Ê Ê! – Nó nhảy dựng lên, ngồi sát rạt vào thằng Dũng, hai tay nắm chặt cánh tay của thằng Dũng – Anh đừng có giỡn như vậy nha, tui … tui sợ ma thật đó!
Bất ngờ trước cái phản ứng rất con nít của Triều, Dũng khoát tay qua vai nó, cười trấn an :
- Vậy là Triều phải ngồi lại đây với anh rồi! Chút gác xong anh dẫn Triều về.
- Chừng nào anh mới gác xong lận?
- 4 tiếng thôi, 10h là đổi gác đó!
- Rồi chừng nào mới biết là tới 10h?
- Thì thấy thằng nào đổi gác đi ra là biết 10h chứ sao?
Triều nhăn mặt, nó muốn đi về liền ngay lúc này :
- Rồi lỡ cái thằng đổi gác không ra thì sao?
- Chắc chắn sẽ ra thôi, bộ đội ở đây ý thức lắm!
- Tui không biết đâu, lát anh phải dẫn tui về đó, tui không muốn ngủ ở đây đâu.
- Có sao đâu? Ngủ ở đây cũng được mà! Ở đây không có muỗi đâu, lạnh thì nằm gần nhau thôi.
Không mà – Nó vùng vằn, rồi chợt nhận ra cái tay của Dũng trên vai mình – Nè nè, bỏ tay xuống coi, nói rồi nha.
Vẫn để cái tay đó, Dũng kéo nó sát lại gần hơn nữa :
- Con trai với con trai thôi mà? Có sao đâu? Triều mới nói Triều là con trai bình thường mà!
Nó hớ đôi chút rồi ngập ngừng :
- Ờ … thì …!!! Thôi mệt, sao cũng được!!!
- Khoát tay thôi mà, có sao đâu! Mà Triều chưa hứa với anh chuyện hồi nãy đó nha!
- Chuyện nhận quà của anh đó hả?! à … ừ … tui hứa, nhưng mà nếu anh có ý đồ gì, thì đừng hòng tui sẽ nói chuyện với anh nữa!
- Triều yên tâm, anh không dám làm Triều giận anh nữa đâu.
Thích thú vì được xem là quan trọng, nó cười tủm tỉm. Bất giác Dũng dựa đầu vào vai nó! Một cảm giác êm ả len lỏi giữa đêm trăng thanh …
- Anh xin lỗi vì lúc trước anh đã có ý nghĩ xấu với Triều.
Dũng lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh, và làm nó bất ngờ hỏi lại :
- Là sao? Tui không hiểu.
Dũng thôi tựa đầu vào vai nó, nhìn vào mắt nó mà nói :
- Anh hỏi Triều câu này, Triều trả lời thật với anh nha!
Nó ngạc nhiên nhìn thằng Dũng :
- Anh hỏi đi?!
- Đã có ai nói với Triều là muốn làm chuyện đó ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Triều chưa?
Nó giựt mình, nhưng Dũng chẳng có gì là đùa cợt trong câu hỏi :
- Gì vậy? Anh nói vậy là sao? Tui không hiểu?
- Lần đầu anh thấy Triều, là cái đêm đầu tiên Triều đến đây, lúc đó anh đứng ngoài hành lang, anh thấy Triều đi vào phòng và nhìn anh. Anh chẳng hiểu sao nhưng từ lúc Triều nhìn anh, anh đã thấy trong lòng cứ nôn nao, thôi thúc anh cái chuyện… . Anh nói thật, anh chẳng hiểu sao anh lại như vậy nữa!
Có vẻ như chuyện này chẳng xa lạ gì với nó trong quá khứ! Giang … anh Bảo … thằng Hào … từ sau những lần gặp đầu tiên, dù không nói nhưng ai cũng có những hành động gần gũi quá mức với nó, và đối phương cũng chẳng hiểu tại sao?! Nó nuốt nước miếng rồi nói tiếp :
- Vậy giờ … anh thấy như thế nào?
Dũng ngập ngừng đôi chút rồi nói nhanh :
- Triều! Triều kích thích ham muốn của người nhìn Triều đó! Triều biết không?
Nó bối rối thực sự trước câu nói thẳng thừng của thằng Dũng, lúc này nó chỉ biết im lặng và nhìn thằng Dũng thôi, nó chẳng biết nói gì nữa!
- Anh xin lỗi, có lúc anh đã có ý nghĩ xấu với Triều.
