống con gái xì tin bây giờ hay mặc, chúng định giở trò gì đây. Đừng có nói là định “làm thịt” tui và hắn nha.
Tui lên xe, hắn rồ ga và zọt. Mười mấy tên đó trên những chiếc tay ga cũng đang đuổi theo tui và hắn tới tấp.
-Nhanh lên anh ui, tụi nó đang đuổi theo mình kìa.
Hắn điên cuồng tăng tốc chạy như vũ bão, phía sau tụi nó cũng rượt theo sát nút. Cuộc rượt đuổi đầy ngoạn mục vào mùng hai Tết Kỉ Sửu năm 2009 trên đường Điện Biên Phủ vẫn còn đang tiếp tục. Tiếng còi anh cảnh sát giao thông vang lên, vài tên trong bọn nó bị “dính chưởng”….
Hắn nhanh trí rẽ vào một đường hẻm ở quận Bình Thạnh, mệt quá tui và hắn dừng lại nghỉ mệt.
Tui thì thấy tức cười quá, Tết năm nay dzui thiệt, tui cười rũ rượi khi nhớ lại cuộc rượt đuổi vừa rồi.
-Im đi, cười cái gì, bộ vui lắm hả?-Hắn nạt tui, hắn bị sao thế nhỉ.
-Vô duyên…tự nhiên cái la người ta hà.
Hắn chở tui về lại quận 1, rẽ vào một quán kem trên đường Pastuer…Hắn thì vẫn còn ngồi thở phì phò. Lúc chị phục vụ mang menu ra đặt lên bàn, hắn giật mình định bỏ chạy nữa chứ, thái độ của hắn làm cho chị phục vụ cứ khúc khích cười.
-Ê..nói nghe.
-Nói đi, anh đang nghe nè.-Hắn tười cười đưa muỗng kem vào miệng tui.
-Sao anh sợ tụi nó dữ zậy?
-Chứ em không sợ sao, nhìn cái mặt phấn dày cui là phát sợ rồi.
-Vậy…anh có sợ em hok?..em cũng như tụi nó mừ.
-Em nói gì lạ vậy, em là em, là người yêu, là ngôi sao trong lòng anh, mãi mãi.
Tui thật sự cũng không biết hắn đang nghĩ gì nhưng nghe hắn nói như vậy tui cảm thấy ấm áp dễ chịu lắm. Sao tui không sợ tụi kia mà sao hắn sợ dữ vậy, hồi nãy thú thật lúc hắn chạy tránh mấy đứa kia tui thấy khuôn mặt hắn sợ hãi cực kì, cứ như là hắn gặp ma vậy. Mọi lần hắn hung dữ và mạnh mẽ lắm mà, sao hôm nay lại….Kì lạ!!!
Một cái Tết tràn đầy niềm vui và hạnh phúc vừa trôi qua, tui cũng đã bắt đầu đi học lại. Hắn cũng đã đi làm khách sạn trở lại, cô hắn làm Supervisor trong đó mà, bởi vậy nói một tiếng là hắn đi làm được liền. Những tưởng niềm vui và hạnh phúc sẽ theo mãi bên tui và hắn nhưng có ai ngờ, định mệnh lại chia cắt tui và hắn bởi một ngày…
-Ủa, anh chưa đi làm hả?-Tui hỏi khi hắn đứng trước nhà tui kêu réo.
-Sắp rồi..ba mẹ anh kêu chở em qua họ nói chuyện một chút.
-Có chuyện gì không anh?
-Ưm..anh cũng hok biết nữa, nhưng em đừng lo, không có gì đâu.
Hắn chở tui qua nhà hắn, sao bữa nay chú thím Út lại định nói chuyện với tui, không biết chuyện gì nữa đây…
-Dạ, con chào chú thím Út.
-Ừa.
-Ba mẹ định nói gì với Hoàng zậy?
-Không có gì đâu con, chuyện linh tinh về học hành tương lai thôi mà..Con đi làm đi trễ giờ rồi đó.
-Dạ…Anh đi nha cưng.-Hắn quay qua nháy mắt với tui.
-Ừhm.

38.

Hắn nhanh chóng ra xe và rồ ga mất hút. Còn lại mình tui và ba mẹ hắn…
-Dạ, bữa nay chú thím Út có chuyện gì muốn nói với con sao?
