Cuốn nhật ký của anh bộ đội Trang 18

Đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ trong cái chăn. Ông Lâm thở dài :

- Dưới Hậu cần ai cũng hỏi thăm mày hết kìa, hết bệnh thì về lẹ đi, nằm đây còn chán hơn đó mày biết chưa? Cái thằng thiệt tình!

Nó nghe tiếng đóng cửa phòng, rồi tiếng dặn dò gì của ổng với ai ngoài đó. Rồi tất cả lại trở nên yên ắng như cũ. Buổi sáng tinh mơ, sau cơn mưa đêm, những tia nắng trong và ấm hơn. Nhưng trong tâm hồn vẫn chẳng khá hơn chút nào.

Mất rồi …!

Trong trắng của nó …!

Lần đầu tiên của nó …!

Điều nó mong và gìn giữ cho người bạn đặc biệt của nó …!

Đã bị người khác cướp mất rồi!

Bây giờ mọi suy nghĩ và mong ước trong đầu Khoa, tất cả đều bắt đầu bằng chữ “nếu”.

“Phải chi mình không cứng đầu, cố chấp. Mình và Giang đã không giận nhau, và có lẽ tối qua Giang sẽ ở đây, và chuyện đó sẽ không xảy ra."

"Nếu mình không dễ dãi với bản thân, chấp nhận những cái quan tâm của thằng Hào, để càng lúc nó càng tiến sâu hơn vào cuộc sống của mình, và rồi …”

“Giang ơi … anh đừng tìm em nữa, em không xứng đáng với anh nữa đâu. Từ cái nhìn, cái ôm, đến những yêu thương từ anh, em không xứng đáng nữa. Em cũng chẳng đủ can đảm để nhìn vào đôi mắt sâu của anh nữa.”

“Hết rồi, kết thúc rồi! Lý do ngày đó em bỏ anh đi cũng là điều mà em mong muốn nhất từ anh. Anh hãy cố gắng thực hiện điều đó đi, dù rằng nó rất khó, và rất đau. Cứ nghĩ đơn giản như vậy là mình chia tay, nhưng thật sự không đơn giản như vậy đâu! Anh hãy quên em đi. Giang ơi …!”

Khoa sẽ nói những điều đó cho Giang nghe, khi mà nó có thể nói được. Dù rằng nó đã rất đau đớn khi quyết định sẽ như vậy!

Uể oải đứng dậy, nó mở cửa sổ ra. Không khí buổi sáng sớm dịu nhẹ tràn vào trong phòng, nó hít một hơi thật khẽ rồi lại thở dài thườn thượt. Hình như trong người đã bớt mệt mỏi rồi hay sao đó. Có lẽ nó cũng gần hết bệnh rồi.

Nhưng vẫn chưa nói được!

Chiều hôm đó Quân y trả nó về lại Hậu cần, đi cùng là thằng bác sĩ. Nó đứng nghe dặn dò rồi nhận một mớ thuốc từ tay thằng đó. Ai gặp nó cũng hỏi thăm tới tấp, nó chỉ có thể cười mỉm và gật đầu rồi lại về phòng. Sao tự nhiên nó thấy lạ lẫm quá, cứ như là lần đầu tiên anh Vinh dẫn nó xuống đây vậy. Chợt nhớ tới cái hộp búp bằng tre, nó chạy nhanh vào phòng trong, mở cái hộc tủ ra. Cái hộp vẫn còn nguyên, cây bút bên trong vẫn còn đó. Nó nhìn cây bút, trong lòng giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chẳn còn chút cảm xúc gì nữa. À, vẫn còn chứ, một ý nghĩ vẫn còn rất mãnh liệt trong đầu nó lúc này … “phải chấm dứt thôi”.

