Bóng... Trang 23

Vào tù, ở giữa một đám đàn ông dữ dằn, toàn lưu manh trộm cướp, Cách Cách sợ phát khiếp, lúc nào cũng e lệ như hoa lạc giữa rừng gươm. Mỗi lần phải đi tắm, Cách Cách ngượng đỏ nhừ cả người, chẳng dám tắm chung với bọn nó. Chẳng bao lâu thân phận Cách Cách đã lộ ra hết. Như thế cũng có cái may, Cách Cách không bị bọn tù đánh đập, bắt nạt. Chúng nó chỉ hay trêu “nàng”, chòng ghẹo suốt ngày. Cách Cách cũng được quản giáo thương, phân cho làm công việc nấu bếp – tức là phụ giúp cho bếp, chứ Cách Cách có biết nấu nướng gì đâu. Mỗi lần Cách Cách bê chảo rau chạy huỳnh huỵch qua sân, tù ngồi dãy nhà hai bên lại réo ầm lên: “Vợ ơi”, “Công chúa ơi”, “Cách cách ơi”. Biệt danh Cách Cách ra đời từ đó.

Một “chuyện tình sau song sắt” đã bừng nở ngay thời gian Cách Cách ở tù. Nàng yêu một tên tướng cướp. Ca này phải nói là cực lạ, vì thường thường gu của Cách Cách là đám đàn ông vóc dáng thanh mảnh, chứ không phải loại mập mạp dữ dằn, cơ bắp cuồn cuộn, râu quai nón xanh xanh… như tay “Bạch Hải Đường” kia. Tôi vẫn hay trêu Cách Cách là “căn thư sinh”, thích ai không thích, toàn mê mấy thằng mảnh như que tre. Thế mà lần vào tù ấy, không hiểu thế nào, Cách Cách yêu luôn ông tướng cướp. Cái tên “Cách Cách” chính là do hắn đặt cho cô.

Chẳng biết ông tướng kia có phải dân MSM và có đáp lại mối tình của Cách Cách không, nhưng mới được vài tháng thì đối thủ của Cách Cách đã xuất hiện. Ấy là một giám đốc công ty tư nhân, làm ăn có phốt sao đó, bị tống giam. Tay này cũng là một con bà nặng nghiệp, vào tù cũng đem lòng yêu anh Bạch Hải Đường của Cách Cách. Thế là hai “nàng” suốt ngày chành chọe. Cách Cách vốn tính yếu đuối nên mau chóng bị lấn lướt, bắt nạt, cô tức tối lắm mà không làm gì được, nhiều lần hờn dỗi vứt rổ rau, bỏ ra một xó ngồi khóc tấm tức. May, chuyện không kéo dài vì Cách Cách chỉ phải ngồi tù có vài tháng là được ra.

Ra tù, Cách Cách lại tiếp tục công việc kinh doanh. Nói chung Cách Cách làm ăn rất có lộc, chẳng mấy chốc đã lấy lại được hết vốn, giờ làm chủ một chuỗi bốn nhà nghỉ. Nhân viên của nhà nghỉ toàn là nam giới, đều chung một tạng gầy, thanh mảnh. Tuy nhiên các bạn chớ vội nghĩ Cách Cách có tư tình gì, vì như nàng hay nói với tôi: “Chủ là chủ, nhân viên là nhân viên chứ”. Cách Cách cũng có “chồng” chứ nào phải vô duyên không ở được với ai đâu. Thậm chí có đến vài đời chồng. Chồng Cách Cách, tiếc thay, chưa người nào thật sự có lòng với “vợ”. Tôi lặn ngụp tình trường, khổ sở thật, nhưng ít ra cũng còn có lúc gặp người tốt, còn Cách Cách chưa bao giờ gặp được gã trai nào ra gì. Cũng có thể do tôi không có thiện cảm ngay từ đầu với đám đàn ông chồng Cách Cách nên mới nghĩ như vậy. Toàn một lũ miệng bé như thể chỉ đút vừa cái ống hút. Chúng hút Cách Cách cũng ghê gớm lắm. Có thằng được Cách Cách cưng quá, trang bị cho riêng một phòng ngủ, có dàn máy vi tính cực xịn. Sau hắn bỏ Cách Cách, nhân viên vào phòng dọn dẹp mới phát hiện dàn máy vi tính đã bị rút ruột, thay hết linh kiện. Cách Cách đau lắm vì cái phen nhớ đời ấy, đau đến mức không bao giờ cô dám đặt chân vào căn phòng đó nữa, phải phá nó đi, sửa lại toàn bộ kiến trúc.

