“Nó với Giang đâu có cái gì đâu mà mình ghen trời??? Nhanh lên … nhanh lên … nó chưa đi xa đâu!!!”
“Nó đâu rồi??? Trời ơi Thanh ơi Thanh! Đừng có đưa cho ai nha Thanh …”
Triều dừng lại, chống tay lên đầu gối rồi thở dốc. Thằng kia sẽ đi xuống Công binh trước, vì ở đó gần, rồi mới tới Thông tin. Nó gắng sức chạy tiếp …
“A! Nó kia rồi, thấy nó rồi!!!”
Thanh đứng trước Công binh, và nó chuẩn bị mở miệng gọi ai đó …
Triều dùng chút hơi sức còn lại, tống nó ra khỏi cổ họng :
- ÊÊÊÊ!!!
Thanh giựt mình quay qua, là Triều đã bay tới nó … hai đứa té nhào ra đường!
Ông đại đội trưởng Công binh ra nhìn hai thằng đang lật đật ngồi dậy, ổng hỏi :
- Ồ! Quân lực với Quân nhu, có chuyện gì đây hả hai đ/c?
Triều nói nhanh trong hơi thở gấp, ngắt quãng và rất khó nghe rõ :
- Dạ … không có gì … hai đưa … con … giỡn thôi!
Gần Công binh là cái hội trường của trung đoàn, nó dẫn thằng Thanh đi vào đó, mở cửa ra, rồi kéo ghế ngồi. Hội trường rộng lớn chỉ có hai đứa nó và tiếng thở hì hục của Triều.
Thanh chờ nó bình tĩnh lại, rồi mới nhỏ nhẹ cất tiếng :
- Anh Triều có sao không vậy?
Nó xua tay.
- Vậy anh Triều ngồi chờ em chút nha, em đưa cái thông báo cho bên Công binh cái rồi trở lại sau!
Triều giựt cái bìa trình ký trên tay nó, giở ra. Chỉ duy nhất một tờ giấy trong đó – là tờ giấy của nó. Triều giựt ra, xé từng mảnh từng mảnh trước sự ngỡ ngàng của thằng Thanh. Nó xé nhuyễn rồi bỏ vụn giấy vào túi quần. Chút nữa nó đem về Hậu cần đốt! Nó không thể để ai thấy một dấu vết gì trên tờ giấy này được!
- Anh … Anh Triều?! Sao anh xé vậy? Lệnh của …
- Tao giả chữ ký và con dấu của Tham mưu trưởng đó!
Nó chăm chú nhìn thằng Thanh, còn Thanh bịt miệng, trố mắt nhìn nó.
- Sao mày ngu quá vậy? Mày đọc nội dung không thấy vô lý hả? Đời nào mà đổi lính mà đổi hơn một nữa đại đội?
- Nhưng … sao anh lại làm vậy?
- Tại tao thích! Thôi đừng có nói chuyện này nữa, bỏ đi!
Triều thở nhẹ từ từ, Thanh chìa cái bịch dâu tây qua cho nó :
- Anh Triều ăn nè!
Thôi – Nó liếc liếc một hồi - Ở đây ra mày có vậy? Trên Quân lực trồng hả?
- Hồi sáng em ra cổng mua báo cho anh Giang, thấy có xe bán dâu đi ngang qua, nên em mua để dành ăn!
Thanh ngập ngừng rồi nói tiếp :
- Em xin lỗi anh Triều. Nhưng em muốn hỏi câu này lắm, anh cho phép em nha!
Triều gật đầu, nó lấy một trái dâu lên nhai nhóp nhép.
- Phải anh Triều có ác cảm với em phải hông vậy!
- Haha! Sao mày nghĩ như vậy?
- Tại em thấy … anh Triều hay nhìn em … như là ghét em lắm đó!
Triều bắt đầu bốc một lần hai, ba trái cho lên tay.
- Ghét mày? Mày làm gì mà tao phải ghét mày???
- Hông phải, ý em là có mấy lúc mà anh Triều nhìn em đó, em thấy cách nhìn của anh hông có bình thường.
Triều cười nhạt :
- Tại cái tính tao thích nhìn người lạ vậy đó! Ê tao hỏi cái, bộ trên đó Giang hay sai vặt mày lắm hả?
