Olardo nâng bàn tay rướm máu của Zenda lên, và dùng tay áo ren trắng của mình lau bớt vết lấm lem.
“Cháu thấy đấy, nếu đã lỡ nhiễm bẩn rồi, cháu đừng mãi đau khổ và trách cứ về sự dơ bẩn này, mà hãy nghĩ cách lau sạch có hơn chăng? Sau khi lau sạch rồi, mọi thứ lại trở nên trong sáng như ban đầu. Tình và nghĩa không thể lẫn lộn, bởi nếu cháu đã lẫn lộn chúng, sẽ không còn đường để cháu quay về nữa. Lúc đầu, cậu dự định không xen vào chuyện hai đứa, tình cảm là phải để cháu tự thấu hiểu lấy. Thế nhưng, một đứa cứ cố chấp muốn chiếm hữu, một đứa lại kiên quyết tránh xa, cục diện này chỉ dẫn đến đổ máu cho cả hai mà thôi.”
“Vết thương trong trái tim không dễ gì lau sạch.”
“Cháu chưa thử sao biết là không thể.”
“Cháu...” – Zenda rút tay lại do dự.
“Là cháu không thể cho Krizu cơ hội, hay là cháu không thể có lỗi với Lucas?”
“Cậu à...đừng ép cháu. Cháu khó khăn lắm mới hạ được quyết định, đừng làm cháu thêm phân vân.” – Zenda cau có đôi mi.
“Tốt thôi. Vậy chúng ta nói về chuyện cha cháu.”
“Cha cháu???” - Sắc mặt của Zenda càng tệ hại hơn.
“Cậu chưa bao giờ hỏi vì sao cha cháu chết. Đây cũng là lúc nên hỏi.”
Zenda cúi đầu giữ im lặng.
“Cậu không muốn sát muối lên vết thương của cháu, nhưng...”
“Sự thật vẫn là sự thật. Cha đã bị chính tay cháu giết chết.”
“Hắn lại xâm hại cháu?”
“Lại...nghĩa là sao?” – Krizu sửng sốt.
“Không.” - Giọng của Zenda thật yếu ớt, như bao hàm cả ái ngại và day dứt. – “Cậu chỉ cần biết cháu đã giết ông ấy là được, cần chi phải có lý do?” – Zenda quay mặt đi trốn tránh.
“Cậu tin là có.” – Olardo nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại thể hiện sự cương quyết.
“Cậu cũng biết cha từng làm gì với cháu mà, không lẽ như vậy còn chưa đủ làm nên lý do?” – Zenda vẫn không nhìn thẳng vào Olardo.
“Nếu vì việc này, thì tại sao năm ấy cháu lại ngăn cản cậu? Còn nhớ khi Pamela chuyển lá thư của cháu đến tay cậu, cậu giận tới nỗi bất chấp lời đã thề, quay về Hamyulin tìm hắn. Thật lòng, cậu muốn giết chết hắn, không chỉ vì cháu, mà còn muốn trả thù cho mẹ cháu. Nhưng cháu níu tay cậu khi cậu và hắn đang giao chiến, tuy cháu không nói lời nào, mà ánh mắt lại chẳng đành lòng. Có thể nào chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cháu nói với cậu cháu đã thay đổi ý định?”
“Một đứa trẻ mười lăm tuổi làm sao biết đến thù hận, thậm chí sức mạnh để bảo vệ bản thân thoát khỏi những sự xâm hại cũng không có. Nhưng ba năm dài, sẽ khiến nó thêm trưởng thành, hiểu được thế nào là phản kháng.” – Zenda nói bằng một ngữ điệu mâu thuẫn. Và điều đó, không tránh khỏi cặp mắt sắc bén của Olardo.
Olardo nhẹ mỉm cười:
“Mỗi vampire dòng thuần, đều sở hữu một nguồn năng lực đặc trưng. Nếu cháu có khả năng thôi miên, Krizu thông thạo tính mộc, thì cậu lại nghiêng về một thứ khác. Không biết mẹ cháu đã từng nói với cháu chưa?”