Hai ông bà nhìn nhau một hồi, ba hắn mới lên tiếng…
-Thời gian qua, gia đình Út cũng chịu nhiều tai tiếng rồi, nhưng giờ cũng xong, đâu lại vào đấy. Chú thím cũng không đồng tình gì lắm về chuyện con với thằng Ti, nhưng tụi con làm quá làm người lớn như chú thím rồi anh chị bên nhà cũng khó xử. Thôi thì đành phó mặc cho số phận vậy.
-Vậy chú Thím đồng ý chuyện con với Nam rồi hả?
-Cũng không hẳn, bởi vì…-mẹ hắn ngập ngừng.
-Sao Út?
-Chú thím định cho nó sang Pháp du học 2 năm để mở mang tầm mắt với người ta.
Tui như chết điếng trong người khi nghe tới 2 chữ du học, sao zậy trời, tối ngày cứ lấy lí do là đi du học, du học để làm gì chứ…
-Út làm như vậy chẳng khác nào chia cắt tụi con rồi.-Nước mắt tui bắt đầu rơi.
-Út sẽ cho hai đứa bây thời gian là hai năm để suy ngẫm…Nếu sau này nó về, mà tụi bây còn một mực đòi sống đòi chết nữa thì chú thím sẽ bó tay…khi đó chú thím sẽ tặng bây một ngôi nhà ở với nhau đến khi chán nhau thì thôi.
Tui nghe ba mẹ hắn nói có vẻ cũng có lí, 2 năm…khoảng thời gian không lâu cũng không ngắn nhưng đủ sức thử thách tình yêu của tui và hắn. Nhưng biết đâu được hắn bên ấy sẽ tìm được đối tượng mới và sẽ quên mình, và tui sẽ đánh mất tình yêu của mình một lần nữa. Không! tui không muốn như vậy…
-Dạ, con không thể sống thiếu Nam được Út à.
-Thương nó con cũng phải nghĩ đến tương lai của nó chứ, không lẽ con bắt nó làm trong khách sạn cả đời sao?
-Nhưng chắc Nam sẽ không đồng ý đâu ạ!
-Chính vì vậy Út mới nhờ con khuyên nó giùm nè.
-Con…
-Con hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi.
Tui đi bộ về nhà mà lòng nhẹ như tên, sao ông trời lại chia cắt tình yêu của tui và hắn chứ, nó đang đẹp lắm mà. Tui có nên khuyên hắn đi du học không, đây là cơ hội tốt để hắn học hỏi và giao lưu, mình không thể ích kỉ mà giữ hắn khư khư bên mình được. Nhưng tình yêu thường ích kỉ mà.
Tâm trạng tui bây giờ ngổn ngang nỗi lo. Tui sợ hắn sẽ thay đổi,sẽ không còn yêu tui nữa, xa mặt cách lòng mà. Ba mẹ hắn còn nói hết thời hạn thử thách ông bà sẽ tặng tui và hắn một ngôi nhà nữa, sao tui thấy xa vời quá chừng. Không biết tui có đợi đến ngày đó không.
Tối hôm ấy tui trằn trọc mãi không ngủ được với câu hỏi luôn hiện lên trong tâm trí “Mình có nên khuyên hắn đi du học hay không?”…Và rồi trong cơn sáng suốt tui đã tìm ra được câu trả lời “Nên chứ!”…Tình yêu vượt qua mọi thử thách và chông gai đó mới chính là tình yêu đích thực. Tui phải chứng minh cho người đời thấy được rằng: Tình yêu của tui và hắn là thiêng liêng và cao đẹp nhất trên đời mà chắc rằng tình yêu trai gái bình thường sẽ không có được. Tui phải làm thay đổi quan niệm của người đời về mối tình được xem là dị hợm của tui và hắn. Sức mạnh của tình yêu rồi sẽ vượt qua mọi lí trí tầm thường…
Tui và hắn đang đi dạo với ánh trăng…
-Anh ơi…chắc anh nghe ba mẹ anh nói rồi hả?
-Nói gì em?
-Thì chuyện anh đi du học đó.
Hắn hơi bất ngờ nhưng rồi cũng hơi chùng xuống…
-Có chết anh cũng không đi đâu, em yên tâm.
-Nếu bây giờ em nói là anh nên đi đi thì sao.
-Em…em bị sao vậy?
-Nghe em nói nè…đây là cơ hội tốt để anh trau dồi kiến thức, và đó cũng là dịp để thử thách tình yêu của tụi mình.
