Đơn giản là... tình yêu Trang 2

CHƯƠNG 5

Sau khi chở nhỏ Thu về “gấp” với lý do bận việc gia đình (thằng Hải đương nhiên thừa cơ hội chở nhỏ Hương về nhà), nó quay đầu trở lại quán cà phê quen thuộc. Vừa lên tới tầng ba, đã thấy thằng Hải đứng cười toe toét chờ nó.
Điệu này chắc là thắng lợi rồi đây. Hèm, không biết diễn biến vụ việc như thế nào nhỉ?
- “Anh Phong! Anh Phong!”- Đang tính tới chỗ thằng Hải thì nhỏ Vân gọi giật-“ Anh đẹp trai hôm bữa lại tới nữa rồi kìa.”
- “Tới nữa hả? Kệ ổng đi. À mà hy vọng lần này ổng cũng bỏ lại nhiều tiền rồi đi như lần trước ha.”
- “Anh Phong lúc nào cũng tiền tiền, thiệt hết nói nổi. À, mà vụ cá độ bữa trước còn hiệu lực không vậy anh?”
- “Vụ nào???...À, vụ “chưa có người yêu hay thất tình á hả?”. Không biết, nó còn hiệu lực không đây Thắng đại ca?”- Nó quay qua quầy bar hỏi anh Thắng.
- “Ủa?? Vụ gì mà hấp dẫn vậy???”- Nguyên bầy thằng Hải, nhóc Hoàng, nhóc Minh chụm đầu vô. Thiệt tình, cái quán gì mà nhiều chuyện hết biết! (cười).
Nó nhanh chóng thuật lại câu chuyện ngày valentine cho cả bọn. Cùng với anh Thắng, nó nhất trí ai thua sẽ đãi một chầu KFC sau khi cử nhỏ Vân ra làm điệp viên “00… thấy” để khám phú cái “sự vụ việc” kia. Tất nhiên, mấy đứa còn lại đồng ý ngay tức khắc. Nhỏ Vân thì vẫn diễn cái bài “ta đây miễn cưỡng lắm mới làm đó nha”. Nó cười cười, trong đầu đang thầm nghĩ: “Hehe, có thua thì bạn Hải thân yêu cũng phải trả chầu này thôi (thiệt là tính toán quá mà) (cười).”

Trời không phụ lòng người. Hôm nay, anh khách lạ không vội vàng bỏ đi như trước. Vẫn cùng order cũ, nhỏ Vân nhanh nhảu bê một ly capuchino qua chiếc bàn nơi góc phòng.
- “Nhân, chạy từ từ thôi, coi chừng té bây giờ. Coi…chừng…”
Tiếng người mẹ vang lên. Nhưng hơi trễ. Thằng nhóc chạy qua va vào người nhỏ Vân làm nhỏ mất đà té xuống phía trước. Khỏi phải nói, ly capuchino đang ở trên khay hất thẳng vào người anh khách đẹp trai.
- “Xin lỗi…xin lỗi quý khách…”- Nhỏ Vân rối rít xin lỗi. Nói gì thì nói, mấy cái vụ này cũng thường phức tạp lắm đây.
Anh khách lạ nhìn chiếc áo, chính xác theo như nó thấy, là nhìn cái áo sơ mi đang mặc với một ánh mắt rất lạ. Có gì đó như là vừa giận, vừa tiếc nuối…
- “Chị xin lỗi. Mấy đứa nhỏ nhà này quậy quá!”- Người mẹ của chú nhóc vừa đi tới lên tiếng- “Lỗi tại chị, em đừng trách mấy em phục vụ…Có gì, cái áo hết bao nhiêu tiền em nói để chị gửi lại.”
Anh khách lạ ngước mặt lên, nở một nụ cười hiền lành:
- “Không cần đâu chị, đằng nào thì nó cũng hư rồi. Chị đừng áy náy…cả em nữa..”- Anh ta quay qua nhỏ Vân- “Em xin phép, em vào toilet một lát.”
Nói rồi anh khách vội vàng bước về hướng Rest Room.
Chị khách mỉm cười, rồi quay qua trừng mắt nhìn thằng nhóc. Vừa nói vừa dắt tay đứa con về phía bàn mình đang ngồi. Nhỏ Vân cũng đã hoàn hồn, nhưng giờ thì vừa đi về quầy vừa chớp chớp đôi mắt mơ màng.
- “Trời ơi!!! Người gì đâu vừa đẹp trai vừa giàu có lại vừa hiền lành dễ thương vậy nè. Em mà gặp ảnh trước, chắc em bỏ người yêu em quá hà.”
- “Tội nghiệp, tội nghiệp”- Nó vừa giả bộ chép miệng thì lập tức thằng Hoàng, thằng Minh nhảy vô tiếp “bài”- “Tội nghiệp cho người yêu của cô nương. Chàng ta mà nghe được câu này chắc chỉ có nước…bỏ cô nương mà đi với người khác.”
- “Haha…Hai đứa nhóc này thuộc bài dữ!”- Cả đám phá lên cười.

