Bây giờ là hơn 9h sáng.
Không khí thoáng mát và yên tĩnh, nó vào nhà tắm vệ sinh, rồi đi về đại đội. Những ngày cuối năm, trời se lạnh đôi chút, mây trên trời nhìn cứ như đang hoà tan vào cùng một màn sương khổng lồ chưa kịp tan, vài tia nắng ấm hiếm hoi rọi xuống trên các mặt đường và mái nhà từ nền trời xanh thẳm. Nhưng chỉ được phút chốc là biến mất khi những đám mây và sương kia cứ thay phiên nhau lấp đi từng chỗ trống trên nền trời đó.
Im ắng quá.
Toàn tiểu đoàn 2 vắng đến nỗi, Khoa có cảm tưởng như gió đang thổi một lượt khắp các đại đội mà không bị cản trở bởi ai hay vật gì đó. Nó cứ bước cho đến khi vào tới phòng. Duy kêu ngay khi nó vừa bước vào :
- Sao sáng không ra làm lễ chung với tụi tao hả? Mấy đứa ở tiểu đội hỏi mày riết luôn đó!
Nó không nói gì, cứ lẳng lặng đi vào giường, rồi giật mình thật sự. Trên giường nó … có tổng cộng 11 nhánh hoa hồng, bọc trong những mảnh giấy kiếng.
- Tụi nó để lại cho mày đó, tụi nó nói là sẽ nhớ mày lắm. Tiếc là không được gặp mày lần cuối.
Chợt có cái gì đó ray rức trong lòng. Khoa nhìn những bông hoa thật buồn, rồi gom lại. Lát sau, Giang đi vào, anh đặt tay lên vai nó :
- Tụi nó gửi lời hỏi thăm em nhiều lắm đó!
- …
- Thôi để đó đi, ông Trường nhắn em với anh lên gặp ổng kìa.
Nó lặng lẽ đi theo Giang lên đại đội. Ông Trường tươi cười khi nhìn thấy nó :
- Sao? Có khó như hai đ/c tưởng không?
- Quên được cái tiểu đội đó bây giờ mới là khó đối với con nè chú!
Khoa nói cứ như trách cứ, ổng và Giang cười vang cả cái phòng.
- Tôi đánh giá cao nỗ lực của hai đ/c. Đúng là lính từng làm ở các ban thì ý thức và khả năng trội hơn hẳn lính thường. Kết thúc khoá huấn luyện rồi, hai đ/c vẫn sẽ ở đây cho đến khi xuất ngũ, từ giờ trở đi cũng chẳng phải làm gì nhiều nữa, chỉ có dọn vệ sinh mỗi ngày rồi thôi. Nếu muốn về nhà thì lên đây nói tôi một tiếng, chứ đừng có mà trốn như những đứa khác nhé.
Nó ừ hử, rồi nghe nốt những dặn dò cuối cùng từ ổng.
…
Đến chiều. Chẳng ham hố gì mấy môn thể thao, nó đành đi xuống Quân y kiếm tụi kia nói chuyện. Điều đó có khi vui hơn là ngồi nhìn Giang đá banh với mấy đứa khác.
Khoa lon ton đi xuống Quân y, tới cái ghế đá tụi nó hay ngồi, chỉ có thằng Hải ngồi đó, cùng thằng Quỳnh. Bây giờ Khoa mới để ý, mặt thằng đó tự nhiên ủ rủ và buồn thảm hết sức.
- Nó sao vậy?
Nó ngồi xuống, nhìn thằng Hải hỏi. Hải cười ha hả :
- Bị thất sủng chứ gì? Hahaha …
- Mệt quá, đừng có chọc nữa coi!
- Quỳnh sao vậy? Nói tao nghe đi.
- Chán quá! Phòng Tác huấn vừa có thằng lính mới vào nhận công tác. Nó làm được việc lắm, lại được lòng mấy ông chỉ huy bên đó nữa.
- Rồi mấy ổng bắt đầu lơ mày hả?
- Chứ sao nữa! Bình thường thì tao sẽ được ở lại cho đến xuất ngũ. Mà từ khi thằng mới lên, tao thấy mình có nguy cơ bị đưa về bộ binh sớm quá. Tao không muốn đâu, tao muốn ở lại đó à … hic hic!