Những chỗ như Ban Tham Mưu, Ban Chính Trị, Ban Hậu Cần - Kỹ Thuật. Chỉ khi có nhiệm vụ hay ai gọi lên thì mới được lên, chứ lính thường mà bén mảng lên là bị chửi chắc. Duy nhất chỉ có dưới Hậu cần là ít sĩ quan, bình thường Giang hay xuống buổi tối để kiếm Khoa, chứ ban ngày mà lên hỏi tìm anh chẳng dám. Mấy bữa nay trong nhà ăn cũng chẳng thấy Khoa đâu, có hôm Giang bạo gan đi vào trong phòng tìm luôn, nhưng chẳng có ai. Cũng hơn cả tuần rồi, không biết Khoa có xin về không nữa. Thiệt khổ quá, sao mà cứng đầu quá không biết, giận gì giận dai hơn đĩa nữa. Cả tuần nay không bị ngắc nhéo, không được ôm hôn sao thấy khó chịu trong người quá, nếu gặp lại được anh sẽ cho nó biết anh nhớ nó đến nhường nào, mặc cho nó cười anh vì anh làm huề trước, hay nó xiên xỏ thế nào cũng được, miễn được gần gủi với nó là anh vui rồi. Nghĩ tới đó, Giang cười khẽ.

Và sau một tuần mong mỏi trong dai dẳng, cuối cùng anh cũng thấy bóng dáng của nó trong nhà ăn. Giang ăn vội phần cơm rồi ra cái bật thềm ngay hành lang phía sau dãy nhà ăn ngồi. Cái hướng mà Khoa hay đi về, chờ mãi, đến khi chỉ còn lác đác vài đứa trong nhà ăn. Giang ngóng tới ngóng tui, cuối cùng cũng thấy Khoa đi ra. Cả cái hành lang dài giờ chỉ còn có hai đứa, Giang háo hức đi tới trong khi nó vẫn còn đứng im đó. Hai người nhìn nhau không nói gì, bất giác anh vòng tay ôm nó, môi anh kề sát vào … và nó quay mặt đi nơi khác.

Chưa bao giờ anh thấy nét vô hồn lại hiện rõ trên đôi mắt buồn đó. Nó đưa tay đẩy nhẹ anh ra và bước đi tiếp. Giang chạy ngược lại, đứng trước mặt nó, lóng ngóng :

- Em còn giận anh nữa hả? Thôi cho anh xin lỗi, nha Khoa!

Nó vẫn nhìn anh, chẳng có cảm xúc gì trong đôi mắt đó.

- Em sao vậy? Đừng có lạnh nhạt với anh vậy chứ?

Nó vẫn nhìn anh!

- Khoa … nếu như vậy mà em thật sự giận anh, thì có đáng không hả?

Giang ngập ngừng nhìn vào đôi mắt đó rồi nói tiếp :

- Mấy bữa nay anh ở trong trung đội không à, anh đâu có đi đâu đâu? Đâu có đi leo rào ra ngoài nhậu nhẹt nữa đâu, anh hứa gì với em anh vẫn giữ lời mà! Em nói đi, giờ em muốn anh hứa gì, làm gì cho em nữa, anh cũng làm hết! Em nói đi, nói đi Khoa!!!

Nó vẫn im lặng. Giang chỉ thấy nó cười nhẹ rồi một giọt nước mắt long lanh nhỏ xuống!

- Khoa, anh nhớ em, ANH NHỚ EM LẮM. Đừng bỏ anh đi nữa!

Nó quay lại nhìn anh, cái cười mỉm kèm theo vài giọt nước mắt nữa rơi xuống. Rồi nó lại bước đi tiếp.

- KHOA, em quay lại đây đi, EM ĐỪNG NHƯ VẬY NỮA! KHOA!!! …

“Không phải … đó không phải là giận hờn vu vơ đâu. Có cái gì đó quyết liệt và dứt khoát trong đôi mắt đó lắm. Không phải Khoa đang đùa giỡn với mình đâu … Em sao vậy Khoa? Cho anh một cái lý do gì đó đi. Sao em lại im lặng như vậy chứ? Em có thể nói dối mà! em nói đi, bất cứ từ nào cũng được … em nói đi!”

Nó đưa tay lau nhanh giọt nước mắt, chân vẫn cứ bước dù sau lưng có một người đang rất mong nó quay lại.

“Khoa!”

“Khoa?”

“Khoa chết rồi … anh đừng kêu cái tên đó nữa!”

“Tất cả … kỷ niệm, yêu thương, nỗi nhớ … đều chết theo cái tên đó rồi. Anh đừng kêu em là Khoa nữa.”

“Muốn anh hứa gì, làm gì cho em? Điều em muốn em đã từng nói với anh trước khi em rời xa anh đó! Anh quên rồi sao? Hay trong thoáng qua anh không nhớ? Nếu có một lúc nào đó anh nhớ lại, thì hãy cố gắng thực hiện, anh nhé!”

