Duy nhất

Tác giả: Tinhvặn
Nguồn: Diễn đàn YaoiLand
------******------

Thể loại: shounen ai, angst, oneshot
Xếp loại: K+
Cảnh báo: không khí trầm, bế tắc, kết thúc cái chết
Tóm tắt: Tôi tự hỏi con người sinh ra trên đời vì cái gì? Tôi tồn tại có ý nghĩa gì?

-----------------------------------

A/N: Tâm sự chút. Lúc này nghĩ ra tình tiết truyện luôn dính dáng đến đôi chút sự thật cuộc sống. Lúc trước dễ dàng viết ra nhân vật và tình huống trong sáng, dù là theo chiều hướng gây cười hay bi kịch. Giờ thì đã xa rồi….thơ ngây, có muốn quay lại như xưa cũng không thể *thở dài*

Lời bài hát trong truyện là của bài nhạc Trái Tim Bên Lề
-----------------------------------

Tôi tự hỏi con người sinh ra trên đời vì cái gì?

Tôi tồn tại có ý nghĩa gì?

.
.
.
.

Nghe nói anh em sinh đôi là kiếp trước hai người yêu nhau không thể bên nhau, mang theo vô tận tiếc nuối hứa hẹn kiếp sau. Tôi đã ước gì truyền thuyết kia là sự thật. Tôi đã ảo tưởng rằng tôi và anh là anh em sinh đôi. Thật buồn cười, đó là điều không thể. Cho dù chúng tôi cùng tuổi, sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm, chúng tôi chỉ là hai cá thể khác biệt, khác họ và khác dòng máu.

Từ khi sinh ra tôi đã không có cha, chỉ có người mẹ dịu dàng chăm sóc. Tôi rất sớm hiểu chuyện, không vòi vĩnh, không nhõng nhẽo như bao đứa trẻ khác. Tôi thấy người mẹ yếu đuối một lần lại một lần tái hôn cùng đàn ông khác. Tôi biết mẹ làm vậy vì muốn có một chỗ dựa, có một nơi vững chắc che phong ba bão táp cuộc đời nuôi tôi khôn lớn. Tôi nhìn mẹ hy sinh tuổi xuân vì mình, bất lực, muốn khóc mà không thể. Tôi thầm nhủ phải cố gắng lớn lên thật mau, làm một người đàn ông mạnh mẽ bảo vệ mẹ.

Tôi không ngờ cái ước mơ đơn giản đó, thật khó để thực hiện.

Năm mười tuổi, mẹ dẫn tôi đến một ngôi nhà cao hai tầng, gọi người đàn ông đeo kính là cha, gọi cậu bé ngăm đen cười có lúm đồng tiền là anh hai. Tôi cố gắng ngoan ngoãn làm họ thích mình, tự nhủ không được để mẹ phiền lòng. Dù trong lòng tôi rất bối rối và sợ hãi hoàn cảnh mới, con người mới. Tôi hiểu rõ nếu không có tôi, mẹ đã sớm kiếm một người chồng tốt trao thân gởi phận. Tôi nghe rất nhiều người khuyên rằng mẹ nên đưa tôi cho bên nhà nội, đừng mang theo cục nợ con chồng trước vướng víu. Nhưng mà mẹ ngậm đắng nuốt cay ôm chặt lấy tôi, chưa từng buông lơi cánh tay bao dung. Thứ tôi ăn dù không phải ngon nhất, đồ tôi mặc dù không phải xa hoa nhất, dù tôi không phải muốn gì sẽ được nấy. Nhưng từng miếng ăn giấc ngủ, tôi cảm nhận tấm lòng yêu thương của mẹ. Vì vậy để mẹ yên tâm, tôi nhất định phải làm cho họ thích mình.

Tôi còn chưa kịp thích ứng hoàn cảnh thì bất hạnh xảy ra. Mẹ…..bị xe đụng, vĩnh viễn rời bỏ tôi. Tôi ngơ ngác nhìn mọi người ngừng xe vây quanh mẹ, kêu gào cái gì đó. Ngón tay cứng ngắc không thể nhúc nhích. Lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận ấm áp làn da mềm mại của mẹ.

Thế giới giống như biến mất rồi.

Tôi cô độc một mình.

Không còn ai.

Lạnh lẽo…..

……rét lạnh tận xương.

