CHƯƠNG 2
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp…
Ngày…tháng…năm…
Tin nhóc nhập viện vì tai nạn đối với anh chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Tuấn vội vàng phóng xe như điên đến bệnh viện nơi nhóc đang nằm. Thật tình…lúc nào cũng tại vì tên Vũ đó…Sao lại như vậy???...Sao không biết trân trọng nhóc như vậy???...
Bệnh viện A…
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Nhóc nằm im lìm đến đáng sợ. Tuấn giới thiệu qua loa mình với mọi người trong nhà nhóc rồi xin phép tiến đến bên giường bệnh. Tự nhiên cảm giác ghét cái băng trắng đang quấn quanh đầu nhóc kinh khủng…
- “Bác sĩ có nói gì không bác???”- Tuấn cất tiếng hỏi mẹ của nhóc, giọng không giấu nổi vẻ lo lắng- “Tình hình như thế nào vậy bác???”
- “Nó…”- Mẹ của nhóc nói với giọng run run vì cố gắng kìm nén cảm xúc- “…bị chấn thương nhẹ, nhưng vùng não thì…”
- “…Các bác sĩ bảo… chỉ trông đợi vào sự tự hồi phục của nó thôi…Không…can thiệp cách nào khác được…”
- “Được rồi, má…Má bình tĩnh nào, chuyện đâu còn có đó.”- Chị của nhóc vỗ nhẹ vai bà an ủi, cô ấy cũng không giấu được sự cảm thương- “Ở hiền gặp lành, má phải tin vào em nó chứ…”
Ở hiền gặp lành…Liệu có đúng như vậy không???...
Ngày…tháng…năm…
Mai lại vào viện thăm anh…Anh bị chấn thương tương đổi ở vùng đầu, nhiều vết thương ở các phần khác trên cơ thể. May mà không quá nặng. Theo các bác sĩ, anh đang hồi phục rất tốt. Ngày anh tỉnh lại chắc không còn xa…
Chợt rùng mình nhớ lại cái đêm kinh hoàng đó…
Cô có một phần lỗi…một phần lỗi trong câu chuyện này…Nếu không vì cô, anh…và nhóc Phong đã không ra nông nổi như vậy???...
Cô cũng có ghé qua thăm Phong…tín hiệu từ phía cậu không được khả quan…
Biết làm sao được…
Lại thở dài, cô lấy khăn lau một lượt quanh người anh…
Ngày…tháng…năm…
Anh Tuấn báo tin dữ, Bảo vội vàng phóng vào bệnh viện thăm nhóc. Tự nhiên cảm thấy thật bất nhẫn, khi nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn thân thuộc của nhóc. Cuộc sống này, thật khó khăn và chông chênh quá!!!
- “Sao lại ra nông nỗi này hả anh trai???”
Tuấn thuật lại câu chuyện cho cậu, trong giọng nói có vẻ gì đó phẫn uất lắm. Cũng phải thôi, cậu cũng đang có tâm trạng như vậy mà…
Tội nghiệp cậu nhóc…
Bảo thở dài, cậu và anh trai chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng mà thôi…
Mới mấy ngày, mà Tuấn có cảm tưởng là cả thế kỷ trôi qua. Ngày nào cũng vậy, sau khi tan sở, anh lại ghé vào bệnh viện thăm nhóc. Mọi người trong nhà nhóc có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng anh không quan tâm lắm. Cái anh quan tâm bây giờ, chính là nhóc, chỉ có nhóc mà thôi…
Tại sao vậy???...Anh quyết định rời xa nhóc chính vì không muốn nhóc phải khổ sở… Tại sao…sao người bây giờ nằm đó lại là nhóc???...
Tại sao???...
