Đơn giản là... tình yêu Trang 3

CHƯƠNG 9

Nếu gọi đây là cái nhà, thì cái nhà nó đang ở không biết phải gọi bằng…cái gì. Nhà rộng thênh thang, một phòng thôi cũng đủ bằng…cả cái nhà của nó. Như cái phòng khách này… Lại còn có thêm quầy bar nữa chứ…Đúng là nhà giàu nhỉ, nhiều tiền thấy ớn. (Lại tiền, đầu óc có chỗ nào không nghĩ đến tiền không? (cười))
- “Nhóc có muốn uống gì không?”- Anh Vũ hỏi.
Nhìn lên quầy rượu nè. Chà, toàn là loại nổi tiếng. Nó biết tên vậy thôi, chứ chưa uống lần nào. Nó không thích bia rượu. Chỉ uống khi nào cần. Mà hôm nay chắc chắn là không cần rồi.
- “Cám ơn. Cho tôi ly lipton nóng được rồi.”
Anh Vũ pha cho nó một ly lipton nóng, rồi ngồi ở quầy bar, rót rượu uống một mình.
Lại im lặng…

- “Nè. Ông anh uống nhiều quá rồi đó. Ngày mai không đi làm à. Lo đi ngủ đi.”- Nó lên tiếng khi thấy anh Vũ bắt đầu có dấu hiệu…đứng không vững.
- “Anh không sao. Nhóc đừng lo.”
- “Tôi đâu có lo cho anh. Tôi lo cho tôi đó chứ. Lỡ anh nằm thẳng cẳng, rồi ói mửa gì đó, mất công tôi lại phải tốn sức tốn công.”
- “Anh…không…”
Nói được tới đó, vừa bước xuống khỏi quầy là anh Vũ trượt chân té cái rầm. Thiệt tình, đã nói là đừng có uống nhiều rồi mà.
- “Anh ngủ ở phòng nào?”- Nó hỏi, rồi chậc lưỡi. Đúng là, trả giá cho một bữa buffet sang trọng mà.
- “Bên trái…phòng đầu tiên…trên lầu.”
Má ơi. Lại còn vác cái thân này lên lầu nữa chớ. Nhắc lại, nó có một khúc ah. Thiệt là…

Hì hục mãi nó mới lôi được cái anh Vũ này lên lầu. Đúng là…bữa buffet coi như trôi đi hết.
Nó quăng ông anh này xuống giường. Chính xác là quăng luôn, vì nó đuối quá rồi. Rồi ngồi bên giường… thở hồng hộc.
Nó kiếm cái chăn…đắp lên người anh Vũ. Coi như xong chuyện. Xuống phòng khách ngủ thôi. Vừa tính bước đi thì bất ngờ… anh Vũ ngồi dậy… ôm chầm lấy nó.
Nó cảm thấy nóng cả người.
- “Làm gì kỳ vậy cha?”- Nó giãy giụa.
- “Cho anh ôm em một lát…chỉ một lát thôi…Làm ơn…”
Cha này đúng là…say thật rồi. Không còn phân biệt được gì nữa. Thôi kệ…ổng là Straight mà…Hic, sao tự nhiên nó phải chịu thiệt vậy?

- “Bỏ ra, anh làm cái quái gì vậy???”
Tới nước này thì nó không thể chịu được nữa rồi. Anh ta…anh ta…vừa…vừa…hôn nó. Đồ khốn, cho dù anh có là Straight thì cũng phải nghĩ tới người ta chứ.
Mặt nó nóng bừng…nó đạp anh ta qua một bên rồi chạy xuống nhà dưới. Vào toilet, nó rửa mặt cho tỉnh táo.
- “Đồ điên, giở trò gì vậy chứ???”