Chính anh là người kéo tôi trở về. Anh ôm lấy tôi, không ngừng an ủi. Khi ông ấy muốn đuổi tôi đi, không chịu nuôi dưỡng một đứa ‘ăn hại’ không ruột thịt máu mủ, chính anh khóc cầu thậm chí dắt tay tôi bỏ trốn, uy hiếp ông ấy nhận nuôi tôi. Chính anh cầu cha mình cho tôi được đến trường học chữ nghĩa. Chính anh chắn trước mặt bảo vệ tôi không bị bọn trẻ ăn hiếp. Chính anh dùng thân thể xíu xiu đánh chúng mỗi khi chúng nói lời cay độc, rằng tôi là đứa ‘mồ côi’ ‘không ai cần’. Chính anh buổi tối ôm tôi ngủ, khi nửa đêm tôi bừng tỉnh ác mộng bật khóc, bàn tay anh mềm nhẹ vuốt lưng ru tôi vào giấc ngủ.

Nếu cần một lý do để giải thích thứ tình cảm trái ngang vô lý này, thì có lẽ vì những điều đó mà tôi yêu anh. Yêu bằng thứ tình cấm kỵ. Một tình yêu tội lỗi hoặc có lẽ….sai trái?

Mười bốn tuổi, giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng, mơ anh nửa thân trần bước ra nhà tắm ôm vai tôi. Dù là mơ, hoặc nên nói là hồi ức, còn có thể cảm giác bọt nước mang theo hơi ấm của anh nhỏ giọt trên trán tôi. Mặt đỏ bừng, đối diện đôi mắt mông lung buồn ngủ của anh càng làm tôi bối rối. Đáy quần ẩm ướt, xấu hổ không dám đối diện khuôn mặt cười của anh, nghe anh trêu: Nguyên cuối cùng cũng lớn rồi. Tuy em có mộng tinh trễ hơn anh, nhưng không sao, giờ em là đàn ông chân chính rồi, bảo đảm sau này em sẽ cao lớn như anh!

Tôi không biết cái gì là mộng tinh, mặt ngoài làm bộ không thèm quan tâm, chờ vắng người lén lên mạng tra tìm. Cũng nhờ sự kiện đó mà tôi phát hiện ra mình yêu anh, một người cùng là nam như mình. Tôi yêu anh không phải vì ghét phái nữ mềm mại đáng yêu. Có lẽ anh chỉ là một người trong hàng triệu tỷ con người trên thế giới này, có lẽ anh rất bình thường đối với đa số người. Nhưng tôi chính là khao khát một người tên Lương Quang Vinh, chính là anh, mà thôi.

Tôi không làm nhiều giãy dụa. Bởi vì tình cảm này sẽ không có ngày phơi bày trong ánh sáng. Người ta có thể nào chấp nhận hai người nam yêu nhau? Trên mạng, tôi nhìn thấy rất nhiều dòng tâm sự chua xót, bất đắc dĩ, uất ức của những người bị bài xích, bị lãng quên. Tôi sợ hãi, sợ anh cũng bị mọi người căm ghét, sợ những lời nói khó nghe chỉ trích anh, sợ…sợ….sợ….Trên hết, tôi sợ ánh mắt yêu thương sẽ biến thành căm ghét khi tôi thổ lộ tình cảm. Làm sao anh sẽ chấp nhận tình cảm từ một người luôn xem như em trai? Không chừng anh sẽ cảm thấy thất vọng, bị phản bội. Làm sao tôi có thể kéo anh rời xa thế giới ánh sáng gia nhập bóng đêm? Không…tôi không làm được.

Tôi thà rằng đau nhói tim nghĩ về anh, tuyệt đối không cho phép mình làm gì tổn thương hoặc khiến anh không vui. Vì anh, là lý do duy nhất cho tôi sống. Mất đi anh, tôi mất đi lý do sống, tựa như con cá nhỏ rời khỏi đại dương, chắc chắn sẽ chết.

Thật ra đơn phương cũng có chỗ tốt. Vì không trực tiếp bị từ chối, có thể ôm ảo tượng ‘có lẽ’ mình sẽ được người ấy tiếp nhận. Dần dần, tôi bắt đầu yêu thích cảm giác này. Nho nhỏ ngọt ngào khi cùng anh tiếp xúc thân mật. Ngực ấm áp khi len lén vì anh làm một chuyện gì đó. Cảm giác đau đớn lặp lại không ngừng chậm rãi làm tôi nghiện. Đau, ý nghĩa còn có cảm giác, còn có thể tiếp tục lặng thầm yêu anh. Đau đớn chồng chất đau đớn, cho đến ngày không cảm giác.