Anh nắm nhẹ lấy tay nhóc…như muốn truyền hơi ấm cho thân hình nhỏ nhắn kia…
Nhất định phải tỉnh lại, em nhé…
Nhất định…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ??? Mai thật tình chẳng nhớ rõ. Ngày nào cô cũng vào viện chăm sóc cho anh. Tình hình là các vết thương của anh sắp lành, chắc chẳng còn bao lâu nữa là anh sẽ tỉnh lại…
Ngày…tháng…năm…
Hôm nay cô vào viện khá trễ. Công việc bận rộn làm cô không thể ghé vào bệnh viện đúng giờ như bình thường. Chạy nhanh vào phòng, Mai bất ngờ nhận ra anh không có mặt trên giường bệnh…
Chuyện gì đã xảy ra vậy???...
Mai chạy vội về phía khu vực hành chính của bệnh viện.
Bất chợt…
- “Mai. Anh đang ở đây nè…Mai…”
Tiếng gọi của Vũ vang đến tai cô có gì đó ngọt ngào mà từ lâu lắm rồi cô không còn nhận thấy. Là cô tự huyễn hoặc mình, hay đây là cảm giác thật sự nhỉ???...
- “Mai…Em về lâu chưa...”- Vũ tiến tới bên cạnh và ôm chầm lấy cô- “Anh nhớ em…Nhớ em đến phát điên lên được…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy???
- “Anh Vũ…anh Vũ…đã nhớ lại rồi hả???...”
- “Nhớ lại chuyện gì mới được. Anh có quên chuyện gì đâu???...”
- “Anh…lời hứa trước khi em đi…Anh…anh có còn…”
Vũ đặt nhẹ một nụ hôn lên môi của Mai, ánh mắt cô trở nên ngạc nhiên hơn bao giờ hết…
- “Anh chưa bao giờ…và sẽ không bao giờ… quên lời hứa đó…”
Có phải là cô đang mơ không???...
Mai với tay tự nhéo mình một cái, cảm giác sao mình thật trẻ con…Không…không phải là mơ…đích thị là anh…Vũ của cô…
Vậy còn…
- “Anh còn nhớ…nhóc Phong không???”
- “Sao em lại hỏi vậy??? Đương nhiên là anh nhớ chứ. Mà sao lại hỏi anh về nhóc Phong??? Nhóc Phong làm sao hả???”
- “Anh…không nhớ…”
- “Em…”- Vũ đặt một tay lên trán- “Anh cảm thấy hơi nhức đầu. Mình về phòng nhé. Chuyện của nhóc Phong có gì từ từ nói nha em…”
Anh nắm nhẹ tay cô, rồi tiến về phía phòng bệnh…Mai đi theo…cảm giác mơ hồ và ngờ vực xen lẫn hạnh phúc đang ngự trị trong cô…
Vũ đã nhớ ra cô…
Anh cũng vẫn nhớ Phong…
Vậy còn…
CHƯƠNG 3
Chuyện gì đến phải đến…
Ngày…tháng…năm…
Nó tỉnh lại, dù đầu vẫn còn đau lắm. Nó ráng mở to mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng sao cứ thấy mờ mờ ảo ảo…Nhìn xuống, thấy bóng dáng ai đang gục đầu bên cạnh nó…Nhìn quen quá…Có phải là…
Chắc nó nhìn lầm…
Thị giác hình như trở nên mù mờ hơn…Lại nhức đầu rồi…
Nó nhắm mắt…nó mệt…
Sáng hôm sau…
Là ngày mấy rồi nhỉ???...
Nó mở mắt…hôm nay thị lực của nó tốt hơn nhiều…Vừa mở mắt là nghe thấy tiếng hét thất thanh của “bà già”…
- “Thằng Phong tỉnh lại rồi má ơi!!!”
Bà già…thiệt là ồn ào quá…
Má nó vào phòng ngay lập tức…Từ ngày ba mất, má nó đã lo lắng cho chị em nó biết chừng nào…Trông má khóc mừng mừng tủi tủi…Tự nhiên thấy mình thật bất hiếu…Lúc nào cũng làm má lo lắng…
- “Con xin lỗi!!!”
Nó thì thào…Không biết vì câu nói hay vì bộ dạng thảm thương của nó mà má nó lại khóc nhiều hơn:
- “Thằng nhóc này, con nói gì vậy hả???”
