CHƯƠNG 10-B
Mọi chuyện cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa. Tuấn nghỉ việc trong sự tiếc nuối của cả công ty. Anh bước ra, ngẩng đầu nhìn công ty lần cuối…Thật nhớ quá…Anh đã gắn bó với nơi này biết bao nhiêu năm…
Cái không khí oi bức của thành phố hôm nay không làm anh khó chịu, trái lại, nó trở nên thật quen thuộc và thân thương làm sao…
Tuấn chậm rãi bước qua từng con phố…chậm rãi nhìn ngắm cuộc sống xung quanh …Cuộc đời vẫn luôn đẹp…và sẽ còn đẹp mãi…
Anh sẽ nhớ nơi này, anh sẽ nhớ mọi người, anh sẽ nhớ bạn bè, anh sẽ nhớ Bảo…và anh sẽ nhớ nhóc…nhiều lắm…
Tuấn bắt đầu hành trình của mình, hành trình đã có sẵn điểm kết thúc…
Thành phố V…
- “Anh Vũ, em nghe nói anh Vũ đã nhớ lại mọi chuyện rồi phải không??? Thật tốt quá…Anh chị ở lại vui vẻ nhé…Em phải về thành phố rồi…”- Nhóc Phong mở nụ cười, cố gắng tỏ ra thật bình thản…
- “Nhóc…em…Anh…”
- “Chị Mai nhớ chăm sóc cho anh Vũ kĩ lưỡng nha chị, kẻo ảnh lại phát bệnh thì mệt đấy…”- Nhóc tỏ vẻ bông đùa, rồi quay qua cậu- “Anh Bảo, mình về thôi anh. Trễ quá mẹ em đóng cửa nhốt em ở ngoài bây giờ…”- Rồi giật tay áo cậu- “Đi nhanh lên anh…”
- “À…Uhm…Anh chị ở lại nha…Em đưa nhóc Phong về trước…”- Cậu vừa nói, vừa như xốc nhóc đi về phía bãi xe…Thật tình…Mọi chuyện cứ phải tùm lum như vậy hay sao không biết…
- “Nhóc…”
- “Em về đây. Tạm biệt anh chị…”
Tuấn trở về lại căn hộ của mình. Hôm nay, anh không cảm thấy cô đơn khi bước về đây nữa. Tuấn nhìn mọi cảnh vật, mọi ngóc ngách, nhìn xa, nhìn gần…Ngày kia, anh đã ra đi thật rồi, và sẽ không trở về đây nữa…
Tuấn bước ra ban công, tay cầm tách cà phê nóng hổi. Đây là nơi mà lần đầu tiên anh tỏ tình với nhóc…Kỷ niệm chợt ùa về…
Thời gian trôi nhanh quá…Những tưởng mới như ngày hôm qua…
Tuấn nhấp một ngụm nhỏ, rồi thơ thẫn nhìn lên bầu trời đêm…
Hãy sống thật hạnh phúc, nhóc nhé…
Nó cảm ơn anh Bảo, rồi bước vào nhà. Mẹ và chị Hai đang ngồi đợi. Căn phòng nhỏ, như nghe rõ từng tiếng thở của mỗi người. Trầm mặc. Nó mở miệng:
- “Con đói quá. Má làm món gì đó cho con ăn nha.”
- “Con muốn ăn gì, nói đi. Con nói má nấu liền.”
