Chuyện tình từ kiếp trước Trang 4

Máu chảy. Bộ kimono trắng chẳng mấy chốc nhuốm một màu đỏ. Cô vẫn mỉm cười. Giọt lệ lăn dài trên má. Cô khẽ chạm tay lên mặt chàng trai. Cô gạt đi dòng nước mắt trên gương mặt đó. Cô đặt lên môi anh một nụ hôn……dịu như hơi thở……mỏng manh……

“ Naga……mãi mãi thuộc về Kandai……”

Cô gái nằm trên những cánh hoa anh đào……Hoa vẫn rơi……cả thế gian như bị nhấn chìm trong màu đỏ……Chàng trai ngồi đó ôm xác cô……chỉ có những giọt nước mắt nói thay lời……

Anh nhặt thanh đoản kiếm còn vương máu cô và……đâm sâu vào ngực trái của mình……nơi trái tim đang đập……

Họ nằm bên nhau trên chiếc thảm hoa rực rỡ màu máu……Sau lưng họ……vó ngựa dồn dập……bụi tung mù mịt……những ngọn giáo chĩa thẳng lên trời……

Đó là một mùa xuân của máu và nước mắt……của đất trời hoà chung làm một………

Mikami giật mình mở bừng mắt. Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Mikami khẽ rùng mình và nhìn xuống Haru đang ngủ dựa đầu vào ngực cậu. Tiếng côn trùng kêu râm ran trong bụi cỏ. Xung quanh tối đen như mực. Giấc mơ kì này rõ ràng hơn bao giờ hết. Mà không……nó không còn là mơ nữa……nó giống như kí ức……kí ức đau buồn của ai đó……hay là……của chính Mikami???

Nhưng có thể nào…….cô gái đó không ai khác chính là Haru……còn Kandai……Kandai là cậu à??? Chuyện này rốt cuộc là sao?

_ Mikami?…… - Haru dụi mắt, ngẩng nhìn Mikami. – Có chuyện gì vậy?

_ Không……à…Haru này……

_ Hả?

_ Cậu…… - Mikami ngập ngừng. Có nên nói ra không nhỉ?

_ Mikami sao thế? Cậu không được khoẻ à? Sao mặt cậu……

Haru đặt tay lên trán Mikami. Bất ngờ Mikami chụp lấy cổ tay Haru, kéo Haru lại gần mình và hôn lên môi cậu. Haru tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cậu hôn đáp lại. Môi họ quyện chặt vào nhau. Đom đóm chẳng biết từ đâu kéo ra, bay từng con chấp chới, điểm lên tấm màn nhung đen những ngọn lửa xanh lập lòe kì ảo.

_ Haru này……Dù có chuyện gì xảy ra……xin cậu……

_ Mikami……

_ Xin cậu……đừng bỏ tôi lại một mình!!!

_ Mi….Mikami……

Haru bật cười.

_ Haru!!! – Mikami nạt.

_ Mikami cậu thật là……

_ Thôi bỏ đi! Thật ngu ngốc! – Mikami bực dọc quay đi.

Vậy là giận sao? Haru thầm nghĩ. Rồi cậu vòng tay qua eo Mikami, nhẹ nhàng dựa đầu mình vào ngực cậu ấy. Mikami luôn lạ lùng như thế! Haru cười thầm. Mikami cũng ôm chặt lấy Haru nhưng những hình ảnh đầy máu và nước mắt kia vẫn thấp thoáng đâu đó trong tâm trí cậu.

Trời sáng dần lên như khi người ta vén một tấm màn. Nắng lung linh rọi qua những kẻ lá. Chim chóc và các con vật bắt đầu một ngày mới của chúng bằng những tiếng rúc rích nho nhỏ. Suốt đêm qua Mikami và Haru thay nhau ngủ cầm chừng, cẩn thận lắng nghe từng tiếng động một, sợ rằng mình sẽ bỏ sót toán tìm kiếm của trường. Nhưng cuối cùng chẳng có gì. Mikami quyết định sẽ không ngồi đợi nữa.

_ Haru lên đi! – Mikami ngồi xuống, đưa lưng cho Haru.

_ Làm gì thế? – Haru hỏi.

_ Chúng ta sẽ đi khỏi đây! Tôi cõng cậu! Lên đi!

_ Nhưng……Mikami……nếu cõng tôi làm sao cậu trèo lên được? Hay là cậu cứ đi đi! Tôi sẽ ngồi đây đợi!

