Mẹ tôi vẫn còn ở cửa hàng hoa, các chị đã đi vắng và cha thì có lẽ đang chơi đàn cho quán café nào đó. Tôi mở cửa, chúng tôi hơi ướt, trời mưa tầm tã, cũng may về đến nhà. Chân tôi đi khập khiễng, vết đau vừa xót vừa nhức, tôi cố gắng đứng thẳng, nhưng cậu ta, một lần nữa lại bế thốc tôi lên, hỏi phòng tôi ở đâu. Tôi thét toáng:
Bỏ xuống, tôi tự đi được, kỳ quá!
Có ai đâu mà kỳ, cậu cần gì phải xấu hổ vậy? Nào, nói nhanh đi, phòng cậu ở đâu?
Trên lầu, phòng bên phải – Tôi dấm dẳng.
Cậu ta bế tôi lên tới phòng theo cái kiểu kỳ dị nhất mà tôi biết, thà cõng hay vác lên vai còn đỡ, đằng này, cứ như tôi là một đứa con gái ấy. Thật chán, giọng ra lệnh của cậu ta vừa nghiêm túc vừa chân thành, khiến tôi chẳng thể từ chối được. Tôi lấy khăn cho cậu ta lau, Tử Đằng, tôi ngẫm nghĩ, là một cái tên đẹp, một loại gỗ quý. Sau đó, chúng tôi ngồi bên cửa sổ kính dài, uống café sữa do cậu ta pha. Tử Đằng xem một cuốn sách trên kệ, tôi ngồi đấy, nhìn ra ngoài thác mưa trắng nhòa.
Lâu sau, cậu ta nói, mắt vẫn dán vào cuốn sách dày trên tay:
Cậu biết không, Xuyên Bối, cậu là một cậu bé thú vị!
Tôi trố mắt nhìn cậu ta, Tử Đằng đang từ từ quay mặt lại, ngước nhìn tôi, cười một nụ cười dịu dàng và trầm lặng đến phát run. Tôi không nói gì nữa, vành tai có cảm giác nóng bừng lên, đồ khùng, cậu ta là ai mà dám gọi tôi “cậu bé” chứ, lại còn dùng từ “thú vị” nữa cơ đấy. Hờ, cậu ta thiệt hết thuốc chữa, tôi rõ ràng là một thiếu niên nhàm chán, ít nói và tệ hại, không ai tranh cãi, tôi cũng tự biết. Nhưng câu nói đó làm tôi thấy dạ dày lại gai lên, chẳng vui chút nào, tôi sập cửa đánh rầm.
Ngày hôm sau, cậu ta lò dò đến lớp tôi, dúi vào tay tôi gói gì đó và bỏ về lớp.Một túi nhựa đục, tôi gỡ ra, cái hộp nhỏ, mảnh giấy, cậu ta cẩn thận nhỉ, còn ghi cả giấy nữa.
“Xuyên Bối, xin lỗi nếu tớ làm cậu thấy khó chịu, xe cậu tớ đã đem sửa rồi, gửi trong bãi giữ xe trường, còn đây là cái đồng hồ, tớ làm hư nó, xin lỗi, có thể không giống lắm, tớ đã đi khắp mà chẳng chỗ nào có kiểu dáng lạ lùng đó cả. Tớ hy vọng cậu không buồn.”
Thì ra cái hộp nhỏ chứa đồng hồ. Khiếu thẩm mỹ của cậu ta không tồi, tuy cái đồng hồ vỡ mặt tôi đã đem sửa đẹp hơn cái của cậu nhiều. Nhưng thật ra kiểu dáng của đồng hồ này rất đẹp, màu xám tro nhã, không vạch số.
Có lẽ, cậu ta quá tốt chăng? Một con người như cậu ta, làm sao có thể tồn tại được ở thế giới này?
Part 4: Tim đập nhanh hơn nhịp đồng hồ
Thousand_words - Ryanclow - nguoila77
Trời ửng hồng, tươi tắn như thiếu nữ đang thì, khác xa với vẻ u ám mấy tháng trước. Sương bắt đầu xuất hiện vào mỗi sáng, phủ mờ con phố nhỏ trong biển mù hơi. Cứ thế lòng người bất chợt cũng trở nên mơ màng hơn.