- “Hì…món nào má nấu con cũng muốn ăn cả. Má làm món gì cũng được. Lẹ lẹ nha má.”- Nó lấy tay ôm bụng, tựa hồ như đang đói lắm…
- “Đi cho cố vô, rồi về than đói. Chưa bị nhốt ở ngoài là may rồi…”- Bà chị nó lên tiếng, dù giọng nói không được tự nhiên như mọi ngày- “Má nè, lần sau má cho nó nhịn đói luôn nha…”
- “Rồi rồi…Con đợi má một chút má làm liền đây…”
- “Nhớ thêm phần con nha má…”- Bà chị nó gọi với theo khi má đi vào bếp…
- “Bà già, ăn gì mà ăn dữ vậy…Ăn quá mập lên như con heo rồi than ngắn thở dài đi nha…”
- “Trời…nhóc ngươi không phải lo cho chị…Chị là siêu mẫu không cần ăn kiêng nha cưng…Hà hà…”
Nó cười, rồi bước về phía sofa…Mắt nó đang mờ dần…Nó bước lẹ, nhưng rốt cuộc lại vấp phải một chân ghế…
- “Phong…”
- “Em không sao…Chỉ là hụt chân thôi…Bà già la quá má chạy lên bây giờ…”- Nó rờ rẫm tìm cái ghế chính giữa…Nghe như có tiếng nấc…
- “Bà già này…Khóc gì chứ…Vài bữa ta mua con chó dẫn đường, không có té nữa đâu mà lo…”
Cậu rời khỏi nhà nhóc...Bây giờ đã là mười một giờ hơn. Đang phóng về nhà thì bất chợt nghe tiếng điện thoại…
Là anh Tuấn…
Vừa hay, cậu muốn cho anh trai biết chuyện này. Dù gì, anh trai cũng phải mau mà gặp nhóc…
Bảo nhấc máy, nhưng chưa kịp nói gì thì anh Tuấn đã hẹn cậu ra một quán cà phê gần khu trung tâm…
Gặp rồi tính, cậu rồ ga, phóng nhanh về phía khu trung tâm…
Ngày hôm nay thật dài…
Quán cà phê H…Khu trung tâm…
Cậu bước vào bàn, anh trai đang nhấm nháp một ly capuchino…Anh trai nhìn cậu, mỉm cười…Nụ cười thanh thản mà chưa bao giờ cậu nhìn thấy kể từ khi quen anh…
- “Hôm nay nhìn anh trai lạ lắm. Không vô bar, cũng không kêu rượu nữa, có chuyện gì vui đây???”
- “Chuyện này…chắc cậu là người vui nhất. Hai hôm nữa là anh rời khỏi thành phố này. Anh sẽ đi định cư ở một nơi xa.Vậy là cậu khỏi phải nhìn thấy bộ mặt sầu thảm của anh nữa nhé…”
Anh Tuấn cười, nhưng cậu thì shock…Sao lại…
- “Anh trai nói thiệt hay nói giỡn vậy. Anh đùng đùng bỏ đi là sao??? Hai hôm nữa đã đi, mà hôm nay anh mới nói với em. Sao không coi anh em ra gì hết vậy???”
- “Cậu đừng nóng…Anh cũng mới quyết định mà. Mọi chuyện gấp rút quá, nên đâu kịp báo cho ai. Mà gặp cậu trước khi đi là anh vui rồi.”
- “Anh nói vậy thiệt…Mà anh đi đâu…”
- “Trước mắt là đi Canada, rồi còn đi đâu nữa thì chưa biết. Cậu yên tâm, anh vẫn sẽ cố gắng giữ liên lạc với cậu…”
- “Anh trai…thiệt…”
- “Đã có gặp gỡ thì cũng phải có chia tay mà…Cậu đừng nghĩ nhiều quá…À, có chuyện này anh muốn nhờ cậu. Nói thật là anh cũng chẳng có tư cách gì…nhưng…cậu ở đây nhớ chăm sóc nhóc Phong dùm anh nha…”
Phong…Câu nói của anh Tuấn làm cậu sực tỉnh…
- “Anh trai…Anh trai không thể ra đi như vậy được…Có chuyện này…anh trai nhất định phải nghe chuyện này…”
Chia tay Bảo, anh trở về khu biệt thự của gia đình. Không biết là bao nhiêu năm rồi, anh mới bước chân lại về đây. Cảm giác thật khó tả…
- “Em về rồi à?”
Chị Hai bước ra, nhìn anh trìu mến. Mắt chị thâm quầng…Thật tình, lúc này không biết phải nói với chị Hai như thế nào…
- “Ba má ngủ rồi hả chị?”
- “Uhm…Ba má mới đi ngủ. Mọi người đã chuẩn bị xong rồi. Còn em, đồ đạc hành lý xong hết chưa?”
- “Hai yên tâm. Cũng đâu có nhiều gì đâu. Mà nè, Hai phải nhớ đừng cho ai biết địa chỉ của em đó nha. Không một ai…Nhất định đó…”
- “Chị biết rồi…Chị sẽ không nói cho ai đâu…Mà…cậu hiện tại không có người yêu thật hả?...”
