Đào Chân chưa nói hết câu thì cánh tay gác trên vai Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ hất ra.
“Nói được rồi, đừng động tay động chân vợ tôi, không thì tôi không bảo đảm trước khi anh bị cương thi ăn sẽ xảy ra chuyện gì!”
“Vợ? Hai người là một đôi?” Đào Chân mở to mắt nhìn người đàn ông tuấn tú và cậu trai đáng yêu mặt búp bê.
Nghiêm Học đỏ mặt gật đầu.
Tả Minh Vũ nói.
“Sao hả? Thấy gai mắt thì cứ đi đi.”
“Không phải không phải không phải, anh hiểu lầm ý tôi!” Đào Chân vội giải thích. “Thật ra tôi…hì hì, là hủ nam, trong hiện thực chưa từng thấy cặp đôi nào, cho nên khi biết các người là cái kia thì rất kinh ngạc. Hì hì.” Đào Chân mặt ửng đỏ.
Nghiêm Học nghe Đào Chân nói vậy thì rất vui, nói thẳng phải để y cùng đi với hai người. Tả Minh Vũ thấy Nghiêm Học vui vẻ thì cưng chiều mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc ba người nghỉ ngơi, Nghiêm Học đưa cho Đào Chân một cây súng và ít viên đạn để phòng thân. Đào Chân yêu thích không buông tay. Nghỉ ngơi hơn hai mươi phút, ba người đứng dậy đi tòa nhà chuẩn bị vài thứ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, trang bị sẵn sàng. Mỗi người một cái túi du lịch to lớn, trong bao là một bộ đồ rất bền chắc, còn lại là nước và thức ăn để lâu được, còn có đèn pin và cục pin. Trên thân ba người mặc áo và quần chắc chắn, trên chân là giày quân đội rắn chắc. Chuẩn bị xong hết, ba người chạy ngược trở lại thang thoát hiểm. Thật là thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi tới cửa tòa nhà thì rậm rạp một đám cương thi khiến ba người muốn khóc.
“Hiện tại nên làm sao đây?” Đào Chân hỏi.
“Còn làm sao giờ?” Nghiêm Học hỏi ngược lại.
“Đánh.” Tả Minh Vũ đáp một chữ, nói xong bắt đầu công kích dữ dội.
Ba người mở ra đường máu, vừa đánh vừa trốn.
“Cứ chạy hoài cũng không phải cách!” Nghiêm Học nói.
“Đường cách xa như vậy, chúng ta lái xe lao ra đi.” Tả Minh Vũ đề nghị.
“Được đó, tôi đi mở khóa, các người yểm hộ.” Đào Chân nói.
Đào Chân nói xong quay đầu mở khóa. Chỉ thấy từ tóc y lòi ra một dây thép mỏng cắm vào trong mắt khóa chọc nguấy một hồi, cửa xe bật mở. Đào Chân nhảy lên ghế lái, mở cửa ghế sau kêu hai người lên xe.
Tả Minh Vũ và Nghiêm Học vừa đánh vừa tới gần xe, vừa đóng cửa lại thì Đào Chân đã lái xe nhanh như chớp đụng cương thi đằng trước vọt ra ngoài.
Trên đường, trong xe.
“Tiểu Chân, sao anh biết những thứ này?” Nghiêm Học hỏi.
“Cái đó…ngại quá…lúc trước không cho các người biết…thật ra trước đây tôi làm gián điệp. Sau này có vài nhiệm vụ tôi thấy trái ngược với nguyên tắc của mình nên không nhận, đã bị đào thải, sau đó tôi sinh hoạt như người bình thường.”
“Vậy sao trước đó anh không nói?”
“Chồng cậu dữ như vậy, tôi sợ anh ta không để tôi đi chung chứ bộ.”
‘Mình có dữ vậy sao! Mặt lạnh chẳng lẽ không đều là thế sao, tôi chỉ cười khi với A Học thì có lỗi gì sao!’ Tả Minh Vũ trong lòng giận dỗi nhưng ngoài miệng không nói gì.
Ngược lại Nghiêm Học kêu gào.
“Tiểu Chân, tôi mới là chồng, Minh Vũ là vợ! Anh nhớ rõ được không!”
“Không phải chứ! Chẳng lẽ A Học mặt búp bê lại là tiểu công!?”
Mặt Nghiêm Học đỏ rực, biện giải nói.
“Tiểu thụ cũng có thể làm chồng!”
Tả Minh Vũ, Đào Chân cùng lên tiếng.
“Là tiểu thụ thì ngoan ngoãn làm vợ đi!”