Tôi ngồi bên cửa sổ, soạn tập vở, nhân tiện nhìn cây bàng lá đỏ đang tuôn một cơn mưa lá xuống vệ đường. Hôm nay là một ngày sương dày, tôi lẩm nhẩm lại mấy công thức Lý rồi đóng cửa sổ, xách cặp xuống lầu.
Mẹ đang làm bếp. Tôi vào phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn, mẹ vừa trông thấy tôi liền nói:
-Chúc con thi tốt nhé.
Tôi mỉm cười, mang đồ ăn ra thì thấy ba, anh hai và bé út cũng vừa xuống. Cả ba người vừa nhìn thấy tôi đã chúc tôi thi tốt. Tôi cũng chúc họ một ngày lành rồi ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay mẹ làm bánh mì xúc xích, thường thì mẹ thích làm trứng ốp la hơn, nhưng có lẽ mẹ kiêng kị nên hôm nay không nấu. Thật sự thì tôi không sợ mấy việc đó, nhưng có lẽ nên làm theo ý mẹ để bà vui lòng. Bé Út nhìn tôi cười mỉm chi một cách lạ lùng, tôi thấy nên hỏi bé:
-Mặt anh hôm nay có dính lọ nghẹ à ?
-Không! Em nhớ đến anh Kì Cục hôm qua đến nhà mình thôi.
Mẹ tôi phết mứt dâu lên lát bánh mì hình gấu trúc cho bé Út cũng quay sang hỏi tôi:
-Ừ. Thằng bé ấy là ai vậy con? Mẹ chưa gặp nó lần nào cả.
Tôi biết mẹ tôi quan tâm đến tôi, nhưng có lẽ mẹ thường quan tâm hơi quá. Mỗi lần có một người bạn nào xuất hiện trước nhà tôi là y như rằng lần sau người bạn ấy đến nhà, mẹ tôi sẽ biết rõ tên họ của ông nội bà nội của bạn ấy. Tôi nuốt vội cây xúc xích rồi nói nhanh:
-Bạn thường thôi! Con đi đây. Trễ học rồi!
Tôi nhanh chóng chào mọi người và dẫn xe đạp chạy vụt ra cổng.
Trường hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi ngày, có lẽ vì mọi học sinh đều dứng ngoài hành lang, vừa trò chuyện vừa hỏi bài. Tôi đến phòng thi thì thấy thằng Cường đang nói chuyện với Hà và Hiền. Vừa thấy tôi cả bọn đã lao nhao:
-Đằng! Cậu làm bài này chưa. Cậu ôn hết trong đề cương chưa?
-Rồi. Mấy cậu hỏi câu gì ?
-Câu này nè…
Sau một hồi trả lời mấy câu hỏi Lý, tôi mệt quá nên lẻn cả bọn trốn xuống phòng y tế. Kể từ vụ tai nạn tự nhiên tôi lại có một tật là thích xuống phòng y tế, đơn giản chỉ để ngồi chơi. Tôi vừa đến đã thấy cậu ta ngồi trong phòng, mắt đang dán vào tài liệu, còn miệng thì ngậm ống hút.
-Sao? Cậu có gì thắc mắc không ?
-Không. Cậu trình bày dễ hiểu lắm.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh cậu ấy, bất giác thấy hình như mắt cậu hơi thâm quầng. Tôi liền hỏi:
-Tối qua thức khuya lắm hả?
-3h sáng.
-Cậu ôn tập hết chưa ?
-Rồi. Hôm qua không phải cậu đã ôn tập cho tôi rồi sao?
Cậu không nhìn tôi, nhưng giọng có vẻ hờn trách lắm. Tôi cười, rồi đứng dậy:
-Ai biểu cả học kì cậu không chịu học hành gì hết. Hôm qua chỉ là tạm thời nhắc lại lý thuyết thôi. Từ mai lại nhà tôi, tôi ôn lại kiến thức hóa cho.
-Không dám phiền cậu.