- “Thật mà…Còn yêu đương gì nữa Hai…Chỉ tổ làm khổ người ta thôi. À…có chuyện này em muốn nhờ Hai giúp…Thật tình…Lúc này em chỉ biết trông vào Hai thôi. Hai hứa với em đi, Hai nhất định phải làm chuyện này cho em nha…”
Anh ngồi xuống, bắt đầu nói rõ ý định của mình. Chị Hai lúc sửng sốt, lúc phản đối, rồi lại khóc…rồi lại gật đầu…
Kết thúc vậy đi nhé…
Tình yêu…
PHẦN VIII (PHẦN CUỐI)
A
Trước mặt hình như là khoảng không vũ trụ. Tối tăm đến đáng sợ. Những tia sáng le lói mà nó có thể nhận biết được dường như lại càng làm cho không gian trở nên đáng sợ hơn…Bây giờ nó chỉ có thể nghe, và bước đi mò mẫm…Việc học đã bảo lưu, dù chẳng biết tới bao giờ…Đã ba ngày kể từ khi nó không còn nhìn thấy mọi vật rõ ràng nữa, nó chỉ ở nhà. Tuy đã nói về cơ bản, nó còn có thể nhận biết được ánh sáng, nhưng…Nó chưa quen với mọi việc, dù đã tự dặn mình rằng phải cố hết sức mà thích nghi…
Mỗi khi nó vấp ngã, mỗi khi nó hụt chân, lại nghe thấy đâu đây tiếng nấc đầy nghẹn ngào của má, của chị Hai…Mỗi lần như vậy, nó lại cười lớn mà nói rằng: “Té thêm vài lần nữa là con quen thôi má ơi...”
Tội nghiệp thằng Hải, rảnh một chút là lại chạy qua chơi với nó. Mà có làm được gì, chỉ ngồi nói chuyện này nọ thôi. Lắm lúc, nó phải tống cổ thằng bạn ra khỏi nhà, dù biết rõ thằng bạn ra đi trong sự bất nhẫn. Kệ, mày ở cạnh tao mà làm gì, lo cho thân mày đi, lo cho người yêu của mày đi…
Rồi mọi người đều biết chuyện, và kéo nhau sang thăm. Nhưng sao cứ có cảm giác toàn là những cái nhìn đầy thương hại… - “Đừng lo, Phong đây “tàn nhưng không phế” đâu mà lo”- cứ nói như vậy đấy…
Thêm một ngày trôi qua…
Mọi người trong nhà đã đi làm, không gian xung quanh càng trở nên cô quạnh…Nó lấy bộ chữ Braille ra học, dù gì cũng phải chuẩn bị mọi thứ cần thiết thôi…
Có tiếng reng điện thoại…
Nó quay sang bên cạnh, hơi mất chút thời gian tìm kiếm rồi nhấc máy…Tiếng một người phụ nữ vang lên nơi đầu giây bên kia…
Đây không phải là sự thật…
Đây làm sao có thể là sự thật…
Làm sao…
Ngày…tháng…năm…
Anh và Mai đã về lại thành phố H… ngay trong đêm đó, về lại với cái không khí oi nồng…Dọc đường đi, cả hai đều im lặng. Chính xác, anh không biết phải nói gì với Mai. Anh phải làm sao đây, tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ??? Nếu bây giờ anh về với nhóc, thì Mai…Rồi ngược lại…
Về đến nhà…
Vũ thả người xuống sofa, vắt tay lên trán. Anh đang không rõ tình cảm mình dành cho ai nhiều hơn. Cả hai, cả hai đều vì anh mà hy sinh quá nhiều…Anh…thật sự khó có thể nào làm được…
Ruồng bỏ…
Còn con tim anh…
Mai trở về nhà…Trong đầu rối như tơ vò…Vậy là anh Vũ đã nhớ lại tất cả, bây giờ cô phải làm sao???
Nếu phải chọn, anh sẽ chọn ai đây???
