Chính xác! Nó đã tỉnh dậy, đơn giản như chú gấu thức dậy sau kì nghỉ đông. Cảm giác đầu tiên nó cảm thấy là toàn thân tê cứng vì đã lâu không vận động, đặc biệt là cánh tay trái. Thì ra ngước mắt lên thì nó lại thấy Thế Long đang gối đầu lên tay trái của mình ngủ ngon lành.
Duy Minh không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình đang ở đâu nhưng chỉ cần thấy Thế Long ở đây thì nó đã cảm thấy rất an lòng, trong phút chốc, nó như quên hết mọi chuyện không vui trước đây. Không kìm được, Duy Minh lén lút đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc đang rũ trước trán Thế Long, cố gắng nhìn thật kĩ người đàn ông mà nó rất mong nhớ này.
Cánh tay đang vuốt ve Thế Long chợt khựng lại khi thấy Thế Long đang cầm bút, trên giường còn có quyển nhật kí của nó viết dở. Không lẽ những gì mình viết Thế Long đều đã đọc được sao? Vậy là… Chết rồi! Mình phải làm sao đây? Duy Minh rất lo lắng, nhưng càng bất ngờ hơn khi phát hiện nửa sau quyển nhật kí của mình là những dòng tâm sự của Thế Long.
Khi đọc xong những dòng nhật kí ấy, Duy Minh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt chứa chan cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngay lúc đó, nó cầm lấy cây bút mà Thế Long đang viết, tuy bàn tay đã cứng đơ nhưng Duy Minh vẫn cố gắng viết vài dòng nguệch ngoạc ở nửa đầu quyển nhật kí: “Em không cần một thế giới thật to, vì bước chân em ngắn sao đuổi theo anh kịp. Em chỉ cần một thế giới thật nhỏ, đủ để em nắm chặt và bắt kịp anh thôi”
Sau đó nó lại viết chen vào bên dưới dòng cuối cùng của Thế Long rằng: “Không hối hận, dù có như thế nào em cũng không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng chỉ yêu anh mà thôi!”
Duy Minh định đặt bút xuống, nhưng lại lưỡng lự, trong đầu nó nảy ra ý định nên bèn giở sang một trang mới, nắn nót từng chữ: “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Viết xong, Duy Minh trả mọi thứ trở về vị trí cũ, còn mình lại tiếp tục ngắm Thế Long đang ngủ.
+++
Mãi đến bốn giờ chiều, Thế Long mới chịu tỉnh dậy, vì từ sáng đến trưa anh phải giải quyết rất nhiều công việc.
Vừa tỉnh dậy, Thế Long đã thấy quyển nhật kí quen thuộc đặt bên cạnh. Anh chợt nhớ ra lúc nãy mình định viết nhật kí cho Duy Minh thì mệt quá nên đã ngủ quên mất.
Bởi vậy, Thế Long mở nhật kí ra định viết tiếp.
“Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Thế Long lật qua trang tiếp theo, đang ghi được mấy chữ “Ngày thứ sáu mươi hai,…” thì đột nhiên hắn nhíu mày, hốt hoảng lật lại trang trước, dụi dụi mắt mấy lần mà vẫn thấy dòng chữ “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” hiện rõ mồn một. Thêm vào đó, đây chính lại chữ viết của Duy Minh. Chẳng lẽ…
Thế Long cố gắng lấy hết bình tĩnh, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Duy Minh đang nửa nằm nửa ngồi, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời đang lấp ló ngoài kia.
Thấy vậy, nhưng Thế Long vẫn chưa thể tin được, hắn lại dụi mắt thêm mấy lần nữa, sau đó còn dùng tay đánh mình thật mạnh. Đau! Rõ ràng là thấy đau nên không thể là mơ được. Nhưng nếu đây là thật thì… Thế Long ấp úng mãi không biết phải nói gì.
- Chẳng phải anh đòi trị tội em sao? – Duy Minh vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng tinh nghịch.
- …
Thế Long im lặng đúng một phút, trên gương mặt của anh có rất nhiều cảm xúc mà Duy Minh không thể đoán được hết. Không biết Thế Long đã nghĩ gì nhưng ngay lúc đó, hắn vội vàng bế bổng Duy Minh lên vai chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.