“Cháu biết.” – Zenda xám mặt cúi gầm. – “Là khả năng tiên tri thông qua bài thuật và đọc suy nghĩ người khác. Nhưng tại sao cậu muốn biết cơ chứ, nó là một chuyện vốn đã qua lâu rồi.” - Giọng của cậu hơi bất mãn.
“Cháu đừng mãi hỏi cậu tại sao? Đôi khi, cậu cũng giống với Krizu, những thứ đã muốn biết thì không cần lý do. Cháu sẽ thành thật, hay là để cậu tự điều tra?”
“Cháu biết sớm muộn cậu cũng hỏi tới vấn đề này. Thôi thì để cháu nói.” – Zenda quay mặt về phía vườn hồng thở dài.
“Có một lần tình cờ của hơn hai trăm năm về trước, cháu cứu được trưởng lão của tộc hunter Arleen Sahri, cùng với đứa con nhỏ nhất của cô. Thời gian sống cạnh cô Arleen, cháu lần đầu tiên trong đời được biết về lời nguyền cặp vampire song sinh. Những đứa trẻ chào đời cùng một bào thai, hoặc là ăn nhau trong bụng mẹ, hoặc là sẽ giết nhau lúc trưởng thành. Ramphon, chúa tể tộc vampire chúng ta, và Angouleme, thuỷ tổ tộc hunter chính là một bằng chứng rõ ràng nhất, thậm chí cha và mẹ cũng thế. Lúc nghe được điều này, cháu rất sợ”
Đáy mắt của Zenda bắt đầu long lanh bởi những giọt lệ đang xâm chiếm.
“Cháu sợ một ngày nào đó, nếu không là cháu giết Krizu, thì anh ấy sẽ giết cháu. Nhưng cháu càng sợ hơn nếu tay cháu thấm đầy máu anh ấy. Cháu đã hỏi cô Arleen liệu có cách nào xoá tan lời nguyền khủng khiếp kia, và cô bảo nếu cháu là người được Long Cốt, thánh vật truyền đời của tộc hunter chọn thì sẽ chẳng cần sợ lời nguyền này. Khi trở thành chủ nhân của Long Cốt, nghĩa là dòng máu trong người cháu đã được thanh tẩy khỏi nó. Tuy nhiên, vampire như cháu vốn là không có cách nào chạm vào nó, bởi vì nó là khắc tinh của dòng thuần.
Cháu đã đến tộc hunter năm lần, lén nhìn nó phát sáng từ xa. Và lần cuối cùng, là vào một đêm trăng cuối mùa thu, sau khi cô Arleen chết. Khi cháu thử chạm vào Long Cốt, hơi nóng toả ra đã làm cháu hiện lại chân dạng của mình. Song, kỳ lạ thay nó không hề tổn hại cháu.”
“Trước lúc Angouleme chết, cậu nghe nói có để lại ba giọt máu đựng trong ba lọ riêng biệt. Vampire nào uống được dù chỉ một trong ba, đều có khả năng kháng cự lại sức mạnh của Long Cốt, song không có nghĩa là điều khiển được nó. Nếu cậu không lầm, Arleen đã cho cháu uống nó, nên cháu mới không bị Long Cốt làm hại.”
“Đúng là có một lần cô Arleen đưa cho cháu uống một lọ máu, bên trong chỉ có một giọt duy nhất. Cô ấy yêu cầu cháu phải uống, coi như đền đáp ơn cứu mạng của cháu. Vậy thì hai giọt còn lại ở đâu?”
