Cuốn nhật ký của anh bộ đội Trang 26

“Không được!!! Lúc trước mình đã chủ quan, để thằng Hào từng bước lấn tới và cuối cùng mình đã hối hận không kịp đó, không được rồi! Lúc nào cũng phải nghĩ tới trường hợp xấu nhất chứ!”

“Nếu lần này mình đặt lòng tin sai người nữa thì sao? Bị một lần rồi thì sẽ bị lần nữa hả? Không có đâu … không có chuyện đó đâu!”

“Phải bình tĩnh … cái chòi gác đây rồi! Nếu thằng đó mà giở trò, mình sẽ bấm cái còi báo động liền. Mặc kệ! Báo động giả bức quá thì bị hạ quân hàm, đuổi về lại trung đoàn, hay gì gì đó mình cóc sợ. Đừng tưởng dễ ăn à nha!”

Gần tới cái chòi gác, bất ngờ Dũng tiến lên phía trước, đặt cái đèn dầu và cây súng xuống, Dũng cười nói một cách chậm rãi :

- Triều đi từ từ vào chòi nha, nhớ là nhìn anh nè. Đừng nhìn đi đâu hết!

Nó vẫn hồi hộp, vẫn chăm chú nhìn vào mắt thằng Dũng, có động tĩnh gì là nó hành động ngay. Và …

- Hù …!

Dũng lách qua người nó, đẩy nó tiến lên phía trước, hai tay vịn vào lan can của cái chòi, mặt hướng ra ngoài. Ngỡ ngàng vài giây đầu, nhưng rồi Triều đã reo lên thật hớn hở :

- AAAAAA!!! Đẹp quá!!!

Cái chòi gác này nằm trên đỉnh đồi. Một dải rừng trải dài từ đỉnh đồi xuống phía dưới, và dải rừng đó đang được bao phủ bởi một màu trắng sáng. Trăng! Trăng khuyết nằm trên nền trời đen thăm thẳm, soi sáng cả một vùng rừng núi. Ánh trăng dịu nhẹ soi một góc của các cụm mây đang bay, làm các cụm mây đó trông thật đẹp đẽ với một phần sáng dịu và một phần tối mờ. Đẹp quá! Đêm lung linh huyền ảo là như thế đó, Triều hết nhìn trăng, nhìn rừng, nhìn mây, rồi lại nhìn xung quanh cái chòi, nơi gần nó nhất và nó thấy được rõ nhất – đom đóm! Đẹp quá. Mỗi chữ “đẹp” thôi chẳng thể diễn tả hết những gì nó nhìn thấy lúc này!

- Anh Dũng! Anh Dũng! Đom đóm kìa, đẹp quá ha!!!

Triều nhảy cẫng lên sung sướng, Dũng cười, khoanh tay nhìn nó chạy lòng vòng cái chòi nhỏ xíu để thu hết vẻ đẹp của rừng núi vào tầm mắt.

- Tối nào anh cũng gác cái chòi này hết hả?

- Không, mỗi lần gác là thay đổi chòi gác, mà chòi gác nào ban đêm cũng đều nhìn được những cảnh như vậy. Giờ là mùa thu rồi, cho nên trời đêm không nhiều mây lắm, Triều mới có cơ hội được chiêm ngưỡng đó.

- Á!!! Đẹp quá à, nhìn mãi mà không chán.

Dũng đứng kế bên nó, chống tay vào lan can chòi gác, mắt nhìn xa xăm nơi chân trời :

- Mỗi lần anh đi gác, Triều đi với anh nha!

Bầu trời đêm đẹp đẽ một cách bất tận, Dũng ở dưới bầu trời đó cũng chứa đựng một cái gì đó êm ả, bình yên! Nhất là trong ánh nhìn xa xăm kia. Triều nói thay cho câu trả lời :

- Dũng nè, tui cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm!

- Uhm, Triều nói trước đi!

- Anh không có nhà hả?

Dũng cười buồn, giọng trầm nhưng rất nhẹ :

- Mẹ anh mất từ lúc sinh anh ra, ba anh là kiểm lâm, và ba anh cũng mất trong một lần đi tuần trong rừng, lúc đó anh còn nhỏ lắm. Anh chẳng thể hình dung được gương mặt của ba mình ra sao nữa!

