Nó hí hửng cùng thằng Dũng bước ra … và hụt hẫn một cách tột cùng khi chạm mặt cái con người mà nó không mong muốn :
- Trời, bữa giờ đ/c ở đâu vậy? Tại sao không lên đây làm công tác hả? Bây giờ đ/c vào viết báo cáo đi, chiều nay họp giao ban đ/c phải trình bày những điều đ/c học được trong thời gian ở đây đó!
Nó ú ớ, chả biết nói gì thêm nữa, trong lòng đang thầm rủa xả thằng Dũng đã dẫn nó vào chỗ “chết”.
Làm gì đứng đó hoài vậy? – Dũng chống nạnh nhìn nó, chau mày – Đi dọn kho nè!
Ông sĩ quan kia vỗ vỗ tay lên vai nó :
- Thôi đ/c vào viết báo cáo đi, công việc đó người khác làm cũng được mà!
Dũng đáp lại bằng một giọng rất bực dọc, khó chịu :
- Còn đứng đó nữa , CÓ ĐI KHÔNG HẢ???
Vài chục giây lặng thinh trôi qua, Dũng đưa tay hai vào túi quần đi tiếp, nó quay lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác sau lưng nó, rồi nó cười trừ một cách … thông cảm. Rồi nó đi theo thằng Dũng!
Đi được một đoạn, Triều hỏi khẽ, chân đi nhẹ nhàng trên nền đất cứng :
- Ủa … anh Dũng … nãy sao anh lớn tiếng quá vậy???
Rút một tay trong túi quần ra đặt lên vai Triều, Dũng vừa đi vừa nói, mắt vẫn nhìn phía trước :
- Ở đó cho tụi kia sai vặt chứ làm gì, đi với anh Triều đừng có lo nghĩ gì hết. Biết chưa hả? Làm gì mà lúc vào phòng đứng lóng ngóng như ăn trộm vậy? Nhìn phát bực!
- Mà … anh làm vậy, lỡ ông kia méc với cấp trên sao?
Dũng dừng lại, nhìn nó. Ánh mắt chan chứa sự che chở một cách quyết liệt và bất chấp :
- Thì thôi, cách chức anh xuống làm lính cũng được! Lúc đó anh khỏi phải khó xử khi làm gì nữa. Đúng không???
Phải chi anh bị cách chức sớm hơn thì hay quá - Triều cười ha hả trên đường đi – Lúc đó anh mà khó chịu với tui hả, tui …
- Sao hả? Triều làm gì anh?
Dứt lời, Dũng bế thốc nó lên vai. Nó giãy giụa, la lối nhưng chẳng ăn nhằm gì. Dũng đá cái cửa sắt, đi vào phòng và đặt nó ngồi xuống bàn. Cái nhà kho to thì to thật, nhưng đường đi giữa những cái giá để súng thì chỉ đủ cho một người. Dũng ra đóng cửa kho lại, ánh sáng giảm bớt đôi chút, chỉ còn ở những lỗ thông gió phía trên.
Triều ngồi trên cái bàn, đung đưa hai chân :
- Đi kiểm súng đi kìa, đứng đây chống nạnh chi vậy?
- Nhìn Triều chút không cho hả?
- Thôi mệt quá, tui nói thiệt anh riết giống quỷ lắm rồi đó nha, làm cho lẹ còn đi về nữa kìa!
Dũng xoa đầu nó, cười khẽ :
- Ngồi chờ anh nha.
Triều vẫn đung đưa hai chân, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Dũng :
- Kiểm từng cây súng như vậy, đến khi nào mới xong? Hay để tui phụ anh nha!
Thôi, Triều ngồi đó đi – Dũng vẫn cặm cụi với công việc của mình - Mấy cái này Triều đâu có rành đâu sao phụ anh được!
- Thì anh chỉ tui đi, tui phụ anh. Kiểm từng cây vậy chắc tới chiều cũng chưa xong quá!
- Thôi Triều ngồi đi, anh làm quen rồi, cũng không lâu lắm đâu.
Ngồi nhìn tới nhìn lui, chán chường. Nhưng Dũng không cho phụ, nó chẳng biết ngồi làm gì hơn ngoài đung đưa hai cái chân. Một lúc sau Dũng quay lại, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, Dũng đánh dấu cái gì đó trên tờ giấy rồi làm tiếp công việc.