Nó bước vào phòng ngủ với ánh mắt căm giận, định bụng phải cho anh ta một trận ra trò. Tuy nó không phải là người tốt gì, nhưng cũng có lòng tự trọng chớ bộ.
- “Mai…em đừng đi…đừng bỏ anh…Mai…”
Hình như, anh ta đang lên cơn sốt thì phải. Nó bước tới đầu giường…đặt tay lên trán anh Vũ. Chà, đúng là sốt thật rồi.
Nó vừa tính bước đi, bất chợt, anh Vũ nắm chặt lấy tay nó. Trong cơn mê, anh ta liên tục nhắc lại một câu:
- “Đừng bỏ anh…Đừng bỏ anh…”

Tự dưng phải thức suốt đêm để canh cho anh ta. Nó vừa thay khăn vừa tức anh ách. Đúng là…lần sau phải cẩn thận khi đi ăn “chùa”.
Nó nhìn anh Vũ. Công nhận là…anh ta đẹp trai thật. Lại giàu nữa chứ. Anh ta đúng là niềm mơ ước của nhiều người. Chị Mai này, không biết chê ổng ở điểm nào nữa???
Nó nhìn kỹ khuôn mặt của anh Vũ…mắt này…mũi này…môi này. Bất chợt, nó nhớ lại nụ hôn của anh ta với nó lúc nãy.
Mặt nó lại nóng ran…

Lúc anh Vũ lay nó dậy, thì cũng đã gần tám giờ. Nó lờ đờ mở đôi mắt suốt đêm thức trắng. Bước vào toilet như bóng ma.
Khi nó bước ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cha này cũng biết nấu ăn nữa ta?
- “Nhóc ngồi đi. Đợi một lát. Anh sắp xong rồi.”
Nó bước vào bàn ăn. Cái bàn rộng đến…phát bực. Nó ngồi vào đầu bàn. Vừa lúc anh Vũ đem ra một dĩa bánh mì với bò beefsteak, khoai tây chiên và xúc xích.
- “Lúc nào anh cũng tự nấu ăn vậy á hả?”- Nó tròn mắt ngạc nhiên.
- “Không có đâu”- Anh Vũ cười-“Chỉ đôi khi thôi. Thường anh ăn sáng ở gần khách sạn anh làm việc cơ.”
- “Uhm. Anh công tử vậy mà. Biết nấu ăn cũng đáng khen rồi.”- Nó gật gù như thể mình là người hay phải nấu ăn lắm vậy.
- “Thôi, ăn đi em. Để nguội mất ngon.”

Ăn sáng xong thì cũng đã gần chín giờ. Nó buồn ngủ. Lúc nào ăn xong cũng buồn ngủ rồi, huống hồ đêm qua nó ngủ được có tí xíu. Anh Vũ nhìn bộ dạng nó, vội vàng nói:
- “Để anh đưa nhóc về nhà. Tối hôm qua làm phiền em rồi…Cám ơn em.”
Nó nhìn anh Vũ, thấy được trong mắt anh một sự chân thành và cảm kích. Thôi kệ. Đằng nào thì ổng cũng say. Ta đây quân tử không chấp người say rượu.
- “Coi như anh nợ tôi. Bữa nào, tôi sẽ tính sổ với anh luôn thể.”
- “Cám ơn em.”- Anh Vũ lại cười- “Khi nào muốn tính sổ cứ kiếm anh. À…Phong nè…anh không nhớ rõ…nếu tối qua anh có làm gì không phải…em…bỏ qua cho anh nha.”
Cha này…thiệt không biết là ổng có nhớ gì không nữa?!? Thôi dẹp đi. Nhắc ổng chỉ có thêm phiền phức.
- “Anh yên tâm. Anh say chứ tôi đâu có say. Anh không có làm gì đâu. Đừng nghĩ ngợi nhiều.”
- “Nếu vậy thì đỡ quá. Thôi em ra xe anh chở về nhà. Nhìn mắt mở không nổi nữa kìa.”