Anh, đã biết bao ngày bên anh
Là em đã có bấy nhiêu ngày yêu anh
Nhưng anh vẫn ngây thơ không biết tình em
Thầm yêu anh nên tim đau rã rời

Nhưng một cô gái xuất hiện vạch trần sự dối trá của tôi.

Giống như một bộ phim tình tiết cũ kỹ không biết nhàm chán cứ mãi lặp đi lặp lại. Tôi đã nghĩ mình sẽ không lạc vào tình thế như vậy, sẽ không mất đi lý trí. Nhưng chết tiệt là nếu lý trí có thể chế ngự tình cảm, thì tôi đã không giãy dụa bao năm nay lặng thầm yêu anh!

Hai mươi tuổi, anh kéo tay tôi đến một quán cà phê, giới thiệu bạn gái. Anh cười lộ lúm đồng tiền hưng phấn nói tất cả về cô ấy. Rằng nàng giúp anh đến lớp kịp giờ ngày đầu tiên vào đại học, rằng số mệnh cho hai người nhiều lần tình cờ gặp nhau ở lớp hoặc cổng trường, rằng nàng tuy không đẹp nhưng hiền lành thông minh, rằng hai người có nhiều sở thích hợp nhau dường như đã quen biết tiền kiếp. Rất nhiều rất nhiều chi tiết về cô ấy, tôi mỉm cười lắng nghe anh nói, nhìn nàng thẹn thùng núp sau lưng anh. Tôi đẩy gọng kính lén lút xóa khóe mắt lệ. Giả vờ đau họng giấu đi nghẹn ngào không nói nên lời. Ngực, thật đau. Không ngờ đơn giản hít thở lại khó khăn đến vậy.

Cái gì mà đơn phương là tốt rồi? Cái gì mà cả đời làm em trai, chỉ cần ở cạnh anh thôi? Tôi cười bản thân giả dối lừa người gạt mình. Cô ấy xuất hiện cho tôi biết có một ngày anh sẽ lấy vợ, rời đi thế giới của tôi. Mà tôi ngay từ đầu chỉ có một lựa chọn, đứng yên một góc, lặng lẽ chờ đợi khi anh nhớ tới ghé thăm.

Tôi vươn tay muốn níu lấy vạt áo anh, giống như mỗi khi trong chốn đông người tôi sợ lạc mất anh. Nhưng vị trí của tôi nay đã có cô ấy thay thế. Tôi chầm chậm đi sau lưng anh, tay chơi vơi bất lực rũ xuống. Hình ảnh một nam một nữ thân mật ôm nhau vừa đi vừa nói cười nhạt nhòa trong mắt tôi.

Em đã thấy bao người yêu anh
Tim em đã nhức nhối thinh lặng bên anh
Nhìn anh yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi
Vì tim anh đã trót trao ai rồi

Tôi không biết ghen tỵ đáng sợ như vậy. Anh dành nhiều thời gian cho bạn gái hơn, những lúc ít ỏi cùng tôi anh đều hưng phấn nói về cô ấy. Trái tim bị hắc ám cắn nuốt, nảy sinh ác ý muốn làm người con gái cướp anh khỏi tôi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Như vậy hai chúng tôi sẽ vẫn như xưa, chỉ có nhau.

Tôi muốn sa đọa, buông tha lý trí, dùng trụy lạc ma túy bản thân, để nhục dục che lấp trí nhớ về anh. Thế nhưng không được. Tôi không ngờ mình trúng độc sâu đến thế. Nếu không là anh thì không được! Tôi không chịu nổi hơi thở một ai đó vây quanh mình. Tôi không chịu nổi nhiệt đồ người khác tiếp xúc làn da. Tôi không chịu nổi bất cứ âm thanh nào ngoài giọng nói trầm ấm khẽ cười của anh. Tôi thật sự không thể thoát khỏi anh, dù cho có muốn thay đổi.

Đã có lúc tôi hận anh. Hận anh vì sao làm tôi yêu anh nhiều như thế? Chẳng phải các nhà khoa học đã cho ra kết luận: cuộc sống hiện đại khiến con người dần lãnh cảm? Chẳng phải lý luận chân tình, chỉ yêu một người, không thể sống thiếu người yêu, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của các cô gái lãng mạn mơ mộng? Vậy thì tại sao tôi yêu anh nhiều như vậy? Tại sao không thể sống thiếu anh? Tại sao tôi không cách nào rời xa anh?! Tại sao!!!