“Lọ đầu tiên nằm trong tay đại trưởng lão Gatone, người kế nhiệm sau Angouleme, nhưng ông ta đã mất tích khá nhiều năm cùng với con thần xà Paole của mình. Do vậy, không ai còn biết tung tích của nó. Hai lọ còn lại, một bị trộm bởi người bạn thân của cậu - trưởng lão tộc hunter ở Ý - Seth, một bị đánh cắp bởi Arleen. Giờ thì cậu biết lọ bị đánh cắp bởi Arleen nằm ở đâu rồi. Lọ trong tay Seth khẳng định nằm trên người một trong ba học trò của hắn: Lagon, Lyall hoặc Melanthios. Khả năng hắn đã cho Melanthios uống cao hơn, bởi vì... Mà thôi, dù cháu đã được uống máu của Angouleme, nhưng vẫn phải là người hữu duyên với Long Cốt, thì mới khiến nó phát huy tác dụng. Sau đó thì sao?”
“Cháu mang nó về Hamyulin, và cất kỹ vào trong Băng Bảo để tránh ánh sáng sức mạnh thoát ra ngoài. Không ngờ rằng, hôm đó cha cũng trở về với chị Pamela. Cháu tình cờ nghe được cuộc đối thoại của họ trong phòng cha. Ông ấy nhắc đến lời nguyền ấy, và bảo nếu phải hy sinh hoặc là cháu, hoặc là Krizu để tránh lời nguyền lại ứng nghiệm một lần nữa. Và ông chọn Krizu. Cháu không muốn và càng không thể để cho Krizu có chuyện.” - Nước mắt của Zenda rơi ra, bất giác trong vô thức, cậu dùng tay xiết chặt cành hoa hồng đỏ mang đầy gai một lần nữa.
“Phải, cha chính là vì bảo vệ cháu, nhưng cháu không cần thứ bảo vệ phải đổi bằng mạng sống của anh ấy. Cháu ngay trong đêm đã chạy về Caseifod tìm cậu, nhưng cậu lại rời khỏi Anh quốc. Trong lúc cùng đường và bí lối, cháu định nói thật với Krizu và cùng anh ấy bỏ trốn. Tuy nhiên, ngoài miền Tây là vùng quản hạt của werewolf, bọn cháu có thể chạy đi đâu? Vì thế, cháu đã nghĩ về Long Cốt, và sức mạnh khống chế dòng thuần của nó. Thế nhưng, cháu thề, cháu thề rằng cháu không nghĩ là sẽ giết cha, dù cháu hận ông, là rất hận ông.”
Zenda nghiến răng, trong phút chốc khó khống chế cảm xúc:
“Ông đã giết chết mẹ, ông thậm chí xâm phạm đến cháu. Khi ấy, cháu chỉ là một đứa trẻ mười lăm, nhưng ký ức đó, máu và nước mắt, là vĩnh viễn đeo bám cháu cả đời. Thật lòng, cháu chỉ muốn dùng Long Cốt để kiềm hãm cha, và cháu nghĩ cách dễ dàng nhất để tiếp cận một người đa nghi như ông là kề cận ông. Do đó, cháu đã gọi cha đến phòng mình, nhưng...cháu vẫn thất bại.” – Zenda cố dằn lại những hình ảnh cay đắng hiện ra trong đầu mình để nói tiếp.
“Cha đã hất Long Cốt trên tay cháu văng xuống sàn và bóp cổ cháu. Chỉ nhưng ông ấy không ngờ Long Cốt là vật có linh tính, cảm ứng được cháu đang nguy hiểm, nó đã tự bay lên và ...đâm xuyên vào tim ông. Máu bắn ra từ tim ông làm cháu hoảng sợ. Cháu định chạy đi tìm Krizu cứu ông, song...”
“...song khi đến bậc cửa, cháu đã đổi ý. Nếu để cha sống, thể nào Krizu cũng chết. Trước lúc nhắm mắt, ông nguyền rủa cháu và Krizu vĩnh viễn không thể có được kết quả tốt đẹp. Bây giờ, nó đã ứng nghiệm rồi.”