CHƯƠNG 10- A

Kể từ hôm đó, nó bỗng trở thành “đối tác tâm sự” của anh Vũ. Có chuyện vui buồn gì, anh cũng lôi nó ra. Mỗi lần như vậy, nó thấy nhỏ Vân nhìn nó…đầy ganh tức. Haha…nhà ngươi mất phần rồi nên cay cú chứ gì?!
Nói chung thì tiếp xúc nhiều, nó thấy anh này cũng…được. Cũng không…khùng lắm so với ấn tượng ban đầu của nó. Nó cố gắng “tiếp sức mùa...yêu” cho anh, bằng cách làm “quân sư quạt mo” mỗi lần anh “tấn công” chị Mai. Thấy anh vui hẳn ra, nó cũng mừng.

Dạo này anh Vũ không ghé quán. Nó cứ thấy thiếu thiếu thế nào. Quán vẫn đông, làm ăn vẫn tốt. Mọi người vẫn vui vẻ bình thường. Cũng có thắc mắc: “Sao dạo này không thấy anh Vũ đâu?” nhưng chẳng để tâm nhiều.
Chỉ có nó…là thấy…không ổn. Nó không hiểu được cảm giác này. Mất mát…không hẳn… Buồn…cũng không…chỉ là…trống vắng rồi nhớ vậy thôi…
- “Cái đó gọi là tương tư đó em trai.”- Bà chị nó lên tiếng rồi cười gian nhìn nó- “Khai thiệt đi. Chấm nhỏ nào rồi phải không?”
- “Bà già. Đa nghi quá. Đã nói rồi. Em chị sống độc thân vui tính đến cuối đời mà.”
- “Ô hô”- Bà chị nó mở điệu cười “kinh dị”-“Sống ở đời này đừng nói trước em ơi. Biết đâu có một ngày, nhóc ngươi gặp tiếng sét ái tình thì lúc đó, đừng có chạy về đây mà nhờ tư vấn.”
- “Yên tâm. Ai ngu đâu mà nhờ bà chị tư vấn. Nếu cần, em nhờ người khác tư vấn cho “an toàn”.”
- “Ừ, nhóc ngươi để đó rồi coi.”- Bà chị nó đáp, rồi thủng thỉnh bước lên trên lầu.
Tương tư?…Nó…tương tư anh Vũ???…Nó…chẳng lẽ…đã…yêu anh Vũ???…Cái quỷ gì nhỉ???…Bà già này…Thiệt là đầu độc quá…

Một tuần sau……………
Anh Vũ xuất hiện.
Lúc gặp anh ở tầng ba, nói thiệt là nó muốn…rơi nước mắt. Cái cảm giác gì đây nhỉ, tim (hay não) của nó dạo này bị “thần kinh” rồi!!!
- “Nhóc!”- Anh Vũ gọi giật rồi nhìn nó cười thật tươi- “Sao? Gặp anh mừng quá, không nói nên lời phải không???”
Đúng là nó…không nói nên lời thật. Người cứ “đơ đơ” ra. Không biết là bao lâu, rốt cuộc nó cũng định thần trở lại:
- “Không dám. Thưa quý khách, chẳng hay bữa nay quý khách ghé quán có điều gì chỉ dạy?”
- “Haha…nhóc vẫn như vậy nhỉ? Có bận gì không. Anh kể cho vụ này, hay lắm.”
Nó nhìn anh Vũ. Ông Vũ này. Thiệt là biết gây tò mò mà.

