Chương 9:
“Ta là cha của con!” - y hét lên, có vẻ như thốt ra lời ấy khiến y đau hơn cả bị ngàn mũi kim châm.
“Cha à? Lâu rồi tôi không nghe câu này nhỉ?” - cậu có vẻ không vui khi nghe điều đó, ánh mắt cậu dành cho y còn oán hận hơn bội phần, tưởng chừng sắp đâm cho y một nhát kiếm. Nhưng cậu không làm thế mà cố lấy lại vẻ bình thản, tiếp tục giọng đều đều – “Tuy nhiên, ngài có chấp nhận hay không cũng vậy thôi, vì Hoàng thượng và Thái hậu đều đã chấp nhận rồi.”
“Hả?” – y hơi ngạc nhiên, nhưng rồi hiểu ngay cơ sự - “Giỏi lắm! Ph…Con biết trước ta sẽ lập hôn ước để ép buộc nên mới đến nhờ Thái hậu.”
“Đúng.” - cậu bình thản – “Ai biểu trước đó ngài quá nhân từ, đóng vai một người cha tốt không muốn ép buộc con cái nên bỏ qua tờ hôn ước.”
“Con…”
“Ha, gọi tôi là ‘con’ cơ đấy, ngài đừng làm tôi ngạc nhiên thế chứ.” – môi cậu nở một nụ cười khinh bỉ – “À, tôi quên nói với ngài, Bích Ngọc đã có ý trung nhân, ngài đừng có mà lấy ân nghĩa ra để ép buộc muội ấy. Chuyện này kết thúc ở đây.”
Chợt, cậu bước đến gần y, thì thầm
“Mỗi lần tôi phát bệnh đều nhờ Kỳ Vũ giúp cả đấy. Ngài hiểu ý nghĩa của việc này không?”
“Không…Không thể nào, Phong..và hắn…”
“Sao lại không? Ah, gã háu sắc kia nói ngài cũng nghe được câu tôi nói trong miếu hoang?”
“Phong…”
“Xin ngài hãy nhớ lấy câu đó. Và còn một điều nữa, nếu Kỳ Vũ gặp bất trắc, chắc ngài cũng biết đứa con này sẽ ra sao chứ?”
Cậu quay mặt bước đi, rồi như nhớ ra một điều gì, cậu quay lại, mỉm cười với Vương đường chủ
“Vương thúc, phiền thúc kể cho ngài ấy nghe chuyện duy nhất mà ngài ấy không biết.”
Rồi cậu lại nhìn y, cũng không hiểu cái nhìn ấy ra sao nhưng khiến y phải rùng mình.
Cậu đi, lần này đi thật, bước chân nhẹ như không, bỏ lại sau lưng gã vận bạch y đang cố để cả thân người không phải run lên. Đôi mắt của cậu là sự ám ảnh khủng khiếp đối với y.
Phu nhân xoã tóc…
Ánh mắt…
Cậu bỏ ra ngoài, đến bên một cái hồ khá to. Trăng đã tròn rồi, chiếc đĩa bằng bạc lấp lánh giữa mặt hồ, gió nhẹ thổi từng cơn khẽ lung lay bụi cỏ. Khung cảnh đẹp như một bức tranh. Từ xa, một người nhẹ nhàng bước đến, góp vào bức tranh ấy hai con người nhỏ nhoi giữa một trời trăng sao bất tận.
“Lúc nãy anh có đứng ngoài phải không?”
Hắn lặng lẽ gật đầu. Cậu vẫn mãi mê nhìn vào cái đĩa bạc.
“Chán thật, lần nào nói chuyện với gã đó cũng bị anh nghe thấy.”
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Cậu ném một hòn sỏi vào ngay giữa cái đĩa bạc. Mặt nước lay động, đĩa bạc cũng dợn lên dợn xuống một hồi rồi lại đứng yên.
“Ông ta là cha tôi thật đấy. Không hỏi sao tôi xưng hô với cha mình như thế à?”
“Rồi cậu cũng sẽ nói thôi.”
“Tôi gối đầu lên chân anh một chút được không?”
Hắn mỉm cười. Cậu nằm xuống, đếm từng ngôi sao.
“Mẹ mất khi tôi chào đời khoảng vài ngày. Từ nhỏ tôi sống với thúc thúc. Ông ấy chưa bao giờ nhìn vào mắt tôi, cũng ít khi đến thăm. Và do sức khoẻ yếu, năm tám tuổi tôi được đưa đến Nhạc Y Trai. Không có sư phụ chắc tôi đã chết.” - cậu cười buồn, quên mất đã đếm được mấy ông sao rồi!