_ Không! Có đi thì cùng đi! Đừng lôi thôi nữa, lên đi! Tôi đã xem lại bản đồ rồi, chúng ta sẽ đi vòng!

Mikami đã kiên quyết như vậy rồi, Haru cũng không cãi nữa, chỉ lẳng lặng chống tay lên vai Mikami và để Mikami giúp mình leo lên lưng.

_ Cầm bản đồ đi! – Mikami đưa tấm bản đồ cho Haru. – Chúng ta sẽ phải băng qua khoảng rừng rậm phía trước đấy!

_ Mikami chưa bao giờ đi rừng mà?

_ Chưa bao giờ nhưng tôi tin vào trực giác của mình!

_ Mikami luôn tự tin như vậy sao?

_ Ừ……khi tôi tin mình sẽ tìm được thì chắc chắn sẽ tìm được. Giống như cái hồi tôi tin là mình sẽ tìm được viên……

_ Tìm được cái gì?

_ À……Không…Không có gì!

Mikami định nói giống như cái hồi tìm được viên “đá mặt trăng”. Dù trời mưa to đến dường nào, Mikami vẫn lì lợm mò mẫm ở lòng con suối đó, cuối cùng cũng tìm thấy nó, định nói ra nhưng không hiểu sao lại thôi. Có lẽ Haru đừng biết gì có khi lại hay hơn.

Đã gần hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc hai người rời khỏi con dốc……Trời bắt đầu giăng mây……

_ Mikami này……

_ Chuyện gì?

_ Nghe có vẻ kì quái nhưng quả thực……

_ Haru?

_ Tôi……luôn có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau…… - Giọng của Haru dịu đi như gió thoảng.

Mikami im lặng. Vậy là không chỉ có một mình Mikami cảm thấy điều đó. Haru tiếp tục :

_ Khi cậu……hôn tôi……cảm giác lúc đó lạ lắm. Tôi không biết nó là cái gì, cũng không thể tả được nó, chỉ biết là……

Haru không nói nữa. Mikami vẫn tiếp tục cắm cúi đi. Bỗng cậu nghe Haru thở dài.

_ Này sao thế?

_ Không…chỉ là……nụ hôn của cậu mang lại cho tôi cảm giác ấm áp và bình yên…nhưng……lẫn trong đó là…… - Haru chợt gục mặt vào vai Mikami.

_ Haru…… - Mikami dừng lại.

Mưa tí tách rơi. Mikami ngước nhìn lên trời. Sao lại mưa giờ này nhỉ? Cậu bước vội mong tìm được chỗ trú mưa.

Mikami tìm được một khe hở giữa hai phiến đá to. Ở phần trên tảng đá nhô ra như mái vòm. Khi cả hai vừa kịp chạy vào núp dưới mái vòm đó thì mưa nặng hạt dần.

_ Ổn rồi! Ở đây chúng ta sẽ không bị ướt! – Mikami lấy tay hất những giọt nước đọng trên tóc mình. – Cậu không ướt chứ?

Haru lắc đầu. Mikami ngồi xuống cạnh cậu. Ở ngoài kia cảnh vật bị che đi bởi bức màn nước dày đặc trắng xóa. Haru lặng ngồi mân mê viên sỏi. Khung cảnh này gợi lại cho Haru cái hình ảnh quen thuộc của mười năm trước. Cậu bé đó……

_ Tớ có thể cầm nó không? – Mikami chợt lên tiếng.

_ Sao?

_ Nếu cậu không muốn thì thôi vậy!

Haru tròn mắt nhìn Mikami. Sao lại……quen quá……

_ Đây! – Haru tháo sợi dây ra khỏi cổ và đưa cho Mikami.

_ Cậu cho tôi mượn thật à?

Cũng câu nói này……chỉ khác là……người nói câu đó mười năm trước là Haru còn cậu bé kia……cậu ấy đã nói……

_ Vì tôi đã ngồi dưới mưa với cậu nên tôi là người duy nhất được cầm nó phải không? – Mikami nhìn thẳng vào mắt Haru.

Haru sững cả người. Làm sao?……

_ Đủ rồi!!!Đủ rồi…… – Haru cúi mặt xuống. Tay cậu nắm chặt viên sỏi đen. – Làm sao……làm sao cậu có thể biết……

Mikami nhẹ nhàng nâng cằm Haru lên. Đôi mắt buồn này quả thực đã hút hồn Mikami. Mikami hôn lên tóc, lên trán rồi lên sống mũi và dừng lại ở môi Haru.