-Nhưng mẹ cậu đã nhờ tôi mà…
Tôi kết thúc câu nói khi cậu ngước lên nhìn tôi, rồi rất nhanh cậu cúi xuống:
-Mai mấy giờ? - Cậu nói cộc lốc.
-Mấy giờ tôi cũng rảnh.
-Về phòng thi đi. Sắp tới giờ rồi đó.
Cậu đứng dậy, xếp đống tài liệu lại rồi đưa cho tôi:
-Này, trả đó. Không hiểu sao mà có nhiều tài liệu quá đi.
Cậu ta đi ngang qua mặt tôi. Tôi liền nắm tay cậu ta lại, chỉnh cậu ta đứng ngay trước mặt mình, những ngón tay lướt nhẹ trên hàng cúc áo, rồi gài mấy cái cúc của cậu lại. Tôi vừa gài, vừa nói, vừa thấy tim tự nhiên lại đập nhanh hơn.
-Mặc áo mà không gài hết cúc, cậu bê bối quá.
Cậu ta bất chợt đỏ mặt, quay đi chỗ khác, nhưng vẫn đứng yên cho tôi gài hết lại. Tôi làm xong cậu ấy liền bỏ đi một mạch. Tim của tôi vẫn còn đập rất rộn, tôi nhìn quanh quất, hên là không có ma nào xuống đây để chứng kiến hành động xấu hổ vừa rồi.
Tôi cúi mặt, tự trách những hành động bồng bột của mình, đi thật nhanh về phòng. Đang đi, tự nhiên Khiên, lớp trưởng của cậu ta đứng trước mặt tôi, nói giọng gầm gừ:
-Mày đã làm gì Xuyên Bối?
-Cậu nói gì ? Tôi không hiểu.
-Mày đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tao, tao biết con người của mày mà. Mày đừng có giở mấy cái thủ đoạn đó với Xuyên Bối.
-Tôi đâu có làm gì Xuyên Bối? Cậu bị sao vậy Khiên?
-Tao nói cho mày nhớ: mày mà làm gì Xuyên Bối tao không tha cho mày đâu!
Tôi thấy bực mình hết sức, cậu ta là ai mà dám xen vào chuyện giữa tôi và Xuyên Bối. Tôi định hỏi cậu ta sao lại nổi xung lên như vậy thì thấy thầy cô từ phòng hội đồng đi ra. Tôi bèn lách qua dòng người, đi nhanh về lớp mình. Lúc tôi quay lại, tôi thấy Khiên đang nói gì đó với Xuyên Bối.
Buổi thi kết thúc, tôi vừa định đi về thì chợt thấy Phương Anh đang đứng đợi. Bạn ấy là em gái của bạn của anh hai tôi, và tôi xem như bạn. Phương Anh vừa nhìn thấy tôi thì đã mỉm cười:
-Tử Đằng! Cậu chở mình về giùm nhé.
Tôi gật đầu mỉm cười nói rằng sao lại không nhỉ.
Lúc tôi chở Phương Anh đi ngang qua cây bàng lá đỏ trước cổng, tôi thấy
cậu vẫy tay với tôi, bất chợt cậu ngừng lại, tôi nghĩ chắc cậu đã thấy Phương Anh đang ngồi sau lưng tôi. Tôi liền dừng lại. Cậu nhìn hai chúng tôi rồi bỗng cậu vẫy tay một lần nữa. Tôi thấy Khiên dừng xe lại, rồi cậu nhanh chóng leo lên đó. Hai người chạy ngang qua chúng tôi. Cậu không thèm nhìn lại. Phương Anh ở phía sau níu áo tôi hỏi có chuyện gì. Tôi lắc đầu.
Lòng tôi quặn lên những cảm xúc khó tả.
Cho đến tận buổi chiều tôi mới phát hiện một mảnh giấy kẹp trong quyển sách mà tôi đã cho cậu mượn: “Hôm nay tôi không đi xe. Cậu chở tôi về nhé?”