“Năm tôi mười tuổi thì phải…” - cậu đưa thẳng tay lên để che khuất ánh trăng – “…Ông ấy đến thăm. Vừa nhìn thấy tôi sắc mặc đột nhiên đổi khác. Rồi ông ấy cấm tôi gọi bằng cha, cấm tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy, xé rách hết những bộ y phục màu khác, chỉ để lại màu trắng.”
“Gọi ngài xưng tôi, vậy đấy, thế mà ông ấy là cha tôi thật đấy! Thậm chí còn không gọi đến tên tôi…” - chết tiệt, mặc trăng có màu bạc, ngôi sao cũng có màu bạc. Màu bạc cũng chẳng khác màu trắng là bao…
“Vậy cậu … không phải họ Bạch?” - hắn ngập ngừng
“Uh, họ Trịnh. Tôi cùng họ với ông ấy, xém chút cũng quên luôn.”
Hắn định hỏi tên cậu có phải là thật không, nhưng thôi. Dù tên cậu có là gì, họ cậu có là gì thì cậu vẫn là cậu, vẫn là Bạch Phong mà hắn yêu.
“Này, đổi tư thế đi. Tôi cũng muốn nằm.”
Không đáp lại, cậu chỉ nhỏm người lên cho hắn rút chân ra rồi đan hai bàn tay vào nhau, gối đầu nằm. Hắn nằm xuống bên cạnh, nói nhỏ
“Tay tôi đâu phải đồ bỏ.”
Cậu quay sang nhìn, hơi ngẩn người không hiểu lắm, rồi cậu cười nhẹ, gối đầu lên tay hắn.
“Mặt trăng chói mắt quá.” - cậu nói vu vơ.
Hắn ừ hử qua loa, rồi cũng đếm sao như cậu lúc nãy. Một lúc nhìn lại thì cậu đã ngủ rồi. Mà cũng chưa hẳn, vì cậu nhắm mắt thôi, ai biết có ngủ hay chưa. Hắn nằm nghiêng qua, ngắm nhìn cậu. Từng đường nét gương mặt sáng bừng lên dưới ánh trăng. Gió thổi những sợi tóc bết vào má. Hắn vén chúng sang một bên. Bất chợt …muốn hôn…
“Kỳ Vũ, anh thích gì nhất trên bầu trời đêm, trăng à?” - cậu hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền
“Không.” - hắn giật mình, nằm ngửa ra, nhìn trời.
“Vậy còn sao?”
“Không.”
“Bầu trời?”
“Cũng không.”
“Đừng nói là thích hết nhá, chỉ được chọn một thôi. Chọn đi”
“Cậu.”
“Hm?”
“À, không, không có gì! Vậy còn cậu?”
“Bầu trời.”
“Tại sao?”
“Vì nó không có màu bạc.”
.
.
.
“Chưa ngủ à?”
“Trăng tròn rồi.”
Bạch y nhân đáp mà không cần quay lại. Chủ nhân của giọng nói kia từ tốn ngồi xuống cạnh bên. Ông cũng ngước lên nhìn. Trăng tròn vành vạnh.
Phu nhân xoã tóc…
Ánh mắt…
“Lúc nãy nói chuyện, Phong nhìn vào mắt tôi.”
“Ông thôi gọi Phong này Phong nọ đi! Đó là con ông.”
“Tôi biết chứ. Nó là con tôi. Nhưng ông không thấy sao? Gương mặt đó…gương mặt của nó …”
“Nhưng vẫn là con ruột của ông!” – Vương đường chủ bình tĩnh lặp lại.
“Ông nghĩ tôi có thể nhìn vào gương mặt đó mà gọi ‘con’ ư? Tôi không thể! Nó quá giống ông à, như hai giọt nước! Lời nguyền ứng nghiệm rồi!”
“Thôi đi!”
“Đôi mắt. Trời ạ, đôi mắt của nó!” – y gần như mất tự chủ - “Oan nghiệt! Đôi mắt đó là lời nguyền, lời nguyền Hiểu Bạch dành cho tôi. Ông không nhớ sao? Ông không nhớ đôi mắt đó sao? Đêm trăng hôm đó. Ông nhớ mà phải không? Hiểu Bạch nàng ấy…”
“Bách Kỳ!” – ông quát lên. Đến giờ ông vẫn chưa nhận ra sao Bách Kỳ? Ánh mặt Phong nhi dành cho ông vốn là những tình cảm ấm áp của một đứa con dành cho người cha đáng kính của mình. Nhưng chính ông đã khiến ánh mắt đó thay đổi.Chính ông đã biến lời nguyền thành sự thật!