Cả đêm Mai trằn trọc không ngủ được…Cô ngồi suy tư triền miên…Phải làm một điều gì đó…phải làm…
Trong đầu Mai lóe lên một ý tưởng…
Chỉ có cách này thôi…
Năm mươi- năm mươi…nhưng là tốt hơn cả…
Chỉ một cách này thôi…
Anh Tuấn sắp ra đi…Tuy có dời lại vài ngày vì công chuyện, nhưng rốt cuộc anh cũng sắp ra đi …
Đối với Bảo, anh như một người anh, một người bạn thực thụ. Có anh, cậu không có cảm giác lẻ loi khi về lại nơi này…Những lúc nhấm nháp bên quầy Bar…những câu tâm sự…những kỷ niệm…
Vậy là…sắp rời xa rồi sao…
Anh Tuấn vẫn không gặp nhóc, anh nhất định không chịu gặp nhóc…Con người…đôi khi cố chấp không thể hiểu được lý do…
Nhưng dẫu sao…
Buồn…Cậu bước về nhà trong trạng thái tệ hại…Thẫn thờ…
Mai đi gặp Phong. Trong chuyện này, nếu không có sự đồng ý của Phong thì không thực hiện được. Cô biết Phong sẽ chấp nhận. Tại sao ư??? Bởi vì ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm như vậy…
Ngày…tháng…năm…
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Phong. Ngôi nhà nhỏ xinh xắn tạo cho người ta cảm giác ấm áp khi lại gần. Cô nhấn chuông, chờ đợi…
Không thấy người ra mở cửa…
Lại nhấn chuông…
Có tiếng gì đó đang đập vào cánh cửa, từ bên trong. Rồi cô nghe tiếng vọng ra bên ngoài…
Là Phong…
- “Cho hỏi, ai vừa nhấn chuông vậy ạ???”
- “Là chị, chị Mai đây. Chị có chuyện muốn nói với em. Chị vào được không?”
Im lặng…Rồi cô nghe có tiếng tra chìa, nhưng hơi chậm…Từ từ…cánh cửa mở ra…Trước mắt cô…
Là Phong với một cây gậy…
Ngày…tháng…năm…
Nó mời chị Mai ngồi xuống, nó biết chị đang thắc mắc. Nó kể lại, chậm rãi và bình thản. Chị Mai thể hiện cảm xúc giống như rất nhiều người bạn…Tự nhiên thấy ấm lòng…ít ra, nó và chị vẫn có thể nói chuyện…
- “Phong, chị biết yêu cầu của chị lúc này không phù hợp, nhưng, nếu kéo dài, và anh Vũ biết chuyện của em, chị nghĩ kết quả sẽ không còn giá trị gì nữa…”
Nó gật đầu, nó chấp nhận đề nghị của chị…
Nó muốn biết, và chị Mai, đương nhiên càng muốn biết…
Thực tế…
Sự lựa chọn phũ phàng…
Chỉ có một mà thôi…
Ngày…tháng…năm…
Vũ bước ra khỏi nhà tắm, lấy khăn lau khô mái tóc…Anh ngước nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ chiều…
Có tiếng chuông điện thoại…Vũ nhấc máy…
Là một người bạn của Mai…
- “Anh Vũ, anh Vũ tới đây nhanh lên. Mai nó bị ngộ độc thức ăn, tình hình nguy kịch lắm… Em đã kêu cấp cứu nhưng nó nhất định phải đợi anh đến…Anh đến nhanh lên…tụi em đang ở khu B…”
Vũ hốt hoảng, anh mặc vội quần áo và chạy xuống lầu…May quá, khu B…cách nhà anh không xa lắm…
Đang chạy thì nghe tiếng điện thoại rung, Vũ nhấc máy nhanh vì nghĩ đó là bạn của Mai…
Không phải…là nhóc…
- “Anh…em đang đau lắm…Hình như là…đau ruột thừa…Mọi người trong nhà đi hết rồi…Anh…qua…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy???
Đầu óc anh căng ra, có gì đó đang chạy từ tim lên đến não…Tim anh đập nhanh…Các tế bào hoạt động hết công suất…
Phải đến…
Sáu giờ mười lăm phút chiều…
Nó ngồi ngay cạnh cửa, chờ đợi…Dù kết quả thế nào, nó cũng đã có chọn lựa của mình…
Sáu giờ ba mươi phút…
Có tiếng vặn cửa xông vào, nó né qua một bên…
- “Anh Phong…Anh Phong đang ở đâu vậy???”
Giọng nói này quen thuộc, nhưng không phải là anh… Trước mặt nó là nhỏ Vân, đang thở hồng hộc vì chạy… Nó thấy có gì đó vỡ vụn, nhưng lại mỉm cười…Anh đã có lựa chọn…và mọi chuyện đã kết thúc…
Nhỏ Vân hình như đang chưng hửng…
- “Sao…anh Vũ nói???...”
Nó mỉm cười nhìn nhỏ Vân, bịa ra một câu chuyện không đúng cũng chẳng sai sự thật và nghe nhỏ trách móc mình quá chừng…
Kết thúc thật rồi, Phong ơi…
Vậy đi…Hãy cứ như vậy đi…
Tạm biệt…Tình yêu nhé…
B
May mắn làm sao, đó lại là sự thật…
Ngày…tháng…năm…
- “Phong…Phong…con có nghe rõ những gì cô vừa nói không???”