_ Haru này……cậu có biết tại sao viên sỏi lại có màu đen không?

_ Mi……Mikami……

_ Bởi vì nó nằm ở khe nứt dưới suối được nước mài bóng rồi còn hấp thụ tinh khí đất trời……nhiêu đó thôi cũng làm nó trở nên khác biệt dù bản chất nó chỉ là một viên đá cuội nhỏ bé tầm thường……

Mikami mỉm cười. Không còn vẻ ngạo ngược, ngang tàn. Không còn vẻ lạnh lùng, khép kín. Nụ cười của Mikami thật đẹp và thật ấm áp. Haru thật không tin nổi, làm sao họ có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này?.....Vậy ra ngay từ đầu Mikami đã biết rồi sao?......

_ Đây! Nó là của cậu! – Haru đưa sợi dây chuyền cho Mikami. – Tôi……không ngờ……

Mikami cầm lấy sợi dây từ tay Haru. Cậu lặng nhìn nó trong một lúc, rồi chợt phì cười.

_ Có gì vui sao? – Haru ngạc nhiên.

_ Vui chứ! – Mikami vui vẻ nói. – Tôi đã bỏ cả tuần lễ để tìm nó, đã phải dầm mưa suốt, để rồi cuối cùng nó lại nằm trong tay người khác trong suốt mười năm trời đến tận bây giờ tôi mới được nhìn lại nó……

_ Tôi……nếu tôi biết nó là của cậu thì tôi đã……. – Haru ngập ngừng.

_ Haru à……tôi không phải là một nhà khoa học, hay một chuyên gia gì nhưng tôi biết giữa tôi và cậu có một sợi dây liên hệ vô hình. Quả thật tôi không tài nào hiểu nổi……nhưng nó đã xảy ra rồi……

Mikami đeo lại sợi dây lên cổ Haru. Haru ngước nhìn cậu bằng đôi mắt tròn long lanh với vẻ ngạc nhiên khó hiểu.

_ Cậu cứ giữ nó! – Mikami đáp lại ánh mắt đó. – Tôi có linh cảm khi nào cậu còn giữ nó thì khi đó chúng ta sẽ còn ở bên nhau!

_ Mi……Mikami……

Bên ngoài mái vòm, mưa vẫn rơi……Một giọt nước mưa len lén rời khỏi tóc Haru, lăn dài xuống má. Mikami bất giác kề sát mặt mình vào mặt Haru. Cậu hứng giọt nước rơi trên má Haru bằng lưỡi của mình. Rồi cậu vùi mặt vào cổ Haru. Cậu hôn quanh cổ Haru. Còn Haru chỉ lẳng lặng gục mặt vào vai cậu. Cả hai người đều có chung ý nghĩ……ước gì được ngồi mãi thế này……

Thời gian trôi……tưởng như rất lâu……mưa……

_ Mikami nghe gì không? – Haru chợt đẩy Mikami ra.

_ Nghe gì?

Haru tập trung lắng nghe. Có cái gì đó……

_ Haru……Mikami……

Những giọng nói mong manh vang vọng như cố len lỏi xuyên qua màn mưa dày đặc……Có người!!!

_ Mikami! Các bạn đang đến! – Haru reo lên.

Mikami vụt đứng dậy, nhào ra ngoài màn mưa trắng xóa. Bóng Mikami khuất dần. Haru hồi hộp ngóng ra ngoài. Chẳng thấy gì cả. Một lúc sau……một cái bóng……hai cái…..ba……bốn cái cùng xuất hiện. Những người ở trại đã đi tìm Mikami và Haru suốt ngày hôm qua khi đợi mãi mà không thấy hai người trở về. Có người đã đoán chắc cả hai bị trượt chân ngã xuống con dốc này, căn cứ theo vết cỏ bị dầy xéo, nhưng họ đi dọc con dốc cũng không tìm thấy cả hai nên nghĩ rằng có thể Mikami và Haru đã chọn lối đi vòng.

Trò chơi đi tìm báu vật không có người thắng cuộc. Trận mưa sớm đã nhanh chóng quét sạch mọi dấu vết chỉ đường. Mưa dai dẳng không dứt phá hỏng kì nghỉ của học sinh khối cuối cấp. Một kì nghỉ chẳng mấy ấn tượng với mọi người, nhưng với riêng Mikami và Haru……nó đã kịp để lại nhiều điều phải suy nghĩ……

………1 tuần sau……

_ Mimi-kun!