- “Tối nay anh sẽ ngỏ lời với cô ấy.”
Anh Vũ buông một câu chắc nịch, giọng tràn đầy tự tin. Anh nhìn nó, cười hạnh phúc. Nó cũng nhìn lại anh, mỉm cười, nhưng sao vô hồn quá.
- “Nhóc làm sao vậy, em mệt hả?”
Mệt. Nếu mệt thật thì vui quá…Nó không mệt…Nó chỉ…chỉ…
Phong. Mày bị điên rồi hả? Làm cái trò điên khùng gì vậy? Người ta đang hạnh phúc kìa. Người ta đang chia sẻ với mày kìa.
- “Em…em không sao…Chắc chỗ này lạnh quá…”
- “Nhóc này…lạnh thì phải nói với anh chớ”- Anh Vũ nhìn nó phật ý, rồi nhẹ nhàng cởi chiếc áo vét đang mặc trên người khoác lên vai nó.
- “Không…không cần đâu anh…”- Nó lúng túng.
- “Không cần cái gì…Tối về lại đổ bệnh bây giờ…”- Anh Vũ nhìn nó với kiểu “miễn phản đối”, rồi lại cười nói tiếp- “Anh đã chuẩn bị xong hết rồi…từ địa điểm…bài hát…hoa…cả nhẫn nữa…”
Nhẫn nữa hả anh? Vậy là anh quyết tâm thật…
- “Em xin lỗi. Nhưng em hơi mệt. Chắc phải về nhà thôi…”- Nó nhìn anh, cố gắng cười thật tươi, tươi hết mức có thể- “Ông anh ráng lên. Công sức bao nhiêu lâu nay chỉ để dành cho đêm nay thôi đó. Ạnh làm hỏng…thì đừng có chạy tới chỗ em khóc lóc gì đó nha.”
- “Cám ơn nhóc. Cũng nhờ em hết. Có người bạn như em thật tốt. Anh sẽ ráng không làm em thất vọng…hì…phải cố gắng luôn phần em nữa chứ.”
Bạn…Tốt…Cố gắng…Luôn phần em…Uhm…Anh cố gắng lên…

CHƯƠNG 10- B

Nó lao thẳng lên phòng, đổ vật người xuống giường. Đầu óc nó rối bời một cách khó tả. Thằng ngu, mày bị cái gì vậy? “Quy tắc số hai”, thằng ngu, mày quên “quy tắc số hai” rồi sao?
“Quy tắc số hai”…
Tim nó cứ nhói đau lên. Phải… đau lắm…Nó thường nghe nói…ai “đâu đầm” vào một Straight thì chỉ có tuyệt vọng mà thôi…
Uhm…Tuyệt vọng…

Nó bật máy nghe nhạc như một phản xạ mỗi khi có chuyện buồn. Gục đầu vào hai tay, nó tự dặn mình: Hãy quên người ta đi…thằng ngu…quên người ta đi…xưa giờ mày vẫn sống tốt mà… hãy sống như từ xưa giờ mày vẫn sống… “quy tắc số hai”…nhớ không… “quy tắc số hai”???

“…………Every night I find it so hard to sleep
Cause I keep thinking of you
And these feelings from deep
Oh baby I try to hide all these feelings for you
I keep them all out of sight
I don't know what else to do…………”

Nước mắt nó tự nhiên chảy xuống, không sao cản được. Nó lấy tay gạt nước mắt…nhưng càng nức nở hơn…

”…………So I cry
But nobody hears me I cry
It's my only solution I cry
To all this confusion I cry
With all of my heart I cry…………”

Phong…Chỉ một lần này thôi…mày được phép khóc…chỉ lần này thôi…đầu tiên và cũng là cuối cùng…mày khóc…vì yêu…mày nghe không…chỉ lần này thôi…

”…………Sometimes I wonder in the blink of a night
Would you be waiting to love me
Would you give it a try
I don't know how it's to show you
That I'm not good be real
I'll be eternally faithful
Forever I feel

So I cry
But nobody hears me I cry
It's my only solution I cry
To all this confusion I cry
With all of my heart I cry…………”

PHẦN II
CHƯƠNG 1

Những ngày hè trôi qua thật nhanh…
Từ dạo đó, nó tránh mặt anh. Mà có gặp…nó cũng chỉ xã giao cho qua chuyện. Nó không buồn hỏi anh về kết quả, vì nhìn anh là đoán được rồi. Anh thấy thái độ của nó là lạ, bèn gặng hỏi…nó nói dạo này chuẩn bị vào học lại nên không có thời gian. Dối người…cũng là dối mình thôi…
Bây giờ nó không còn làm toàn thời gian nữa. Chuẩn bị vào học, nó sắp xếp đi làm theo thời khóa biểu của học kỳ mới.
Nó ít gặp anh hơn…Buồn…nhưng thanh thản hơn…(có thật không nhỉ?)