“Suy cho cùng, cháu đâu phải là tận tay giết hắn.”
“Nhưng cháu đã nhẫn tâm đứng nhìn ông ấy chết.” – Zenda bức xúc thét lên, cậu thật sự hận ông ta. Làm sao nói cho hết những ám ảnh ông ta đã gieo lên cuộc đời cậu? Làm sao nói cho hết những thương tổn mà một đứa trẻ mười lăm tuổi đã gánh chịu?
“Zenda...” – Olardo với tay tới định an ủi cậu, nhưng cậu đã giơ tay ngăn cản:
“Cháu không sao...qua lâu rồi...đã qua lâu rồi.” – Zenda hơi run, như đang tự trấn an mình nhiều hơn là nói với Olardo.
Lẽ ra, Olardo cũng không muốn khơi lại vết thương lòng của Zenda, nếu không phải vì mong Krizu biết được chân tướng sự thật.
“Nếu như cậu chăm sóc cho các cháu tốt hơn thì đã không đến nông nỗi này.” – Olardo buông ra tiếng thở dài tự trách.
“Lỗi không do cậu, là số mạng của cháu. Giống như những cành hoa hồng này, dù người làm vườn đã cố gắng chăm sóc cho chúng phát triển tươi tốt, vẫn tồn tại vài cành bị gió tuyết sương sa vùi dập. Bỏ qua đi, mọi chuyện chấm dứt rồi.” – Zenda lau đi hai hàng lệ, quay đầu về phía Olardo. – “Cháu hiện tại có thể đứng rất vững bằng đôi chân của mình, cháu không cần bất cứ sự thương xót nào cả.”
“Cậu không nghĩ là mình sẽ ban bố cho cháu sự thương hại, là người của gia tộc dòng thuần, cháu phải học cách mạnh mẽ hơn để tự lo cho mình.”
“Cháu biết, cậu hãy yên tâm.”
“Lần này, cậu đến Pháp để lôi Krizu về Anh giùm cháu. Nếu cả cháu cũng cùng về thì rất tốt, bằng không cậu không miễn cưỡng. Cháu cứ ở đây sống cuộc đời cháu muốn, chẳng cần phải trốn tránh nơi đâu xa xôi. Cậu cam đoan Krizu chẳng thể phiền hà cháu nữa. Cậu sẽ quản thúc nó nghiêm ngặt, không cho nó tự tung tự tác như xưa.”
“Anh ấy liệu có ngoan ngoãn mà quay về với cậu chăng?” – Zenda ấp úng.
“Cháu không cần lo lắng điều này, cậu tự có cách của cậu.” – Olardo mỉm cười nhìn sang một hướng khác. – “Những gì cần biết cậu đã biết rồi. Cậu muốn ở đây ngắm vườn hồng một lúc nữa, cháu hãy về trước đi.”
“Cậu à...” – Zenda ậm ờ như muốn hỏi Olardo một điều gì đó, nhưng lại thôi.
Olardo điềm đạm nhìn vẻ mặt phân vân của Zenda, trong đôi mắt đen ấy dậy lên những tia yêu thương ngọt ngào.
“Cháu chỉ muốn nói cậu hãy giữ gìn sức khỏe. Cháu có lẽ sẽ không ra tiễn cậu được.”
“Không sao. Thật lòng cháu chỉ muốn nói vậy, hay là dự định nhờ cậu nhắn với người khác?”
Zenda cúi đầu, hai lòng bàn tay xoa vào nhau:
“Không, cháu bận việc, cháu đi trước.”
“Ừ.” – Olardo đáp khẽ.
Zenda đã đi được một đoạn, liền đứng lại chần chừ ít phút rồi cũng mở miệng nói:
“Cậu nói với anh ấy...đừng giết người nữa, nếu thấy tha được, thì hãy tha cho người ta. Còn phải...phải bảo trọng.”