Nó đáp lại cùng với trái tim đang đập thình thịch :
- Là … lúc nào?!
- Lúc Triều ngủ!!!
Trời! Nó thở phào trong lòng, tưởng là lúc tắm hay gì đó. Hên là Dũng chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi. Nó nói tiếp :
- Mai mốt anh không được như vậy nữa nha!
- Anh hứa, sẽ không bao giờ anh muốn như vậy nữa. Triều cũng đừng giận anh nữa nha!
- Ừa …
Vài câu nói đẩy đưa làm thời gian trôi nhanh hơn, chốc chốc khi nói chuyện với Dũng, nó lại quay qua nhìn bầu trời đêm mông lung, rồi lại cao hứng hát vu vơ vài câu …
“Phải chi Giang ngồi đây với mình nhỉ, mình muốn Giang cùng ngồi đây, cùng nhìn mây ngắm trăng và được nằm gọn trong vòng tay của Giang. Hic hic, càng xa thì càng nhớ đến quay quắt, coi bộ cái quyết tâm mãnh liệt trước lúc lên đây sắp sửa thất bại rồi!”.
- Đổi gác rồi kìa Triều, mình về thôi.
Nó quay lại, thấy có bóng người từ đi lên từ cái bậc thang bằng đá. Dũng bàn giao ca gác với thằng đó rồi đi về với nó. Trời tối, và nó bị cận, nên lúc bước xuống mấy bậc thang, nó không lường được chỗ tiếp đất nên bước hụt chân và té nhào. Chỉ là cái té nhẹ thôi, đứng lên là đi được ngay.
- Có sao không Triều? Cái chân lúc trước còn đau không? Có đi được không vậy? Thôi để anh cõng cho!
Nó tính từ chối, nhưng thấy thằng Dũng có ý tốt, nó cười thầm một cách tinh ranh rồi nhanh nhảu :
- Ừa, cám ơn anh Dũng nha, anh cõng tui một đoạn thôi được rồi.
Nói là một đoạn, nhưng mà cái đoạn đường về nhà có vẻ hơi xa. Dũng cõng nó trên lưng, đầu nó đặt lên vai thẳng Dũng, nó nhìn gương mặt của thằng Dũng rất gần, chốc chốc lại nghe những tiếng thở đều và mạnh bên tai. Bất giác, nó vòng tay ôm cổ thằng Dũng, má áp sát vào cái má nóng hổi kia, cảm giác ấm áp từ một người tưởng như mãi mãi sẽ xa lạ quấn quít lấy tâm hồn và thân xác của nó.
Dũng đặt nó xuống bật thềm rồi mở cửa, căn phòng vẫn tối om như mọi khi, cả đám đi tuần chưa về! Đêm trên vùng cao, gió lành lạnh, có thể trốn tránh cái lạnh bằng cách đắp chăn hoặc ôm một ai đó. Nhưng Triều chọn cách đắp chăn, và mặc bộ đồ k03 ngủ luôn, nó xã hai tay áo xuống rồi leo lên giường trên giăng mùng ngủ!
Sao cái lúc ôm cổ thằng Dũng, Triều chẳng thấy cảm giác gì trong lòng cả?! Cứ như là ôm một cục đá!!!
Nó mừng thầm cho cái suy nghĩ vừa thấp thoảng trong đầu rồi thiu thiu ngủ …
Hôm sau, Triều ngồi chơi trong phòng, chờ Dũng kêu là đi gác chung liền. Mấy bữa nay nó chẳng thèm lên trên kia ghi chép nữa, không biết có bị ai la không? À mà thôi, lo gì, cái ông sĩ quan đi chung có gì để ổng làm phụ, mình làm bữa giờ nhiều rồi, giờ là chỉ đi chơi thôi!
- Huýt!
Dũng đứng ngoài cửa, vẫy tay ra hiệu, Triều cười hớn hở rồi cầm cuốn Trà sữa tâm hồn lon ton đi ra. Gác ban ngày thời gian nhiều hơn ban đêm, nên nó đem theo cuốn truyện đọc cho đỡ buồn!
- Hôm nay có bất ngờ cho đ/c Triều nha! Đ/c …
- Anh Dũng anh Dũng!
Hai đứa vẫn cứ bước, nó ngắt ngang lời của thằng Dũng :
- Đừng có kêu cái từ “đồng chí” nữa được không? Tui năng nỉ anh luôn đó.