Trường đại học Q………
Xem nào…Phòng học mới…Thật là…mỗi lần đi kiếm phòng là thấy mệt…Cái trường này có nhỏ chút nào đâu…
Nó với thằng Hải cùng một đám bạn khẩn trương đi kiếm phòng, sắp vào giờ học rồi còn đâu.
“Bên…này…Bốp…”
Nó va vào một anh chàng “cứng như đá”.
- “Xin lỗi anh…Tụi này…đang đi kiếm phòng…nên…”- Nó rối rít tạ lỗi. Rồi vội vàng cúi xuống lượm đống sách vở vừa bị rơi do anh ta va phải nó.
“Người lạ” nhìn nó cười cười, rồi cũng cúi xuống lượm:
- ‘Không có gì. Mấy đứa đang đi kiếm phòng hả. Nói tên anh nghe thử?”
- “Ah…Hình như là…C1…Đúng không tụi bây?”
- “Uhm. C1…”- Thằng Hải với mấy đứa bạn nó trả lời.
“Người lạ” đứng lên, nhìn tụi nó rồi nói:
- “Vậy mấy đứa lộn đường rồi. Mấy đứa phải đi vòng qua tòa nhà bên này…rồi rẽ trái…đi thằng vô…là tới.”
- “Trời…cái phòng gì mà “thâm sơn cùng cốc” quá vậy.”- Nó với mấy đứa bạn lắc đầu- “Cám ơn anh. Có dịp tụi này hậu tạ sau.”- Nó nói, rồi vội vàng ba chân bốn cẳng tiến về phía lớp mới…Trễ giờ rồi…ặc ặc…

Giờ giải lao…
Nó sực nhớ là…không biết tên tuổi gì hết thì lấy gì mà hậu tạ…Thôi kệ…Vậy cho đỡ tốn tiền (không bàn về đầu óc tiền bạc này nữa rồi (cười)).
- “Phong. Tao đi qua bên lớp nhỏ Hương một lát. Mày coi đồ dùm tao nha.”
- “Uhm. Qua đi. Đồ mê gái. Tao coi…nhưng có mất gì thì tao không biết đâu à nha.”
- “Hehe…Thì cứ coi dùm đi…Sau này, khi nào mày “mê gái” thì tao coi đồ lại cho mày.”
- “Trời. Mày không có cơ hội đó đâu con. Mày quên là tao sẽ sống độc thân vui tính suốt đời hả?!”
- “Ai biết được…”- Thằng Hải buông câu trả lời, rồi lật đật chạy ra khỏi lớp.
Cái thằng này…

Ông trời quyết tâm bắt nó tốn tiền…
Tiết quản trị marketing……
- “Hôm nay, thầy giới thiệu với các em một người bạn của thầy. Anh là cựu học sinh của trường, hiện đang là giám đốc marketing cho tập đoàn T…”- Thầy nó nói rồi quay qua phía người bạn.
Chạy trời không khỏi nắng rồi!!!
“Người lạ” hồi sáng gật đầu chào tụi nó. Anh nhìn quanh căn phòng, bất chợt thấy nó rồi mỉm cười. Nó cũng cười đáp lễ, nhưng trong đầu nghĩ chuyện khác: “không có hậu tạ gì đâu à nha!”
- “Chào các bạn. Tôi là Tuấn Anh. Hiện đang công tác tại tập đoàn T…Hôm nay, tôi được lời mời của thầy Tùng đến gặp các bạn để chia sẻ về những điều mà tôi “tai nghe mắt thấy” khi va chạm ở công việc này, cũng như, để các bạn hình dung rõ hơn sự khác biệt giữa lý thuyết các bạn được học với thực tế cuộc sống bên ngoài.”
Chà, giọng hay phết. Ăn nói lại lưu loát. Đúng là diễn giả.