Vì nàng thuộc giới tính thứ ba…

… Cho nên nàng lụy tình, chết vì trai.

Cách Cách nặng nghiệp, yêu nhiều và sướt mướt hơn tôi nhiều. Bản tính cả hai đứa đều yếu đuối, thiếu nghị lực, hậu quả là đều lụy tình đến mức khổ sở. Nhưng Cách Cách ít đam mê hơn tôi nên không có nguồn vui nào cứu vãn mỗi khi thất bại trong tình trường. Tôi còn mê cải lương, thích đọc sách truyện, xem phim, nấu ăn, chứ Cách Cách chẳng thích gì ngoài tiền và đàn ông, đàn ông và tiền. Bù lại, Cách Cách hồn nhiên và đơn giản nên không suy nghĩ, dằn vặt nhiều như tôi. Thất tình có nặng đến mấy thì cũng chỉ đau khổ một vài ngày rồi thôi. Chúng tôi hay sang nhà nhau chơi. Hai “chị em” rủ rỉ tâm sự đủ thứ chuyện, từ làm đẹp bằng rau củ quả cho đến cách cưa trai, từ nghệ thuật giữ chồng cho đến gu đàn ông. Khoản gu của chúng tôi khác nhau ghê gớm: Tôi thích đàn ông có vẻ ngoài phong trần, bụi bặm, cơ bắp, còn Cách Cách chỉ ưng chú thanh niên nào trông thanh mảnh, thư sinh. Tôi hay trêu: “Nhà cô này có căn baby, toàn khoái trai miệng bé như con hến, người mảnh như que tăm, thật tôi không nuốt nổi. Tôi là cứ phải chơi với đàn ông to cao, hùm ăn không hết thịt cơ”. Tranh luận mãi rồi cũng đi đến nhất trí là cả hai bên phải tôn trọng “căn”, tức là gu, của nhau.

Ông chồng bây giờ của Cách Cách, tôi chẳng biết là đời thứ bao nhiêu nữa. Cũng không dám lạm bàn về cách hắn đối xử với Cách Cách, chỉ nhớ có lần tôi mua xe máy cho Nhân, mời Cách Cách đi ăn khao, gọi là “rửa xe”. Nửa chừng, cô rên rỉ với tôi: “Dũng ơi, tôi lạy cô, cô đừng nói cho thằng chồng tôi biết chuyện cô mua xe nhé, không có nó biết, nó lại đòi thì tôi chết mất”. “Ôi, vợ không thương chồng à?” – tôi chọc. Cách Cách lại rền rĩ: “Không phải không thương. Vài chục triệu tôi không tiếc, nhưng có xe thì suốt ngày nó lượn tìm gái mất thôi”. Khổ thân Cách Cách, chiều chồng quá hắn sinh hư. Nói cho công bằng thì Cách Cách cũng không phải người khôn khéo trong quan hệ tình cảm. Giống như tôi, Cách Cách mê muội, yêu như thiêu thân. Dở hơn tôi, Cách Cách không có cái duyên dáng trong ứng xử và khéo léo trong sinh hoạt hàng ngày. Nàng nấu ăn cực dở, tính tình chẳng chút mơ mộng, nói chuyện không được thu hút lắm. Trong quan hệ vợ chồng, Cách Cách nhiều khi cũng khá “hâm”. Cao gần mét bảy, người to như voi, nhưng nàng đặc biệt thích được chồng bế lên giường, báo hại những anh đàn ông vóc dáng thư sinh kia phải khốn khổ khốn nạn.