Tiếng gió xô những cành hoa dạt vào nhau, làm nhỏ dần thanh âm của Zenda. Dẫu vậy, Krizu vẫn là nghe rất rõ ràng. Nước mắt của cậu rơi xuống mặn đắng trên đôi môi mềm. Krizu quay đầu bỏ đi, cậu không muốn nói thêm lời nào. Olardo thấy Krizu rời khỏi, nhưng chẳng ngăn cản. Olardo biết tốt nhất là nên để Krizu yên lặng một mình suy nghĩ về tất cả, không chỉ là những hành động mù quáng trong quá khứ, mà còn là định hướng cho bước đường trong tương lai.
“Phải có tổn thương, rồi mới có hạnh phúc.” – Olardo ngắt cánh hoa hồng đưa lên miệng nhai. Vị chát từ nó lan sâu vào vòm miệng của cậu như thể còn lắng đọng nhiều điều chưa thể giải tỏa. – “Xin lỗi Michael.”
Một hồi chuông điện thoại đổ dài.
Querida vừa bước ra khỏi phòng tắm, liền đến bên giường ngủ nhấc máy lên. Cô vừa giải quyết xong cả đống hợp đồng nên tứ chi đang rã rời. Thế nhưng tiếng nói trông có vẻ rất nghiêm túc phát ra từ đầu dây bên kia làm cô phải mở to hết tròng mắt hỏi lại:
“Em vừa bảo gì thế?”
“Em bảo chúng ta kết hôn được không? Nếu chị không đồng ý, em đi kiếm người khác.”
“Khoan...khoan...” – Querida cố cứu vãn tình hình khi thấy thái độ bực tức của Krizu. – “Chị còn tưởng em sang Pháp tìm Zenda, hai đứa xảy ra chuyện gì?”
“Em chỉ muốn kết hôn, liên can gì đến Zenda? Dù sao chúng ta đã đính hôn, nếu tiến tới kết hôn cũng là chuyện hợp lý.”
“Em nói như thể chỉ muốn người khác biết em sẽ kết hôn, không quan trọng ai là cô dâu.”
“Phải.”
Querida cười ra chiều thú vị:
“Làm chồng của chị không dễ đâu. Em nói thử xem chị sẽ được lợi ích gì từ vụ hôn sự này?”
“Em sẽ chia một phần ba lãnh thổ miền Đông cho chị.” – Krizu đáp dứt khoát.
“Em ra tay cũng hào phóng thật.”
“Em chỉ muốn nghe câu trả lời.”
“Không ai cầu hôn theo kiểu này đâu nhóc, nhưng, chị chấp nhận. Nhớ là một phần ba lãnh thổ miền Đông đấy. Chị nói trước để em khỏi phải hối hận về sau, chị sẽ lấy phần trung tâm từ dãy Capotina đến lâu đài Hamyulin.”
“Hamyulin? Chị muốn nó sao?”
“Em tiếc à? Nếu thế, thì suy nghĩ kỹ lại đi nhóc.”
“Chị nên biết nếu em đề nghị kết hôn với những cô gái khác, họ thậm chí là không dám đòi hỏi gì đâu đấy.”
“Vậy thì em cũng nên biết giá của tiểu thư nhà Sidou không rẻ tựa bèo như mấy cô gái kia.”
“Thôi được, dù sao thì tan nát hết rồi, em cho chị cái lâu đài kia. Bất quá em dọn về miền Bắc sinh sống.”
“Lấy chồng theo chồng chứ! Em dọn về Bắc, để chị một mình độc chiếm Hamyulin tuy cũng có sướng thật, nhưng người ta nhìn vào lại tưởng chị là góa phụ.”
“Thế thì chị muốn sao?”
“Em ký giấy làm khế ước cho chị là được, nhưng vẫn ở yên đó.”
“Theo ý chị đi.” – Krizu nói mệt mỏi. – “Hai hôm nữa em sẽ về Anh, và chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức.”