- Tự nhiên anh đóng cửa lại chi vậy? Vừa ngộp vừa nóng nữa!
Dũng lấy tay gãi gãi đầu, mắt vẫn chăm chú vào tờ giấy cầm trên tay :
- Anh không thích có người làm phiền lúc anh đang làm việc.
Nó chép miệng :
- Người anh mồ hôi không kìa. Nóng quá thì cởi cái áo ra đi!
- Ừ, cũng được, giữ giùm anh cái áo nè.
Từng giọt mồ hôi lăng dài trên cơ thể của Dũng, Triều nhìn lơ chỗ khác khi nhận cái áo từ thằng Dũng, nhưng chốc chốc nó cứ ngoái lại. Đây không phải lần đầu nó nhìn thấy cái cảnh này, hồi đó mỗi lần Giang đá banh, nó thấy hoài chứ gì, nhưng đối với người nó thương, thì … những cái cảnh như vậy mới có sức hấp dẫn, chứ với người khác, nó chỉ thấy bình thường!
Mãi suy nghĩ, nhưng mắt vẫn đang nhìn thằng Dũng, Dũng quay lại làm nó giựt mình, Dũng cười :
- Làm gì nhìn anh dữ vậy?
- Đâu có.
Dũng lại gần nó, chống nạnh, vẫn nhìn nó cười mỉm.
Triều đưa tay bóp bóp cái bắp tay của thằng Dũng, Dũng cũng làm lại tương tự :
- Sao hả? Muốn đô giống anh vậy phải không?
Nó gật đầu.
- Có gì khó đâu, chăm chỉ hít xà đơn là được mà. À bữa giờ Triều hít xà lên tới đâu rồi? Hít được 20 cái chưa hả?
Nó đáp lại, giọng buồn hiu :
- Tui hít được hơn 20 cái rồi!
- Thiệt không vậy?
- Anh không tin chiều tui hít cho anh coi. Tui có quyết tâm là phải hít được 23 cái đó, anh nhớ không?
Nó bặm môi rồi nói tiếp :
- Bữa giờ sáng nào tui cũng tập hết, tới chiều lúc không đi gác với anh, tui cũng ra đó tập. Tui hít được 23 cái rồi đó!
Dũng khoanh tay, nhìn nó một cách khó hiểu :
- Kỳ vậy? Hít có 23 cái rồi thôi hả?
- 23 cái được rồi, tui thấy tui cũng đô được chút chứ bộ.
- Đâu? Cởi áo ra anh coi coi!
Triều lè lưỡi :
- Cởi con khỉ nè, cứ bắt tui cởi đồ hoài vậy?
Vẫn đứng khoanh tay, Dũng nheo nheo mắt :
- Bây giờ có cởi ra không? Anh coi một chút rồi thôi, hay là muốn anh … Sao hả? Giờ sao???
Triều khoanh chặt tay, làm mặt dỗi :
- Đó đó, bắt đầu nữa rồi đó, giở cái giọng chỉ huy ra nữa!
Dũng không trả lời, vẫn chăm chú nhìn nó.
Triều vẫn khoanh chặt tay, thở đều, chốc chốc nó lại nhìn sang. Chợt! Dũng tiến tới, nó co người lại … Nhưng Dũng chỉ lấy cái áo và nói gỏn lọn một câu :
- Chiều làm tiếp, về thôi!
Dũng mặc áo rồi đi ra, còn mình nó ngồi trong phòng, nó phì cười.
“ Ghê chưa! Giận mình luôn rồi. Hahaha! Để coi giận được bao lâu, há há!!!”
Nhưng nó sẽ là người làm huề trước, nó không muốn phí phạm thêm thời gian gần bên thằng Dũng nữa. Vì chỉ còn hai ngày nữa là nó phải về lại trung đoàn rồi!
Triều hí hửng đóng cửa kho lại, đi về phòng.
Trong phòng chẳng có ai, Triều đi ra ngoài nhà tắm, cũng chẳng thấy Dũng đâu. Nó đi vòng vòng những chỗ mà nó biết, cũng chẳng thấy tăm hơi đâu hết! Triều đi về, không tìm nữa, nó nằm chơi chờ tới giờ ăn cơm rồi đi ăn, nhưng lúc vào nhà ăn nó cũng chẳng thấy Dũng đâu!
Chán!