Khoa chép miệng, nó biết cái cảm giác cạnh tranh này, cũng phức tạp và cam go lắm :
- Ở đến bây giờ rồi mà bị đuổi xuống nữa, chắc quê lắm.
Nó với Hải cười um sùm, thằng Quỳnh cứ ngồi đó thở dài từng chập.
- Nhìn mày thấy thương quá Quỳnh. Tao có cách này nè, có thể giúp mày ở lại được đó. Mà với một điều kiện.
Thằng Quỳnh hớn hở ra mặt, Khoa nói ngay :
- Ra căntin mua cho tao hộp bánh quế, hương dâu nha. Rồi hai chai nước cam, với cây bút bi, rồi cầm vô đây.
- Ủa? Mua mấy cái đó chi vậy?
- Đã kêu đi thì đi đi! Không thì về phòng dọn đồ sẵn đi là vừa.
- Thôi má. Ngồi đó chờ con xíu, mua liền nè.
Quỳnh lật đật chạy đi ra căntin mua ngay. Căntin thứ hai của trung đoàn này nằm cũng gần Quân y, nên thoáng chốc thằng kia đã mua đủ những thứ nó yêu cầu.
- Hải chờ tao chút, tao dẫn nó đi lên đây cái. Chờ tao về rồi hãy ăn nha.
Nó dẫn Quỳnh đi về phòng nó. Hơi lâu xíu, rồi nó mới trở lên Quân y lại. Thằng Hải hỏi ngay khi nó vừa ngồi xuống :
- Ủa Đoàn lang. Chàng dẫn nó đi đâu vậy?
- Đm’ đã nói đừng có kêu tao bằng cái tên đó mà. Nghe gớm quá.
- Háháhá. Quen miệng rồi chàng ơi. Đâu đâu! Kể muội nghe coi chàng giúp nó như thế nào?
Nó khoanh tay lại, cười đắc chí :
- Không sớm thì muộn, cái thằng mới chắc cũng bị trả về lại thôi. Thì có gì đâu, tao đưa cho nó cây bút mực xanh, kêu nó canh lúc nào thằng kia không để ý, thì đánh tráo với cây bút của nó. Nếu có ông sĩ quan nào vô tình mượn bút nó ký, bảo đãm nó sẽ bị phê bình ngay, vì cây bút nó đang xài là mực xanh. Trong quân đội có cái câu “giấy trắng mực đen” mày cũng biết rồi chứ gì? Bút trong căntin bán lẫn bút mà đại đội phát, đều là bút đen hết. Riêng có mình tao thích màu xanh, nên tao có sẵn vài cây trong phòng. Nãy tao dẫn nó về phòng, là để đánh tráo hai ngòi bút của hai cây bút với nhau. Cái cây tao đưa thằng Quỳnh cầm là bút đen, nhưng viết ra mực xanh. Vậy thôi.
Thằng Hải trố mắt nhìn nó thật sự :
- Trời! Cái ban Chính trị đó xem nặng hình thức lắm. Có một vết mực xanh trong văn bản hay sổ sách gì là chết với ông chủ nhiệm. Thêm thằng kia mới lên, mà không để ý cái chuyện này, đúng là sớm muộn gì nó cũng sẽ bị trả về! Chàng thâm hiểm thật đó Đoàn lang. Cái chuyện vậy chàng cũng nghĩ ra được nữa. Thiếp thấy sợ chàng rồi đó.
Cái giọng đãi đãi làm Khoa cười khì, nó gãi đầu :
- Chả hiểu sao mấy chuyện này đối với tao thì dễ ẹt à. Cứ như là có sẵn trong đầu rồi đó, lúc cần thì cứ vận dụng thôi. Haha!!!
Khoa với thằng Hải cười khoái chí, rồi cùng ăn bánh, uống nước. Mà cũng có vẻ nó không phải chờ lâu. Thằng Quỳnh hấp tấp chạy lại ngay với nó, giọng vui khôn xiết :
- Nó đang bị chửi trên phòng chủ nhiệm kìa. Hahaha … vui quá đi!
- Sao? An tâm chưa hả?