“Em đang chạy giặc hả nhóc? Cũng phải cho chị thời gian làm đẹp chứ.”
“Chị chỉ cần làm đẹp khi người đó là cậu của em, còn với em thì không cần. Em muốn một bản hợp đồng, một sự trói buộc chứ không có dư giờ cho mấy vụ lãng mạn.”
“Em muốn làm trò này cho ai coi thế?”
Krizu im lặng không trả lời, thay vào đó là cái gác máy lạnh lùng.
Có tiếng cửa phòng mở toang.
Krizu nhìn ra ngoài và dừng ánh mắt lại nơi khuôn mặt thản nhiên của Olardo.
“Cậu vào phòng người khác mà không biết phép lịch sự tối thiểu là phải gõ cửa sao?”
“Cháu vẫn còn rất khó chịu sao? Cậu đến chỉ muốn hỏi khi nào cháu sẽ theo cậu về?”
“Hai ngày nữa. Về Anh, tôi sẽ kết hôn.”
“Với ai?”
“Querida.”
“Cháu muốn cậu tặng cho cháu quà lễ gì?”
“Ông không ngạc nhiên hay hỏi han dù chỉ là một chút sao?”
Olardo cười hời hợt:
“Kết hôn là quyền tự do của cháu, cậu tại sao phải ngạc nhiên?”
“Thôi đi, không hỏi han thì càng tốt. Tôi hy vọng ngày đó ông sẽ xuất hiện, ngay cả khi ông chỉ đứng như một pho tượng cũng được.”
Krizu khó chịu bỏ ra khỏi căn phòng và đóng sầm cửa lại.
“Cậu không ngạc nhiên chỉ vì biết chắc kết quả của cái vụ gàn dở do cháu gây ra sẽ là con số không.”
Olardo đứng cười thầm.
Lyall nổi giận nhìn Yui và chiếc vali đang bị lật tung. Cứ mỗi lần cậu xếp quần áo bỏ vào trong thì Yui lại lấy tay bới móc ra.
“Nói đi, em muốn gì?”
“Một là anh ở lại, còn không thì phải cho em đi theo.”
“Anh đã bảo không được rồi mà. Em cứ ngoan ngoãn ở lại với thầy. Anh hứa, lần này là hứa chắc, ít nhất ba tháng sẽ về thăm em một lần.”
Lyall bỏ quần áo trên mặt sàn vào lại trong vali, nhưng vẫn bị Yui giành lấy quẳng ra tận ngoài cửa.
“Yui.” – Màu mắt Lyall bắt đầu sậm xuống. Cậu gằn tên Yui trong cổ họng làm Yui hơi hoảng sợ.
“Em đáng ghét tới vậy sao? Hay là anh đã không còn thương em nữa? Lyall lúc trước sẽ không đối xử với Yui thế này.” – Hai mắt Yui long lanh vẻ hờn trách.
Yui vẫn chỉ là một đứa trẻ, mỗi lần nó không vui lại quen thói hờn trách vu vơ. Lyall đưa tay chạm vào những giọt nước mắt trong ngần sắp rơi ra, bỗng thấy đau lòng.
“Anh chịu thua em rồi. Nếu muốn theo anh thì không được nhõng nhẽo nữa. Em về thu dọn hành lý đi.”
“Anh thật cho em đi theo?”
“Ừ.” – Yui nhích lại gần Lyall bất ngờ ôm chặt cậu lại. – “Em hứa, chỉ cần Lyall cho em theo, cái gì em cũng nghe lời anh.”
Yui hí hửng đứng dậy, thôi không làm phiền Lyall xếp quần áo mà phóng ngay ra cửa.
“Nhớ đem quần áo ấm đấy.”
Lyall gọi với theo, nhưng chẳng biết thằng nhóc có nghe không vì nó đã chạy được khá xa.