Dũng cười thầm rồi nói tiếp, mắt vẫn nhìn nơi phía xa chân trời :

- Từ nhỏ đến lớn, anh sống với gia đình bên nội, rồi khi có giấy gọi nhập ngũ, anh đi lính và quyết định phục vụ lâu dài trong quân ngũ!

Triều chống cằm đáp lại, giọng cũng man mác buồn :

- Ba mẹ của tui thì ly dị rồi, tui sống với mẹ. Chứng kiến một cuộc hôn nhân đỗ vỡ và nước mắt của mẹ từng đêm chẳng thoải mái gì. Nhưng so với anh, tui thấy mình vẫn còn may mắn lắm!

Triều bặm môi, nó ngại ngùng nhìn thằng Dũng rồi nói tiếp:

- Tui xin lỗi đã xúc phạm anh!

Dũng quay qua nhìn nó, ánh mắt của Triều có vẻ bất tận hơn chân trời đằng xa kia, Dũng đáp bằng một giọng nhẹ tênh :

- Anh cũng xin lỗi Triều, anh áp đặt Triều quá, làm Triều hiểu lầm anh!

Kéo cái ghế ngồi gần lan can chòi gác, Triều chống cằm nhìn lên những cụm mây lơ đãng :

- Đã có lúc anh làm tui sợ lắm, rất nhiều nỗi sợ chồng chất lên nhau mỗi khi anh dùng tay siết chặt lấy tui, anh biết không?

Dũng lấy ghế ngồi gần nó, nhưng không nhìn trời nữa, có một nơi thu hút tầm mắt của Dũng nhiều hơn :

- Anh muốn Triều nói thật với anh những suy nghĩ của mình. Anh cũng sẽ nói thật những suy nghĩ của mình cho Triều nghe. Đồng ý không?

Nó cười mỉm, mắt vẫn không rời khỏi những cụm mây kia :

- Được thôi! Anh hỏi trước đi, tui sẽ trả lời!

- À khoang, anh muốn Triều hứa trước với anh chuyện này đã!

Nó ngạc nhiên quay qua nhìn thằng Dũng, lúc này cả hai đã nhìn trực diện vào nhau :

- Chuyện gì? Anh phải nói ra xem chuyện đó có đàng hoàng không đã!

- Anh có một ít quà muốn tặng Triều, ngày mai anh sẽ tặng nó cho Triều và anh muốn Triều hứa là Triều sẽ nhận nó?

Nó nheo mắt, giọng có chút dò xét và trách móc :

- Cái gì vậy? Bao cao su còn dư hả, hay là … Ủa mà đồ tịch thu từ dân vượt biên thì có gì đáng để tặng nhỉ?

- Trời … sao Triều biết những chuyện đó? Ai nói với Triều vậy?

- Ai nói không quan trọng, nhưng mà chuyện anh cất cả đống bao cao su làm tui ghê sợ anh đó, anh biết chưa?

Dũng thở dài, mắt vẫn không rời khỏi nó :

- Triều lại hiểu lầm anh rồi! Anh cất, nhưng không có dùng đến?

- Ủa vậy chứ mỗi lúc đi tuần, anh đem theo một đống vậy làm gì?

- Ai cần thì anh cho, chứ anh không có dùng đến!

- Anh nói thật chứ? Nếu vậy không lẽ … anh ngồi nhìn tụi nó dùng?

- Uhm, anh không hứng thú những chuyện đó, nên anh không có dùng đến.

- Thật không?

- Anh không nói dối Triều đâu, Triều hãy tin anh đi!

Nhìn cái ánh mắt tội nghiệp của thằng Dũng, Triều cười thầm trong bụng rồi gặng hỏi tiếp :

- Vậy thì ai mới làm anh cảm thấy hứng thú?

- Người yêu của anh!

- Ý vậy hả, anh có người yêu rồi hả?

- Uhm, chia tay với anh lâu rồi, từ khi anh với người ấy đã làm chuyện đó?