Nó đi về phòng ngủ, thế nào tối cũng gặp, còn nếu không thì thôi vậy!!!
…
Cái giường khẽ rung rinh,Triều mở mắt, vớ cái điện thoại. Gần 4h chiều, nó tụt xuống tính lấy ca đi tắm thì thấy thằng Dũng đang nằm ở dưới, gối hai tay dưới đầu, mắt nhắm như đã ngủ từ lâu lắm. Nó chạy ra nhà tắm rửa mặt rồi chạy vô lại, Dũng vẫn nằm đó. Nó ngồi kế bên thằng Dũng, giả bộ lay người :
- Anh Dũng … anh ngủ hả?
Dũng vẩn nằm im, cơ thể phập phồng theo từng nhịp thở. Triều cười thầm. Nó leo lên ngồi trên cái chỗ dưới bụng thằng Dũng, chống tay lên hai bên ngực. Dũng mở mắt ra, vẫn cái kiểu nhăn mặt nhưng lại không có vẻ khó chịu nào :
- Gì vậy Triều? Leo xuống coi!
Nó nhấn hai tay xuống vùng cơ săn chắc của Dũng, cười tươi :
- Hông á!
Dũng ngẩn đầu dậy, hai tay đẩy nó xuống, nhưng không ăn thua. Triều nhún người huỳnh huỵch, cười khoái chí!
- Triều leo xuống coi, đừng có … a … Triều … xuống đi. Đừng có … … ngồi im đi Triều! Triều ……
- Anh hứa với tui một chuyện đi, tui leo xuống!
Dũng có vẻ khổ sở lắm, nhưng điều đó làm cho nó thích thú cứ cười miết, hai tay Dũng nắm lấy hai cái tay đang chống xuống của nó, mỗi lần Dũng cố kéo ra là nó báu những ngón tay lại. Đau! Dũng thả người, nhìn nó :
- Rồi Triều nói đi!
- Anh kiếm trái trứng cá về cho tui ăn coi, tui thèm ăn trứng cá quá à!
- Trứng cá đâu mà ăn? Ở đây đâu có cây đâu. Trên này … a…..
Triều nhún thêm hai ba cái nữa, tay nó vẫn chống trên ngực của Dũng, báu chặt :
- Xạo tui nè, lúc đi lên đây tui thấy người ta trồng quá trời, cái bụi cây nhỏ nhỏ, trên mỗi cành có mấy trái màu đỏ dính chùm với nhau nè, phải hông!
- Không phải, cái đó là cây cà phê mà!
- Ủa???
Cứ nghĩ làm như vậy, Dũng sẽ đau và la lối, nhưng nó đã nhầm. Dũng có la nhưng âm thanh phát ra không tỏ vẻ gì là khó chịu, mà chỉ dồn dập một cách khó hiểu. Thêm nữa, nó cảm thấy cái chỗ nó đang ngồi không thể ngồi thêm được chút nào nữa!!!
Thiệt là nó chẳng có ý gì hết, chỉ muốn giỡn một chút với thằng Dũng thôi, nhưng có vẻ nó đã đi quá xa. Triều leo xuống, đánh trống lảng sang chuyện khác để thằng Dũng khỏi khó xử :
- Ủa vậy là cái cây đó là cây cà phê hả, tui cứ tưởng cây trứng cá.
Dũng ngồi dậy, không ngồi cùng với nó, mà ngồi thụt vào trong một chút, xếp bằng :
- Sao hồi đó không nói với anh sớm, anh hái cho vài trái xem thử, bây giờ sao hái được nữa?
Triều quay lại hỏi :
- Ủa sao vậy?
- Xung quanh đây đâu có ai trồng cà phê đâu, mỗi lần đi xuống BCH dưới Đà Lạt thì mới hái được.
- Chài, làm lúc lên đây, tui cứ muốn coi coi cái trái cà phê nó ra sao, ai dè thấy mà không biết.
Bây giờ thì Dũng mới ra ngồi với nó, khoát tay lên vai :
- Thôi, lát tắm xong ra đây với anh, anh làm cái này cho Triều, coi như quà tặng để Triều cầm về, được không?
Nó run đùi, búng tay cái “chóc” :
- Ok liền, chỉ huy là phải vậy chứ!
- Mà khoang đã, đi ra kia hít xà đơn cho anh xem xem, coi có được 23 cái chưa?