Nhưng ngoại trừ tất cả những nhược điểm đó, Cách Cách là một cô bóng lộ rất đáng yêu. “Nàng” hay xấu hổ, – về điểm này Cách Cách nữ tính hơn tôi nhiều. Có lần trời hè nóng nực, tôi sang nhà nghỉ của Cách Cách chơi, cô đưa tôi vào phòng riêng, gọi nhân viên “pha cho má một ly chanh đá đi con”. Rồi cài cửa, e thẹn thẽ thọt: “Tôi, tôi là một con đàn bà hư hỏng Dũng ạ”. “Sao? Sao mà hư hỏng?”. “Tôi vừa… vừa trót giao lưu với thằng thợ lắp máy điều hòa. Xấu hổ quá. Chồng tôi mà biết… thì… chết”. Tôi phì cười.

Cách Cách hồn nhiên và sống đúng mình, đúng với cảm xúc của mình. Vui đấy rồi lại buồn đấy, hờn dỗi đấy rồi lại tha thứ đấy, khóc rồi lại cười đấy. Mau giận, mau quên. Có lần cả hội vào Sài Gòn chơi. Ở khách sạn, Cách Cách giấu tiền trong vỏ gối rồi quên mất, đi lượn phố cùng đám chúng tôi đến tối mịt mới về. Đang ngồi ăn cơm, sực nhớ ra món tiền to, Cách Cách tức tốc chạy vọt lên tầng, lục tung cả phòng lên không thấy. Tưởng bị “xin lộc” rồi, cô ngồi phệt xuống sàn nhà, khóc váng làng nước. Chúng tôi tìm giúp lại thấy, dí vào tận mặt Cách Cách xỉa xói. Chưa kịp lau khô nước mắt, Cách Cách đã cười toe. Có thể vì tính hồn nhiên ấy, Cách Cách ít bị dằn vặt hay phải trải qua những giai đoạn khủng hoảng tinh thần tồi tệ như tôi. Cô không giận ai lâu, mà người ta cũng không ghét bỏ cô.

Và ở trong giới, cùng với Trung, Cách Cách là bạn tốt nhất của tôi.

k

Những tính nết mà Cách Cách có cũng là đặc điểm chung cho một phần đông dân số thuộc giới tính thứ ba. Dĩ nhiên là không chỉ có thế. Trong thế giới thứ ba, rất nhiều người có tài ăn nói và khiếu hài hước duyên dáng (ở góc độ tiêu cực, ta gọi đó là sự ngoa ngoắt). Chúng tôi có vô số tiếng lóng dùng khi nói chuyện, tạo thành thứ ngôn ngữ riêng mà người ngoài không thể hiểu, đến lúc hiểu rồi có khi ôm bụng cười nắc nẻ. Ví dụ, một trong những từ chúng tôi hay dùng là “căn”. Căn ở đây không mang nghĩa cội rễ hay nghiệp chướng, mà ý là gu, là sở thích. Chỉ với chuyện “căn”, giới đồng tính đã có hàng loạt thuật ngữ riêng của mình. Anh bóng kín, cô bóng lộ nào thích bạn tình có vẻ mặt bầu bĩnh ngây thơ của trẻ con chẳng hạn, thì được gọi là có “căn Hồng Hài Nhi”. Thích người thanh mảnh gọi là “căn tăm xỉa răng”. Thích mùi tự nhiên của cơ thể đàn ông thì gọi là “căn hôi nách”. Thích kiếm tiền là “căn cô bé đồng tiền”. Thích đàn ông cao to khỏe mạnh thì gọi là “căn khủng long”…

Có thể bạn sẽ thấy những đoạn đối thoại tự nhiên sau thật sự ấn tượng:

- Con Y. dạo này đâu ấy nhỉ?

- Chị ấy đi lấy vợ rồi.

Thế tức là có một người đồng tính nam đã chấp nhận lấy vợ.

- Giời ơi, đẹp thế. Vừa sang bên ấy về à?

- Ừ.

- Cả trên cả dưới à?

- Ừ.

Thế tức là có một người vừa sang Thái Lan làm phẫu thuật toàn thân để chuyển đổi giới tính.

- Con ấy “lõa” quá rồi! Sắp sửa um tĩ mẹt lên đây.