-Em đừng nói nữa, anh không đi đâu hết, anh chỉ muốn ở bên em thôi.
-Nếu anh yêu em thật sự, thì em nghĩ đây là dịp để anh chứng tỏ tình yêu của anh đó. Hay…anh sẽ thay đổi?
-Không, anh thề là sẽ yêu em đến muôn kiếp, trời đất chứng giám Phạm Hoài Nam này mãi mãi sẽ chỉ yêu một mình Lê Minh Hoàng là duy nhất và tuyệt đối.
-Nghe lời em đi nha, rồi đây em tin chắc tụi mình sẽ hạnh phúc.
-Nhưng…
-Không nhưng gì hết, em sẽ chờ đến ngày anh vinh quy bái tổ trở về. Lúc đó em sẽ ôm hôn anh giữa khu phố này.
-Em nói là phải giữ lời đó.
-Em hứa.
-Em cũng hứa với anh là không được lén phén với bất kì thằng đàn ông nào nghe chưa?
Tui gật đầu nhẹ rồi ngả vào vòng tay ấm áp của hắn. Rồi đây tui sẽ ra sao khi không còn được hắn ôm mỗi ngày. Nghĩ đến đấy mà tui buồn muốn khóc.
-Em có cái này muốn tặng cho anh nè.
-Gì dzạ em?
-Đây là 999 con hạc giấy do tự tay em gấp, anh cứ để nó trong phòng ngủ, mỗi lần nhìn thấy nó là anh nhớ tới em.
Tui trao cho hắn cái hủ keo nhỏ chứa đầy những con hạc giấy lung linh sắc màu…
-Anh cũng có cái này muốn tặng cho em.
Nói rồi hắn từ từ tháo sợ dây bằng bạch kim trên cổ hắn rồi từ từ đeo vào cho tui…
-Trên sợi dây có một chữ N nhỏ, nó là tên của anh, trước khi ngủ em phải đọc tên anh 10 lần rồi trong giấc mơ em sẽ được gặp anh.
Sao bữa nay tui với hắn nói chuyện cứ như là trong phim tình cảm, nhưng lãng mạn làm sao, hắn khéo ăn nói quá làm tui suýt khóc ngất vì cảm động quá độ. Tui ngả vào vòng tay hắn một lần nữa, trên cao vầng trăng sáng chói rọi vào hai mái đầu xanh, đang thăng hoa của giây phút hạnh phúc.
Tui nhận được thông báo của ba mẹ hắn là hắn sẽ ra đi vào ngày 14-02-2009…Trời ơi, sao trùng hợp dữ vậy. Ngày mà mọi cặp tình nhân đều hạnh phúc trong tình yêu thương ngọt ngào của hoa hồng và Chocolate còn tui và hắn thì lại chia ly…Hic..
Đang ngồi viết vài dòng tự sự vào trang nhật kí, thì bỗng tui nghe tiếng ai réo om xòm ngoài cổng, ai mà bất lịch sự quá vậy…
-Ai vậy?
-Ai tên Lê Minh Hoàng ra nhận thư.
-Tui nè.
Tui cầm lá thư vô mà khuôn mặt đần thối ra, ui xời thời đại này mà còn viết thư nữa hả trời. Nhưng lá thư nhìn bề ngoài thật đẹp, thể hiện người gửi cũng quý mến tui lắm đây…
Tui gỡ nhẹ bức thư ra, lật ra đọc vài dòng thôi tui đã choáng váng ngay lập tức, tức muốn trào máu họng, tui điên tiết xé toạc nó ra từng mảnh nhỏ. Bức thư đó có đoạn như sau:
“Chào em yêu, anh Hùng đây còn nhớ anh chứ em, người mà bị bồ em đánh bất tỉnh đó. Nhưng giờ nó cũng sắp đi rồi, em nhắm chịu nỗi hok? Theo ý anh em nên thử cảm giác mới và “hàng” mới đi là vừa. Anh cũng đang thất tình nè, không có ai để xxx hết, nên anh chấm em đó. Mình thử làm bồ một tháng thôi được hok, anh cũng đang khao khát muốn biết cảm giác hai thằng con trai làm tình sẽ như thế nào. Nghe nói hơi lạ đời và bẩn thỉu một chút nhưng chắc thú vị lắm hả em yêu. Mong tin hồi âm từ phía em.
Kí tên
Hoàng Lê Thanh Hùng….”