- Ủa sao vậy? Tui tưởng hai người yêu nhau, có tình cảm với nhau thì mới làm những chuyện đó chứ? Sao người kia lại bỏ anh?

- Vì anh là bộ đội, anh không có tiền, anh nghèo, chỉ biết mang lại cảm giác chăn gối nhưng chẳng thể mang vật chất về cho người đó. Rồi người đó bỏ anh đi theo một người khác, một người có thể đáp ứng mọi nhu cầu của người đó. Vậy thôi!

Triều bắt đầu cảm thấy hứng thú với đời tư của thằng Dũng, nó hỏi tới tấp :

- Buồn quá vậy, rồi sau đó anh vượt qua như thế nào?

- Anh cũng chẳng nhớ, từng ngày từng ngày rồi anh cũng quên được người đó, rồi anh quen những người con gái khác, cũng làm chuyện đó, rồi chán, rồi chia tay. Giờ anh thấy hết hứng thú với những chuyện như vậy rồi, lặp đi lặp lại mãi, chẳng có gì mới mẻ!

- Cũng có nhiều mối tình vắt vai quá ha, người khó chịu như anh mà cũng có người yêu nửa hả?

- Haha, Triều cứ nghĩ anh xấu xa lắm không bằng, còn Triều? Kể chuyện tình của Triều cho anh nghe đi. Triều có người yêu chưa?

- Tui hả? Tui có rồi, tui yêu người đó lắm!!!

Nó cười ngượng khi nghĩ về Giang, không biết nó với Giang mà nói là “yêu” thì có chính xác không nhỉ?

- Uhm, vậy hả? Người đó là con trai hay con gái?

Triều chưng hửng, nó gằng giọng đáp lại :

- Gì vậy? Nói vậy là sao hả?

Dũng cười, khoanh tay nhìn nó :

- Triều đừng tưởng anh không biết gì nha, đóng quân nơi hẻo lánh vầy chứ không có ai lạc hậu đâu. Hồi đó anh cũng từng nghe đến những người như vậy rồi, người ta gọi mấy người như vậy là gay đó.

- Vậy tại sao anh nghĩ tui như vậy? Anh thử nói tui nghe coi!

- Anh thấy Triều có điểm khác khác so với tụi con trai xung quanh.

- Ủa? Vậy ai có điểm gì khác khác với xung quanh là anh kết luận người đó là gay hả. Anh nói như vậy người ta mới nghĩ anh lạc hậu đó, anh biết chưa? Mỗi người có thói quen, sở thích khác nhau, đừng vội kết luận qua vài cái nhìn sơ sài, hiểu chưa?

Dũng vẫn cười đáp lại lời nó :

- Vậy thì Triều là con trai bình thường hả? Đúng vậy không?

- Chứ còn gì nữa!!!

Vậy hả - Dũng chồm người sát lại gần nó, làm nó giựt mình - Vậy tại sao anh khoát tay lên vai Triều, Triều lại hất xuống? Con trai với con trai làm vậy có ảnh hưởng gì đâu?

Nó trả lời ấp úng, mắt nhìn lơ ra bên ngoài :

- Tại … tui không thích như vậy?

- Thiệt không?

- Tui không thích, anh không tin thì thôi! Ủa mà ví dụ tui là gay đi! Thì sao? Đâu có ảnh hưởng gì tới ai đâu?

- Haha, thì tất nhiên là không ảnh hưởng gì tới ai rồi. Anh hỏi chơi vậy thôi, sao Triều giận dữ vậy hả?

Triều cười, nó lái câu chuyện sang hướng khác :

- Ủa mai anh tặng cái gì cho tui vậy? Giờ anh nói luôn đi, tò mò quá!

- Thôi, để mai anh tặng cho rồi Triều sẽ biết!

- Thôi anh nói liền đi, không thôi tui về à!

Dũng cười lớn, kiểu cười của kẻ nắm thế chủ động :

- Biết đường không mà đòi về đó?

- Sao không, thì đi cái đường mòn hồi nãy anh dẫn tui đi chứ có gì đâu?

- Về tới phòng thì không xa, nhưng tối thui Triều có thấy đường không? Mà Triều có sợ ma không?

Loading disqus...