Bóng...

Tự truyện của một người đồng tính
Nguồn: Sưu tầm
------***------
0.

- Con ơi, Dũng ơi. Ngồi với mẹ đi con.

Khi sắp mất, mẹ nằm lặng lẽ trên giường. Thỉnh thoảng bà mở mắt nhìn tôi đi ra đi vào, rồi lại phều phào gọi con như thế. Tôi cứ quanh quẩn bên mẹ, tuyệt vọng, không biết làm gì hơn ngoài chờ đợi. Đột nhiên bà thở dài: “Không kịp rồi Dũng ạ”.

- Mẹ – Tôi nghẹn giọng – Không kịp gì hả mẹ?

- Không kịp. Mẹ đi mà mày chưa có vợ.

- Thôi, vợ con gì, mẹ. Con chả thiết vợ. Có mẹ là được rồi, con chả cần vợ.

Mẹ tôi im một lúc. Rồi bà bảo: “Ừ, thôi bật đĩa cải lương lên, hai mẹ con cùng nghe”.

Đến bây giờ, tôi vẫn không nhớ nổi tên vở cải lương cuối cùng mà hai mẹ con nghe với nhau. Tôi ngồi bên mẹ, nghẹn ngào bóp tay cho bà cụ. Bàn tay mẹ khô gầy, mỏng dính như đã mất nốt chút sinh khí cuối cùng. Những câu hát bên tai văng vẳng, lúc được lúc không.

Mẹ tôi ra đi nhẹ nhàng như người ta chìm vào giấc ngủ. Nhà có mười anh chị em nhưng lúc mẹ nhắm mắt, ngoài tôi ra, không ai về kịp để có mặt bên cụ.

Những ngày cuối cùng, bà thường gọi: “Dũng ơi, con đừng đi đâu cả. Con cứ ở đây, ở gần với mẹ. Mẹ đi lúc nào không biết đấy”. Tôi ứa nước mắt, quay đi giấu giọt lệ ầng ậc dưới mi: “Mẹ, mẹ đừng nói gở!”. Nhưng mẹ tôi đã linh cảm thấy cái chết của mình rồi: “Mẹ sắp đi đấy con ạ. Mẹ ngửi thấy mẹ có mùi của người sắp chết”. Tôi nắm chặt tay bà cụ, nhìn đăm đăm vào gương mặt mẹ. Ánh mắt bà như muốn nói điều gì. Không bao giờ tôi quên được ánh mắt ấy: đầy tình cảm, thương con tột cùng nhưng không nói ra được.

Mẹ thương tôi. Đó là lần duy nhất trong đời mẹ giục tôi lấy vợ. Bởi vì mẹ biết: Tôi là người đồng tính.

Chuyện về giới tính của thằng Dũng con bà Tốt, người ta vẫn đồn ầm ngoài chợ, nơi bà cụ bán hàng. Hết thằng này lại thằng kia đến ở cùng phòng với nó. Tiền hai mẹ con kiếm ra bao nhiêu, nó dốc hết vào bao giai, rửa chân, gội đầu nhổ tóc sâu cho giai, còn mẹ nó nằm còng queo góc nhà. Bà ốm nặng, nó đi với giai tít mít, lúc về thấy mẹ ngồi bốc cơm nguội nhai trệu trạo. Lần khác hàng xóm thấy bà cụ ngã nằm ngay cửa nhà, chắc là gượng dậy đi vệ sinh bị trúng gió.

Người ta đồn thế đấy! Nhưng mẹ cố nén chịu nỗi đau khổ ngấm ngầm để không bao giờ trách cứ tôi, cũng chẳng dằn vặt tôi về chuyện gia đình, vợ con.