Tui không ngờ trên đời này lại có thằng khốn nạn đốn mạt đến thế, nó nghĩ tui là gì trong mắt nó…Ui trời, tức đến chết mất thôi…
Ngày Valentine cũng đến…Hôm nay tui cùng với mẹ hắn đi chợ mua sắm vài thứ. Chiều nay hắn sẽ mở tiệc chia tay ngay tại nhà. Bạn bè của hắn sẽ đến rất đông…Tâm trạng tui lúc này thật buồn nhưng không thể khóc.
Từ bữa nay thôi tui sẽ rời xa hắn trong vòng hai năm. Nhưng bỗng trong đầu tui sáng bừng tia hi vọng. Đúng rồi, đây là thời đại công nghệ thông tin mà, mình sẽ liên lạc với hắn mỗi ngày, mình sẽ được thấy hắn qua Webcam…Ôi, vậy mà hổm rày tui lại quên béng cái vụ này.
Đúng 5 giờ chiều khai tiệc, tui và hắn đang đứng trước cổng để đón khách. Bất chợt tui ngây người khi thấy thằng khốn nạn đang từ từ chạy vào…
-Anh mời nó chi dạ?
-Không, chắc ba mẹ anh kêu tới đó chứ. Mà ngày mốt hình như nó cũng đi du học Singapore luôn thì phải. Tết xong là người ta tranh thủ dữ lắm!
Thằng khốn này muốn bày trò gì nữa đây, vậy sao nó còn gửi tui bức thư đó, nó muốn tui tức trào máu mà chết mà,khỉ thật!
Trong lúc tiệc chỉ mới bắt đầu, tui đi vào toilet để rửa mặt. Tui thoáng giật mình khi thấy thằng khốn nạn cũng đang ở trong đây.
-Sao ở trong đây mà không đóng cửa lại.-Tui hỏi nó.
-Không thick.-Nó kênh mặt trả lời.
Tui bước lại vặn vòi nước ở lavabo rửa mặt thì nó đi lại bấm cửa một cái tách.
-Mày làm gì vậy…tao la lên là Nam vô đánh mày chết luôn đó.
-Tao có làm gì mày đâu…tao chỉ định hôn mày một cái thôi.
Vừa dứt lời nó đã dí sát đầu tui vào tường còn định hôn tui nữa, tui rống lên thảm thiết…Chính lúc đó hắn đạp tung cánh cửa như siêu nhân. Như lần trước hắn tiến lại phía nó đấm thẳng vào khuôn mặt đốn mạt của nó. Nó bị hắn đánh như một con chó, nó lồm cồm bò dậy và nói:
-Nếu nó không cho làm sao tao dám hôn, nó lén lút xxx với tao cả chục lần rồi, mọi nơi mọi lúc, nó chê “hàng” của mày nhỏ quá,xxx nó không đã,mày bị cắm sừng từ lâu mà không biết.
-Đồ chó ghẻ, mày đừng có ngậm máu phun người làm dơ miệng mình, ai xxx với mày, anh Nam..anh tin em hay tin cái mồm thúi của nó?
-Im hết đi!-Hắn hét lên muốn sập nhà.
Vừa lúc đó bạn bè hắn ở dưới nhà cũng ùn ùn kéo lên, có cả ba mẹ và thằng em hắn nữa.
Hắn dập mạnh cánh cửa chạy ra rồi hét to:
-Nhìn cái gì mà nhìn, zề hết cho tui.
Hắn đạp đổ hai cái bánh kem to tướng rồi ngồi gục xuống như thể hắn vừa bị lừa dối vậy….
Tui cũng đau khổ vì bị hắn hiểu lầm, và còn bị bọn bạn của hắn châm chọc. Tui tông ra cửa và chạy maraton về nhà. Sao cuộc đời tui lại gặp những cảnh trớ trêu không vậy. Đúng rồi, tui phải tìm ra cái bức thư của thằng khốn đó mới được. Lục lọi mãi tui mới tìm thấy nó trong thùng rác nhưng hỡi ôi nó đã trở thành những mẩu giấy nhỏ xíu hết rồi còn đâu.
Hôm bữa tức quá xé nó tan nát từng mảnh vụn.
Thế là tui thức nguyên một đêm để ráp nối từng mảnh giấy vụn lại rồi lấy băng keo dán lại thành một bức thư hoàn chỉnh…Đến lúc hoàn thành thì cũng đã 3 giờ sáng.