Y giật mình, hiếm khi Vương đường chủ to tiếng thế, nhưng có lẽ nhờ vậy mà thần trí y tỉnh táo hơn. Cúi mặt nhìn hai bàn tay của chính mình đan vào nhau để trên bàn, y thầm thì.
“Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến em ấy, cái tên “Phong” tự động vuột ra. Tôi biết nó là con mình, nhưng không thể xem nó như con. Tôi không thể ông à…”
Giọng y nhỏ dần. Vương đường chủ không nghe được, nhưng ông biết chính xác y đang nói cái gì. Ông khẽ thở dài
“Người chết không thể nào sống lại. Hãy đối mặt với sự thật đi, Bách Kỳ. Gọi Phong nhi bằng tên thật của nó…”
“Không thể!” – y cắt lời – “Ông làm được nhưng tôi thì không, Triết Hàn à! Tôi không thể nhìn vào gương mặt đó mà gọi một cái tên khác.”
“Nếu ông không cho Phong nhi dùng tên thật, thì ông phải chấp nhận việc một người mang gương mặt và cái tên đó yêu một người khác!”
*Xoảng*
Y gạt tách và ấm trà trên bàn xuống, mày cau lại.
“Lúc ông vừa kể tôi nghe chuyện 11 năm trước tôi đã muốn phanh thây xẻ thịt hắn rồi. Nếu hắn không phải con ông … Ông còn muốn tôi giao Phong cho hắn sao?
“Vậy ông làm được gì? Hay ông cứ đến mà giết Vũ nhi đi, tôi không cản. Nhưng ông cũng đừng quên, Vũ nhi mà chết thì ông chuẩn bị tang sự cho Phong nhi là vừa!”
“Ông…”
“Chắc ông còn nhớ 10 năm trước đã từng định giết Vũ nhi? Chính Phong nhi đã can ngăn. Lúc ấy tha cho Vũ nhi là Phong nhi đã chọn con đường này, chỉ là nó chưa muốn chấp nhận thôi.”
“Tất cả đều do thằng con của ông mà ra cả!”
“Đúng, là lỗi của nó, vậy thì phải để nó chuộc lỗi. Ông ở đây can ngăn tụi nó chi bằng đi tìm hai viên thuốc còn lại cho Phong nhi, vậy có hơn không? Thời gian không còn nhiều đâu.”
Bạch y nhân thở dài, biết là mình không thể làm gì khác hơn. Rồi y ngẩng đầu nhìn trăng, lấy trong tay áo ra cây sáo bạc, đưa lên môi thổi.
Màu trắng…
Nụ cười thật đẹp…
Phu nhân xoã tóc…
=============
Đây là một đất nước thanh bình. Đúng, đó là do sự tài hoa của các hoàng đế triều đại này. Nhưng cũng không thể phủ nhận một sự thật là hoàng đế đương triều chỉ mới là vị vua thứ ba của triều đại. Cái bọn cổ hủ núp sau bốn chữ “trung quân ái quốc”, phớt lờ tình cảnh đen tối do triều đại trước gây ra và sự thanh bình do triều đại mới mang lại không phải là không còn. Dĩ nhiên với cái số ít hủ lậu ấy, bọn chúng chỉ nghĩ ra được mỗi một việc là ám sát.
An Thiên cho ngựa gõ từng bước chậm rãi trên nền đất lỏm chỏm đá và cỏ dại của khu rừng già yên tĩnh. Dù hôm nay những việc quan trọng đã giải quyết xong cũng không đủ động lực để thúc đẩy vị hoàng đế tuổi trẻ tài cao quá bước đến chốn này. Thường thì chàng sẽ đến Vương gia trang tìm Bạch Phong, hoặc gọi cậu vào cung trò chuyện… Nhưng hôm nay khác.
Lẽ ra hôm nay, cũng như hôm nay của những năm trước, chàng sẽ vùi đầu vào công việc, không có việc thì cũng cố tìm việc mà làm, để … quên đi một giấc mơ. Đúng ngày này bảy năm về trước, cũng trong khu rừng này, chàng đã gặp người mà mình căm ghét nhất thế gian. Còn tại sao hôm nay chàng lại đặt chân đến cái nơi lẽ ra chẳng bao giờ muốn đến nữa? Câu trả lời là một bức thư
Nếu cậu muốn lấy thuốc cho Bạch Phong
thì hãy đến nơi mà cậu không muốn đến nhất.