Sau khi chất đầy vali, Lyall chồm dậy, đúng lúc cũng thấy Seth đã có mặt ở trước cửa phòng mình. Seth yên lặng đứng dựa lưng vào cánh cửa, không nói lời nào.
“Nếu thầy đến khuyên con ở lại thì vô ích thôi, chức đại trưởng lão kia con không thích dây dưa vào.”
“Con có biết là ai đã phong ấn ký ức của con không?”
“Thầy nói sao???” – Lyall sững sờ ngó Seth, hai cặp mắt nheo lại nặng nề.
“Là thầy, chính thầy đã phong ấn ký ức của con.”
“Tại sao thầy phải làm như vậy, phải chăng thầy sợ con sẽ trả thù tộc hunter, vì tộc hunter đã giết chết mẹ của con?” – Lyall phẫn nộ. Cậu luôn cho rằng người phong ấn ký ức của mình là Quinn, chẳng thể nào ngờ đó lại là người thầy mà cậu luôn kính trọng nhất.
“Không, ta chỉ sợ nhớ lại đoạn ký ức kia, con sẽ gặp đả kích lớn. Giờ con đã lớn khôn, có những thứ dù đau cách mấy cũng phải học cách chịu đựng. Bất cứ khi nào con muốn, hãy đến tìm ta, ta sẽ thu lại lá bùa phong ấn của con.Con hãy suy nghĩ thật kỹ, vì nhớ rồi, thì sẽ không còn cách nào để tìm quên. Còn một chuyện...thà rằng hôm nay con nhẫn tâm đoạn tuyệt Yui, nếu cứ tiếp tục cho nó hy vọng hão huyền, một ngày nào đó con sẽ hại cả đời nó.”
“Con sẽ không tổn hại Yui.”
“Đôi khi muốn và thực tế cách xa nhau lắm, thầy mong con hiểu.”
“Khoan đã thầy...” – Lyall gọi lớn khi thấy Seth chuẩn bị rời khỏi. – “Xin thầy hãy giải phong ấn cho con.”
“Thầy đã bảo con suy nghĩ, cớ sao phải vội vàng thế?”
“Suốt bao nhiêu năm nay, có khi nào con lại không muốn mình nhớ ra quá khứ của mình chứ? Con tìm đủ mọi cách có thể, thậm chí lặn lội khắp nơi hỏi về thân thế, nay cơ hội tự dưng tìm đến, thử hỏi con còn gì phải do dự?” – Lyall không hiểu Seth đang lo lắng điều gì.
“Anh ấy...anh ấy là loại ma chuyên... hút máu người. Anh ấy nói ...anh ấy đã buông tay... anh trai em trước, hối hận... hối hận lắm và không muốn... một điều tương tự sẽ... xảy ra với em. Cách để bảo vệ em... an toàn nhất là... trao cho em sự bất tử...Anh ấy có răng nanh...rất đáng sợ...cặp răng nanh đó...cắn ghì vào cổ em...em sợ...sợ lắm...”
“Có phải giống như vậy không?” - Người đang ôm cậu bé bỗng chốc buông cậu ra và há to miệng. Dưới ánh trăng lu mờ, cậu bé thét điếng người.
“Tại sao...tại sao ngay cả anh.” - Cậu vùng chạy, trong đáy mắt dâng ngập nỗi thất vọng, nhưng người đó nắm được cổ tay cậu.
“Melanthios, vampire cũng như con người thôi, có thiện và có ác. Em đừng sợ anh, anh vĩnh viễn cũng không tổn hại em.”
“Chúng hút máu người, chúng là lũ cặn bã.” - Cậu thét lên.
Một bàn tay trìu mến đưa ra:
“Đừng sợ, đi theo anh, anh sẽ cho em một cuộc sống mới, sẽ không có máu, không có nước mắt. Anh sẽ bảo vệ em. Đó là một lời cam kết với Chúa.”
“Tôi không tin, tôi không tin các người.”- Cậu bé vừa giãy giụa vừa khóc.
