Bóng... Trang 24

Nhiều cô bóng lộ bạn tôi phẫn nộ với việc bị coi là đàn ông. Có cô đã từng bị từ chối làm giấy tờ tùy thân vì cán bộ quan sát mãi mà không xác định được giới tính của “cô” là trai hay gái. Cô khác thì phát cáu, “ứ thèm làm chứng minh thư nữa”. Một cô vào thăm bố ốm nằm viện, ông cụ trỏ vào con, giới thiệu với các bệnh nhân cùng phòng: “Thằng con trai tôi đấy”. “Thằng con” hầm hầm bỏ về, mặt sưng mày sỉa, nước mắt lưng tròng nói với đám bạn: “Không vào nữa. Cho ông ấy nằm đấy một mình. Ai bảo gọi tao là thằng cơ”.

Những cô bóng lộ ấy luôn chịu nhiều cảnh hẩm hiu từ nhỏ. Có người lúc bé luôn bị bố mẹ đánh đòn vì thích độn ngực và mặc đồ phụ nữ. Người khác thèm phấn son, hồi nhỏ cứ nhăm nhăm rình lúc bố mẹ vắng nhà để bắc ghế, trèo lên bàn thờ, lấy giấy hương quết lên má rồi soi gương ngắm vuốt…

Bạn bè tôi nhiều người từng bị đánh vì cái tội ẻo lả, õng ẹo, phấn son lòe loẹt như đàn bà. Đám du côn, đầu gấu ngồi quán nước trông họ độn ngực nghễu nghện lướt qua, thấy ngứa mắt, thế là gọi vào đánh cho bõ ghét. Tuy nhiên, bóng lộ là những người đã công khai tình trạng giới tính của mình nên xét về mặt tâm lý, họ tự do và thoải mái hơn bóng kín. Giới bóng kín thì luôn phải gồng mình để lên che mắt thiên hạ. Rất khó nhận biết một người nào đó có phải là bóng kín hay không. Bạn chỉ có thể dựa vào một số biểu hiện, ví dụ phong cách ăn mặc. Tâm lý chung của gay là thích màu sắc sặc sỡ; song vì phải che giấu, nhiều bóng kín vẫn đóng bộ complet rất chỉnh tề, mọi sở thích về màu sắc của họ được thể hiện… trên chiếc cà vạt lòe loẹt bảy màu như cầu vồng. Rất có thể là họ sẽ thắt một chiếc cravat hồng tươi, đầu xịt gôm bóng mượt, thân thể thơm ngát mùi nước hoa. Hoặc diện những bộ đồ bó sát làm hằn cả múi ngực. Họ chăm sóc nhan sắc kỹ lưỡng, có khi mất tới hàng nửa giờ để làm tóc mỗi sáng. Rất có thể nữa, là họ có xu hướng sử dụng những món đồ be bé, xinh xinh, như chiếc laptop trắng bạc xinh xắn, những lọ hoa, hộp đựng bút, chặn giấy nhỏ xíu, đủ màu sắc, xếp đầy quanh góc làm việc.

Tất nhiên đó chỉ là những biểu hiện dễ nhận thấy ở một người đồng tính luyến ái, chứ không phải những đặc điểm ấy dứt khoát là dấu hiệu của đồng tính. Tôi không loại trừ trường hợp của những người “đàn ông trăm phần trăm” có tính đỏm dáng.

Người ngoài khó nhận biết dân đồng tính, còn trong giới, chúng tôi có những cách riêng để nhận ra nhau. Có thể đơn giản là thấy một người đang đi đường, chúng tôi chạy ra bỏ nhỏ: “Em ơi em, cho anh xin tí lửa”. Đó là một cách bật tín hiệu xem bên kia có bắt sóng không. Bên kia trả lời à ơi một chút là cả hai đều hiểu ý nhau. “Em đi đâu mà đi một mình thế? Nếu rảnh thì ra đây, ngồi đây, hai anh em nói chuyện…”. Sau đó, tìm ghế đá ngồi, thêm một vài cử chỉ động chạm như vuốt tóc, cầm tay, xoa đùi, nếu bên kia đỏ mặt ngượng nghịu, không có phản ứng gì bạo lực, là đủ hiểu.