Mikami quay lại. Gương mặt Haru rạng rỡ chạy tới dãy ghế khán giả nơi cậu đang ngồi nhìn mông lung ra sân bóng rổ.

_ Ở đâu ra cái kiểu gọi đó vậy? – Mikami càu nhàu.

_ Không thích à? – Haru ngồi xuống cạnh Mikami, khẽ thở gấp.

_ Không thích chút nào! – Mikami chống cằm, đảo mắt theo nhịp đập của trái banh đang được chuyền qua lại trong sân.

Cả hai cùng ngồi im lặng. Từ sau hôm đi cắm trại đến giờ Mikami và Haru cứ mỗi lúc gặp nhau lại hay ngồi im lặng thế này. Mikami không cảm thấy khó chịu vì điều đó, mà ngược lại cứ mỗi lần được ở bên cạnh Haru, thì cái cảm giác êm đềm ấm áp như dòng nước mát nhẹ nhàng len lỏi chảy qua mọi ngóc ngách trong cơ thể Mikami. Bất giác Mikami khẽ mỉm cười.

_ Có gì vui à? – Haru chợt hỏi. Từ nãy giờ Mikami không biết rằng Haru đang thầm quan sát mình.

_ Không…… - Mikami lúng túng quay đi.

_ À……cậu nhờ tôi kiếm tư liệu về thời Edo…… - Haru lục lọi túi sách rồi lấy ra một xấp giấy và mấy quyển sách. – Tôi chỉ kiếm được nhiêu đây thôi. Đề tài chiến tranh thì khá nhiều……nhưng còn đề tài mà cậu nói……cố gắng lắm tôi mới tìm được nhiêu đây đấy!

_ Nhiêu đây cũng được rồi! – Mikami lướt mắt qua mấy tờ giấy dày đặc chữ. – Dù gì tôi cũng không nghĩ sẽ tìm được thứ cần tìm!

_ Nói vậy là sao? Chẳng lẽ công sức tôi bỏ ra cả tuần nay là uổng phí à???

_ Không! Chẳng là……tôi không chắc……

_ Nói thử xem Mikami! Cậu cần tìm gì trong mớ tư liệu này?

_ Nói ra ngu ngốc lắm! Cậu đừng nên biết thì hơn!

_ Chưa nói sao biết là ngu ngốc?! Cứ nói ra xem!

_ Thôi! Chẳng phải giờ này cậu còn buổi sinh hoạt ngoại khóa sao? Không đi bây giờ sẽ trễ đó! – Mikami vụt đứng dậy.

_ Mikami!

Haru gọi to nhưng Mikami đã bước đến đầu kia của dãy ghế, leo lên thành lan can rồi phóng người qua bên kia sân trường. Đến bao giờ Mikami mới chịu nói cho mình biết suy nghĩ của cậu ấy? Haru thầm nghĩ.

Haru bước ngang qua cây hoa anh đào đang nở hoa. Bất giác, cậu ngước nhìn cây. Cái cảm giác này……nó đã trở lại…….quen thuộc đến nỗi thốc vào tim người ta một sức mạnh bất ngờ đến nghẹt thở. Haru đã đứng đó rất lâu. Cậu muốn làm rõ cái cảm giác mình đang phải chịu. Nó từ đâu đến? Nó là gì? Từng cánh hoa lặng lẽ rơi. Ước gì những cánh hoa bé nhỏ này có thể cho Haru biết được chút gì đó. Haru đưa tay hứng những cánh hoa rơi.

Lưỡi dao đầy máu rơi xuống đất……Những cánh hoa anh đào tắm trong máu của đau thương và oán hận……máu như chảy dài đến nền trời vô tận……

Máu thấm ướt lòng bàn tay cô gái……Cô biết đó chính là máu của mình và của người cô thương yêu nhất……hai dòng máu nhập làm một cũng như ước nguyện của hai con người được hoà chung……để mãi mãi được ở bên nhau……

_ Haru! Haru! Cậu không sao chứ???

_ Sao?

Haru mở bừng mắt. Cậu thấy mình đang ngồi bệt dưới đất. Tay ôm lấy đầu. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

_ Cậu không khoẻ à? Có cần lên phòng y tế không? – Yumi, cô bạn cùng lớp lo lắng đặt tay lên vai Haru.