Tôi kiệt quệ, từ thuận theo đến chống cự, bây giờ tôi mệt mỏi thỏa hiệp. Nếu đã không thể phản kháng, vậy cứ tiếp tục yêu anh đi. Yêu cho đến khi chịu không nổi nữa. Hoặc là phát điên, hoặc là trước khi hủy diệt anh thì tôi sẽ tự sát.

Đột nhiên anh quen bạn gái. Là anh vô tình hay cố ý, muốn bức tôi điên loạn?

Mỗi đêm tôi mộng giết cô ấy bằng đủ loại phương pháp. Giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Tôi biết rõ cho dù cô biến mất, anh rồi sẽ quen bạn gái khác, anh vĩnh viễn không thuộc về tôi. Lý trí hiểu rõ nhưng không thể khống chế cảm xúc cuồng loạn.

Những lời anh khen cô ấy có vẻ không phải khoa trương. Ánh mắt cô nhìn tôi như thấu suốt linh hồn, giống như nhìn thấu dục vọng dơ bẩn từ sâu thẳm trong lòng tôi. Tôi cố gắng tránh dịp chạm mặt cô, điều đó cũng có nghĩa là tôi ít cơ hội gặp anh, vì hai người như hình với bóng mà. Càng ngày anh càng cách xa tôi, thỉnh thoảng bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh là lạ làm tôi kinh hoảng. Anh đã nhận ra điều gì rồi sao? Hay cô ấy nói gì với anh? Tôi không ngừng đoán, không ngừng phủ định, tôi như kẻ phạm tội đếm ngược thời gian chờ phán xét.

Tình yêu dấu kín cho anh đã bao ngày thầm lặng
Nhìn anh không nói nên câu nói chi đây

 

Có lẽ mùa hè năm đó tôi bị nắng nóng cháy hỏng đầu óc, hoặc có lẽ trong tiềm thức muốn chấm dứt tất cả.

Ngày chủ nhật hiếm khi hai anh em cùng nhau, chúng tôi chơi trò chơi, nói chuyện đùa giỡn.

Tôi tham lam nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Ngón tay cách mặt anh một khoảng ngắn, vẽ từng đường nét khuôn mặt. Này hàng mi thưa. Này lông mày rậm. Này đôi mắt khép. Này sống mũi cao. Này đôi môi mỏng. Này mặt chữ điền. Này cằm cương nghị. Này má lúm đồng tiền.

Căn phòng tĩnh lặng, ánh nắng buổi trưa ấm áp không gian. Tôi nghe tiếng gió thổi, nghe chuông gió cất tiếng hát trong trẻo, nghe tiếng hít thở của anh, nghe nhịp tim anh đập. Tôi cúi đầu, chậm rãi chạm vào môi anh. Chỉ chạm nhẹ, như có dòng điện lan khắp người. Không là một nụ hôn thật sự, lại làm tôi cảm động muốn khóc.

Vì anh đã trót yêu ai mãi vô tình không nhận ra
Tình yêu em đã trao anh bấy lâu nay

Đang lúc băn khoăn có nên can đảm thử liếm một chút bờ môi anh, tôi bị đẩy ngã. Anh ngồi dậy, trừng mắt nhìn tôi. Giây phút đối diện đôi mắt anh, đầu óc trống rỗng, tôi hoảng sợ lao ra khỏi phòng. Anh đuổi theo sau hét lớn tên tôi, càng như vậy tôi càng chạy nhanh về phía trước. Tim sắp rơi khỏi lồng ngực, tay chân lạnh lẽo, bản năng chạy nhanh.

Anh đã biết! Anh đã biết rồi! Bí mật bao năm tôi giấu kín. Đã biết tôi yêu anh. Anh sẽ khinh bỉ, thất vọng, chán ghét? Tôi không dám dừng lại, không dám đối mặt anh, không dám suy nghĩ thêm. Nếu nghe anh nói điều gì đó phủ định tôi, tôi…..sẽ hỏng mất.

Lung tung suy nghĩ, tôi không nhìn hoàn cảnh xung quanh, đến khi lấy lại lý trí tôi đã đứng giữa đường. Một chiếc xe tải bóp kèn liên tục lao về phía tôi. Tôi đứng im đó, không phải vì không thể động mà là không muốn. Tôi mỉm cười nhắm mắt lại.