Thực sự không hiểu sao lúc này có nhiều bóng kín đến như vậy. Hình như đi đâu, ở đâu tôi cũng gặp những người bóng kín. Thật ra, với những người không phải bóng kín, việc phát hiện ra đối tượng khác có phải là bóng kín hay không thì có lẽ hơi khó khăn một chút, nhưng đối với những người là bóng kín thì chuyện này xem ra có vẻ dễ dàng hơn. Chỉ cần một ánh mắt bất chợt nhìn nhau thôi là có thể đọc được ý nghĩ trong đầu người kia rồi. Ở bất kỳ đâu ngoài đường phố, trong siêu thị hay các quầy sách báo, CD… tôi thỉnh thoảng bắt gặp những ánh mắt nhìn mình và tôi thừa hiểu ý nghĩ trong đầu họ là gì. Nếu tôi đáp trả họ bằng ánh mắt hay nụ cười xã giao thì vô hình trung đã xác nhận ranh giới “cho phép”. Tiếp sau đó có thể là những cuộc nói chuyện xã giao thông thường, hỏi tên, xin địa chỉ và điện thoại liên lạc. Và quan hệ sau nữa sẽ là những cuộc hẹn hò đi nhậu, đi uống cà phê để tìm hiểu sâu hơn.

Một cách “kiểm tra” khác mà chúng tôi hay dùng là mời về nhà chơi rồi cho xem đĩa có cảnh quan hệ đồng giới. Đàn ông bình thường đương nhiên sẽ không chấp nhận được, còn nếu anh lại thấy thinh thích, thậm chí bị kích thích, thì chắc chắn anh là bóng rồi. Phe ta hiểu nhau lắm!

Mặt trời, mặt trăng và các vì sao

Tôi vốn thích cách nói năng hình ảnh, ví von. Từ Đông sang Tây, từ cổ chí kim, người ta hay ví đàn ông như mặt trời và phụ nữ như mặt trăng. Tôi muốn mạo muội mượn những vì sao để làm hình ảnh tượng trưng cho giới tính thứ ba.

Và tôi muốn nói một điều gì đấy về mối quan hệ giữa mặt trăng và các vì sao – những thiên thể tỏa phát ra năng lượng nhẹ hơn và ánh sáng dịu dàng hơn mặt trời. Nghĩa là mối quan hệ của những người đồng tính như tôi với phụ nữ – một nửa của thế giới, cái nửa đáng lý sẽ là trục quay trong cuộc sống của giới đồng tính nam chúng tôi, nếu như chúng tôi sinh ra là những chàng trai bình thường.

Đó là một thứ quan hệ phức tạp, thiên hình vạn trạng.

Cứ hình dung đến việc bạn có thể quý rất nhiều cô gái nhưng lại chẳng yêu bất cứ cô nào. Bạn có thể thân thiết với rất nhiều cô gái, như chị em, có thể đưa ra những lời khuyên kiểu như: “Em béo nhưng trắng, em nên mặc đồ đen. Là chị gái khuyên em thật lòng đấy!”. Nhưng bạn cũng có thể ghen tuông vô lường với một người con gái nếu như cô ta trót lỡ dính líu gì đó đến bạn tình của bạn.

Giữa hai giới – đồng tính nam và phụ nữ – dĩ nhiên không thể nào luôn luôn tồn tại một thứ “tình xa” như tôi đã có với những An, Hoa, Hương, Liên… Và cố nhiên là không phải tất cả mọi người thuộc giới tính thứ ba đều có thể thân thiết với giới tính thứ hai.

Một người đồng tính nam đã nói: “Tôi thành công trong sự nghiệp một phần vì tôi là gay. Đàn ông không coi tôi là đối thủ, còn phụ nữ thì tin tưởng tôi”. Phải công nhận rằng anh này quá lạc quan, nhìn đời qua lăng kính tươi hồng. Còn quan hệ giữa gay và những người đàn bà thì, theo tôi, muôn màu muôn vẻ. Có khi sao thương trăng, quý trăng. Lại có khi sao ghen với trăng, ghét trăng, chỉ muốn làm thế nào để trăng mờ đi, tắt hẳn ánh sáng đi.

Cả hai bạn bóng thân nhất của tôi, Trung và Cách Cách, đều chẳng ưa gì phụ nữ. Trung cư xử với nữ giới bao giờ cũng rất lạnh lùng. Còn Cách Cách có “căn” chơi với những chị nhiều tuổi hơn hẳn, nếu xấu nữa thì càng tốt, càng an toàn! Gặp cô nào tre trẻ thì Cách Cách ghét lắm, thấy họ như những mối đe dọa tiềm tàng, có thể cuỗm mất chồng Cách Cách lúc nào không biết. Trẻ mà lại còn đẹp nữa thì ôi thôi, trọng tội, Cách Cách kiên quyết tránh giao thiệp.