Và tôi nghĩ là cậu thích đi một mình.
An Thiên đang đọc sách trong thư phòng thì một mũi phi tiêu “vô tình” bay vào bằng đường cửa sổ, lướt qua mặt chàng và nhẹ nhàng cắm vào cây cột to gần đó, mang theo một mảnh vải nhỏ màu tím. Cũng may lúc đó trong phòng chỉ có mỗi mình chàng, không thì chắc mọi chuyện đã ầm ĩ cả lên.
*Xoẹt*
Miếng vải bị xé làm đôi với cái cau mày giận dữ của bị vua trẻ vốn nổi tiếng điềm tĩnh. Bức thư không đề tên nhưng nhìn màu tím của vải cũng như cách gọi, cách xưng hô trong đó cũng đủ biết người gửi. Chính xác là cái gã mà đến cả trong mơ chàng cũng thấy thanh kiếm mình đâm xuyên qua tim hắn – Băng sát Tử Y Lang.
Khi một ông vua một mình lang thang trong rừng, điều người ta hay đoán nhất là ông ta sẽ bị ám sát bởi mấy người. Nếu lúc này ai cược là mười lăm thì người đó sẽ hốt một mẻ to. Mười gã bịt mặt đồng loạt xuất hiện, vây quanh chàng thành một vòng tròn, cộng thêm năm tên vắt vẻo trên cây.
“Hôm nay số ngươi tận rồi, tên hoàng đế thối tha!”
À, ra thế! An Thiên nhếch mép cười. Bọn họ tưởng đang bị chàng chế nhạo nên chạm tự ái, đồng loạt xông lên tấn công. An Thiên vẫn bình thản ngồi trên lưng ngựa, tay nắm hờ dây cương, nhắm mắt lại.
Nếu gương mặt này bị thương thì sẽ ra sao nhỉ?
Khi mà những mũi tên, phi tiêu chỉ còn cách chàng vài phân, chúng khựng lại, rơi xuống. Mười lăm tên sát thủ bỗng quay ra tàn sát lẫn nhau. Chàng cau mày khi nghe tiếng binh khí va chạm, tiếng thét và mùi máu tanh nồng xộc vào mũi. Đến khi chỉ còn tiếng gió lùa vào kẽ lá chàng mới mở mắt ra. Xác chết ngổn ngang cùng màu đỏ nhuộm ướt những bụi cỏ dại trên mặt đất, phát tởm …
“Đừng nhìn!”
Giọng nói trầm trầm vang lên, cùng lúc một gã nào đó phi thân đến ngồi sau lưng ngựa. Một tay y bịt chặt mắt An Thiên, một tay vỗ vào mông ngựa thúc nó chạy rồi nắm dây cương điều khiển. Y ghé sát tai chàng, thì thầm
“Đừng làm bẩn đôi mắt đẹp của cậu bằng xác bọn rác rưởi đó!”
“Buông!” – chàng ra lệnh. Y thôi không bịt mắt chàng nữa mà hạ cánh tay ấy xuống … ôm chặt người chàng, cười đểu
“Tuân lệnh.”
“Ta thề sẽ đem ngươi ra ngũ mã phanh thây.” – chàng co chặt nắm tay, nhưng ngoài đe dọa ra thì chả làm được gì khác, bởi lúc này mà vùng vẫy là ngã ngựa như chơi.
“Chừng nào bắt được tôi rồi hẵng hay.”
Y cười to, thúc ngựa chạy nhanh hơn, rồi dừng lại bên một bờ suối. Y xuống ngựa trước, đưa tay. Chàng gạt phăng, tự phóng xuống.
“Thật tàn nhẫn.” – chàng vốc nước liên tục vào mặt mình như muốn cuốn trôi cảnh tượng vừa rồi.
“Bọn họ muốn giết cậu.”
“Chẳng phải những lần trước ngươi dùng tiếng tiêu giết bọn chúng sao?” – lấy tay áo chậm nhẹ vào mặt, chàng nói mà không thèm nhìn y.
“Cũng vậy thôi, chẳng qua lần này cho chúng tự xử.” – y nhúng vai.
“Tại sao?”
“Vì tội dám mắng cậu.”