_ Làm sao……tớ……

_ Tớ đi ngang qua đây thì thấy cậu như thế này. Cậu có chắc mình không sao chứ? Sao mặt cậu xanh quá vậy?

_ Không……tớ chỉ hơi choáng một chút thôi……

_ Đi nào! Tớ sẽ dẫn cậu lên phòng y tế! – Yumi kéo tay Haru.

_ Không! Tớ không sao! Thật đó!

_ Có phải tại vì Mikami không?

_ Sao? – Haru ngước nhìn Yumi.

_ Có phải tại vì Mikami đang làm khó cậu chuyện gì không?

_ Yumi?

_ Tớ thấy cậu dạo này hay đi chung với Mikami. Tớ đã cảnh báo cậu rồi! Đừng bao giờ dây dưa với Mikami! Hắn là một kẻ ích kỉ và ngang tàn! Hắn tưởng rằng nhà giàu thì mọi người sẽ sợ hắn hay sao?!

_ Yumi! – Haru nói to ngắt lời Yumi. – Đừng nói về Mikami như vậy khi cậu chưa biết rõ con người cậu ấy!

_ Haru……tại sao?....... – Yumi sững sờ.

Haru mệt mỏi nhặt túi xách lên.

_ Các cậu……chẳng ai chịu “nhìn thấy” Mikami cả!

Yumi lặng người nhìn Haru. Đôi mắt thoáng chút coi thường và hồ nghi. Haru lẳng lặng quay bước đi. Tim đau nhói và trong đầu chập chờn hình ảnh đau thương kia. Những giọt nước mắt chẳng biết từ đâu chợt chực trào ra.

Mikami quăng người lên giường, lật từng trang giấy, tự hỏi tại sao mình lại đi quan tâm đến chuyện này. Tại vì mình muốn làm rõ cái cảm giác mà mình đang phải chịu, Mikami nghĩ thầm. Đó là lý do.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua Mikami ngáp dài đặt xấp giấy của Haru qua một bên, lấy tay xoa xoa mắt. Toàn những thứ vớ vẩn, nhưng khá hơn mớ tài liệu tự tay Mikami tìm. Chiếc điện thoại di động trên bàn rung từng hồi rồi đổ chuông. Mikami nghe máy. Một giọng nữ thanh thanh cất lên phía bên kia đầu dây.

_ Chị Nabi?!

<Ừ……Mikami này, hôm nay chị giữ lời hứa làm bánh ngọt đãi em và Haru đấy! Cả hai nhớ ghé qua nhé!>

_ Được rồi! Tụi em đi liền đây!

<Vậy nhé! Chào em!>

_ Chào chị!

Mikami cúp máy rồi nhanh chóng bấm số của Haru.

Haru đẩy cửa bước vào nhà thì thấy một người đàn bà đang ngồi bần thần trong phòng khách tối om. Bà vẫn mặc nguyên trên người bộ áo vét công sở, tóc búi cao, hướng cái nhìn vô hồn vào bức tường trước mặt.

_ Mẹ? – Haru khẽ lên tiếng hỏi.

_ Ha……Haru……con đã về à! – Bà mỉm cười nhanh tay chùi đi giọt nước mắt. – Mẹ không nghe tiếng mở cửa!

_ Chuyện gì vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc? – Haru bước vội đến bên cạnh bà.

_ Không……mẹ đâu có khóc……chẳng qua…… - Bà vuốt tóc Haru, rồi thở dài nặng nề. – Haru……mẹ……mẹ xin lỗi……

Giờ thì bà khóc thật. Haru sợ hãi không biết điều gì đã xảy ra cho mẹ. Tại sao bà lại xin lỗi? Cậu để bà khóc một lúc. Khóc cho vơi đi cơn xúc động đang dâng trào. Cậu lặng lẽ cầm tay bà. Gian phòng yên lặng chỉ còn vang lên tiếng khóc nức nở.

Haru khẽ đắp chiếc chăn ấm lên người bà, nhẹ nhàng lót dưới đầu bà chiếc gối nằm. Đôi mắt bà sưng mọng vì khóc nhiều. Gương mặt chỉ mới mấy tuần không gặp mà sao nhìn tiều tụy hẳn. Haru thương mẹ quá. Chuyện gì vậy mẹ? Lúc nãy mẹ chỉ khóc chứ chẳng nói được lời nào.

Điện thoại réo chuông. Haru vội bắt máy trước khi nó làm bà tỉnh giấc.

<Haru?>

Loading disqus...