Part 5: Nhắc lại với mũ lập phương, tôi không phải là một “đứa trẻ”
Tĩnh Tuyết - Tử
Chết tiệt, tôi rủa thầm trong bụng khi nhận ra cậu ta đang chở một con bé phía sau. Cậu ta, Tử Đằng muốn trêu tức tôi sao chứ? Nếu biết thế, tôi đã không kẹp mẩu giấy ấy vào sách cậu. Gì thế này, tại sao tôi cảm thấy khó chịu ghê, vừa thẹn vừa bực, cậu ta…đi chết đi là vừa! May mắn thay cho tôi, Khiên vừa thủng thẳng đạp xe đến, tuy nó hơi nhiều chuyện một chút, nhưng có vẻ nó còn tốt hơn cậu ta ấy chứ, chỉ cần tôi gọi, nó sẽ giúp liền. Tôi leo ngay lên xe nó.
Khiên vừa đạp vừa hỏi
Bối à, sao mặt cậu đỏ rực vậy, thằng nhóc kia lại làm gì à?
Tự nhiên lại đổi giọng xưng hô khác lạ, thằng này trước giờ vẫn mày mày tao tao cơ mà, nó làm tôi phát cáu. Tôi bực bội quát:
Làm gì là làm gì? Cậu đừng tò tò theo sát chuyện của tôi nữa, tôi nói đấy, tôi không thích cậu cứ nhắc nhở tôi mãi về những mối quan hệ của tôi!
Tự nhiên Khiên phanh kít xe lại, quán tính làm tôi ngã chúi và người nó. Thật là quái gở, nó quay mặt lại, nói bằng giọng lí nhí tôi chưa từng nghe bao giờ:
Xuyên Bối, từ nhỏ đến lớn, cậu lúc nào cũng là một đứa trẻ, và đứa trẻ thì cần có người bảo vệ, bởi vì nó rất vụng về, ngây ngô và đáng yêu, do đó không bao giờ biết cách xử trí với mọi người, càng không bao giờ phân biệt được tốt xấu.
Ai dà – Tôi thở dài, rồi quắc mắt nhìn Khiên, quát lớn - Cậu vừa phải thôi nha, đừng mãi coi tôi như em cậu nữa, đồ điên, cậu có thấy cậu bất bình thường lắm không hả? Từ hồi mẫu giáo cậu đã tò tò theo sát gót tôi, cậu làm tôi ngán đến tận họng, có muốn một đứa em để dạy bảo thì về nói mẹ ấy. Hừ, tôi xuống đây, cảm ơn, tôi không muốn ngồi trên xe của người xem thường tôi thêm giây nào nữa.
Tôi bực tức đi thật nhanh. Khiên hẳn nhiên biết tính tôi, bây giờ nó đã lỡ dại như thế, có quỳ xuống xin tôi leo lên xe tôi cũng vẫn đi bộ. Và, thằng khùng đó phải biết là nó đã chạm vào cái gì. Lòng tự tôn của tôi rất lớn, thế nhưng, chẳng may, tôi lại là một đứa con trai có vẻ mặt bé gái ( theo lời các chị tôi ) và chẳng may hơn nữa là cơ thể của tôi rất nhỏ so với tuổi, còn tính khí thì thất thường và vô tâm phát sợ ( trích lời mẹ tôi ). Tôi gặp nhiều chuyện vào sáng nay, phải cái thẹn mà Tử Đằng trêu tức, lại còn thằng Khiên bồi thêm một cú, thật là quá đáng. Đầu tôi nóng bằng nham thạch, gần như, tôi sắp stress. Cả cậu ta, Tử Đằng, hẳn cũng nghĩ tôi là một đứa trẻ.
Tôi phải đi bộ nửa tiếng với thằng Khiên kiên nhẫn đạp đằng sau nài nỉ. Không, không và không bao giờ! Nếu nó xuất hiện phía trước mặt tôi, thì chẳng ngần ngại gì mà tôi không đấm cho nó một cái vào giữa mặt, nó dám nói thế!
Cuối cùng tôi cũng về được đến nhà. Hai chân mỏi dừ, sau khi đóng sập cửa kiên quyết dứt khỏi cái giọng ỷ ôi của thằng lớp trưởng, tôi quăng phịch balo xuống đất, ngồi trước cây piano xám đồ sộ, dằn từng phím đàn bực dọc. Chị cả vội kêu lên, Tiểu Bối, em làm hỏng bản nhạc bây giờ, đừng chơi đàn khi tức giận chứ!