Hơn bốn chục tuổi đầu, sống độc thân, tôi đã mất nhiều năm để quen với sự cô đơn mà số phận dành cho mình. Nhưng những ngày đầu, tôi vẫn khóc thầm khi nghĩ đến con đường dài trước mặt. Rồi bước đến trước bàn thờ mẹ, thắp nén hương, định tâm sự với bà cụ vài câu cho nhẹ lòng, như một lời khoe của trẻ con: “Con đã ngộ ra rồi mẹ ạ, từ nay con sẽ sống thanh thản”. Nhưng nhìn ảnh mẹ mờ mờ sau làn khói hương, nước mắt tôi lại tràn ra, giàn giụa. Tôi gục đầu xuống mép bàn thờ, nức nở: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con biết mẹ thương con lắm, nhưng bây giờ mẹ ở bên kia rồi. Mẹ có biết con khổ lắm không? Con không trách mẹ đâu, con không đổ lỗi cho mẹ đâu. Nhưng con cô độc lắm, côi cút lắm mẹ ơi…”

Là một người đồng tính, lẽ ra tôi phải tự xác định là mình sẽ cô đơn mãi mãi. Lẽ ra tôi phải biết…

k

Đó là một đêm hè, trời lấm tấm sao. Bạn tôi độn ngực, nhễ nhại mồ hôi. Bình thường bạn chỉ thích thở than với tôi chuyện “thằng chồng” của mình: Đêm qua nó không chịu bế tôi lên giường, nó chê tôi béo. Sáng nay nó bảo tôi nó muốn lên đời cái ống nhổ 1 dì ạ… Nhưng hôm nay thì khác, bạn chủ động hỏi tôi, vẫn bằng giọng the thé quen thuộc: “Cô vẩu sao buồn thế? Dũng sao thế hả Dũng?”.

Tôi không trả lời. Biết bắt đầu từ đâu với những câu chuyện luôn luôn giống nhau: bế tắc và không lối thoát.

Chúng tôi đi bên nhau, như tôi và Nhân đã từng đi. Tôi và bạn chỉ có nhau để rủ rỉ về chuyện “chồng”. Không phải “chồng con” vì những đứa trẻ không thể mọc ra từ chúng tôi. Tỉ tê khuyên nhau cách giữ “chồng”. Cười rúc rích những chuyện bậy bạ. Và sụt sịt khóc cho những mối tình trai tuyệt vọng của mình. Giống như vô số câu chuyện thì thầm giữa cánh đàn bà với nhau. Chỉ có cái khác: Chúng tôi không phải đàn bà. Cũng như Nhân không phải đàn bà.

Đêm nay, tôi và bạn đi dưới hàng cây tối ven Hồ Gươm. Vỉa hè này chính là nơi tôi và Nhân từng đè nhau ra mà đánh lộn và gầm gào ầm ĩ trước con mắt chê cười của thiên hạ. Phố Hàng Khay đây cũng là nơi mà, vào một ngày đầu hạ trong sáng, tôi gặp Nhân lần đầu tiên. Hoa bằng lăng tím ngát. Tôi đã yêu Nhân ngay từ lần đầu tiên ấy. Hôm đó, tôi cứ muốn nhìn Nhân mãi. Cuống quýt không biết làm sao để được trò chuyện với Nhân lâu hơn, và đi xa hơn nữa, giữ Nhân luôn ở bên mình. Mãi mãi…

Cũng đã bao nhiêu buổi tối mùa đông, tôi khoác tay Nhân ra Hồ Gươm. Chúng tôi sà vào quán cóc nhỏ, uống chén trà nóng, ăn lát mực khô chấm tương ớt cay, xuýt xoa vì gió lạnh. Bao nhiêu tối mùa hè, chúng tôi ngồi dưới bóng cây, nghe tiếng ve kêu ran ran trong vòm lá và nhìn đèn màu bập bùng đỏ trên mặt nước phía cầu Thê Húc.

Tất cả giờ đã thuộc về quá khứ. Quá khứ mới gần đây nhưng sẽ thành xa vời.