Chắc chắn hắn vẫn còn hiểu lầm tui, tui phải tranh thủ giải thích với hắn chứ hắn đi rồi tui sẽ không còn cơ hội nữa.
Tui tót một mạch xuống sân bay Tân Sơn Nhất, hắn đi chuyến bay lúc 8 giờ 47 phút….Ôi, một rừng người làm sao tui tìm ra hắn đây. Nhưng theo cảm tính tui chạy theo tiếng gọi của con tim cuối cùng tui cũng đã tìm ra hắn. Hắn với bộ đồ màu đen, mắt kính màu đen đang vẫy chào tạm biệt ba mẹ và thằng em thân yêu của hắn.
Ngay lập tức tui chạy đến với tất cả tình yêu thương mà tui dành cho hắn tui hét to:
-Anh Nam đợi em với.
Hắn quay lại và rất bất ngờ khi nhìn thấy tui, hắn đứng sửng người lại…
-Ai cũng có thể hiểu lầm em nhưng anh thì không, em chỉ yêu mình anh thôi, từ nay và cho đến khi em nhắm mắt mãi mãi. Nếu không tin, thì anh cứ xem cái này. Đây là bức thư nó gửi cho em với lời lẽ rất thô tục…Anh đọc đi.
Hắn cầm lấy và đọc thoáng qua rồi quăng chiếc vali ôm chầm lấy tui, mặc cho mọi người hiếu kì đang nhìn chúng tui bằng ánh mắt ái ngại. Tui không sợ gì hết, ai muốn nhìn thì cứ nhìn, nhìn cho lé luôn cũng được…
-Anh…rất xin lỗi em…Em hãy ráng chờ ngày anh trở về. Giữ liên lạc với anh thường xuyên nghen, qua tới bển anh sẽ phone cho em liền.
-Em sẽ đợi.
-Thôi được rồi, hai đứa buông ra đi, người ta nhìn quá chừng kìa.-Mẹ hắn nói bằng giọng ái ngại.
Bóng dáng khuất sau cánh cửa của phòng chờ. Tui nhìn theo mà bồi hồi xúc động, có nỗi buồn nào hơn khi tiễn biệt người yêu chứ. Ngồi trên Taxi để trở về tui nhìn thấy chiếc máy bay Vietnam Airline bay ngang qua, chắc hẳn người tui yêu cũng đang ngồi trong ấy. Chúc chuyến bay tốt đẹp, hắn sớm quen với cuộc sống nơi xứ người và sẽ mãi nhớ về tui.
Phạm Hoài Nam em sẽ mãi đợi đến ngày anh về. Hai năm nữa thui, chúng ta sẽ làm nên kì tích về tình yêu trong cái giới thứ 3 này, và người Việt Nam sẽ có cách nhìn nhận khác đi. Tui mong chờ đến ngày ấy lắm.

39.

Hôm nay tui có cái hẹn thật đặc biệt với đám bạn 17 đứa hồi học cấp 3 ấy mà. Lâu lắm rồi mới gặp lại sẵn họp lớp luôn, và tui luôn là quỷ đầu đàn. Tụi nó hí hửng rủ đi uống cà phê Hát Với Nhau.
Tụi này sung ghê, hát rống như bò, khán giả ở dưới cười ngất vậy mà tụi nó đứt dây thần kinh xấu hổ hết rùi còn đâu, mặc ta ta hát. Bỗng điện thoại tui réo lên bài hát thân thuộc, ai gọi tui vậy, một dãy số gồm mười mấy chữ số hiện ra, hình như là bên nước ngoài.
“Alo, ai vậy”
“Chào ** thân yêu, chồng em chứ ai?”
“Trời, anh hả, anh hạ cánh rồi hả, chắc mệt lắm ha!”
“Ưm..cũng hơi hơi, nhưng nhớ đến em là anh vui liền, anh..yêu em lắm!”
“Em cũng vậy đóa, ừa mà ở bên ấy anh ráng giữ gìn sức khỏe, mùa hè nóng thì mặc ít áo, mùa đông thì mặc thêm nhiều nhiều áo vô nha…Em chưa từng đi nước ngoài nên cũng không biết, nói đại thui…hihi..”
“Anh sẽ luôn nhớ lời em dặn mà, em cũng ráng giữ gìn sức khỏe nha, có buồn thì cũng đừng có ăn nhiều quá, em là chuyên gia buồn là chỉ biết ăn thôi…Mốt về anh không muốn thấy em tăng cân đâu đấy”
“Yes, sir…nói hoài à, xấu hổ mún chít”.