“Ha, vậy những tên trước đây không có chắc?” – chàng quay lại nhìn y, ánh mắt khinh khi
“Có, nhưng tôi không trực tiếp nghe thấy.” – y đột ngột ôm chàng vào lòng – “Cần phải nói lại sao? Tôi đã từng thề sẽ không để mấy tên xúc phạm cậu chết tốt.”
“Buông ra!” – mặt chàng đỏ ửng. Chàng đẩy mạnh y ra, đồng thời giơ tay tát cho y một cái. Xui sao y lại chộp được tay chàng, cười khẩy, nhanh chóng dùng tay còn lại ôm chặt lấy chàng, dí sát mặt chàng vào mặt y.
“Hụt rồi. Cậu to gan thât! Quên tôi từng nói nếu tán hụt thì phải chịu một cái hôn sao?”
“Hả?!”
Ngay lập tức bờ môi chàng bị chặng lại bởi nụ hôn của y. Y không dịu dàng mà mạnh bạo như thể thú đói đang ngấu nghiến con mồi. Lưỡi y sục sạo khắp vòm miệng, quấn lấy lưỡi chàng đầy khiêu khích. Hai tay chàng đã bị giữ chặt, không nhúc nhích được. Đến khi y buông ra thì chàng đã suýt chết vì ngạt, quỵ xuống hít lấy hít để không khí vào phổi, thở hổn hển.
“Chết…tiệt…!”
“Những lời ấy không hợp với cậu đâu.”
“Tại ai chứ hả?” – chàng giận dữ hét lên, sẵn tay ném một hòn đá nhỏ vào mặt y. Y nghiêng người sang một bên né được, miệng cằn nhằn
“Đừng ném, nó làm bẩn tay cậu đó!”
“Thôi cái giọng ấy đi! Đưa thuốc đây!”
“Thuốc gì?” – trên mặt y lúc này hiện rõ năm chữ ngây-thơ-vô-số-tội. Khỏi nói thì cũng biết vị hoàng đế của chúng ta đang trợn tròn hai mắt, rồi mày bắt đầu cau lại
“Tên khốn, đồ lừa gạt!!!” – ngay lập tức cả chục viên đá lớn nhỏ nhắm hướng y mà bay với tốc độ chóng mặt.
Cần phải nói thêm, An Thiên tuy đấu không lại y nhưng cũng là cao thủ. Bị chàng ném kiểu đó y cũng không thể đứng một chỗ mà nghiêng người tránh như lúc nãy được. Chỉ còn nước tránh xa vùng sát thương hoặc xử lý đống đá đó. Mà muốn tránh cũng đâu kịp nữa? Y đành vận nội công, cố để mấy hòn đá ngưng trước mặt rồi rơi xuống chứ không bay ngược lại. An Thiên lợi dụng lúc đó nhặt một viên đá khác, dùng lực mạnh hơn ném vào y. Không kịp đỡ, y chỉ còn biết đứng yên mà ngó viên đá sượt qua mặt mình, trầy một đường dài.
“Đáng đời!” – chàng hơi dao động một chút vì không nghĩ là sẽ trúng, nhưng nhanh chóng lấy lại giọng khinh khỉnh.
Y không nói gì, chỉ bước nhanh tới nắm tay kéo chàng ra bờ suối, nhẹ nhàng rửa sạch bụi bẩn.
“Đã nói sẽ bị bẩn tay mà!”
“Buông ra!”
Chàng rút mạnh tay lại, bước nhanh về phía con bạch mã bị cột ở gốc cây. Đang đi giữa chừng thì tay chàng bị một bàn tay to hơn nắm lại, kéo ngã về sau. Y đỡ lấy chàng, nhanh chóng bịt chặt môi chàng bằng một nụ hôn ngắn.
“Ngươi vừa cho ta … uống cái gì?”
“Mê dược.”
Y mỉm cười, mi mắt chàng nặng trĩu.
“Thiệt tình! Thức trắng mấy đêm rồi hả? Tấu chương cậu xem cả đời cũng không hết đâu.” – y bế chàng đến dưới gốc cây cổ thụ, để chàng ngồi ngang trên đùi. Y để đầu chàng tựa vào vai mình, ôm chặt chàng vào lòng – “Cậu mà bệnh tôi biết phải làm sao?”
.
.
.
“Thiên ca tỉnh rồi à?”
“Phong đệ, sao lại…?”
“Có một tên khó ưa giao ca cho đệ rồi bỏ đi.” - Bạch Phong đưa cho An Thiên một cốc nước – “Còn tên khó ưa đó chắc ca cũng biết là ai. À, hắn có để lại một thứ.”