Anh khách bước ra khỏi Rest Room rồi tiến về phía chiếc bàn nơi góc phòng. Nó (tất nhiên đã nhanh nhảu thay đồng phục) vội vàng tiến lại để làm cho đúng nghĩa vụ của một supervisor (hôm nay off mà, đúng là bao đồng).
- “Xin lỗi quý khách vì sự cố vừa qua. Nếu có gì phàn nàn hoặc yêu cầu bồi thường, xin quý khách cứ trao đổi với chúng tôi. Chúng tôi sẽ làm hết khả năng có thể để đền bù cho quý khách.”- Nó ra vẻ nghiêm trang và hết sức lịch sự.
Anh khách lạ nhìn nó một lúc, bất chợt cười thật tươi:
- “ Anh không sao. Cũng không có yêu cầu gì hết. Mà nhóc nè, em không cần phải “hình sự hóa” sự việc như vậy đâu.”
Nhóc? Ặc, nếu không nể tình anh là khách, chắc nó cũng “xỉa xói” anh này cho chết rồi. Đeo cái bảng tên “Supervisor” đường hoàng như vậy, mà dám kêu nó là nhóc. Hừm. Nó liếc qua bên quầy, thấy cái lũ kia đang túm tụm cười. Hừm hừm…
- “Nếu quý khách không có yêu cầu đền bù, vậy chúng tôi xin phép pha lại một ly capuchino khác cho quý khách. Quý khách có còn yêu cầu nào nữa không ạ?”
Dù trong lòng đang tức muốn chết, nó vẫn làm bộ mặt cầu hòa và lịch sự. Ai ngờ, câu trả lời của anh ta làm nó…tá hỏa:
- “Anh còn một yêu cầu nữa, đó là…nhóc có thể ngồi nói chuyện với anh một lát không?”

