Mà nếu coi cái chuyện nó được làm tiểu đội trưởng là rủi, thì trong cái rủi cũng có cái may. Đại đa số những đứa trong phòng, toàn có trình độ từ lớp 12 trở lên, cao đẳng đại học gì gì đó cũng nhiều nữa, bởi vậy ý thức của tụi nó cũng tốt lắm, cũng dễ bảo và dễ uốn nắn hơn những đứa quậy phá. Số còn lại thấy ghi trình độ 12/12. Chắc là rớt tốt nghiệp!
Khoa cười. Nó cũng vào được đây bằng cái con đường rớt tốt nghiệp lớp 12 chứ đâu. Cứ nghĩ tới là nó cười âm thầm suốt đường về.
Rón rén đi vào trong phòng. Khoa lại giường Giang, vén nhẹ cái mùng lên, nó nhìn Giang thật gần, cố tìm bắt được chút hơi thở ấm, rồi nó khẽ hôn một cái thật nhẹ. Sau đó nó mới đi về giường ngủ.
…
Dù cố gắng hết sức với cái chức vụ tiểu đội trưởng này, nhưng nó không thể nào bỏ được cái bệnh làm biếng là xếp nội vụ với tập thể dục.
Mỗi lần báo thức sáng, là nó chui xuống gầm giường nằm ngủ tiếp. Chờ cho cả phòng đi vào, rồi cái thằng nằm giường trên kêu nó ra, thì nó mới chui ra?! Gầm giường của nó phải nói là cực sạch!!! Đa số những vật dụng như thau giặt đồ, móc, ca múc nước, ghế nhựa … thường cất dưới mấy gầm giường ở cuối, riêng chỗ giường nó thì nó không cho đứa nào để gì hết. Sáng nào nó cũng lau, tối nào nó cũng quét, chỉ để mỗi sáng chui vào nằm khoảng từ 15-20 phút rồi thôi!
Nó học được cái trò này từ anh tiểu đội trưởng yêu quý lúc trước của nó đó.
Còn nữa, cái nội vụ của nó, nó cũng giao luôn cho thằng Minh - thằng nằm ở giường trên rồi. Phải công nhận là thằng này nó học hỏi nhanh thật, mới có mấy ngày đầu là nó đã gấp được vuông vức, không sai góc cạnh nào. Bởi vậy Khoa mới giao cho nó luôn. Còn Giang thì lâu lâu có nhắc khéo, nó cười trừ rồi mọi chuyện đâu cũng vào đấy thôi.
… Hôm nay đi ăn cơm, nó đã phát hiện ra một điều thú vị. Chuyện là, nó vô tình thấy mấy cái chén để ở bàn ăn cơm của sĩ quan, trông mới lạ làm sao. Thì ra là đổi chén. Kiểu chén sứ trắng lúc trước không còn dùng nữa, thay vào là loại chén thủ công, nhìn bắt mắt lắm, một ngàn cái không có cái nào giống cái nào. Tự nhiên Khoa cũng muốn có một cái. Nhưng ngặt nỗi trong này có nhiều quy định kỳ lạ lắm! Vì chén ăn cơm đó chỉ dành cho sĩ quan thôi, nếu đứa nào có lỡ cầm, tụi bếp cơ quan nó thấy, là nó đòi lại liền.
Nhưng mà Khoa vẫn muốn có. Đơn giản là vì nó thích. Và vì nó toàn làm chuyện khác thường mà???
Chỉ khó chút xíu là không thể đường đường chính chính vào nhà ăn mà cầm cái chén lên đi về được. Chỉ còn cách chờ đến đêm khuya mới vào được thôi. Haha …
Những cái nhà ăn là nơi duy nhất trong trung đoàn này không có đèn vào buổi tối! Cái hành lang dài, đen hun hút, như những con đường ngoài kia. Ở đây không có tới một thứ ánh sáng. Bữa nào trăng sáng thì còn hoạ may, chứ những hôm tối trời như vầy, chỉ có một đứa bám cứng ngắc vào một đứa là đang đi từ từ trong đêm thôi.
Giang khó chịu khi nó cứ giục anh đi cùng. Chả hiểu cái chén đó có gì hấp dẫn nó, mà nó cứ đi theo lải nhải suốt. Anh không chịu thì nó lại làm mặt dỗi. Mà mỗi lần nó giận lẫy thì anh lại thấy “thương nó dữ dội” hơn. Giang giả bộ nhăn nhó, rồi kiếm chỗ nào “thương nó” cho đã đời, xong anh mới chịu đi cùng với nó xuống đây.
