Bóng... Trang 34

Cầu mong…

Những lần đến nhà Dũng, thỉnh thoảng chúng tôi có gặp người bạn trai hiện đang chung sống với anh. Trong cuốn sách, chúng tôi gọi cậu là Dương. Dương nhỏ người, mắt sáng và ít nói. Thỉnh thoảng, Dương vẫn dắt xe giúp chúng tôi qua ngõ nhỏ vào nhà. Khu phố cổ, lối vào không đèn sâu hun hút. Dương thường im lặng. Còn chúng tôi cũng ngần ngại bắt chuyện, bởi Dương biết rõ mục đích của những cuộc gặp này.

Cũng có một lần, chúng tôi đứng lại trò chuyện trước cửa nhà. Tôi hỏi Dương về dự định cho tương lai. Dương trả lời: “Em đang định đi học lái xe, đăng ký mấy lần rồi mà chưa được. Nhà em cũng có xe tải. Em định lái xe vài năm, kiếm chút vốn rồi mở cửa hàng kinh doanh cái gì đấy, chứ ai ở thế này mãi được”. Im lặng một lát, như bắt được ý nghĩ của tôi, Dương khẽ nói: “Không, em không nói với Dũng thế, nhưng anh ấy hiểu. Chính Dũng cũng nói với em mấy lần rồi, bảo em không ở với anh ấy mãi được. Nhưng thú thật, cũng chưa biết là bao giờ. Em ít nghĩ chuyện tương lai lắm”.

Dũng đã dành thật nhiều lời đẹp đẽ để nói về Dương. Dù anh biết rằng Dương sẽ chẳng thể ở với anh mãi mãi. Cũng như những người đàn ông trước đây của anh, Dương chỉ là một “dòng sông nhỏ” rồi sẽ chảy đi. Biết vậy, và anh chờ đợi ngày đó, bình thản. Về phần tôi, đến nhà Dũng, chứng kiến những buổi tối thanh bình của anh và Dương, tôi luôn cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ về ngày Dương chia tay Dũng. Thâm tâm tôi mong muốn ngày ấy sẽ không bao giờ đến. Còn Dũng thì mong nó đến càng muộn càng tốt, để kéo dài thời gian anh có Dương.

Mọi chuyện sẽ ra sao? Mong cho cuộc đời Dũng, cũng như cuộc đời của hàng nghìn người đồng tính khác ở Việt Nam, sẽ sớm thanh bình yên ổn.

Tôi mong muốn lắm, rằng cuốn sách này có thể giúp bạn đọc hiểu hơn về một thế giới ở ngay trong thế giới của chúng ta, thuộc về chúng ta, để chúng ta bớt đi cảm giác ghê sợ hay kỳ thị đồng loại.

 

Tiếp xúc với Dũng, tôi hiểu nhiều hơn về những người thuộc giới tính thứ ba. Điều quan trọng nhất mà tôi thu lượm được và muốn chia sẻ với bạn đọc, đó là: Họ là con người, với tất cả những suy nghĩ và cảm xúc hoàn toàn bình thường của con người: yêu thương, ghen tuông, thù hận, hy vọng, tuyệt vọng, đau khổ, hạnh phúc v.v… Họ có cái tốt và cả cái xấu, hệt như những người dị tính – không ai hoàn thiện cả. Có điều, do hoàn cảnh khách quan, ở họ, cái tốt cũng như cái xấu đều bị đẩy lên đến cực điểm. Qua câu chuyện của Dũng, tôi thấy những cuộc tình của người đồng tính hiện lên sao mà khốc liệt, dữ dội, ám ảnh. Họ có thể là những người yêu say đắm, những người tình bội bạc hoặc thủy chung, những kẻ ghen tuông đến mức bệnh hoạn, những người hết lòng hết dạ vì bạn bè hoặc bạc bẽo tàn ác vô tận. Vì tất cả đều bị đẩy lên tột cùng của cảm xúc, nên những gì họ cảm thấy đều có thể đã từng diễn ra trong tim chúng ta ít nhất một lần trong đời. Chúng ta nhìn thấy mình trong họ: Chúng ta đã và đang yêu như họ, ghen như họ, thất vọng đau đớn như họ, hay hạnh phúc mộng mơ như họ.

Cuộc đời Dũng hiện lên trong trang sách chứa đầy đủ các cung bậc cảm xúc của một người đồng tính tiêu biểu. Dũng nói bản thân anh cũng không đủ sức nhìn lại cuộc đời mình một lần, nếu không có cuốn sách này. Và anh cũng muốn đó là một món quà cho cuộc đời của mình.

Vâng, ở tuổi 40, Dũng vẫn thích quà. Anh thích sưu tập búp bê, đồ chơi, và đã từng trầm trồ khi chúng tôi tặng anh một con búp bê nho nhỏ. Nhưng tôi tin, với Dũng, không gì có thể sánh bằng một món quà rất lớn: sự thông cảm và lắng nghe của bạn đọc. Ít ra, bạn đọc cũng đã làm điều đó cho anh rồi, khi đọc hết hơn 300 trang của cuốn sách này.

Về phần tôi, người chấp bút, tôi rất mong rằng mỗi người “bình thường” chúng ta đều có thể soi thấy chính mình khi đọc cuốn sách. Tôi mong thế và tin như thế. Để khi sách khép lại, chúng ta có thể hiểu hơn giá trị của cuộc sống, của hạnh phúc, của tình cảm giữa con người với con người… mà trân trọng mãi mãi những giá trị đó.

Hà Nội, tháng 6 năm 2008

Loading disqus...