“Này nhá, tôi bảo dì nhá. Cái mồm vẩu cứ im thin thít thế, tôi ghét lắm. Chuyện dì với thằng Nhân thế nào?”. Tôi ngẩng nhìn và ngạc nhiên nhận thấy, trong một khoảnh khắc, nét mặt bạn đầy đau khổ. Bạn như già đi hàng chục tuổi, chẳng còn chút gì hình ảnh người đàn ông kẻ mắt xanh đánh má hồng, ngồi bặm môi hì hục viết ra giấy những lời tôi dặn dò để mang về nhà đối phó với “chồng”, vừa viết vừa rền rĩ: “Ôi, ôi, sao mà nó làm khổ tôi thế này, cái thằng này…”. Lúc ấy, dù biết là bạn đang khổ sở thật, tôi vẫn phì cười thấy bạn ngộ nghĩnh vô cùng. Hình như chỉ đến bây giờ, tôi mới chợt nhận ra nỗi buồn triền miên bên trong con người bạn. Và tôi xót xa nghĩ tới một ngày cả bạn và tôi sẽ thật sự già. Tôi hình dung ra những ngày tháng hai ông già cô đơn, lủi thủi đếm từng ngày trời bắt sống. Không sức khỏe. Không gia đình. Không con cái. Không còn nhu cầu gì cả.

Nhân ư? Đêm đó, chúng tôi đi chơi khuya, tới tận một giờ sáng. Tôi đã rất vui sướng. Bao giờ tôi cũng vui sướng như thế khi được ở bên người mình yêu và run run cảm nhận rằng hình như người đó cũng có cảm tình với mình. Trở về nhà, tôi lên giường nằm ôm lưng, vuốt tóc Nhân. Nhân im lặng, rồi đột nhiên Nhân nói đến chuyện bố mẹ giục về quê lấy vợ, cũng đã đến lúc phải có thằng cu cho các cụ bế rồi. Vụt một cái, tôi nhận ra mọi tình cảm âu yếm của Nhân dành cho tôi chỉ là ảo ảnh. Giữa chúng tôi, sẽ không có ngày mai!

Sau cuộc cãi vã, tôi chạy vào phòng tắm, gục mặt vào tường và nức nở thành tiếng. Vẫn giữ thói quen soi gương, ngay cả khi đang khóc, tôi quay vào gương để thấy đôi mắt đỏ ngầu nhìn lại mình, đầy nước. Lỗi là tại tôi, không hiểu sao tôi cứ mơ mộng như thế? Sao phải đến lúc ấy tôi mới chịu nhận ra rằng giữa chúng tôi sẽ không bao giờ có ngày mai?

Tôi ngồi bệt xuống vỉa hè, trông ra Bờ Hồ lấp lánh đèn màu. Bạn tôi ngồi xổm bên cạnh, vẫn ngại bẩn quần: “Làm sao? Dì với nó lại múc nhau à?”. “Nó lại đòi về quê lấy vợ” – tôi đáp. “Nó bỏ tôi nó đi rồi”. “Đi với gái?”. “Không biết!”.

Đêm khuya. Chúng tôi lang thang trên những con phố đông người của khu trung tâm Hà Nội. Các cửa hiệu đã tắt đèn. Dãy Hàng Ngang – Hàng Đào tối như một thị trấn đêm chiến tranh, chỉ còn được soi sáng bằng những luồng đèn xe máy loang loáng. Tôi lại nhớ đến Nhân. Chúng tôi đã từng đi bên nhau như thế. Bao lần rồi Nhân nhỉ? Nhân từng chỉ vào những nhà ống lụp xụp kia mà nói rằng: “Ở đây thích thế, Dũng nhỉ? Toàn nhà cổ”.

“Nó đi rồi nó lại về thôi”, bạn tôi nói. “Mấy lần trước cũng thế mà”.

“Nhưng có về với tôi thì rồi nó cũng lại bỏ đi thôi”.

“Thôi thì có duyên sẽ gặp. Cái phận bọn mình là thế rồi Dũng ạ”.

k

Bạn tôi chỉ nói vậy thôi. Hiểu được bản thân để chấp nhận “cái phận của mình” có bao giờ là chuyện dễ? Với những gì đã qua, chẳng phải tôi cũng đã mất hơn hai mươi năm để ngộ ra rằng sự cô đơn là “cái phận” của những người đồng tính đó ư?

Nhưng không chỉ có sự cô đơn. Tôi luôn hiểu rất rõ rằng người đồng tính chúng tôi là những số phận bất hạnh.

Bất hạnh, vì chúng tôi sinh ra như những người bình thường, chỉ khác duy nhất ở chỗ chúng tôi có khuynh hướng luyến ái khác mọi người. Và đó là nguồn gốc của mọi khổ đau.