Mục đích là chôm hai cái chén ăn cơm?!
Giang đi chầm chậm, lâu lâu anh dừng lại, chỉ để cảm thấy hai tay nó bám chặt vào tay mình, và hơi thở cứ dồn dập sau lưng. Tự nhiên muốn chọc nó, nhưng sợ nó lại la làng lên, nghĩ tới mà mắc cười, anh quay lại, trấn an nó vài “cái nhẹ nhàng”, rồi chầm chậm bước đi tiếp.
- Đứng ngoài đi, anh vào rồi ra liền.
- Không!
- Chứ trong đó tối thui, hai đứa đi lỡ đụng trúng bàn hay chồng ghế thì sao?
- Không là không! Em đi theo anh vào đó luôn, em không đứng ngoài này đâu!
- Mệt em ghê, có ma cỏ gì đâu mà sợ không biết nữa? Theo anh nè.
Nó cười khẽ hết sức hí hửng, rồi tò tò đi theo Giang. Giang mở nhẹ cái cửa sắt, không gian tối om, bưng bít hiện ra trước mặt. Hơi rùng mình, nó lấy cái điện thoại ra, một chút ánh sáng soi trên nền nhà, Giang đi nhanh lại cái bàn, lấy hai cái chén rồi quay ra, nhè nhẹ đóng cái cửa sắt lại.
Khoa vui như lần đầu tiên leo rào thành công. Cái cảm giác lén lút, thấp thỏm tự nhiên làm nó khoái chí, cứ cười thầm mãi.
Nó cứ cười khẽ cho đến khi Giang đóng cửa lại, đưa cho nó cầm một cái chén trên tay.
- Đứa nào đó ……?
Âm giọng trầm đục vang lên phía sau. Nó điếng hồn cực độ, nhưng cũng còn chút bình tĩnh. Cầm chặt cái chén, nó với Giang guồng chân chạy thật lẹ trên hành lang của dãy nhà ăn. Do mắt đã nhìn lâu trong màn đêm, nên cả hai cũng định hướng được đường để chạy. Và cũng do nó bị cận, chẳng hiểu nó vướn chân vào cái gì, mà té nhào ra phía trước. Cái chén đang cầm đập mạnh xuống đất, âm thanh thật trong và vang dội đi khắp nơi trong không gian âm u, cùng cái tiếng gọi đầy bực tức phía sau!
Hoảng quá. Giang đỡ nó dậy thật nhanh, rồi kéo tay nó chạy tiếp. Ra khỏi hành lang, xuống bãi cỏ, rồi tới mặt đường, rồi từ từ lẫn vào trong mấy cái nhà tắm của các đại đội, hai đứa đi từ từ về nhà tắm của đại đội 5.
Vẫn là cái bóng đèn vàng hiu hắt, hai đứa nó ngồi trên cái bậc thềm, thở từ từ. Cái chén của Giang vẫn còn nguyên, anh đặt qua bên cạnh, rồi nhìn nó :
- Hahaha …
- Chán quá! Tự nhiên bị té nhãm thiệt.
- Nghĩ lại tự nhiên mắc cười quá! Hahahaha …
Khoa giãy nảy, khó chịu :
- Tiếc quá. Hic hic …
- Thôi cầm cái chén của anh xài đi nè.
Gương mặt vẫn chưa mất đi vẻ tiếc nuối và hụt hẫn, Giang cười khì nhìn nó, anh kéo nó vào lòng mình khi một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
- Mai mốt em chôm lại cái khác cho anh.
- Thôi khỏi đi. Anh đi là lấy cho em thôi, chứ anh có ham gì mấy cái chén này đâu. Chén nào ăn chả được.
- Nhưng mà em muốn có đôi … như vậy mới vui.
Nó cười, rồi ngồi thẳng lên, tìm một chút cảm giác ấm áp giữa đêm lạnh hiu hắt.
Nhẹ nhàng và từ từ thôi. Giang khoát tay qua vai nó, nó ôm người Giang vào. Cảm giác cứ như là bay đi cùng cơn gió lạnh đêm khuya.