A aaa, cả thế giới này muốn chơi tôi hay sao vậy? Chị tôi vừa chạy đến, hai tay vẫn cầm món hoa đang cắm dở, cười dịu dàng, chị cả tôi lại bắt đầu huyên thuyên rồi đấy.
Chị đưa tôi một thanh kẹo, tôi lắc đầu. Chị đút lại vào túi, vẫn cười rạng rỡ, chị nói, em gặp chuyện gì rồi, nào chị hai của em sẽ giải quyết giúp em ngay, chớ lo lắng quá bé Bối à. Tôi nhìn nhìn chị, không nói gì, chị vẫn tiếp tục huyên thuyên. Trong khi tôi bị thiếu từ ngữ thì chị lại quá dư dả. Tôi bước thẳng lên lầu, chị vẫn nhắm mắt nói, đến khi quay lại tôi đã ở trên cầu thang rồi.
Tiểu Bối, em nghe chị nói hết được không?
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói, không vớ vẩn!
Chị sẽ không nói vớ vẩn nữa, thề đấy! Chị chỉ muốn biết sao cậu bạn Khiên của em đi xe đạp, năn nỉ chở em về mà em lại đi bộ đến nỗi chân đỏ lên và mệt người thế kia?
Tôi nghĩ thêm độ năm giây nữa, khẽ cau mày nhìn chị, rồi tiếp tục bước thẳng lên phòng. Trong đầu tôi chỉ có một chữ, “rảnh thật!”
Chiều hôm đó Tử Đằng đến. Tôi bỏ mặc cậu ta cho các chị và mẹ tôi tiếp. Ừ, phải lắm, ai cũng thích cậu ta cả, cậu ta đẹp, tài giỏi, giao tiếp tốt, mạnh mẽ, hòa đồng, tốt bụng. Nhắc đến Tử Đằng có một trời các đức tính phẩm chất, còn tôi, ừ, phải mà, tôi cũng chỉ là một thằng bé nhàm chán nhạt nhẽo, lúc nào nhìn cũng giống như một cái cây trong lồng kính, cần được bảo vệ. Tại sao lại như thế?
Tử Đằng bất chợt mở cửa phòng tôi. Chết tiệt, lẽ ra cậu phải đang ở dưới phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện với mẹ và các chị về Đại chiến thế giới hay nghệ thuật trồng lan hay gì gì đó đại loại thế chứ.
Quá sức chết tiệt, cậu ta ngẩn người nhìn tôi. Tôi vội quay đi, không kịp nữa rồi, trời ạ, cậu ta đã thấy.
Tôi đang khóc.
Trời ơi là trời! Đã vậy còn là cậu ta nữa chứ, từ giờ cậu ta sẽ nghĩ tôi là một thằng mít ướt cho coi. Chán nhân một trăm lần. Tôi thề là nếu mắt tôi không đỏ thế này thì tôi đã đánh cậu ta rồi!
Đột ngột, Tử Đằng ôm lấy tôi. Tôi chả biết thế nào nữa, mặt đã nóng bừng lên vì cả cử chỉ cậu lẫn nỗi thẹn ban sáng. Tôi vùng vằng thoát ra, cậu ta thì vẫn ôm như thế, thân người cậu ta vững chải thật, cậu ta, trời ạ, lại đang vỗ nhè nhẹ đầu tôi như dỗ con nít. Chắc tôi khùng mất, cần phải khẳng định bao nhiêu lần rằng tôi là một thằng con trai đã học lớp mười chứ?
Bất thần, do lực đẩy mạnh quá, còn cậu ta cũng phản kháng lại lực đẩy của tôi, thật không biết giải thích ra sao, môi, lạy Chúa, môi đấy, môi cậu ta chạm vào môi tôi.
Là vô tình hay gì đây trời!
Mặt tôi nóng rực đủ để tôi biết rằng tôi đã thành một quả táo chín đến như thế nào.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.