CHƯƠNG 6

Cha này có bị dở hơi không vậy ta???
Nó ngồi xuống ghế, trong đầu lầm rầm chửi mình: “Đồ bao đồng, thấy việc mà cứ sáp vô. Người ta đã không đòi bồi thường, lại còn ra vẻ. Bây giờ bị “hành hạ” rồi nè, thấy chưa?”
- “Quý khách có việc gì muốn nói ạ?”
Nó mở đầu khách sáo với nụ cười xã giao giả tạo.
Anh khách lại nhìn nó, rồi cười mỉm:
- “Bộ khi nào nhóc cũng phải khách sáo như vậy hả?”
- “Dạ. Đó là bổn phận của tôi, thưa quý khách.”
Anh khách gật gật đầu (ý gì đây nhỉ), rồi tiếp:
- “Có phải, ý muốn của khách hàng là tối cao nhất, đúng không?” Có câu gì nhỉ…Uhm… “Khách hàng là thượng đế” thì phải.”
- “Tất nhiên là vậy, thưa quý khách. Làm hài lòng quý khách hàng luôn là tôn chỉ hoạt động của quán chúng tôi.”- Nó lập lại bài học quen thuộc của anh Quân.
- “Vậy…nếu bây giờ anh nói…à không…yêu cầu nhóc thay đổi cách xưng hô và trò chuyện thân mật hơn với anh thì sao?”
- “Dạ…Tất nhiên…Nếu quý khách đã nói như vậy.”- Nó đáp (rồi lại tự chửi mình: đồ ngu, te tua rồi thấy chưa.)
- “Vậy, nhóc tên gì?”
- “Dạ thưa quý…”- Nó nói tới đây thì bắt gặp ánh mắt “ai đang là thượng đế ấy nhỉ” của anh ta, bèn nhanh chóng (một cách miễn cưỡng), thay đổi- “Dạ thưa anh, tôi tên là Phong.”
Bình thường, nó sẽ lẹ làng mà chuyển tông “em tên là Phong” với những tình huống như thế này. Nhưng không hiểu sao, anh ta cho nó cảm giác anh ta đang nói chuyện với một đứa nhóc. Mà nó ghét vụ này lắm (hic, cũng tại ngoại hình của nó đây mà), nên nó nhất quyết một điều “dạ thưa”, hai điều “tôi” cho hả dạ.
- “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
- “Dạ thưa anh, năm nay tôi hai mươi mốt tuổi.”- Nó bắt đầu chán cái màn này. Ở tầng ba, nó đã nghe không biết bao nhiêu lần các anh, các chị, các cô, các chú hỏi tên, tuổi, thậm chí số điện thoại, email, nick yahoo… của mấy đứa order và anh Thắng, nên ngán lên tới cổ. Mà sao lại là nó, đáng lẽ anh ta phải “giở trò” này với mấy người kia chứ nhỉ???
Nó liếc về phía quầy bar, nhỏ Vân đang nhìn nó với ánh mắt chứa đầy sự…ghen tỵ. Trong khi đó, anh Thắng, thằng Hải và hai thằng nhóc Minh, Hoàng, cả đám đang nhìn nó và nở nụ cười “gian xảo”.
Thiệt là bực mình quá.
- “Dạ, nếu anh không còn điều gì muốn hỏi, cho phép tôi được trở lại làm công việc của mình?”- Nó chuyển đề tài, nó không ham hố gì cái màn ngồi đây “tám” với mấy người “vô công rồi nghề” (Ặc, nhìn lại mình đi (cười))
- “Ủa, chưa xong mà, anh đâu để nhóc đi dễ như vậy được. Ai vừa nói “làm hài lòng quý khách hàng luôn là tôn chỉ hoạt động của quán chúng tôi” ấy nhỉ?”
Cha già này, muốn gì nữa đây trời???

- “Nếu còn điều gì muốn nói, xin anh vui lòng nói nhanh lên. Tôi còn bận công việc ạ.”- Nó nói một cách điềm tĩnh, vẫn với vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết.
- “Phong phải không em?...Uhm…Vậy là Phong vẫn còn đi học nhỉ?...Năm ba phải không?”
Nó gật đầu. Chẳng biết khi nào mới hết cái màn này. Phải xài chiêu thôi. Nó vờ quay lại như nghe thấy tiếng động gì đó, rồi nháy mắt với anh Thắng, theo kiểu “có việc cần em phải giải quyết”, để nhanh chóng thoát ra. Anh Thắng gật đầu hiểu ý. Nó mỉm cười.
- “Anh còn điều gì muốn hỏi tôi không ạ?”
- “Còn. Khi nào thì em hết ca?”
Cái gì “trớt quớt” vậy nè trời???
Nó đắn đo, xưa nay chẳng ai hỏi nó câu này cả (ngoại trừ mấy người thân thuộc). Rồi nó thấy anh Thắng bắt đầu rời quầy đi về phía nó. Hừm, thôi trả lời cho xong chuyện vậy.
- “Dạ. Bảy giờ tối nay thưa anh.”
- “Hay quá. Tối nay anh cũng rảnh. Nhóc đi chơi với anh không?”
Không còn gì để nói nữa, cha nội này bị điên rồi.