- Hông phải … tại ảnh nhờ, nên em mới làm!
- Vậy hả? Coi bộ cũng siêng quá ha.
Thanh cười, rồi nó ngập ngừng hỏi tiếp :
- Anh Triều ở đây, chắc biết người này người kia cũng nhiều lắm hả?
- Chài, hỏi gì nhãm vậy? Thì cũng giống như mày ở trên BCH thôi, trên đó mày biết nhiều, thì ở đây tao cũng biết nhiều!
- Vậy … anh Triều có biết ai tên Khoa không?
Thoáng giựt mình, Triều nhìn vào ánh mắt đầy tò mò của thằng Thanh :
- Khoa nào? Trung đoàn này thiếu gì người tên Khoa?!
- Khoa … mà bạn của anh Giang đó! Anh Triều có biết anh Khoa nào mà hay chơi thân với anh Giang không?
- Không biết mày ơi! Ủa mà mày tìm hiểu về thằng đó chi vậy?
Thanh bặm môi, rồi nó nhìn xa xăm ra bên ngoài :
- Em muốn biết người đó là ai, mà mỗi lúc em hỏi, anh Giang lại thở dài. Có những buổi tối ảnh đi nhậu về, ảnh kêu em đấm lưng cho ảnh, rồi lúc đó ảnh cứ kêu em là Khoa mãi …
Triều chăm chú nghe, miệng cắn chầm chậm trái dâu.
- Em chưa nói điều này với ai hết, nhưng được kể chuyện thầm kín với một ai đó, em cảm thấy thanh thản lắm! Anh Triều có quen biết với anh Giang mà phải hông? Anh Triều đừng nói lại với ảnh nha!
Triều nhướng mắt nhìn Thanh.
- Em thích anh Giang!
Triều cười … cười sặc sụa. Đến khi đã đời, nó mới ngồi đàng hoàng lại, hỏi tiếp :
- Tại sao mày nghĩ là mày thích Giang?
- Tại anh Giang là người duy nhất em biết ở đây, ảnh giúp đỡ em nhiều lắm, em cũng thấy vui khi ảnh nhờ làm dùm một điều gì đó, dù lâu lâu ảnh chỉ ngắt má em một chút thôi. Nhưng mà thời gian ở chung, em cũng biết được tính của ảnh rõ lắm, và đến hiện tại thì em chưa bao giờ làm ảnh khó chịu cả!
- Ủa? Vậy mày có nói là mày thích Giang chưa? Nói ngay mặt Giang luôn á!
- Dạ … em có nói rồi!
Triều chăm chú hơn nữa :
- Vậy hả? Rồi Giang nói sao?
Thanh thở dài, thở một cái rõ buồn :
- Ảnh nói em không phải là người ảnh thích!
- Sao nữa?
- Ảnh nói … ảnh chỉ thích một người viết chữ xấu, chưa tốt nghiệp cấp 3, bị cận nhưng không thích đeo kính, không thích học tiếng Anh, thích làm chuyện khác người, ngủ rất say và hay nói mớ và đặc biệt ảnh thích ở người đó là cái tật hay khóc và sợ ma! …
“Trời!!! Giang … Giang … tức quááááá!!! Hôm nay mà gặp lại,phải đá cho một cái thật đau mới được!!!”
Triều nén cái suy nghĩ vào hơi thở, cố thở bình thường để Thanh không ngạc nhiên :
- Sao nữa? Kể tiếp đi!
Thanh chép miệng :
- Em hỏi người đó phải là người anh hay nhắc tên mỗi lúc nhậu say không? Ảnh chỉ cười, rồi nói là em đừng nghe lời ảnh lúc đó!
- Chài! Nếu vậy thì thôi đi, nuôi hy vọng làm gì cho mệt không biết nữa!
Thanh trả lời ngay, nói bằng giọng nho nhỏ nhưng cũng đầy quả quyết :
- Em thích anh Giang thật lòng! Dù lúc này ảnh chưa hiểu, nhưng em sẽ cố, và em vẫn hy vọng một thời gian nữa, anh Giang sẽ hiểu và chấp nhận em!