Anh này giảng bài hay thiệt…
Lớp nó xưa giờ học vốn ồn ào. Vậy mà tiết của anh thì ngồi nghe “say mê đắm đuối”. Tụi con gái, chốc chốc lại chớp mắt mơ màng (không biết vì bài giảng hay vì “mê trai” nữa). Tụi con trai, thì gật gà gật gù ra vẻ “bây giờ em đã hiểu”.
- “Không biết các bạn có thắc mắc nào muốn hỏi không?”
Anh Tuấn Anh kết thúc bài giảng, mà tụi nó vẫn còn “mê muội”. Rồi sực tỉnh, tụi nó vỗ tay “như chưa bao giờ được vỗ tay.” Tụi con gái trầm trồ, tụi con trai huýt sáo toán loạn. Lâu rồi, lớp nó mới lại có không khí như vậy.
Các cánh tay đưa lên…nhìn đếm là muốn mệt. Anh Tuấn Anh mỉm cười, rồi từ từ giải đáp các câu hỏi của tụi nó.

Hết tiết……………
Anh Tuấn Anh ra về trong sự nuối tiếc của cả lớp. Thấy vậy, thầy Tùng liền đưa ra một cái hẹn vào một ngày…gần đây.
Tan học……
Nó tính đi ăn rồi phóng qua bên quán làm việc. Vừa đi xuống, thì thấy thầy Tùng và anh Tuấn Anh từ phòng giáo vụ bước ra.
- “A. Lại gặp nhóc rồi. Có duyên ghê.”- Anh Tuấn Anh nói rồi quay qua phía thầy nó- “Nhóc này là nhóc em kể lúc nãy á. Nhóc này là học trò của anh hả?”- Anh Tuấn Anh hỏi cho có hỏi, vì biết tỏng rồi còn đâu.
- “Uhm. Học khá lắm đó nha. “Top five” của lớp chứ không vừa.”- Thầy nó vừa nói vừa cười.
- “Chà. Vậy em phải làm quen đặng bữa nào nhóc này ra trường thì “dụ dỗ” về bên em làm việc.”
Nói rồi nhìn nó, anh hỏi:
- “Em tên gì nhỉ?”
- “Dạ… H…Phong.”- Nó cảm thấy hơi ngại một chút.
- “Uhm. Hồi sáng anh nhớ là em có nói sẽ hậu tạ anh đúng không? Tính khi nào thì xử lý vụ này đây?”
- “Dạ…cái đó…thì…khi nào anh rảnh thì… mình đi.”
- “Vậy cũng được. Chiều nay anh rảnh nè. Vậy chiều nay luôn đi.”
Cái gì mà làm lẹ vậy trời…sao cứ thấy điệu này quen quen nhỉ?!?...
- “Chiều nay không được anh ơi. Chiều nay em bận đi làm rồi…hay là…tại em làm ở quán S…hay chiều nay anh ghé đó chơi luôn.”- Nó cảm thấy kỳ kỳ, ai lại hẹn tới chỗ làm nhỉ (vậy sao còn nói? (cười))
Nó nghĩ anh sẽ từ chối. Ai ngờ…
- “Uhm. Vậy cũng được. Chiều nay anh ghé chỗ em chơi. Lâu lâu mới rảnh mà. Anh Tùng, chiều nay đi luôn không anh?”
- “Chiều nay anh bận dạy. Không đi được rồi.”- Thầy nó nói- “Tiếc quá… Thôi hai đứa đi đi. À Tuấn Anh nè, không được ăn hiếp học trò của anh đó nha.”
- “Đời nào anh, em sẽ “take care” nhóc này chu đáo.”

Loading disqus...