Bất hạnh, vì chúng tôi yêu mà không bao giờ được đáp lại, chúng tôi hy sinh mà không bao giờ được bù đắp, chúng tôi khao khát mà không bao giờ được thỏa mãn, cuối cùng phải chấp nhận một cuộc sống diệt dục.

Bất hạnh, vì chúng tôi không được (và không dám) sống với đúng con người thật của mình. Chúng tôi phải giấu giếm, kiềm chế, thậm chí đè nén bản thân. Và khi không giấu nổi, hoặc không muốn giấu nữa, chúng tôi sẽ vấp phải sự kỳ thị rất vô hình của đồng loại – những cái nhìn tò mò, ghê sợ, thương hại v.v…

Bất hạnh, vì chúng tôi cô đơn suốt đời. Chúng tôi lủi thủi từ khi còn là những đứa trẻ bị trêu chọc, dò xét, uốn nắn, kìm kẹp, sửa đổi. Chúng tôi sống thu mình khi là những thanh niên đầy sức sống, đầy khao khát yêu thương bị nén lại. Chúng tôi cô độc khi đầu đã bạc, nhìn xung quanh thấy bè bạn cùng trang lứa đều đã con đàn cháu đống.

k

Độc giả thân mến của tôi!

Đồng tính hoàn toàn không phải là sự lựa chọn đối với mỗi chúng tôi, không ai trong giới chúng tôi muốn như vậy. Nếu đó là lựa chọn, tôi ước sao có thể trở thành một người bình thường – dù là đàn ông hay phụ nữ. Hỡi ơi, với tất cả những chữ “nếu”…

Giờ đây, khi mọi chuyện điên rồ nhất đã qua, tôi muốn ngồi lại, kể với các bạn về tất cả những tháng ngày ấy. Và tôi muốn nói thêm nhiều điều nữa về thế giới của chúng tôi – những người đồng tính – hy vọng giúp các bạn hiểu chúng tôi hơn. Ước mong sao cuốn tự truyện này của tôi sẽ giống như lời chia sẻ từ một người đồng tính gửi đến các bạn.

Có thể, các bạn sẽ từ chối: “Giữa chúng ta làm gì có điểm chung mà chia sẻ”. Nhưng tôi muốn cả gan nói rằng: “Có chứ. Ở một mặt nào đấy, chúng tôi cũng như các bạn. Vì chúng tôi cũng là con người. Vì chúng tôi cũng yêu, với đủ những cung bậc cảm xúc mà người ta có thể tự tìm thấy cho mình”.

Xin hãy coi cuốn sách này như món quà riêng tặng những người yêu nhau, cho dù họ có đến được với nhau hay không. Xin hãy để nó nói lên điều mà tôi luôn nghĩ: Tình yêu là thứ quý giá và khó kiếm nhất trên đời này, nếu có được, chúng ta hãy cố gắng trân trọng và giữ lấy nó.

Như các bạn thấy, bây giờ đây, trong cuốn sách này…

1.

Cơn mê

Cả đời mình, sẽ không bao giờ tôi quên lão già ấy. Một lão già Canada, tuổi ngót nghét bảy mươi. Gù như tôm, tàn nhang chi chít quanh cái bụng đã chảy xệ. Và khỏe kinh khủng.

Nhìn thân hình nhăn nheo phủ một lớp lông loắn xoắn của lão, tôi cố gạt cảm giác kinh tởm để bước lên giường. Đó là một đêm rất dài. Trước lão, tôi chưa một lần quan hệ tình dục với người nước ngoài. Sau lão, tôi cũng không bao giờ đủ can đảm làm điều ấy thêm lần nữa. Ngoài trời mưa rất to. Trong phòng, lão già có đôi mắt xanh đục và mái tóc bạch kim nằm trên người tôi, hì hục. Cứ vậy suốt một đêm. Mồ hôi tôi ướt nhòa. Lẫn cùng mồ hôi lão đang vã ra, tong tỏng nhỏ xuống như mưa dột.

Sáng ra, mệt rời rã, tôi nhận được từ lão già một số tiền kha khá, đủ để mang về đưa cho bạn tình với vẻ mặt đầy sung sướng tự hào. Bán thân lấy tiền nuôi giai, nghe ra tôi có khác gì một “chàng Kiều” của giới đồng tính luyến ái?