Triều cười gượng, nó đứng dậy, phun “vèo” cái cuốn dâu trong miệng ra, nó nhìn thằng Thanh hết sức bình thản :
- Tao là Khoa nè.
Tập 7 :
Ướt …
“Cái tính của thằng Khoa kỳ lắm, không có giống những đứa mà tao từng gặp. Lúc nào trong đầu nó cũng suy nghĩ vầy nè. Nó ví những đứa đi cùng đợt với nhau như một đàn vịt, mà con vịt nào có ý định ngóc đầu lên cao hơn, hay cố gắng bay lên, là nó sẽ giựt cho té xuống.”
“Nó nói với tao, là những đứa này đều nhập ngũ chung một đợt, công bằng và bình đẳng như nhau, nên đứa nào có ý làm “anh đại” trong đám tụi nó, nó sẽ cho thằng đó te tua liền! Trong đầu nó có nhiều cái tính toán khó lường lắm, điển hình là hồi đó, nó từng làm cho một thằng bị cả trung đội tẩy chay, rồi tạo ra những cái mâu thuẫn không đáng có giữa các tiểu đội với nhau.”
“Tao hỏi mày nè Giang. Phải ai khi làm gì, cũng đều có mục đích mới làm được phải không? Dù chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu không có mục đích thì mày sẽ không định hướng được mày đang làm gì? Phải không?”
“Còn thằng Khoa, tao thấy nó hình như không có mục đích gì cả? Những chuyện nó làm xào xáo cả trung đội, nó cũng chỉ đứng ngoài, hoặc có khi cũng bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt nhiên nó không được lợi gì từ những việc nó làm cả? Mày thấy có kỳ không? Nếu mày muốn hơn thằng nào đó, mày tìm cách hạ nó xuống, và mày sẽ được hơn nó, còn thằng Khoa thì không. Nó chẳng bao giờ lấy được lợi ích gì từ những người bị nó hạ bệ!”
“Tao kể một chuyện cho mày nghe nè, trong trung đội hồi đó có thằng kia, mỗi lần nó đi giặt đồ, là nó lại giành thao với những đứa khác, còn cộc cằn khi đứa nào nói lại nó nữa. Đến một hôm, lúc đi học ngoài thao trường về, cả trung đội đều phải lau súng rồi cất súng vào tủ. Thấy cái thằng đó không để ý, thằng Khoa mới lấy súng của nó cất vào tủ súng luôn, cây súng đó chưa có lau. Rồi lúc thằng kia phát hiện ra là súng nó bị mất, nó mới hoảng hốt đi tìm, ông trung đội trưởng thấy vậy mới tập trung cả trung đội lại, bắt tụi nó lục soát toàn bộ, thằng kia mếu xém khóc. Mất súng là tội nặng lắm, mày biết mà phải không Giang? Nếu có ký nhận lúc được biên chế súng, mà làm mất, thì đi tù tới 7 năm lận đó. Cuối cùng, mấy thằng tiểu đội trưởng mới mở tủ súng ra, và mới thấy cây súng của thằng đó trong đó. Ngay buổi tối đó luôn, trung đội trưởng báo động cả trung đội lúc 2h đêm, mặc đồ cầm súng, cuốc xẻng rồi chạy ra thao trường. Ỗng cho đào hào ngoài đó đến gần 3h mới cho về. Lý do là phạt thằng kia cái tội bất cẩn. Tất nhiên là buổi báo động hôm đó, thằng Khoa cũng bị dính luôn, còn thằng kia thì bị cả trung đội ghét hẳn, nó còn bị mấy đứa khác gây sự đánh nhau nữa.”
“Đó, mày thấy chưa? Nó đâu có được lợi gì từ những chuyện nó làm đâu? Nhưng tao không hiểu sao nó vẫn làm. Mà đời mà Giang, đâu có đứa nào ngu mà để bị qua mặt hoài đâu? Những lần đâu tao có đứng ra nhận lỗi thay cho thằng Khoa, mỗi lần vậy tao bị chửi nhiều lắm đó, nhưng sau cùng, người ta mới biết tao không phải chủ mưu, mà chỉ đi lãnh đạn dùm thôi. Lúc đó tụi nó bắt đầu sợ, và xa lánh dần thằng Khoa. Và lúc đó cũng là lúc kết thúc tân binh.”