+++
- Á á á, anh định đưa em đi đâu? Anh thật sự muốn trị tội em à?
- Em không được nói nhiều, chúng ta phải đăng kí kết hôn lại ngay lập tức.
- Oa oa, bây giờ em rất mệt, không thể ngồi máy bay mấy tiếng qua Hà Lan được đâu!
- Ai bảo phải ra nước ngoài mới có thể đăng kí kết hôn?
- Hả? Là sao…?
- Là bây giờ chúng ta đến Ủy ban nhân dân thành phố… - Thế Long đang nói giữa chừng liền dừng lại, bỏ Duy Minh vào xe rồi nói tiếp – Nhanh lên, sắp năm giờ rồi, nếu không hôm nay đăng kí không kịp mất!
Nói xong, Thế Long lập tức phóng xe đến thẳng Ủy ban Nhân dân thành phố, đây có thể xem là một cách “trị tội” mang mùi vị “đặc sản” của An Thế Long được không?
NGOẠI TRUYỆN 1: Nhà có thêm tiểu quỷ!
Bốn năm sau…
“Rầm rầm rầm”
Mới sáng sớm mà Thế Long và Duy Minh đã bị tiếng đập cửa rất lớn đánh thức. Thế Long lồm cồm bò dậy, kẻ cả gan dám giờ này đã làm phiền bọn họ không ai ngoài tên tiểu quỷ của hai người. Tiểu quỷ là ai? Đó là cậu bé mà Duy Minh từng hiến máu cứu ở bệnh viện rồi sau đó chính cậu lại bị thương. Trước đây, khi rời khỏi bệnh viện thì các cô y tá có xin cách liên lạc với nó để sau này cha mẹ cậu bé muốn tạ ơn thì cũng biết đường liên lạc, lúc đầu nó một mực từ chối nhưng mọi người nài nỉ quá nên nó mới để số điện thoại mình lại, nhờ họ chuyển lời cho cha mẹ cậu bé là gọi điện cảm ơn cũng được rồi, nó không coi trọng hình thức đâu. Nhưng đáng tiếc là cha mẹ của cậu bé đã qua đời trong đợt thiên tai đó. Sau khi Duy Minh tỉnh dậy một thời gian liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thông báo hoàn cảnh đáng thương của cậu bé. Duy Minh buồn bã kể cho Thế Long nghe một mực đòi lên thăm cậu bé thì Thế Long đã làm một chuyện vượt cả mong đợi của nó, đó là nhận hẳn cậu bé làm con nuôi của hai người. Thế là từ đó, gia đình nhà họ An có thêm một thành viên nhí rất được cả nhà cưng chiều.
Thế Long bước khoác hờ áo khoác lên mình, mang dép rồi bước ra mở cửa:
- Tiểu quỷ, tìm cha có gì không?
- Cha… cha Thế Long và bố Duy Minh đã hứa là sáng nay sẽ đi họp phụ huynh cho con mà?
- Ưm… - Thế Long lập tức tua lại kí ức hôm qua, quả thật là hắn có hứa như vậy thật – Cha biết rồi, cha đang chuẩn bị nè!
Tiểu quỷ nghe thế liền tỏ vẻ ngờ vực, liếc nhìn Thế Long một lượt từ trên xuống dưới, sau đó còn nheo mắt nhìn Duy Minh đang ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ rất mệt mỏi trên giường. Đúng lúc đó, Đầu Đinh ở phòng bên cạnh cũng bị tiếng đập cửa làm thức giấc nên lú cái đầu bù xù ra ngoài. Tiểu quỷ thấy mình có thêm đồng minh nên vội chạy đến kéo Đầu Đinh ra:
- Chú út, chú út, cha con đúng càng ngày quá đáng mà. Khó khăn lắm con mới nhượng bộ giao bố Duy Minh cho cha Thế Long… Vậy mà chú nhìn kìa, cha Thế Long không biết chăm sóc bố Duy Minh gì cả…
Đầu Đinh cố nhướng đôi mắt còn ngáy ngủ của mình nhìn vào trong rồi khẽ tủm tỉm cười:
- Chắc hôm qua bố của con làm chuyện gì đó không đúng bị cha Thế Long trị tội đó mà!
- Hừ… dù bố có làm sai thì cha Thế Long cũng không nên đối xử với bố như vậy chứ!