Nhưng ít ra Cách Cách còn chấp nhận được các chị bạn hơn tuổi. Trong khi đó, tôi có những bạn ghét phụ nữ khủng khiếp! Họ ngồi ở quán nước vỉa hè, thấy đàn ông đi qua thì ngắm không rời mắt mà thấy phụ nữ thì bình phẩm chê bai: “Kìa, kìa, mẹ trẻ!”, “Gớm, trông! Nghễu ngà nghễu nghện. Cắm thêm hai cái cờ sau lưng thì như bà tướng ấy”, “Ừ, chân tay cong queo như măng khô. Thế mà cứ tưởng mình xinh lắm, ghét nhỉ?” v.v…

Về phần tôi, hết thời kỳ lưỡng lự “yêu cô ấy hay yêu anh ấy”, xác định được rõ ràng thiên hướng giới tính của mình là chỉ yêu đàn ông, tôi bắt đầu chuyển sang giai đoạn chủ động tấn công nam giới – “cọc đi tìm trâu” – và trong cuộc chinh phục cam go này, tôi đương nhiên coi phụ nữ là kẻ thù, vật cản trên con đường đến với hạnh phúc của tôi.

Hoạn Thư gọi bằng mẹ

Với đặc điểm “thân xác đàn ông, tâm hồn phụ nữ”, gay rất dễ thu hút về mình những lời nói và hành vi trêu chọc, ác ý hoặc không. Thời kỳ tôi còn loay hoay ở “ngã ba giới tính”, đi chơi với Hương hay Liên, tôi sợ nhất là những lúc bị một kẻ tai ác rỗi việc nào đó chạy đuổi theo, quay lại nhìn chòng chọc vào mặt rồi nhe răng cười: “Ê, thằng đồng cô!”. Khi ấy, tôi còn biết làm gì ngoài việc giả như không nghe được, hoặc cười gượng cho qua? Nỗi nhục nhã đó mỗi lần bị gợi lại vẫn làm má tôi, tai tôi nóng bừng bừng.

Khi tôi chấm dứt hẳn yêu đương phụ nữ, bắt đầu đưa đàn ông về nhà ở, cũng là lúc các trò đùa tai ác tăng dần về số lượng. Đỉnh điểm là thời gian tôi ở với Nhân. Máu Hoạn Thư lúc nào cũng sôi sục trong huyết quản, tôi không mua điện thoại di động cho Nhân, sợ công nghệ cao lại tạo điều kiện cho hắn hẹn hò, bồ bịch. Nhưng bế quan tỏa cảng cũng chẳng được. Nhân không dùng điện thoại di động thì lại có điện thoại để bàn ở nhà tôi. Còn những kẻ đùa dai thì chẳng bao giờ thiếu; chúng chỉ rình chọc tôi bất cứ lúc nào có thể. Các bạn cứ tưởng tượng, tôi cùng Nhân đang ngồi vui vẻ với nhau mà điện thoại lại rú lên, nhấc máy lại được nghe một giọng nữ lảnh lót ở đầu dây bên kia: “Cho em gặp anh Nhân với ạ” thì khác nào một nhát dao cứa vào ruột? Tôi càng lồng lộn chửi bới, trò đùa tai quái càng diễn ra thường xuyên, dai hoi hơn. Có lần Nhân đi vắng, tôi ngồi nhà, điện thoại réo inh ỏi nhưng tôi cứ nhấc máy là bên kia lại dập. Vài lần như thế, rồi một giọng con gái thỏ thẻ cất lên:

- Anh Nhân có nhà không chú?

- Này, ai đấy?

- Cháu là bạn anh Nhân ạ. Anh Nhân có nhà không chú?

- Thế hả? Cháu, à em, tên là gì?

- Dạ, cháu tên là Nga ạ. Anh Nhân có nhà không chú?

Nga! Lại con Nga Nam Định, bồ cũ của thằng Nhân đây! Cơn ghen bốc lên cuồn cuộn. Đất trời quay cuồng, tôi đập điện thoại cái rầm, đùng đùng nổi giận như một thằng điên, không nhận ra rằng giọng Nga lần này khác hẳn Nga lần trước. Tôi gọi điện ngay cho Nhân ở chỗ làm, chửi hắn thậm tệ. Sau mới biết là bị một lũ nhóc nào đấy bày trò trêu ghẹo.

Nhân xin việc ở một cửa hàng bán quần áo. Đến tối hôm thứ ba, hắn hẹn cả cửa hàng đi uống nước, gọi là khao ra mắt. Tôi đòi theo ngay. Ngồi chưa ấm chỗ tôi đã nhận ra – bằng linh cảm “đàn bà” của mình – ánh mắt một cô gái dành cho Nhân. Chắc chắn cô ta đang để ý Nhân, thỉnh thoảng lại nhìn trộm hoặc vừa cười duyên vừa liếc Nhân một cái rất không vô tư. Tôi không nói không rằng, hầm hầm vác ghế tới ngồi chen vào giữa Nhân và cô ta.

Chẳng khó khăn gì, tôi điều tra được cô gái nọ tên Bích, cũng là nhân viên bán hàng như Nhân. Và thế là ngay sáng hôm sau, Bích đã nhận được những cú điện thoại “khủng bố” đầu tiên từ các cô bạn của tôi:

- Bích ơi, Nhân nó là chồng tao nhé. Tao cấm mày đi với nó nhé!