- “Là…thật sao cô???...Không phải là con nghe nhầm chứ???...”
- “Không, là thật…”- Tiếng nói không giấu được sự vui mừng của cô bác sĩ bạn mẹ nó- “Đã có người hiến tặng, đang làm thủ tục. Cỡ một tuần nữa là hoàn thành…”
- “Cô…mình đợi cho đến khi có kết quả cuối cùng nha cô…Con không muốn nói sớm, sợ lỡ có chuyện gì mất công mẹ và chị Hai lại buồn thêm…”
- “Cô biết rồi, nhưng chắc là không có vấn đề gì đâu…”
Nó nhảy cẫng lên, nhảy như một người điên…Nó đã có cơ hội, đã có cơ hội được nhìn thấy lại rồi…
Bỗng dưng nghe tiếng chuông cửa…
Nó cố gắng đi nhanh về phía cửa, nhưng hình như mất khá nhiều thời gian…
- “Cho hỏi, ai vừa nhấn chuông vậy ạ???”
- “Là chị, chị Mai đây. Chị có chuyện muốn nói với em. Chị vào được không?”
Chị…Mai…
Mọi chuyện đã rõ ràng, anh Vũ đã có sự lựa chọn…Tự nhiên, nó thấy cuộc sống thật công bằng…Chẳng có chuyện gì toàn là hạnh phúc, nhưng cũng chẳng có chuyện gì toàn là đớn đau…Nó cứ nghĩ, nếu hôm qua anh Vũ tới bên nó, thì không biết, cái cơ hội được sáng mắt kia có còn không???
Thật lạ…nhưng bình thản…Nó biết…cho dù anh Vũ có ở bên cạnh nó...thì kết quả…cũng đâu có tốt đẹp gì…
Mọi chuyện…có phải là trọn vẹn rồi không???
Nó mở cửa sổ…gió ùa vào mát lạnh…Cuộc đời…đơn giản là như vậy đấy…
“…………Oh the wind whistes down
The cold dark streets tonight
And the people they were dancing
To the music vibe
And the boys chase the girls
With the curls in their hair
Why the shy, tormented youth sit way over there
And the songs they get louder
Each one better than before
And you singing the songs, singing this is the life
And you wake up in the morning and your head feels twice a size
Where you gonna go
Where you gonna go
Where you gonna sleep tonight…………”
Ngày…tháng…năm…
Nó nằm trên cáng chuyển tới phòng mổ trong tâm trạng khấp khởi. Má và chị Hai theo bước, mừng mừng tủi tủi. Nó nắm chặt tay má và chị Hai. Khoảng thời gian sống trong bóng tối tuy không dài nhưng đủ cho nó hiểu và quý khi được nhìn thấy ánh sáng…
Ngày…tháng…năm…
- “Phong. Cô muốn con hiểu điều này…Cho dù có người hiến tặng, thì tỷ lệ thành công của những phẫu thuật loại này không phải là 100%. Nếu…”
- “Con hiểu mà cô, cô đừng lo. Nhưng cho dù chỉ còn 1% hy vọng, con cũng sẽ cố gắng. Mà, cô có biết gia đình nào đã hiến tặng giác mạc cho con không???”
- “Rất tiếc là cô không được phép, vì gia đình người hiến tặng đề nghị giấu tên. Với lại, cô không phải là người quản lý hệ thống, nên…”
- “Dạ. Người tốt thường như vậy cô ạ. Con chỉ muốn cám ơn người ta, nhưng xem ra không được rồi…”
Ngày…tháng…năm…
Nó vào phòng mổ, mọi công đoạn đã sẵn sàng. Nó nghe thấy tiếng cô bác sĩ nói những câu gì đó, đều đều cho đến khi nó mê đi…
Ngày…tháng…năm…
Mai kể cho anh nghe mọi chuyện, anh nghe mà sững cả người. Có gì đó thất vọng, có gì đó bực tức, có gì đó bồn chồn ngự trị trong lòng anh…Nhóc…đôi mắt…là tại anh sao???