Có phải mấy người đẹp thường khùng khùng không ta? Chẳng biết. Nhưng người khách đứng trước mặt nó đích thị là một người như vậy.
- “Xin lỗi anh. Nhưng tối nay tôi có việc bận không đi với anh được.”- Nó trả lời mau lẹ. Rồi nó quay qua anh Thắng, lúc này đã đến gần, vội vàng hỏi -“Có chuyện gì không anh?”
Cứu tinh tới rồi.
- “Không có gì. Anh đem ly capuchino lên cho anh đây thôi. Quý khách có cần gì nữa không ạ?”
Cái quái gì vậy???
- “Tôi không cần gì nữa. Cám ơn anh. Có nhóc Phong ở đây nói chuyện là vui rồi.”- Anh ta mỉm cười nhìn anh Thắng, rồi nháy mắt.
- “Vậy tôi không làm phiền quý khách.”- Anh Thắng nói rồi nhanh chóng bước lại bên quầy. Truớc khi đi, anh còn quay qua nó mở nụ cười “gian trá.”
Trời ơi. Mấy người này đang “chơi” nó đây mà. Chắc lâu rồi mới thấy nó khổ sở như vậy nên trong lòng không muốn mất “vở kịch” hay. Khổ thân nó. Xưa giờ nó đổi xử tốt với mấy người đó lắm mà? (chắc không đó? (cười))

Nó nhìn người đối diện. Chẳng muốn nói gì. Mấy người kia, cứ chờ đó. Hừm hừm…Mà đâu có được yên. Anh khách tiếp tục màn “chất vấn đại biểu quốc hội”:
- “Tối nay không đi được hả em? Tiếc ghê. Vậy tối mai được không. Hay tối mốt?”
- “Xin lỗi anh. Tôi không thích đi chơi buổi tối với người lạ. Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, cảm phiền tôi không thể nói chuyện với anh được nữa.”
Nó nóng máu rồi. Nó đứng bật dậy, tính bỏ đi về phía quầy bar. Bất ngờ, anh ta nắm lấy tay nó, rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi:
- “Anh xin lỗi!”

CHUƠNG 7

- “Anh xin lỗi!”
- “Anh xin lỗi!”
Anh khách nhìn nó, vẻ mặt đầy sự ăn năn. Rồi cứ lập lại như vậy. Nó chẳng hiểu nổi là anh ta đang nghĩ gì. Nhưng nhìn mặt anh ta bây giờ, tự nhiên máu nóng trong người nó hạ dần xuống.
- “Anh không có gì phải xin lỗi.”- Nó đáp vẻ thông cảm. Rồi tiếp lời- “À, cảm phiền anh bỏ tay tôi ra được không?”
Anh khách giật mình, bỏ tay nó ra, rồi lại rối rít:
- “Anh xin lỗi. Anh thực sự không có ý đó đâu. Xin lỗi em.”
Nó bất chợt mỉm cười. Cũng chẳng hiểu vì sao. “Ý đó” của anh ta là “ý gì” nhỉ?
- “Chúc quý khách ngon miệng!”- Nó chấm dứt “vở kịch điên cuồng” rồi lui bước về quầy bar một cách nhanh chóng.

Có mùi “sát khí”. Trong không gian ngập tràn mùi “sát khí”. Ở tầng ba này, ai cũng là “cao thủ võ lâm”, nên khi nó bước về, ai nấy đều cảm nhận thấy mùi “sát khí” nồng nặc.
- “Vân! Còn đứng đó làm gì, ra tiếp khách đi em.”- Nó bắt đầu.
- “Anh Thắng, vụ cá độ kia chắc không thành. Đành hẹn dịp khác nha anh.”- Tiếp tục.
- “Hoàng! Minh! Hai em ra bàn bên kia đi. Hình như khách đang muốn order gì đó kìa.”
- “Bạn Hải! Tối nay đi ăn tối chớ?”- Over.
Á…á…Mỗi lần nó trở nên nhẹ nhàng như vầy là mọi người biết “giông bão” sắp xảy ra phía sau.
- “Có…có gì từ từ nói đi em. Chẳng qua anh thấy lâu lâu em mới ra nói chuyện với khách nên không muốn cắt ngang vậy mà.”- Anh Thắng lên tiếng để chặn đứng luồng sát khí.
- “Đúng…đúng đó anh Phong ơi. Có phải tụi em có ý gì đâu. Tại tụi em thấy anh ta cũng được, mà lại còn chỉ đích danh anh. Nên mới không muốn phá đám thôi.”- Hai đứa Hoàng, Minh nhanh chóng tiếp lời.
- “Đúng rồi anh. Em cũng muốn ra ngồi nói chuyện với anh ta lắm. Mà đâu có được. Tại anh ta chỉ thích anh thôi chứ bộ.”- Nhỏ Vân nói. Rồi nhỏ chợt im bặt, vì nó đã trừng mắt nhìn khi nhỏ nói “thích anh thôi”.
- “Thôi mày…mày bỏ qua cho anh em…Mà lâu lâu mày cũng phải làm việc đi chớ. Ăn không ngồi rồi hoài sao được?”
Nó lại mỉm cười. “Sát khí” tăng gấp đôi.