Người đó, con người mà vì anh ta tôi đã bán thân cho Tây, là Hưng.

k

So với những bạn tình từng đi cùng tôi, Hưng là người tàn nhẫn nhất. Và trong đời tôi, cho tới lúc này, đó cũng là mối tình đen đủi nhất.

Hưng có khuôn mặt trái xoan, đôi môi đỏ và cặp mắt trong sáng của một đứa trẻ con. Khi quen tôi, hắn chừng mười tám tuổi. Biệt danh của Hưng là Hưng bảy màu. Lúc ấy, chẳng ai biết tại sao hắn tên như thế. Bởi cách Hưng ăn mặc và để đầu tóc cũng bình thường, không lấy gì làm lòe loẹt. Lâu ngày, tôi mới hiểu: Người ta gọi vậy vì hắn từng làm mại dâm nam, có lần đi khách tới bảy lượt trong một ngày.

Quê Hưng ở Hải Phòng. Tôi biết hắn khi hắn còn đang cặp với Trung, một người bạn cũng dân bóng. Trớ trêu, lần đầu gặp Hưng, tôi là người duy nhất chứng kiến cảnh hắn và Trung chia tay nhau. Trung lạnh lùng và bao giờ cũng rạch ròi trong chuyện tình cảm. Hắn đưa Hưng một xấp tiền:

- Về Hải Phòng đi Hưng. Thôi, từ giờ mình là anh em. Thỉnh thoảng, Hưng thích thì cứ lên đây chơi một bữa, khó khăn tôi giúp. Nhưng bây giờ, Hưng về đi.

Hưng rơm rớm nước mắt, bước ra cửa. Tôi ngồi cạnh, không can nổi một câu. Trung quay sang tôi, nói như phân bua:

- Thôi, người như mình nói chung là có phận rồi, cô Dũng nhỉ? (Chúng tôi vẫn hay gọi nhau là “cô”, “dì”). Tôi tin vào phận đấy. Từ nay, tôi với thằng Hưng hết tình hết nghĩa. Còn nhé, bắt đầu từ ngày mai, nó muốn làm gì, nó muốn đi với ai, tôi cũng coi như không. Kể cả đi trước mặt mình. Tôi chẳng như cô đâu.

Tôi lặng im. Khi ấy, tôi vừa có một cuộc tình thất bại. Nỗi buồn không còn dữ dội nữa, mà nhoi nhói trong lòng. Nói thế nào nhỉ, nó không phải là cơn đau cắn xé như bị viêm ruột thừa, mà là cái âm ỉ của người bị bệnh về dạ dày.

Chừng một tuần sau, tôi đang nằm trong nhà thì nghe tiếng gọi: “Anh Dũng ơi!”. Nhìn ra cửa, Hưng lù lù đứng trong sân. “Sao mày tìm được nhà anh?”. “Có lần anh Trung chở em qua, em đứng ngoài”. Tôi đưa Hưng vào nhà.

- Sao, chưa về Hải Phòng à?

Hưng lắc đầu. Một lát, hắn lúng túng nói thật: “Em… còn thiếu nợ người ta. Bây giờ em chưa về được. Em xin tiền Trung. Nhưng ông ấy không cho. Gọi điện thì ông ấy nói là bận, không gặp”. “Sao lại đến nông nỗi ấy?”. “Dạ. Giờ anh có tiền thì anh giúp em nhé, một triệu đồng”. “Thôi cứ ngồi đấy, để anh tính xem”.

Tôi qua nhà Trung. Bụng bảo dạ: “Thằng cu này trẻ con quá. Mới biết người ta lần đầu mà đã hỏi mượn tiền?”.

Gặp Trung, tôi lắc đầu:

- Hết tình còn nghĩa, dì là người lớn mà. Nó ít tuổi hơn, hoàn cảnh có khổ, nhà có nghèo thì nó mới phải dính vào những đứa như chị em mình. Nhà nó mà giàu thì đến cái lông chân của nó mình cũng không động được đến. Thôi, dì nghe lời tôi.

Loading disqus...