Mai nhìn anh, im lặng. Có lẽ cô biết anh đang giận…Nhưng anh không trách móc cô, bởi vì, nếu không làm vậy chắc cả đời này anh sẽ chẳng đưa ra được quyết định…
Vũ đứng lặng lẽ, rồi thở dài…
Nhóc, anh xin lỗi em…
Ngày…tháng…năm…
Cô và anh cố gắng liên lạc với Phong để đi thăm nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Chẳng biết tình hình thế nào??? Nhà Phong thì thường đóng cửa, vả lại…
Nhưng rồi anh Vũ và cô cũng không thể chờ được nữa, và trong một đêm đã đến thẳng nhà Phong xin gặp mặt…
Anh Vũ lên phòng Phong, cô ngồi phía dưới chuyện trò với bác gái, với chị của Phong, và chờ đợi…Cô biết anh và Phong cần sự riêng tư, để giải quyết những chuyện giữa hai người…
Ngày…tháng…năm…
Vũ cùng Mai ra về. Bây giờ anh cũng chẳng biết nói sao. Mọi chuyện đã kết thúc, dù anh biết trong lòng của anh và nhóc vẫn đang rối bời…
- “Em biết anh Vũ cảm thấy có lỗi, nhưng em không sao. Ngày mai là em làm phẫu thuật rồi, hy vọng sáng mắt lại rất cao, anh không phải lo cho em…”
- “Nhóc à…Anh…”
- “Anh Vũ, em biết con tim luôn có lý lẽ của riêng mình. Mình có ép buộc cũng chẳng được. Em mong muốn, anh và chị Mai sẽ luôn hạnh phúc bên nhau…”
- “Anh…đúng là tồi tệ thật…Anh…đã để em trong tình trạng như thế này…Thật lòng anh…”
- “Em biết anh lo cho em, nhưng em không sao mà…Em đã có những quãng thời gian hạnh phúc, những kỷ niệm đẹp…Bây giờ em không trách anh, cả về sau này cũng sẽ không…Hãy luôn hạnh phúc, anh Vũ nhé…”
Ngày…tháng…năm…
Bảo đi loanh quanh khắp căn nhà. Theo đúng lịch trình thì hôm nay anh Tuấn sẽ đi, Bảo muốn ra tiễn nhưng không được. Anh trai này, sao cứ thích làm theo ý mình thế! Đã bảo là vào thăm nhóc rồi hẵng đi, mà sao cứ quyết đi cho bằng được, thiệt tình…
Chiều nay thì ca mổ của nhóc kết thúc, cậu cùng anh Vũ và chị Mai sẽ vô thăm…Cầu trời, cho mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ…
Nhóc Phong ơi, ráng lên!!!
Ngày…tháng…năm…
Nó nằm trong bệnh viện, thấy mắt mình hơi nhức một chút. Khẽ cựa mình, đã nghe thấy tiếng của má và chị Hai:
- “Con tỉnh rồi hả??? Con thấy trong người ra sao???”
- “Có đau không em??? Có cảm giác gì khác không em???”
Thiệt tình…
- “Bà già…Làm gì mà như ăn cướp vậy. Phải từ từ chứ…Mà nếu có chuyện gì thì cũng đâu có tệ hơn xưa được đâu…”
- “Thằng nhóc này, miệng ăn mắm ăn muối”- Má nó cốc đầu nó- “Cứ tưng tửng như vậy hoài là không có được đâu…”
- “Kệ nó má ơi…Cứ phải để cho nó khổ một lần cho biết…Nè nhóc, sáng mắt lại thì phải dẫn cả nhà đi đại tiệc á nha…”
Nó cười, có cảm giác là lâu lắm rồi không được cười thì phải…
Buổi chiều…
Xung quanh nó vô cùng đông đủ. Ngoài má và chị Hai đang túc trực, các “nhân vật” trên “giang hồ” đều tụ hội về: Anh Vũ, chị Mai, thằng Hải, nhỏ Hương, nhỏ Thu, anh Bảo, anh Quân, anh Thắng, thằng Minh, thằng Hoàng, nhóc Khoa, nhỏ Vân…
À, vẫn còn thiếu một người…Nó vẫn còn muốn gặp người đó, để cảm ơn…
Không khí như đông đặc lại…Mọi người như ngừng thở…
Chiếc băng trắng quấn quanh mắt nó đang dần được tháo ra…
- “Phong, con bắt đầu mở mắt ra nhé…Thật chậm thôi…Thật chậm…”
Tự nhiên nó thấy sợ, lỡ không được thì sao???...
- “Rồi…cứ như thế…từ từ…Rồi…Nói cô nghe xem, con có đang nhìn thấy vật này không???”
Nó mở toang đôi mắt, thấy tim mình như ngừng đập, trước mặt nó…trước mặt nó, là…