“Răng nanh của anh không dùng để hút máu.”
“Làm gì có vampire nào không hút máu. Anh là đồ giả dối.”
Người đó dịu dàng bế cậu bé lên mặc cho cậu phản kháng và cắn vào tay hắn đến rướm máu. Đến khi cậu tỉnh táo hơn, máu của hắn đã thấm đầy khuôn mặt cậu.
“Sao anh không phản kháng?”
“Anh đã nói sẽ bảo vệ em. Răng nanh của anh chỉ dùng để bảo vệ những người anh yêu quý.”
Seth tiến gần Lyall, đôi mắt không biểu lộ vui vẻ gì. Những ngón tay thon dài của Seth lướt qua mặt Lyall, nhanh chóng đưa cậu chìm vào giấc ngủ say. Bóng tối rất khẽ, rất khẽ bao trùm thế giới quan của Lyall. Lyall gục xuống cánh tay Seth.
“Lyall, con thật giống với Pierce, tin chắc Olardo cũng là vì điều này nên mới luôn bảo vệ cho con. Hãy ngủ đi, đến lúc cần thiết, ta sẽ gọi con tỉnh dậy.”
Seth xoa nhẹ lên trán Lyall, một dấu ấn màu vàng hiện ra mờ ảo, theo sau là một lá bùa bay khỏi nơi đó trượt vào tay Seth. Seth vò nát lá bùa và rải xuống mặt sàn, rồi khép kín cửa bỏ đi.
Lucas rón rén bước lại gần Zenda và bịt mắt cậu lại. Zenda bật cười khúc khích, cố gạt tay Lucas ra dịu dàng:
“Đừng trẻ con vậy mà anh. Em đang vẽ đấy” – Zenda giơ cao cây cọ để chứng minh lời vừa nói.
“Lúc trước em bảo không thích vẽ, anh nài nỉ cỡ nào cũng không làm em lay chuyển. Sao giờ em tự dưng lại muốn vẽ?”
Zenda nắm tay Lucas, suy nghĩ giây lát rồi cười:
“Paul đang cần một bức vẽ về Romeo và Juliette. Không hiểu sao, em đột nhiên nhận lời sẽ giúp cậu ấy.”
Lucas bỗng áp sát khuôn mặt khả ái của cậu và đặt lên bờ môi kia một nụ hôn nhẹ:
“Anh ở cạnh, xem em vẽ được không?”
“Rất chán đấy.”
“Anh sẽ không chán đâu.”
“Tuỳ anh.” – Zenda chỉ tay về phía giường mình bảo Lucas ngồi tạm. Nhưng Lucas lắc đầu.
“Anh sẽ đứng đây.”
“Anh cứ đứng nhìn em như vậy, làm sao em vẽ được?” – Zenda thoáng ngượng.
“Vậy thì em đừng vẽ nữa, theo anh ra ngoài chơi đi.”
“Lại vào tiệm tạp hoá lựa tách nữa sao?” - Giọng Zenda giễu cợt.
Vừa hai hôm trước, cậu lỡ tay làm vỡ chiếc tách thường dùng. Lucas đã lôi cậu vào tiệm tạp hoá để mua lại. Nhưng chẳng ngờ cái nào cũng xinh xắn làm Zenda cứ nấn ná hoài không biết lựa chọn ra sao. Cuối cùng, cậu đành nhờ Lucas chọn giùm. Lucas không nghĩ ngợi gì đã quơ hết hàng của người ta về nhà, báo hại bây giờ hai tủ treo tường đều chật cứng, chẳng còn chỗ chất đồ.
“Không.” – Lucas phì cười. – “Lần này chúng ta đi dạo thuyền trên sông, uống cà phê và nghe hát ngoài trời.”
“Nghe hay đấy, nhưng hôm nay em chỉ muốn ở nhà. Em thấy hơi mệt.” – Zenda buông cây cọ xuống.