An Thiên nhận miếng vải nhỏ màu tím được xếp gọn gàng từ tay Bạch Phong mà muốn xé nó ngay lập tức. Tuy vậy chàng vẫn mở ra xem.
À, mấy “vết đỏ” trên người cậu xem như cái giá phải trả cho cây tử tiêu.
Hẹn ngày tái ngộ.
*Xoẹt* *Xoẹt*
Miếng vải bị xé ra đến mức nhỏ nhất có thể, ung dung lượn qua lượn lại mấy vòng rồi nằm im trên nền gạch lạnh tanh. Mặt chàng đỏ au
“Phong đệ, Trúc Diệp đâu?”
“Muội ấy vừa đi hôm qua. Sao? Ca muốn hỏi về cây tử tiêu à?”
“Đệ biết…?”
“Lần trước sau khi ca đem cây tử tiêu về cung, Trúc Diệp đã nói hết với đệ.”
“Tử Y Lang, một ngày nào đó chính tay Trịnh An Thiên này sẽ giết chết ngươi!” – chàng nghiến chặt răng, có thể thấy sát khí toả ra rõ mồn một.
Bạch Phong chỉ biết lắc đầu thở dài. Rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện, An Thiên quay lại, ái ngại nhìn cậu, sát khi cũng đã tiêu tan.
“Mấy hôm trước thúc ấy trở về, vậy …”
“Ông ta mới đi hôm qua, cùng với Trúc Diệp.”
“…”
“Và cũng đã biết chuyện mười một năm trước.”
Bạch Phong buông nhẹ một câu. Chàng cau mày khó chịu. Mười một năm trước chàng đã định giết Kỳ Vũ, rồi một năm sau đó thì đến cha của Bạch Phong, nhưng cả hai lần Kỳ Vũ đều may mắn thoát chết. Nếu không phải vì cậu thích hắn, vì bây giờ cậu không thể sống mà không có hắn thì chàng đã đem hắn ra ngũ mã phanh thây.
“Mà thúc ấy về có đem thêm viên thuốc nào không?”
“Không.” - cậu cười buồn.
“Hả? Chẳng phải thúc ấy nói là … Vậy thì…”
“Thiên ca, không sao đâu!”
Chàng im lặng nhìn cậu, người mà chàng quan tâm còn hơn tánh mạng của mình. Đôi mắt của An Thiên rất đẹp, nhưng cậu chưa bao giờ nói với chàng, đôi mắt ấy đồng thời lại rất buồn.
“Đệ không sao đâu, thật mà!” - cậu cười, khẳng định lại – “Hay hôm nay ca ở lại đây nhé? Trời cũng tối rồi…”
“Ta phải về cung.”
“À, Thiên ca…”
“Sao?”
“Nếu sau này đệ không còn nữa, ca sẽ giết Tử Y Lang sao?”
Chàng nhếch mép cười, nụ cười lạnh nhất mà cậu từng thấy nơi chàng. Ôm chặt lấy cậu vào lòng, chàng nói khẽ
“Nếu không phải vì đệ thì ta đã giết hắn từ ba năm trước.”
.
.
.
“Ra được rồi đó, tên háu sắc!”
“Phải biết tôn trọng sư huynh của mình chút chứ, sư đệ yêu dấu!”
“Ngươi cứ thế mãi có ngày Thiên ca hận ngươi thật đó.”
“Đã hận rồi đấy thôi.”
Y cười to, tiếng cười chua chát, nghe buồn đến lạ.
Màu tím luôn là một màu buồn.
“Này…tại sao…lần này ông ấy đến đây?” - cậu ngập ngừng.
“Tại cái câu ‘Kỳ Vũ là người của tôi’ ấy.” - y nháy mắt trêu.
“Chỉ thế thôi sao?”
“Ừ.”
“Hỏi thật, ngươi có nghĩ sẽ tìm được thuốc không?”
“Không ai có thể nói trước được điều gì, sư đệ yêu quí ạ!”
“Ngươi thấy ta có nên chết không?”
“Có chứ.” – y bình thản – “Mà nếu thế An Thiên sẽ giết ta bằng cách nào nhỉ? Thú vị lắm đây!”
“Ta cũng nghĩ vậy” - cậu không tỏ vẻ ngạc nhiên hay khó chịu gì cả, mà thản nhiên tán đồng.
Lời nói tan trong không khí, không vang vọng ra xa.