Cả tuần sau ngày hôm đó nó được…ăn chùa. Mọi người trong quán “biết thân biết phận” nên đành “thúc thủ” để tránh “giông bão”. Cũng được. Suy cho cùng, cũng nhờ anh khách dở hơi kia mà nó khỏi tốn tiền ăn. Haha (trời, đúng là đồ mê tiền mà.)
Anh khách kia vẫn ngày ngày tới quán. Vẫn cà phê capuchino. Suốt một tuần, nó tuyệt nhiên không nói chuyện gì với anh ta cả. Chỉ có nhỏ Vân, suốt ngày vây quanh “tám” chuyện với anh ta. Rồi đến thằng Hoàng, thằng Minh, anh Thắng. Rốt cuộc, anh ta trở thành khách quen lúc nào không hay. Thậm chí, đến anh Quân còn tỏ vẻ quý anh ta ra mặt. Thiệt không chịu nổi.

Hết ca hôm đó, nó với nhỏ Vân cùng ra về. Vừa bước xuống tầng hầm, nó đã thấy kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang đứng đợi và nở một nụ cười.
- “Hai đứa rảnh không? Anh mời hai đứa đi ăn. Coi như… là chuộc lỗi lần trước vậy.”
- “Kho…”- Nó vừa tính đáp, thì nhỏ Vân lập tức chặn họng nó- “Dạ được anh, tụi em cũng đang đói muốn chết nè.” Nói rồi, nhỏ liền kéo tay nó hấp tấp bước ra băng ghế sau chiếc xe hơi của anh ta.
Anh khách mỉm cười, rồi ra ghế trước ngồi vào tay lái. Nó càu nhàu nhìn nhỏ Vân:
- “Sao cô nương mê trai quá vậy???”

Một nhà hàng thuộc khách sạn năm sao……
Nhỏ Vân với anh ta vừa đi vừa trò chuyện giống như đã quen thân từ mấy kiếp. Nó thì đang nhìn bữa tiệc buffet hoành tráng dưới con mắt thèm thuồng của một kẻ đang đói bụng.
Mặc kệ hai người họ, ăn thôi!!!
Cái nhà hàng này nấu ăn không tệ chút nào. Nó ngốn hết từ món này qua món khác. Hai người kia vừa ăn vừa rôm rả chuyện trò. Một tiếng sau, cái bụng của nó đã căng phồng lên như cái bao tải quá sức chứa.
- “Anh Vũ cũng đi ăn ở đây sao???”
Một chị gái xinh đẹp trông hết sức sang trọng bước tới bên bàn của tụi nó. Đi cùng chị, có thể thấy một anh chàng cũng lịch lãm không kém đang nhìn chằm chằm vào anh Vũ (anh khách đó đó) kia.
- “Chào Mai. Em cũng đi ăn ở đây sao?”
- “Dạ. Có chút công chuyện nên em ghé lại đây ăn luôn…À”- Chị Mai quay sang người đi cạnh- “Đây là anh Hùng. Đối tác của công ty em.”
Nó có thể thấy một nét buồn thoảng qua trên gương mặt anh Vũ. Nhưng rất nhanh, anh ta gạt cảm xúc đó rồi nhanh nhẹn chìa tay ra phía người đối diện:
- “Chào anh. Tôi là Vũ, bạn của Mai. Còn đây là Phong, Vân, bạn của anh.”
- “Hân hạnh.”- Anh Hùng đó đáp lễ. Chị Mai mỉm cười, gật đầu chào hai đứa nó.
- “Anh Vũ hiện đang là giám đốc Marketing của khách sạn này đó anh. Nếu có dịp, hai anh ngồi trò chuyện chắc hợp lắm. Anh Hùng đang làm quản lý tại khách sạn Ca…ở quận nhất.”- Cô gái giới thiệu hai người một cách nhanh chóng.
Nó nhìn anh Vũ. Chà, thì ra là giám đốc Marketing ở đây luôn. Chắc nhà giàu lắm (cái thằng này, sao lúc nào cũng nghĩ đến tiền ấy nhỉ? (cười)).
- “Chắc chắn. Nếu có dịp, xin anh Hùng chỉ giáo cho Vũ.”
- “Không dám. Chắc sau này phải nhờ vả anh Vũ nhiều.”
- “Tụi em có việc phải đi trước, nên hôm nay cáo lỗi với anh Vũ và hai đứa”- Chị Mai lên tiếng- “Có dịp, anh em mình đi đâu trò chuyện nha.”
- “Nhất định rồi. Chào hai người.”- Anh Vũ kết thúc cuộc trò chuyện.