- Chời ơi! Tao cám ơn mày nhiều lắm luôn đó. Từ giờ mỗi đêm không phải lo lắng nữa, được ngủ ngon rồi! Háhá …
Khoa cười, rồi chợt nhớ ra một chuyện, là thằng Quỳnh làm trong ban Tác huấn. Mắt nó sáng lên, cùng cái hy vọng mong manh trong lòng :
- Ê đúng rồi! Quên nữa. Mày giúp tao lại chuyện này được không Quỳnh?
- Chời! Tao còn không biết làm sao để mà trả ơn mày nữa đây nè! Nói đi, lên rừng xuống biển tao cũng làm.
Hải bĩu môi, nhéo nhéo cái tai thằng Quỳnh :
- Đ? này nói chuyện như mấy đứa dở hơi.
- Haha. Ê Quỳnh, phải mỗi khi trung đoàn này diễn văn nghệ, thứ tự người hát và bài hát là do bên mày sắp xếp đúng không?
- Ùhm. Đúng rồi. Sao nữa?
- Mỗi lần như vậy mày có ghi danh sách lại không?
Quỳnh nhìn đâu đó ra xa, cái vẻ không chắc chắn rõ ràng trong giọng nói chậm và nhỏ :
- Tao cũng hông nhớ nữa. Để lát tối về tao coi lại mấy cái ghi chép hồi trước. Coi coi có không. Ủa nhưng mà mày muốn tìm đứa nào?
- Tao … tao tìm một người, mà hát vào cái đêm lính đợt 1 năm 2009 xuất ngũ đó. Bữa đó có thằng nào lên hát bài “Điều Ước Giản Đơn” đó Quỳnh! Mày nhớ không?
- Chời! Lâu lắm rồi, tao cũng hông nhớ kỹ nữa. Nhưng thôi, lát tối về phòng tao coi lại coi, biết đâu còn giữ lại cái danh sách hồi đó.
Hy vọng trong nó mong manh như màn sương buổi sáng. Từ ngày về lại bên Giang, nó đã có cái quyết tâm là phải tìm cho bằng được cái thằng chết tiệt gửi bài hát tặng nó kia, chính cái bài hát đó làm cho nó giận Giang, rồi … tùm lum chuyện xảy ra. Nhưng ngặt nỗi, nó chả biết bắt đầu tìm thằng đó như thế nào. Nó cố nắm bắt mọi chi tiết mà nó biết, cố tìm hiểu và cố hỏi. Cũng đã có lúc, nó tính bỏ cuộc!
Sáng hôm sau. Khoa nhắn tin cho thằng Quỳnh, rồi ra sau nhà tắm đại đội ngồi chờ. Lát sau thằng Quỳnh xuống, nó hỏi ngay, nhưng Quỳnh không nói gì, chỉ cười tươi rồi dẫn nó đi theo.
Nó biết Quỳnh dẫn nó đi đâu. Đây là cái nơi mà Giang cấm nó xuống!!!
Đúng! Giang không muốn nó xuống đây, cũng không muốn nghe nó nói lý do gì để mà lại đi xuống đây. Vì cái nơi này quá phức tạp và rất là hỗn tạp?!
Đây là bãi đất trống kế bên bãi rác của trung đoàn, nằm sau lưng nhà tắm của đại đội Phòng không và đại đội 10, và nằm sát vách tường của trung đội Phục vụ (bếp cơ quan: nấu ăn cho tiểu đoàn và các đại đội binh chủng)
Đây … còn là cái nơi diễn ra đầy đủ những điều cấm trong chỉ thị của trung đoàn lẫn như Quân khu.
Hút thuốc, đánh bài, xài điện thoại, sử dụng rượu bia và các thói xấu nhỏ lẻ từ ngoài xã hội theo con người vào trong này!
Trung đoàn cũng đã tổ chức nhiều đợt “thanh lọc” nhưng cuối cùng cũng chẳng ăn thua gì. Nó không có ý nghĩ xấu cho nơi nó đóng quân, nhưng sự thật là vậy. Đứa nào muốn xài điện thoại thì xuống đây tha hồ mà gọi, sĩ quan chả ai thấy, đứa nào muốn nhậu nhẹt, tâm sự gì thì cũng ra đây, tranh thủ sau những đống gạch vụn và các bụi cây che khuất.
Và còn nhiều … nhiều yếu tố đặc biệt cấu tạo nên cái lời đồn về khu đất “tệ nạn” này nữa!