- Thôi, ngoan nào, con qua phòng chú chơi nè, hai chú cháu mình cùng đánh răng nhé. Cha Thế Long và bố Duy Minh cũng cần phải đánh răng mà!
Thế Long thở phào nhẹ nhõm khi thấy tiểu quỷ ngoan ngoãn đi theo Đầu Đinh về phòng, hắn cũng đã tỉnh ngủ quay vào trong.
Duy Minh vẫn còn lười biếng nằm trên giường, vừa nhìn nét mặt đang hiện dòng chữ “bó tay chấm com” của Thế Long vừa tủm tỉm cười. Thế Long thấy mình bị trêu chọc liền chạy đến chọc lét Duy Minh khiến nó la oai oái.
+++
Ưm, chào mọi người. Cháu tên là Vỹ Kiệt, mọi người ở nhà hay gọi cháu là tiểu quỷ, ai cũng bảo cháu nghịch nhưng mà cháu thấy mình có nghịch lắm đâu. Híc híc. Năm nay cháu 7 tuổi, như mọi người thấy đấy, ở nhà tuy cháu không có mẹ nhưng cháu có đến hai người bố, à không, đúng hơn thì một người bố và một người cha. Đầu tiên, cháu chỉ gọi bố Duy Minh là bố thôi, và gọi cha Thế Long là chú. Nhưng lúc đó “chú” nằng nặc không chịu, cứ một mực bảo cháu gọi là cha. Cháu cũng thấy lạ, bố và cha thì có gì khác? Mà cháu đã có bố Duy Minh rồi mà? Haizzz, người lớn khó hiểu quá. Nhưng chú Thế Long đã lấy cả một phòng đồ chơi, siêu nhân, xe mô hình, máy chơi game,… ra để mua chuộc cháu gọi chú ấy là cha. E hèm, thôi thì vì đồ chơi cháu gọi chú ấy là cha cũng không sao. Dù sao, bố Duy Minh cũng không phản đối mà.
Nói chuyện này một chút, chú Thế Long, í quên, bây giờ là cha Thế Long từng nói mình là chồng của bố Duy Minh. Cháu có hơi thắc mắc một xíu, không phải cha Thế Long nên là chồng của mấy cô gái xinh xinh vẫn hay theo đuổi cha sao? Tại sao lại làm chồng của bố Duy Minh? Bố Duy Minh cũng là đàn ông mà. Nhưng cha Thế Long nói rồi, vợ chồng thì giới tính không quan trọng, miễn sao cả hai yêu nhau và sống với nhau hạnh phúc là được. Ưm… cháu thấy như vậy cũng đúng, cả bố Duy Minh và cha Thế Long đều rất vui vẻ mà. Hihi.
Còn bây giờ thì cháu đang ở trên xe với bố Duy Minh và cha Thế Long, hai người bọn họ sẽ đi họp phụ huynh cho con. May là sáng sớm cháu đã qua nhắc chứ không thôi là cả hai người đều quên mất tiêu rồi, lúc đó cháu không biết cô giáo dữ dằn trong lớp sẽ tức giận như thế nào. Cái này là cháu thiệt á, lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho con xong, cô giáo cứ khen cha Thế Long đẹp trai mãi, còn bảo mỗi lần đi họp phải kêu cha Thế Long đi họp. Tối đó về lúc ăn cơm con kể cho cả nhà nghe. Nghe xong cha Thế Long chỉ ừ hử rồi không nói gì, còn bố Duy Minh thì phùng mang trợn má, nói là sau này đi họp phải cho bố đi cùng. Con thiệt là không hiểu gì luôn, không phải trước đây mỗi khi còn nhờ bố đi họp bố đều than làm biếng, đùn đẩy qua cho cha Thế Long sao? Người lớn sao mâu thuẫn quá vậy? Híc.
Lần này họp phụ huynh sao mà lâu thế nhỉ? Cô giáo bình thường dữ dằn là thế mà bây giờ trông hiền thục quá vậy? Đúng là nhìn không quen mắt chút nào hết. Ồ, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, cháu đang chuẩn bị tung tăng nắm tay hai người ra ngoài thì cô giáo kêu lại nói chuyện riêng. Híc, không lẽ cô giáo méc chuyện đó sao?