Bóng hai người khách xa dần về phía cửa. Nó thấy cuộc chuyện trò sao mà nhanh giống như phim. Anh Vũ trở nên trầm ngâm hẳn. Bầu không khí chùn xuống. Bất chợt, nhỏ Vân lên tiếng xóa tan sự im lặng:
- “Chị đó đẹp quá. Ăn nói lại dễ thương. Chắc có nhiều người theo đuổi lắm anh nhỉ?”
- “…Ai?...À…em nói chị Mai hả? Uhm…Nhiều người theo chỉ lắm?”
- “Trong đó có anh đúng không?”- Nó bất ngờ lên tiếng- “Nhìn anh là biết mê chỉ như điểu đổ rồi.”
Nó mỉm cười. Vậy là có cơ hội trả thù anh ta rồi. Chắc anh ta sẽ chối thôi. Mà cái vẻ buồn buồn lúc nãy, có khi nào anh ta “thất tình” chị này không nhỉ?!?
Ai ngờ, anh Vũ lên tiếng thừa nhận làm nó ngạc nhiên:
- “Uhm. Chị Mai là người con gái đầu tiên mà anh yêu.”

CHƯƠNG 8

Vậy là… hai năm rõ mười rồi nhé. Nhìn cái điệu này là biết rồi. Đúng là đời người. Cho dù bạn có đẹp cách mấy, giàu cách mấy, đào hoa cách mấy, cũng có lúc bạn bị thất tình. Ôi, nó nhìn lại mà thấy sao mình…quá hay. Sống cô đơn như vầy, tuy có lúc buồn, nhưng tuyệt đối không thảm như những người “thất tình bại trận”.
- “Anh em mình đi đâu đó dạo một vòng nha.”- Bất chợt anh Vũ lên tiếng.
Rồi. Biểt tỏng là đi đâu đó cho vơi nỗi buồn đây mà. Nhỏ Vân hình như cũng nhận ra điều này.
- “Em cũng muốn đi lắm, nhưng hôm nay em bận việc nhà rồi anh ơi.”- Nhỏ Vân lên tiếng với vẻ tiếc nuối không che giấu. Nói rồi, quay qua nó, nhỏ nhanh nhảu- “Anh Phong đi với anh Vũ nha.”
Cái con nhỏ này, “bán cái” lẹ như điện vậy đó. Nó ngần ngừ. Nó chẳng muốn đi một mình với anh Vũ này tí nào (thù dai lắm (cười)).

Anh Vũ ngước nhìn nó. Ánh mắt vừa buồn vừa có vẻ van nài. Nó thấy…ngại ngại. Bây giờ mà bỏ về luôn thì có vẻ “bất nhân bất nghĩa” quá, nhất là khi nó vừa ăn xong một chầu buffet hoành tráng của người ta, nhưng đi chung thì………
- “Nếu Phong không muốn đi thì thôi. Để anh đưa hai đứa về.”
Ông Vũ này, thà ổng cứ đòi đi thì nó còn dễ xử. Đằng này, ổng nói vậy khác nào… dồn nó vào “chân tường”.
Nhỏ Vân quay qua nhìn nó, nhíu mày, cái vẻ “anh làm ơn đừng có độc ác như vậy” khiến nó “nhột nhột”.
- “Uhm…thì mình đi…tối nay tôi… cũng rảnh.”
- “Hay quá. Vậy Phong đi với anh nha. Để anh đưa bé Vân về rồi quay lại đón em.”
- “Khỏi anh Vũ ơi. Em đi taxi về được rồi. Anh Vũ với anh Phong đi chơi vui vẻ nha.”
Hừm hừm…