“Em ráng chờ đến ngày chúng ta đoàn tụ nha..”
“Em sẽ cố chờ đến khi nào mòn răng thì thui..”
“Em đừng nói zậy chứ..chưa gì đã mòn hết một cái rồi.”
“Ê…chọc quê tui hả…Thôi, anh nghỉ ngơi đi nha, mà nick chat anh là gì dạ?...hì..hì”
“Ưm…. “hoangtuanhsang….”…Một ngày anh sẽ gọi cho em 100 lần”.
“Thôi, mỗi ngày một lần là em hạnh phúc lắm rồi, em cúp máy nha anh yêu, hôn anh nè, moa..moa..bye anh.”
“Bye em yêu!”
Tui hạnh phúc đến chết mất thôi, tui tin rằng sẽ có ngày tui và hắn đoàn tụ và sẽ cùng bước đi trên con đường hạnh phúc, và tui rất mong ngày ấy đến thật gần. Phạm Hoài Nam em sẽ mãi đợi đến ngày anh về, mãi mãi đợi anh.
Tui bước trở vô quán ngồi xuống ghế một cái bẹp mà miệng thì cười chúm chím, đang mải lơ lững nơi cung trăng thì tui nghe giọng thì thào của một thằng nào đó, hình như thằng Tâm thì phải…
-Làm gì mày cười một mình như con điên ủa lộn thằng điên thế hở?
-Thằng quỷ già, nhạo báng tao hả?
-Wey…lên làm bậy vài bãi đê Cúp Bế, sân khấu đang trống kìa.
Thằng Kiệt vừa đề nghị vừa quăng cho tui cái mi cờ rô…Hát thì hát sợ gì. Tui giật mạnh cái mic từ tay nó và bước thẳng lên sân khấu. Với chỉ số tự tin đầy trên mặt tui cất lên tiếng líu lo:
-Xin tự giới thiệu em…ủa lộn…tui tên Lê Minh Hoàng xin gửi lời chào đến quý khán giả lời chào trân trọng nhất.(giống ca sĩ nhỉ)
Ở dưới tụi nó bắt đầu vỗ tay rần rần, nhoi lên như dòi…Tui tiếp:
-Trong đời các bạn chắc hẳn đã đợi chờ một ai đó rồi phải không, riêng tui, tui đang chờ một tình yêu thật sự sẽ trở về với tui trong một tương lai không xa. Tui xin gửi đến tất cả quý zị, bà con cô bác, thân bằng quyến thuộc (Ôi chết lỡ miệng rùi)…Một ca khúc rất lãng mạn nói về tình yêu, một sáng tác rất nổi tiếng của Duy Mạnh, nhạc phẩm “Đợi anh”…Nhạc!..Dzôôôzzzz!!!

♪…kHÓc †Hậ† nHjều...nHỚ †HươNg †Hậ† NhjềU...NgÀ¥ mAj †jễN AnH lêN đƯờNg…♪…Nụ hÔn a^u ¥ếM nGọ† nGà0…đẮm sA¥ †A †Ra0 dƯờnG nHư vẫN mÃj †Rên m0^j.. ♪..♪….H㥠ở lẠj vớj £m đÊm nÀy…nGॠmAj pHảI xA nHaU rỒj…tj`m đÂu hơI ấM nGọ† nGà0… đẮm sA¥ BêN nHaU jờ xiN kHắç sÂu và0 †RáI †Im...♪...

µaj nÀ¥ aNh se~ rA đI... ♥… ♥..fiêu βẠ† ơ’ nƠj †Rờj xa...kHôNg bjế† kHj nAo gẶp nHaU.. ♪... zẫU †ìNh †A cÓ xA cÁcH £m ngUyện jÌn jữ đứC †jn... ¥êu aNh, †Rọn đờj ¥êu aNh mãj... ♥… ♥...€ho dÙ jông †ố µưA bA~0 xô €uỘc đỜj †Rôj vê` đÂu... £m vÂ~n lUôn LuôN đợj aNh.. ♣... £m cHỉ ¥êu aNh µa` thuI...Xjn †Rờj baN cH0 ưỚc µƠ... ¥êu aNh đưỢc sốNg µãI be^n aNh... ♪..♪...

THE END

Loading disqus...