Giải thoát rồi.

Nếu chết giống như mẹ, có phải tôi sẽ gặp lại mẹ không?

Mẹ ơi, con mệt mỏi quá……

[kéttttttttttttttt]

[rầmmmmmmm]

Tôi bị hất văng ra xa. Khi mở mắt ra, toàn thân đau nhức khó khăn đứng dậy, tôi thấy anh nằm bất động giữa đường, bánh xe và mặt đường nhuộm máu đỏ.

“Kh…”

“Không…”

“Không…!!!”

“Khôngggggg!!!!!”

Tôi nhìn thấy gì?

Tôi nhìn thấy cái gì?

Đây là ảo giác!

Tôi đang nằm mơ!

Phải!

Đúng vậy!

Là mơ!

Đây là mơ!

Người nằm đó không phải anh!

Không phải là anh!!!

Anh đi đâu rồi? Có một người giống hệt anh bị xe đụng nằm bất động. Tôi rất sợ. Anh hãy mau xuất hiện đi. Anh đâu mất rồi? Ở đâu? Anh ở đâu?

Phải rồi. Có lẽ anh tìm không thấy tôi nên đã quay về nhà. Tôi phải về nhà tìm anh.

Tránh ra! Tại sao các người ngăn cản tôi đi tìm anh? Buông! Tôi phải về nhà! Anh đang giận tôi, nếu không mau xin lỗi anh sẽ giận dữ lắm! Buông tay! Buông tôi ra!

Tại sao cha anh đánh tôi? Ông ấy nói cái gì? Tại sao tôi không nghe thấy? Kỳ lạ, thân thể cũng không cảm giác đau, rõ ràng tôi thấy cây gậy đánh vào người mà.

Cô ấy tại sao phải khóc? Tại sao ôm thân thể người giống anh khóc lóc thảm thiết? Này, cô lầm rồi, đó không phải anh. Hừ, là bạn gái anh vậy mà lầm anh với kẻ khác! Quả nhiên chỉ có tôi là yêu anh nhất!

Một trái tim bên lề rất đau
Vì biết anh chẳng hề biết đâu
Tình yêu em đã cho anh rồi

Anh, anh đã đi đâu? Tôi chờ anh thật lâu thật lâu. Xuất hiện đi mà, tôi sẽ xin lỗi. Xin lỗi đã hôn anh, xin lỗi đã yêu anh. Tôi hứa sẽ cố gắng, a không, tôi nhất định làm một người em trai thật sự. Hứa thật đấy, không lừa anh đâu, chỉ cần anh trở về, lại nhìn tôi, cười với tôi, xoa đầu tôi.

Tôi nắm lấy một thứ xinh đẹp, trong suốt mát lạnh. Ngón tay sờ, làn da tách ra, màu đỏ chất lỏng ứa ra trượt trên bề mặt trong suốt. Đẹp quá, tôi muốn nhìn lần nữa. Không ngừng ấn vào da, chất lỏng chảy ra cho đến khi ngừng, lại tìm một chỗ khác lặp lại tuần hoàn. Dần dần thứ trong suốt cũng bị nhiễm đỏ, trông càng thêm xinh đẹp. Tôi mạnh tay ấn nó vào da thịt, muốn chứng kiến sắc màu đẹp hơn nữa.

A, tại sao càng lúc càng mệt mỏi thế này. Tay run run, mi mắt nặng trĩu. Kỳ lạ, nhắm mắt lại tại sao nhìn thấy anh nhỉ? Thôi kệ, chỉ cần anh lại xuất hiện trước mặt tôi, ai quan tâm nhắm mắt hay mở mắt? A, anh đang cười, thật là đẹp trai! Anh vươn tay kéo tôi đi về hướng ánh sáng trắng. Tôi vội vàng đứng dậy chạy theo anh, sợ anh buông tay bỏ lại tôi đi mất như mấy ngày qua. Lần này tôi phải nắm tay anh thật chặt, không bao giờ buông ra.

.
.
.

Tôi tự hỏi con người sinh ra trên đời vì cái gì?

Bởi vì một người quan trọng khác đang chờ đợi

Tôi tồn tại có ý nghĩa gì?

Là để gặp gỡ anh, tình yêu duy nhất

End by TV 25/6/2011

Loading disqus...