Chị hai nhìn nó, cái nhìn đầy thương yêu. Mắt chị hoen đỏ…
- “Lẹ bình phục mà về nhà. Không chị mày ăn hết “của ngon vật lạ” đó nha…”
Cả nhà cười vang…
- “Ủa??? Sao không thấy cậu thanh niên kia vô đây??? Trinh, con ra coi coi ảnh ở đâu???”
- “Dạ.”
Bà chị nó phóng ra ngoài, rồi chạy vô lắc đầu:
- “Không biết là ảnh đã đi đâu rồi á má??? Con hỏi thì mấy cô y tá kêu là ảnh đã đi xuống lầu dưới rồi.”
- “Sao kỳ vậy??? Rõ ràng hồi nãy đứng cùng má có nghe thấy con nói mà. Sao lại không vô vậy không biết???”
- “Cả nhà đang nói đến anh nào vậy???”
- “Từ bữa đến giờ, có một anh đẹp trai ngày ngày vô chăm sóc cho nhóc. Ài…”- Bà chị nó chớp mắt mơ màng- “Sao nhóc ngươi quen với nhiều người đẹp trai vậy không biết???”
Anh đẹp trai…Là anh Vũ sao…Anh Vũ đã bình phục rồi sao???...
- “Bà già. Là cái anh bữa trước chở em về đó hả???”
- “Không…anh này mới. Tên gì má nhỉ??? À, tên…Tuấn thì phải???”
Sao…nó có nghe lầm không…là…anh Tuấn???
- “Tên là…Tuấn thật hả chị???”
- “Thì ảnh xưng tên như vậy, chứ ai mà biết đâu. Bộ không phải là bạn của nhóc ngươi hả???”
- “Không…là bạn…Chỉ có điều…”
- “Tội nghiệp ảnh. Tận tình thấy sợ luôn. Ngày nào cũng vào thăm nhóc ngươi nhá. Lại còn mua tùm lum đồ…”
- “Uhm…Con khỏe lại thì nhớ đi cám ơn người ta. Mấy lúc như vầy mà có bạn bè giúp đỡ, quý lắm…”
- “Dạ…con biết rồi má…”
- “Bà già, cái anh nhập viện chung với em lúc đó bây giờ sao rồi???”
- “Có biết đâu. Lúc được báo tin thì đã thấy hai người hai phòng. Lu bu quá nên cũng chưa kịp qua hỏi thăm tình hình. Đến lúc sực nhớ ra qua hỏi thì bên hành chính nói là người nhà bên đó làm giấy chuyển viện rồi.”
- “Chuyển đi đâu chị có biết không???”
- “Không nhớ rõ. Nghe nói là chuyển qua bên bệnh viện F…Chắc là con nhà giàu rồi…”
- “Em biết rồi…”
Ngày…tháng…năm…
Nằm trên giường bệnh thật mệt mỏi, nếu không phải bị ép buộc thì nó đã “dông” đi từ đời nảo đời nào…
Trời đang chạy đến cuối ngày, những tia nắng buổi hoàng hôn trải khắp không gian một màu mật vàng óng ả. Lại hơi nhức đầu…
Chớp chớp mắt…tự nhiên thấy mắt mình lại mờ đi…Chớp thêm một lần nữa…không gian tối dần…
Là tại nắng tắt…hay tại vì đôi mắt…
Mệt…Nó nhắm nghiền hai mắt lại…Nghỉ ngơi thôi…
Xuất viện…
Má nó và chị hai mừng “hết cỡ thợ mộc”. Nó nhìn bộ dạng tung tăng của bà chị mà phì cười. Gia đình, hai từ thiêng liêng mà không có bất cứ một điều gì có thể thay thế được. Gia đình, nơi chốn bình yên và ấm áp của cả một đời người. Nó nhìn chị hai, rồi nhìn má. Đôi mắt má thêm sâu, trán lại thêm nhiều nếp nhăn vì nó… Tự nhiên chạy tới ôm lấy hai người... Má…con xin lỗi má nhiều!!!