Nghĩa là có một chàng bóng kín ngày càng lộ dần bản chất của mình với những người xung quanh.

Các tiếng lóng đặc biệt hữu dụng khi chúng tôi nói về vấn đề tế nhị là quan hệ tình dục. Nói về việc kiểm tra xem một người đàn ông có bộ phận sinh dục to nhỏ thế nào, chúng tôi gọi là cân hàng. Khen một cô bóng “thổi nấu, quét dọn giỏi lắm, đảm đang lắm” nghĩa là có ý nói cô ta làm tình khéo. Với cấu trúc cơ thể tương tự nhau, người đồng tính quan hệ theo cách phổ biến là giao hợp qua đường hậu môn (anal sex) hoặc khẩu giao (oral sex). Gay trong miền Nam hay gọi anal sex là “đâm bông”, còn tiếng lóng của phía Bắc là “đi ben”. “Mài dao kéo” là tiếng lóng chỉ việc hai người đồng tính sinh hoạt tình dục mà không xâm nhập, chỉ vuốt ve, cọ xát…

Gọi người đồng tính như thế nào cũng là một vấn đề động chạm, nói chung chúng tôi khá nhạy cảm về chuyện này. Một cách cá nhân, tôi thấy tất cả những từ “gay”, “đồng cô”, “pêđê”, “ái nam ái nữ” đều hàm ý kỳ thị. Ghét nhất là những cách gọi có tính miệt thị rõ rệt như: bọn nửa quần nửa váy, lũ biến thái v.v… còn nhiều từ ngữ khác có ý xúc phạm mà tôi không tiện nêu ra vì quá bậy bạ. Với giới biosexual, thích cả nam và nữ, thì chúng tôi cũng hay đùa, mô tả họ bằng những tiếng lóng như: “đa hệ”, “xăng pha nhớt”, “nhạc nào cũng nhảy”. Đồng tính nữ được gọi là lesbian. Còn trong giới với nhau, chúng tôi dùng thuật ngữ MSM để chỉ người đồng tính nam. MSM là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “man seeking man” hoặc “men who have sex with men”: đàn ông tìm kiếm đàn ông, đàn ông có quan hệ tình dục với đàn ông. Dân dã hơn thì gọi gay là “con bà”, chẳng hạn như lời than: “Con bà ấy nặng nghiệp lắm, hết thuốc chữa rồi!”. “Nặng nghiệp” là để chỉ chàng nào yêu nhiều, hoặc luôn gặp nhiều chuyện thăng trầm về tình cảm.

Nhân chuyện “nặng nghiệp”, tôi lại nhớ tới một chuyến đi lễ cách đây hai năm. Bà chị gái đi cùng chỉ một nhóm bốn, năm người trong đoàn rồi ghé tai: “Đây cũng là căn cô đấy!”. Được vài tiếng, một người trong nhóm sán lại cạnh tôi, ghé tai: “Đi ra đây, đi tiểu với anh”. Lát sau, lại chàng khác đề nghị: “Em thích anh lắm, chúng mình vào trong toilet đi”. Tôi lắc đầu, cười. Về kể với bà chị, bà than: “Bọn nó không biết, chứ cậu còn nặng nghiệp hơn chúng nó cả chục lần”.

Những chuyện cười ra nước mắt

Thế giới đồng tính luôn có một nghìn lẻ một chuyện mà các bạn – những người bình thường – không thể hình dung nổi.

Một cô bóng lộ bạn tôi từng cằn nhằn:

- Cái thằng khốn ấy, mình tha thướt thế này mà nó lại bảo mình trông như cầu thủ bóng đá.

Cô khác lại cong môi lên chửi:

- Vô duyên không thể tả được, cả buổi nói chuyện với mình, nó cứ nằng nặc gọi mình là “anh”. Anh, anh cái mả cha nó!