Ba người ngây ra một giây tiếp theo cười to. Trong xe không khí hơi gượng ép đã tan biến.
Chương thứ năm:
Ba người cảm thấy cứ lái xe đi không phải là cách, vậy nên quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi. Đào Chân nói mình có biệt thự nhỏ tại phía bắc, cách mục đích không xa, tới nơi vừa lúc trời sắp tối, nghỉ một đêm là có thể chạy đi. Tả Minh Vũ cùng Nghiêm Học bàn bạc một hồi, cảm thấy đề nghị không tệ lắm, vui vẻ đồng ý.
Lúc ba người tới biệt thự nhỏ thì đã hơn sáu giờ chiều, xung quanh bắt đầu tối xuống, trời mờ xám nhìn không rõ phương xa. Loại cảm giác này thật không tốt, khiến người cảm thấy rất bất an.
Ba người cẩn thận đi vào sân biệt thự, nghiêng tai lắng nghe, không có tiếng động gì thì Đào Chân mới mở cửa ra. Nhà Đào Chân là cửa điện tử, con mắt y đối diện với mắt điện tử, laser đỏ quét qua xong *két* một tiếng mở cửa.
Nghiêm Học kích động nói.
“Gián điệp có khác! Minh Vũ, anh nói xem sao trước đây em không phải là gián điệp nhỉ?”
“Thật là, không có thứ gì là em không hâm mộ!” Tả Minh Vũ xoa đầu Nghiêm Học.
“Ha ha, các người nhanh đi vào nhà. Tường và cửa nhà tôi làm bằng chất liệu đặc biệt nên rất an toàn, chúng ta cứ yên tâm ở đây một đêm.” Đào Chân đẩy cửa vào trước.
Vì tiết kiệm đồ ăn có thể cất chứa, ba người tại tủ lạnh trong nhà Đào Chân kiếm chút rau dưa và thịt nấu cơm, may là tủ lạnh của y vừa mới bổ sung thực vật.
Nấu ăn đương nhiên là đại nhân Tả Minh Vũ vạn năng của chúng ta. Tay nghề của anh khiến Đào Chân kinh ngạc, nhịn không được khen anh giỏi, tài nấu ăn không thua gì siêu cấp năm sao, đặc biệt cảm thán nói.
“Thì ra tiểu thuyết đam mỹ nói tiểu công biết nấu ăn đều là sự thật!”
Tả Minh Vũ nghe xong thầm rối rắm một phen, bình thản nói.
“Tôi chỉ nấu cho bà xã ăn, lần này lời cho anh.” Nói rồi điều chỉnh biểu tình vốn đã nghiêm túc càng nghiêm nghị hơn, nói tiếp. “Bây giờ bàn chuyện chính.”
Đào Chân và Nghiêm Học cũng điều chỉnh lại trạng thái, nhìn chăm chú Tả Minh Vũ.
Anh im lặng một lúc mới từ từ nói.
“Tôi nghĩ, tôi biết chỗ bắt đầu bệnh độc.” Tả Minh Vũ nói.
“Cái gì??? Sao anh biết được!?” Đào Chân kinh ngạc kêu lên.
Nghiêm Học không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Tả Minh Vũ.
“Thật ra năm nay tôi đã một trăm ba mươi bảy tuổi.” Tả Minh Vũ nói.
“!!!!!!” Nghiêm Học và Đào Chân chấn kinh!
“A Học, em có còn nhớ anh từng nói với em rằng anh là thể biến dị chứ. Gien và máu của anh khác với người bình thường, những khác biệt này là có nguyên nhân.” Tả Minh Vũ nói xong từ từ nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, dường như ngược dòng về quá khứ không muốn nghĩ tới. Qua thật lâu sau anh từ từ mở mắt ra, hé môi. “Khi đó…”
“Minh Vũ!” Nghiêm Học cắt ngang lời Tả Minh Vũ. “Đừng nói nữa. Không cần nói. Đợi anh đối chuyện này không còn thấy đau khổ rồi hãy từ từ nói cho em biết. Em không muốn để anh nhớ lại việc không muốn nhớ. Đợi anh cảm thấy thích thì hãy nói cho em, em sẽ cùng anh nhớ lại, đi cùng anh về quá khứ. Em không muốn thấy vẻ mặt đau khổ của anh.”
Tả Minh Vũ trìu mến hôn trán Nghiêm Học, hỏi.
“A Học, có muốn cùng anh điều tra chuyện này không? Đến lúc đó anh sẽ cho em xem tất cả, chẳng chút giấu giếm, anh sẽ không khổ sở nữa, đã tới lúc kết thúc tất cả. Anh không muốn sống chung với em trong ám ảnh. Vì em, anh sẽ dũng cảm đối mặt. Em, có muốn cùng anh không?”