“…………Mama thank you for who I am
Thank you for all the things I'm not
Forgive me for the words unsaid
For the times
I forgot…………
Mama forgive the times you cried
Forgive me for not making right
All of the storms I may have caused
And I've been wrong
Dry your eyes…………”
CHƯƠNG 4
Ngày…tháng…năm…
Nhóc đã tỉnh lại…Thật may mắn quá…Không uổng công những ngày chờ đợi, cầu nguyện và hy vọng của anh…Vậy là được rồi…Tuấn mỉm cười nhẹ nhõm…phần việc còn lại xin để cho những người thân của nhóc…
- “Anh trai!!!”
Bảo từ đâu xuất hiện vỗ vai anh một phát đau điếng…
- “Cậu làm anh giật mình đó, lần sau phải thông báo trước à nha”- Anh cười nhìn Bảo, rồi xoa xoa vai- “Mà nặng tay quá vậy, anh già cả rồi chịu đau không giỏi như các cậu đâu nha…Haha…”
- “Anh trai của em hãy còn phong độ lắm, cứ yên tâm…”- Bảo cười lớn đáp lời- “ Mà sao anh trai lại đứng đây, không vô thăm nhóc Phong à???”
- “Nhóc tỉnh lại rồi…Cậu vô thăm đi…Anh…không tiện giáp mặt nhóc…Anh…”
- “Trời…anh trai à…Chăm sóc người ta như vậy mà sao còn chưa chịu…Anh trai…làm sao vậy???”
Bảo hốt hoảng khi anh đang đứng thì đột ngột khụy người xuống…
- “Anh trai có sao không vậy???- Bảo vừa nói vừa dìu anh đứng dậy, giọng lo lắng- “Chăm người bệnh rồi đổ bệnh là không tốt đâu nha anh…”
Tuấn thấy đầu óc mình quay cuồng…chẳng lẽ anh lại mất sức nhanh đến như vậy…Anh thấy khó thở quá…cảm giác từng bộ phận trong cơ thể đang rên xiết…
- “Anh trai…anh trai…”
Tiếng Bảo nghe văng vẳng bên tai trước khi anh không còn cảm nhận được gì nữa…
Ngày…tháng…năm…
Dù đã biết đây hoàn toàn là sự thật nhưng sao Mai vẫn có cảm giác mình đang sống trong mơ. Anh Vũ đã trở lại…nguyên vẹn như anh Vũ ngày xưa…Mai ngồi trò chuyện cùng anh…cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa ra đến từng tế bào trong cơ thể…Anh…cuối cùng cô cũng đã chờ đợi được…Anh…Vũ của cô…
Tự nhiên ứa nước mắt…
- “Mai…em làm sao vậy…Sao lại khóc???...”- Anh Vũ cất tiếng hỏi, lo lắng nhưng đầy dịu dàng…
- “Em…em không sao…chỉ là thấy anh tỉnh lại…em mừng quá…”
- “Ngốc này…”- Anh Vũ cốc nhẹ vào đầu cô- “Có gì đâu mà em phải lo lắng như vậy? Nhìn này, anh vẫn khỏe mạnh mà, thấy không???”
Anh Vũ làm điệu bộ lực sĩ khiến cô phì cười…Cảm giác hạnh phúc tột độ làm cơ thể cứ lâng lâng…
Nhưng trong lòng vẫn cợn lại…
- “Anh à…chuyện của Phong…anh…”- Cô cất giọng, nhỏ và có chút phân vân. Anh Vũ quay qua nhìn cô, anh có vẻ không nghe rõ:
- “Sao??? Em vừa nói gì??? Chuyện của ai cơ???”
- “À…không có gì đâu anh…Anh mới bình phục…Để sau cũng được…”
Mai cảm thấy có chút gì đó có lỗi, nhưng cô muốn tận hưởng những giây phút này…Phải…Cô không quan tâm…Cô đã chờ đợi từ lâu…Cô đã cố gắng rất nhiều…Cô xứng đáng được hạnh phúc…xứng đáng…
Ngày…tháng…năm…
- “Anh trai tỉnh rồi đấy à??? Trời, anh trai làm em út lo lắng chết đi được…”- Bảo “phang” ngay câu đó khi thấy anh Tuấn vừa hồi tỉnh- “Mà sao đang yên đang lành tự nhiên ngất cái đùng vậy không biết…”
- “Anh không sao. Chắc dạo này hơi mất ngủ một xíu nên vậy. Cậu đừng lo cho anh. Anh chưa chết ngay đâu mà sợ.”