- E hèm …
Lại tiếp tục điếng hồn thêm lần nữa?! Phản xạ tự nhiên là hai đứa nó buông nhau ra ngay, rồi Khoa dáo dác nhìn xung quanh, mặc dù nó chả thấy ai. Riêng Giang thì anh biết ai đang bắt quả tang tụi nó. Anh gãi gãi đầu, rồi kéo tay nó đi vào trong phòng. Cái lúc đi ngang qua cái bóng đen đang đứng trước mặt, Khoa mới thấy rõ, đó chính là cái thằng đòi làm tiểu đội trưởng của nó!
Vào tới giường, nó với Giang tự dưng quay qua nhìn nhau, rồi lại cười mắc cỡ hết sức.
…
- Ủa hôm qua nó bắt quả tang hai đứa mình hả?
Đợt tân binh này nhằm vào mùa mưa, nên những hôm nắng nóng ngoài thao trường ít thấy lắm, bầu trời và không khí dễ chịu hơn hẳn mùa nắng. Khoa cứ để cho tiểu đội ngồi tập gói mấy cục bộc phá, nó đi qua bên Giang, hỏi nhỏ.
- Uhm. Sáng giờ để ý, anh thấy lâu lâu nó cứ nhìn anh.
- Vậy hả? Tự nhiên em thấy quê quê …
- Kệ nó, miễn đừng đi kể lung tung là được.
- Để em qua xem xem nó có phản ứng gì không.
Giang cười. Nó đi qua ngay bên tiểu đội của thằng Duy. Giả lả :
- Ủa ông Duy, ông biết gói bộc phá dài không? Qua chỉ tui đi, tui không nhớ cách gói.
Duy không trả lời, tự động bước qua bên tiểu đội nó, lấy cái thanh gỗ và đặt những cái miếng gỗ nhỏ tượng trưng cho từng cục thuốc nổ lên, cột chầm chậm từng viên vào, miệng hướng dẫn chi tiết cho tiểu đội của nó. Khoa đi lại, ngồi xếp bằng trước mặt, nó không nhìn cái Duy làm mà nhìn vào mắt. Duy cứ ngước lên nhìn nó trong phút chốc, rồi lại cặm cụi vào việc đang làm.
Chỉ vậy thôi, nó đứng lên, hớn hở đi lại bên Giang :
- Nó nhìn em ngộ lắm, trong mắt cứ như muốn nói là “thấy rồi, biết rồi” chứ không phải là “biết chưa” như cái kiểu đang chỉ ai đó làm gì.
- Sao tự nhiên anh thấy ngại ngại.
- Trời? Có gì đâu mà ngại anh? Nó thấy thì kệ nó, mai mốt nó còn thấy dài dài mà.
- Haha.
Tiếng cười giỡn cứ vang lên đều đều. Còn Duy, lâu lâu cứ nhìn qua bên hai đứa nó.
Thường thì nếu tắm sớm, thì nó sẽ bắt Giang xuống Hậu cần tắm chung với nó, còn tắm trễ, thì chờ lúc đi ăn cơm về, cả tiểu đội ngồi hội ý tổ, nó với Giang mới bắt đầu đi tắm. Giờ này thì chỉ có tiểu đội trưởng mới được đi lung tung như vậy thôi.
Rồi cũng lần thứ hai thằng kia lại thấy hai đứa nó hôn nhau. Bây giờ thì Khoa mới để ý là nó bất ngờ thật sự, nhưng Khoa cũng chẳng ngại gì, cả hai thì đúng hơn, hai đứa nó trơ về cái phần này mất rồi.
…
Ngày một rồi ngày hai, bằng tất cả sự cố gắng và nỗ lực, Khoa với Giang dần dần đưa tập thể và cả bản thân tụi nó, vào khuôn khổ của môi trường quân đội này. Và cũng từng ngày, từng ngày. Tụi nó cứ lén hôn nhau ở những nơi vắng vẻ, rồi thì cũng bị ai kia bắt quả tang.
Có hôm thì cả phòng đi lao động buổi chiều. Hai đứa nó ở trong phòng …
Có hôm thì tắm trễ …
Có hôm thì sau giờ đi ngủ buổi tối …
Rõ ràng nhất. Cũng là một buổi chiều trời mát. Khoa ngồi trên cái thành hồ nước, đung đưa hai chân qua lại. Rồi Giang đến, nó ôm anh thật chặt, tay anh đặt lên đùi nó, kê đầu. Giang nhướng mày khi đầu môi cả hai gần chạm vào nhau. Khoa khẽ mỉm môi rồi nhắm mắt lại … Rồi cái tiếng dép quen quen kéo nhè nhẹ phía sau. Hai đứa vẫn cứ trơ như thường.