- Sao vậy? Trong quân đội thì phải gọi như vậy mà?
- Thôi thôi, có tui với anh, anh đừng có kêu từ đó, nha! Cái từ dài dòng, nghe mà mắc mệt.
- Haha, được thôi! Anh sẽ không kêu vậy nữa.
Nó cười, mắt vẫn không rời khỏi cái bịch xốp đen Dũng xách trên tay :
- Anh Dũng cho mượn cái kia coi!
- Thôi, lát anh cũng đưa cho Triều à.
- Hồi hộp quá, cái gì vậy ta?
- Bảo đãm Triều sẽ thích!
Nếu nói cái chòi hôm qua được đặt trên đỉnh núi thì không sai chút nào, toàn bộ cảnh vật thâu hết vào trong tầm mắt, còn nếu nói cái chòi này nằm dưới chân núi … thì cũng chẳng sai chút nào. Mà không, nói là nằm giữa rừng đúng hơn. Xung quanh toàn cây với cây, xanh lè xanh lét, cái chòi gác cũng được sơn màu xanh nốt!
Dũng ký bàn giao ca rồi hai đứa vào chòi gác ngồi, âm thanh phát ra từ cái radio của thằng đang đổi gác như cố làm bớt đi sự trống trải giữa vùng rừng tĩnh mịch. Trong phút chốc, mọi thứ lại yên ắng như cũ.
- Bây giờ đưa tui coi được chưa hả?
Triều nói nhanh khi Dũng vừa ngồi xuống, từ hành động và lời nói cho thấy nó chẳng thể chờ đợi thêm một lúc nào nữa.
Nè – Dũng vừa chìa cái bịch ra là nó đã chộp lấy ngay - Tự mở cho nó hay, haha!
Triều bóp bóp cái bịch. Gì đây ta?! Tròn tròn, thon thon. Kích thước mà bàn tay nó cảm nhận được cho nó biết đó là một cái hũ. Triều từ từ kéo cái nút thắt của cái bịch xốp ra!
Và lúc này đây, trên gương mặt nó chỉ có sự ngạc nhiên đan xen khó hiểu, chẳng có một chút bất ngờ nào cả …
Một hũ kem Pond’s!!!
- Sao hả? Triều thích không?
Dũng ngồi, để hai tay lên đùi, nghiêng đầu chờ phản ứng từ nó. Triều đáp lại, giọng rất là bình thường :
- Cái gì đây? Anh kiếm đâu ra hũ kem này vậy?
- Thì Triều cũng biết rồi đó, đồ buôn lậu qua biên giới bị tịch thu chứ đâu?!
HAHAHA - Triều cười um sùm trong cái chòi nhỏ. Chẳng hiểu sao, nó lại mắc cười dữ dội như vậy nữa? Vừa nói vừa cười, từng câu nó nói ra chắc thằng Dũng nghe được hết cũng khó lắm - Đồ buôn lậu bị tịch thu? … Hahaha, bên kia biên giới là Campuchia, mà mấy cái này bên đó cũng có người xài nữa hả? … Hahaha! háháhá! … Mắc cười quá! Trời ơi, đau bụng quá … Hahaha! Kem pond’s buôn lậu qua Campuchia … háháhá!!! …
Dũng nhìn nó cười lăn cười bò mà chẳng hiểu có gì mắc cười nữa. Chờ nó cười cho đã đời, Dũng mới hỏi tiếp :
- Vậy giờ sao? Triều sẽ xài chứ?
- Rồi rồi … háháhá … được rồi, tui sẽ xài, mà hũ kem này chắc được ba ngày là hết quá.
- Anh đem về tới hơn 10 hũ lận!
Giọng Dũng rất là bình thường, còn nó thì ngạc nhiên thực sự :
- Trời … anh chắc chắn tui sẽ nhận nên đem về cả đống vậy đó hả? Ủa vậy cái thùng cạc tông nhỏ nhỏ anh nhét dưới gầm giường là cái thùng đựng kem luôn đó hả?
Ừ, cái hôm đi tuần, bọn anh bắt được nhiều hàng lắm. Anh nghĩ cái này Triều sẽ dùng, nên xin về một ít - Chợt nhớ ra một điều nữa, Dũng búng tay cái “chóc” – À còn nữa, cái này khó lắm anh mới xin được đó, chỉ có một cái thôi!