- Ơ, chị này hay nhỉ, ai quan tâm đến chuyện vợ chồng nhà chị?

- Nhưng mà tao không thích cho mày nói chuyện với chồng tao! Mẹ mày, mày có thôi đi không?

Rồi đến lượt người quản lý cửa hàng chịu trận: Một ngày, gần hai chục cú điện thoại từ bốn, năm phụ nữ, xoay vần chị ta như chong chóng.

- Chị ơi chị, con Bích bán hàng chỗ chị, nó dụ dỗ chồng em là anh Nhân.

Lát sau:

- Tôi là cô của Nhân. Chị là chủ cửa hàng phải không? Này, chị quản nhân viên cho cẩn thận, không có chúng nó lại tùm lum với nhau đấy. Thằng Nhân nó lẳng lơ lắm, bố mẹ nó lại già yếu, tôi chỉ sợ nó với con Bích léng phéng rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì chết.

Chiều tối:

- Tôi nói cho chị biết, không có lửa làm sao có khói. Con Bích cửa hàng chị phải có tình ý thế nào đấy chứ thằng Nhân nhà tôi yêu gì nó, người yêu thằng Nhân vừa trẻ vừa xinh.

Sáng hôm sau, Bích xin nghỉ việc.

Là người bình thường, khi bạn yêu, nếu có đủ niềm tin, bạn sẽ đỡ phần ghen tuông; nếu có ghen thì bạn chỉ phải ghen với người cùng giới. Còn là gay như tôi, bạn sẽ không thể tin vào bản thân được. Suy cho cùng thì ngay với phụ nữ “xịn”, đàn ông còn có thể đối xử tệ bạc, huống chi với những kẻ nửa ông nửa bà như tôi. Tôi lấy cái gì làm sức hút để giữ chân họ đây? Và tôi ghen với cả ba giới: đàn ông, đàn bà, bóng. Bất kỳ ai cũng có thể là kẻ cướp đi tình yêu của tôi.

Thương nhau “chị em gái”

Nhưng tất nhiên, trong cuộc chiến không cân sức với phụ nữ để giành giật tình yêu của đàn ông, tôi cũng cần đồng minh. Và đồng minh khi ấy lại là những người phụ nữ. Khác với đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán, đôi khi hung bạo và tàn nhẫn, trái tim phụ nữ dịu dàng và giàu tình cảm lắm, họ dễ cảm thông với dân bóng hơn nhiều. Cũng có thể, bất bình đẳng giới tồn tại trong xã hội từ bao đời nay khiến phụ nữ luôn chịu thiệt thòi so với đàn ông, nên họ có xu hướng hiểu, thương và đồng cảm với gay hơn. (Nhưng ở khía cạnh ngược lại, không có chuyện đàn ông hiểu, thương và đồng cảm với lesbian).

Đến nay, trải hết thời kỳ ngập ngừng ở ngã ba giới tính và giai đoạn đánh ghen lồng lộn, tôi mới bắt đầu xác định được mối quan hệ tình cảm thật sự giữa tôi và phụ nữ: Tôi nghĩ mình giống họ, là một phần trong giới hồng quần. Vì thế mà tôi ủng hộ bình đẳng nam nữ, luôn vui vui và có chút tự hào khi chứng kiến một người phụ nữ giỏi giang được xã hội đề cao. Cũng giống như phụ nữ thường cảm thấy vui khi trong những cái tên nhà khoa học, nghệ sĩ nổi tiếng, người có đóng góp lớn cho nhân loại, lại xuất hiện những bóng hồng như Marie Curie hay Kovalevskaia. Hoặc ủng hộ nhiệt thành các chính trị gia nữ: “Người đàn bà thép” Margaret Thatcher, “Con bướm thép” Benazir Bhutto,1 cựu đệ nhất phu nhân Mỹ Hilary Clinton…

Phụ nữ trong mắt tôi dịu dàng, mềm mại, khéo léo. Tôi có thể quý mến, ân cần chăm sóc, chia sẻ và tâm sự, coi họ như chị em gái, như bạn bè. Nhưng yêu và đam mê thì chưa bao giờ. Phụ nữ ở bên tôi an toàn tuyệt đối! Lại nhớ ngày trước, thời còn giả bộ đắm đuối với các mối “tình xa” cùng Liên, Tú, Trinh, Xuân, tôi luôn được tiếng là người đứng đắn…

Trên đời này, có ai ghét các cô gái trẻ đẹp, chỉ thích những phụ nữ già và kém nhan sắc không?

Có đấy các bạn. Đó là một số lượng đông đảo các chàng gay.

Loading disqus...