Nó cười nhạt.

“Tự dưng lại mất tiếng lúc này? Hay thật! Như vậy là được rồi, khỏi phải nói thêm gì nữa!”

“Mình đã quyết định được rồi đó. Từ nay mình sẽ cố … cố quên Giang và cố tập sống trong một cuộc sống không có Giang.”

Tưởng sẽ yên lòng với cái suy nghĩ đó, nó về phòng rồi lại đổ nhào xuống giường và bật khóc.

Buổi trưa thật êm ả, chốc chốc lại có vài cơn gió mạnh tạt ngang qua chỗ Giang ngồi. Dãy hành lang dài hun hút làm Giang cảm thấy như đang bị lạc lỏng, chơi vơi ở một nơi nào đó. Trong đầu lúc này chồng chất những lý do, suy nghĩ và những câu hỏi. Chợt, Giang nhớ lại lúc anh và nó gặp nhau, rồi cái buổi chiều lộng gió hôm đó, từng câu từng lời của lúc đó, Giang thở dài. Không lẽ sẵn cái chuyện anh và nó giận nhau, nó lại đem cái lý do đó ra nữa sao? Nhảm nhí thật, cái lý do đó lúc này chả có sức thuyết phục chút nào. Đúng ra nó hoàn toàn không ăn khớp với cái ánh mắt của Khoa lúc đó. Không được, chẳng có cái chuyện anh lại chịu trận như hồi đó nữa đâu, ngày mai anh sẽ xuống gặp nó, nói cho thật rõ ràng mọi chuyện. Bây giờ về ngủ trưa đã, buồn ngủ quá rồi. Giang đứng dậy, lững thững đi về phòng.

Và …

Chưa bao giờ! Cảm giác của ngày xưa lại hiện rõ mồn một như lúc này. Bực tức và hoang mang, Giang bước những bước chân thừa đi khắp nơi dù chẳng biết mình đang bước đi đâu nữa.

…“Đồng chí kiếm Đông Triều hả? Đông Triều được điều đi công tác rồi, chưa biết chính xác ngày về nữa. Có gì không để tôi nhắn lại với chỉ huy ở đây cho!”

“À thôi, hỏi thăm thôi, cám ơn!”…

Ngay lúc đó, Giang chỉ muốn túm lấy thằng liên lạc của Ban Hậu cần mà cho nó một trận. Bực thật, liên lạc các Ban giống như là thư ký vậy, ai đi đâu làm gì đều phải nắm được hết. Đằng này nó chỉ biết lấp lửng!!! Hỏi có bực không chứ?

"Sao lúc nào em cũng chọn cái giải pháp là bỏ đi vậy?"

“Sao lúc nào em cũng bắt anh phải đứng đó mà nhìn em quay mặt đi vậy?”

“Hay là em vẫn còn mong muốn điều đó? Điều mà trước khi bỏ mặc anh, em đã nói. Lúc gặp lại anh tưởng có thể sẽ làm cho em quên được. Nhưng hình như em vẫn nhớ, và hình như em luôn mong chờ một ngày nào đó anh và em giận nhau, thì em lại đem cái lý do đó ra thêm lần nữa!”

“Tại sao em không ngồi lại đây, cho anh nhìn vào mắt em và cho em biết những gì đang diễn ra trong anh? Tại sao vậy Khoa?”

Tự nhủ đó chỉ là chuyến đi công tác, rồi Khoa cũng sẽ trở về. Và Giang sẽ không để chuyện đó lại diễn ra thêm một lần nữa đâu!

- Ủa, tao tưởng mày câm luôn rồi chứ? Nói được rồi thì nói câu nào dễ nghe chút, nãy giờ tao tưởng mày đang nói sản đó Triều!

Dù cái mặt ra vẻ nghiêm trọng nhưng miệng của ông Lâm vẫn cười, nó vùng vằng:

- Em nói thiệt, anh đừng có giỡn kỳ quá nha anh Lâm!

- Không có được, mày mới hết bệnh, còn chưa khoẻ, đưa mày đi lên đó rồi có chuyện gì thì ai khiêng mày về đây được?

- Anh đừng có nói khùng nói điên nha, em nói em đi được là đi được mà! Kỳ thực tập này anh cho em đi đi. Đi mà anh Lâm, năng nỉ anh Lâm đó!!!

Loading disqus...