Những người ấy rất tự ái khi bị gọi là “ông”, “anh”, “thằng” – một sự xúc phạm, gây tổn thương ghê gớm! Ngược lại, họ sẽ mát ruột mát tai được nghe gọi là “gái”, “dì”, “cô”, “chị”, “con”. Bóng kín như tôi thì không đến mức nổi giận với các đại từ “ông”, “anh”. Tuy thế, tôi cũng thích được chiều chuộng, chăm sóc và gọi một cách âu yếm là “gái”, “dì”, hoặc “con vợ”, “dì Dũng”. Ngày ở với Nhân, cứ mỗi lần cãi cọ hoặc “chiến tranh lạnh”, Nhân lại tôn tôi lên ngôi “ông”, làm tôi sôi máu. Cũng có khi hắn trêu:

- Anh Dũng ơi, anh Dũng à…

- Anh, anh cái gì? Anh cụ mày à? – Tôi cáu kỉnh, mắng át đi. Hắn lại cười hềnh hệch.

Tôi thích cái cảm giác rúc đầu vào lòng Nhân, nũng nịu xưng “tôi” gọi “mình”, thật là tình cảm. Thích những lúc đi chơi được cả đám bạn ghen tị nhìn và gọi “hai vợ chồng con Dũng”. Có hôm tôi đang gội đầu cho Nhân thì mấy bạn kéo đến chơi, đứa nào đứa nấy chép miệng, lẩm bẩm: “Úi giời, chiều bố trẻ quá, khiếp quá cơ”. Tôi lườm: “Chuyện, chồng người ta!”, rồi cấu chí Nhân, cười rinh rích. Gia đình tôi, mấy chị em gái cũng hay trêu, ví dụ có người hỏi: “Dũng với Nhân đi đâu rồi?”, các chị sẽ trả lời:

- Hai vợ chồng chúng nó chở nhau đi ăn rồi. Thằng chồng đèo con vợ.

Nghe mát hết cả ruột. Cô em gái thì cứ vừa che miệng cười vừa đùa tôi: “Dì Dũng ơi, đi chơi với bồ nhớ phải tắm xà phòng thơm, xức nước hoa nhé”. Đó là những lúc anh chị em vui vẻ, cởi mở với nhau, chứ bình thường các chị cũng như em tôi đều lảng tránh, không muốn nhắc tới chuyện tôi là người đồng tính.

Giới đồng tính chúng tôi có những cái thèm mà người ngoài tưởng như đùa: thèm được đàn ông ghen tuông, thèm được họ tát hoặc mắng mỏ (vì yêu). Tôi rất hãnh diện với các bạn MSM vì từng có một lần bị Nhân tát và nhiều lần bị ghen. Cũng có thể hắn không ghen mà chỉ không thích thấy tôi sống lang chạ. Đó là một tối tôi định sang nhà bạn chơi rồi ngủ lại qua đêm. Nhân nghiêm mặt:

- Không đi đâu hết. Về nhà ngủ.

Tôi nghe thế, sướng rơn, nên càng phải tỏ ra nhõng nhẽo để được thấy Nhân nghiêm khắc như chồng dạy vợ:

- Giời ơi, có gì đâu. Tôi sang bên Cách Cách, hai chị em gái với nhau nói chuyện thôi mà.

- Không chuyện trò gì cả. Về nhà ngủ, mai còn đi làm. À mà thôi, có gì để tôi đi cùng vậy.

Thế có yêu không cơ chứ!

Chẳng biết Nhân ghen thật không, nhưng tôi rất muốn tin là thật. Ghen tuông là biểu hiện của tình yêu và ham muốn sở hữu. Thôi thì tôi cứ cho là hắn ghen đi, mặc dù khi sa vào lưới tình, người ta thường hay ảo tưởng… Vụ Nhân tức giận tát tôi trước mặt Cách Cách được Cách Cách đem đi kể khắp nơi, lòng tôi càng thêm phần tự hào về Nhân, yêu Nhân. Cũng từ hôm ấy, cứ nhác thấy tôi đi cùng một đàn ông hoặc gay nào khác là Cách Cách lại giơ ngón tay ra chỉ trỏ, õng ẹo: “Con vẩu đi ngoại tình đấy hở? Giời ơi may nhé, thằng chồng mày mà bắt được đôi gian phu dâm phụ thì nó băm vằm mặt con vẩu ra”. Tôi cười, cố làm ra vẻ ngượng ngùng, trong bụng sướng râm ran.

Loading disqus...