- “Ông anh này!!! Nói chuyện gì nghe ghê quá.”- Bảo nhăn mặt- “Em có nói rồi, các bác sĩ đang chuẩn bị tới làm xét nghiệm và mấy thứ linh tinh khác kìa…”
- “Khỏi cần làm xét nghiệm, anh không có sao đâu. Anh có bảo hiểm bên bệnh viện F…Nếu cần anh sẽ qua đó. Cậu khỏi lo cho anh. Mà chiều nay không phải đi làm thêm à?”
- “Xin “off” rồi. Ai lại để cho ông anh ở một mình như vậy được. Mà ông anh có cần kêu người nhà đến không???”
- “Anh không sao. Cậu đừng có làm mọi chuyện phức tạp lên nữa.”- Anh Tuấn hơi sảng giọng, giọng nói khiến cậu khẽ giật mình. Nhưng rất nhanh, anh trở lại bình thường- “Mà gia đình anh đi công tác nước ngoài hểt rồi, cậu có muốn cũng không liên lạc được đâu…”
- “Trời…Nhà ông anh đúng là…chán chết. Lỡ anh có chuyện gì thì sao???”
- “Chẳng sao đâu. Anh quen như vậy từ nhỏ rồi. Hồi nhỏ bị bệnh, cũng một mình anh tự xử thôi.”
- “Không có ai khác à???”- Bảo hơi ngạc nhiên vì câu trả lời nghe như không có gì của anh Tuấn.
- “Thì cũng có người giúp việc. Nhưng anh không thích. Rồi anh ra ở một mình, tự lo cho xong.”
- “Ông anh này…Thiệt bó tay mà…”
Ký ức…
Mười ba năm về trước…
- “Mày!!! Thằng bệnh hoạn!!! Mày…Sao tao lại có một đứa con như mày!!!”- Ba cậu vừa nói vừa vung roi đánh toán loạn vào người cậu. Cậu không khóc, hay là không khóc được?! Ánh mắt cam chịu, và tuyệt nhiên không hé một lời nào…
- “Ba nó…ba nó đừng đánh nữa…Dù gì nó cũng là con của mình mà…”
- “Ba ơi. Tha cho em nó đi. Nó còn nhỏ…nó chưa biết gì…”
- “Hai mẹ con bà tránh ra cho tôi…Tôi không có loại con cái như nó…Bệnh hoạn…Sao mày lại đối xử với ba mẹ mày như vậy hả???”
Tiếng roi mây vụt nghe như gió mà cắt vào da vào thịt…Cậu không nói gì…chỉ có ánh mắt đang ngày càng trở nên vô hồn hơn…
Gia đình…tiếng gọi sao mà xa vời quá…
Máu đang rỉ ra khắp người…Mắt cậu khép lại dần…
Gục ngã…
- “Anh trai…anh trai…”
Bảo quay qua gọi anh, kéo anh ra khỏi dòng hồi ức đau đớn và tủi nhục…Thật là…sao vẫn giống như mới ngày hôm qua…
- “Anh trai đang nghĩ gì mà quên hết sự đời vậy???”- Bảo hỏi, giọng nghịch ngợm- “Sao, hay lại đang nghĩ về nhóc Phong hả???”
Anh mở nụ cười buồn…nhóc…
- “Em phải về rồi. Anh trai có chắc là không cần gọi cho ai chứ…”
- “Thằng này, anh có phải là con nít đâu mà cậu lo lắng như vậy. Đi về đi, có cậu ở đây càng không nghỉ ngơi được gì.”
- “Có thật không đó?”
- “Đi về đi.”- Anh lấy chiếc gối đang tựa quăng vào người Bảo. Cậu em cười to, rồi rời khỏi phòng bệnh anh đang nằm…
Sắp hết thời gian rồi sao???... Ngày thật chóng qua quá…