“Em đồng ý, Minh Vũ!” Nghiêm Học nói.
“Cái kia…vì sao không ai hỏi tôi hết vậy?” Đào Chân lên tiếng.
“Tiểu Chân không muốn ư? Thật xin lỗi, tôi cứ tưởng anh cũng muốn biết, vậy không sao đâu.” Nghiêm Học nói.
“Tôi đồng ý, đương nhiên là đồng ý rồi!” Đào Chân vội vàng nói.
“Cút!!!”
“Anh đồng ý còn xen vào cái quái gì! Phá hỏng không khí!”
Nghiêm Học và Tả Minh Vũ đồng tâm đồng thanh.
“Minh Vũ, theo em về phòng, em có chuyện muốn nói với anh.” Nghiêm Học nói rồi liếc Đào Chân. “Một mình nói chuyện.”
“Đừng mà! Các người thân mật ở trước mặt tôi cũng không sao hết, cứ xem tôi không tồn tại là được. Khó khăn lắm tôi mới thấy cảnh thật, đừng mà đừng mà!” Đào Chân ôm đùi Nghiêm Học khóc kêu.
Nhưng khi Đào Chân cảm giác bên cạnh không khí biến lạnh và ánh mắt Tả Minh Vũ cực kỳ giá rét đâm sau lưng thì lập tức thả tay ra, nói.
“Tôi mệt quá, đi ngủ, ngủ ngon!” Sau đó chạy nhanh hướng phòng mình, còn vừa chạy vừa lầm bầm. “Đáng sợ quá…hức…”
Trong phòng.
Nghiêm Học tháo xuống một khối ngọc đeo trên cổ. Ngọc màu trắng ngà trong suốt, mặt trên khắc chữ ‘Học’. Nghiêm Học đeo ngọc cho Tả Minh Vũ, sau đó vừa lòng cười bảo.
“Từ khi em còn nhỏ thì cha mẹ đã ly dị, họ đều không muốn nuôi em, là bà nội nuôi em khôn lớn. Ngọc này là bà nội đưa cho em, nhưng em chưa từng để bà nội sống sung sướng, bà nội đã qua đời vào năm năm trước.”
Tả Minh Vũ nghe xong lòng đau nhói, đau lòng ôm Nghiêm Học vào lòng.
Nghiêm Học dụi đầu vào ngực Tả Minh Vũ, nói tiếp.
“Trước khi đi bà nội có nói để em tặng ngọc cho một nửa người mình yêu. Bây giờ em tặng cho anh, anh không thể phụ lòng em.”
“Anh sẽ không.” Tả Minh Vũ nói, từ trong túi lấy ra một cái hộp, cười nói. “Nếu em đã tặng anh tín vật định tình thì đương nhiên anh cũng tặng lại. Vốn định tối nay trước khi đi ngủ đưa em, ai biết bị em giành trước.” Nói xong mở nắp hộp, bên trong là một đôi nhẫn kim cương bạch kim. Tả Minh Vũ lấy ra một chiếc, nghiêm túc hỏi Nghiêm Học nhưng không thể kiềm nén niềm vui trên nét mặt. “Nghiêm Học có đồng ý bên cạnh Tả Minh Vũ cả đời, không rời xa, yêu anh ta suốt đời không?”
“Em đồng ý!” Nghiêm Học vươn ra tay trái. Tả Minh Vũ đeo nhẫn trên ngón áp út của cậu. Nghiêm Học lấy ra một chiếc nhẫn khác trong hộp. “Tả Minh Vũ, đeo nó rồi chúng ta chỉ có thể là của nhau, đến vĩnh viễn đều sẽ không tháo xuống, được không anh?”
“Tốt!” Tả Minh Vũ cũng vươn ra tay trái, Nghiêm Học đeo nhẫn trên ngón áp út của Tả Minh Vũ.
Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học ngã xuống giường, nhét vào trong chăn, ôm cậu.
“Minh Vũ, anh chuẩn bị nhẫn từ khi nào vậy?”
“Một ngày trước khi báo em biết anh là thể biến dị. Vốn định đợi lúc em nói đồng ý nhận anh thì đưa ra, ai biết trong một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Anh không sợ nói cho em biết sẽ hù em chạy à?”
“Sợ, nhưng anh không muốn dối gạt em.”
“Minh Vũ, cảm ơn anh. Em thích cảm tình một lòng một dạ của anh đối với em.”