Khu PM…này tương đối vắng vẻ. Nó đi cạnh anh Vũ, chẳng biết nói gì. Mà cũng không muốn nói. Mấy người thất tình thì tốt nhất nên để họ tự “gặm nhấm” nỗi đau. Xưa giờ, nó chỉ thích đi làm...mai mối thôi, chứ mấy cái vụ này, xin kiếu…
- “Phong đã từng yêu ai chưa?”- Một lúc sau, anh Vũ là người đầu tiên lên tiếng.
- “Tôi…uhm…tôi xấu như vầy có ma nào mà thèm yêu anh ơi. Tôi thấy cứ sống độc thân như vầy cho khỏe, đỡ phải thất tình…”- Nói xong nó mới nhận ra mình hớ, người ta đang buồn còn “châm dầu vào lửa”.
- “Uhm…cứ như nhóc lại hay hơn…”
Im lặng………
Nói thật là nó chúa ghét nhìn mấy người thất tình. Tại vì nhìn họ…phát rầu theo. Nó phát pháo:
- “Chị Mai có biết anh yêu chỉ không?”
- “Hả?…”- Anh Vũ có vẻ ngạc nhiên vì câu hỏi thẳng thừng của nó- “À…Không…Hôm valentine…anh có tính tỏ tình với cô ấy…nhưng đến nơi…lại thấy cô ấy đi chung với Hùng…cười nói hạnh phúc…nên thôi.”
- “Tóm lại là anh chưa nói cho chỉ biết là anh yêu chỉ, đúng không?”
- “Uhm.”
- “Thiệt tôi chưa thấy đàn ông con trai nào như anh. Chưa đánh đã rút lui thì còn gì là “nam tử hán”. Cho dù có thất tình, thì ít nhất cũng phải cho người ta biết tình cảm của mình. Rồi sau đó, đỡ hối hận.”
- “Tại nhóc chưa yêu ai nên nói vậy, chứ trước mặt người mình yêu, thì tự nhiên…không biết nói năng ra làm sao.”
Ê, cha này muốn chơi quê người khác hay sao? Ừ thì nó chưa yêu, nhưng những điều nó nói đều là kinh nghiệm “xương máu” của…người khác chớ bộ, có phải tự nhiên mà ra đâu?!
- “Thì tôi…không biết, nhưng nếu có yêu ai, thì tôi sẽ nói cho người đó biết. Vậy thôi.”
- “Nhất định sẽ nói?”
- “Tất nhiên.”- Nó đáp chắc nịch. (Nhưng trong bụng nghĩ thầm: ai mà biết được (cười)).

- “Tối nay nhóc rảnh không? Qua nhà anh chơi nha. Anh ở có một mình. Buồn lắm.”
Cha Vũ này. Thiệt chịu hết nổi. Nó chẳng thích ở lại nhà người lạ, bởi vì, tối khó ngủ. Nó có cái tật lạ giường là không ngủ được. Từ chối ngay.
- “Nhóc không rảnh hả? Uhm. Vậy thôi… Biết sao được… Để anh đưa nhóc về.”
Vừa nói, anh Vũ vừa nhìn nó với đôi mắt…buồn ơi là buồn. Đúng là những người thất tình. Nó lại đắn đo…Thôi kệ… Lỡ rồi… “Đưa Phật phải đưa tới Tây Thiên”, đằng nào thì mai nó cũng “off”. Tự nhiên nhớ tới nhỏ Vân, nhỏ mà biết chắc là tiếc hùi hụi, rồi còn ghen tỵ nữa haha…
- “Mai tôi rảnh. Vậy tối nay về nhà anh chơi đi. Để tôi gọi điện báo ở nhà.”
- “Hay quá. Cám ơn nhóc.”- Anh Vũ nói với giọng vui mừng.

Loading disqus...