“Anh chỉ cần biết anh yêu em, và cũng chỉ quan tâm em có yêu anh hay không? Những việc khác không quan trọng. Nếu như có ai đó khinh miệt chúng ta, vì em là vampire còn anh là werewolf, thì anh sẽ đưa em đến một nơi không ai có thể tìm thấy chúng ta để sống một cuộc đời yên bình. Miễn là em cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh điều đó với em.” – Lucas chìa lòng bàn tay phải ra.
“Anh khẳng định sẽ hối hận, khoảng cách giữa chúng ta không đơn thuần như anh nghĩ.”
Alston vò chặt nắm tay. Rõ ràng có một tương lai rất hạnh phúc đang mở ra trước mắt cậu, chỉ cần cậu chịu đưa tay cho Lucas. Thế nhưng, Alston không có can đảm đó. Cậu biết rõ người cậu yêu không phải là Lucas, nếu chấp nhận một người, chỉ vì muốn quên đi một người, phải chăng rất tàn nhẫn với kẻ được chấp nhận?
Lucas xót xa rút tay lại, cậu có nói cách mấy thì Alston vẫn không tin. Chẳng lẽ cậu lại là người đáng hoài nghi đến mức đó hay sao? Lucas cuộn bức tranh bỏ lại vào ống và đặt xuống giường:
“Nhiều năm rồi, mỗi lần nói đến chuyện này là em lại tìm đường lẩn tránh. Và lần nào, anh cũng giả vờ cho qua, chỉ vì không muốn thấy em phải buồn lòng. Nhưng anh hy vọng em hiểu, em không thể nào lẩn tránh cả đời. Sẽ có một ngày, dù muốn dù không, em vẫn phải đối diện.”
“Miễn là không phải hôm nay, vì nó là sinh nhật của anh.”
Những lời Lucas nói, thật ra Alston cũng đã nghĩ đến từ lâu. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, có điều, thêm được ngày nào thì hay ngày ấy.
“Vậy chúng ta đi chơi thôi, kẻo sẽ mau hết ngày mất.” - Một lần nữa, Lucas lại giả vờ cho qua.
“Ừ.”
Cả hai mỉm cười gượng gạo nhìn nhau rồi cùng rời khỏi phòng.
----------------------------------
“Nếu người ta nói mặt trời được làm từ ấm áp, thì mặt trăng chắc chắn làm từ dịu dàng.”
“Cô cứ thích lơ lửng mãi trên mấy tầng mây thế sao Pamela?” – Vin bước đến cạnh Pamela trong khi cô đang chống tay bên cửa sổ thẫn thờ.
“Nhóc, ngươi trở lại rồi à? Chủ nhân đang ở phòng ngài đấy. Có vẻ ngài lại gặp chuyện không vui chăng? Từ sáng đến giờ ta chẳng thấy ngài lộ diện.”
“Cứ ngỡ tìm được cậu Zenda, chủ nhân sẽ khá hơn, xem ra trầm trọng hơn thì có. Thôi ta vào báo cáo công việc đây. Bà chị bớt tâm thần giùm tôi một tí.”
Pamela giơ nắm đấm định doạ Vin, Vin nhanh hơn cô một bước, đã chạy ngay khỏi vùng nguy hiểm vào thẳng phòng Krizu. Cậu gõ cửa hơn ba lần và xưng tên thì Krizu mới chịu mở. Vin trông thấy sắc mặt Krizu tái xanh, như đã biết chuyện gì xảy ra, cậu ngó quanh cẩn thận rồi đóng kín cửa lại, khoá chặt chốt.
“Chủ nhân, người lại bị tái phát?”
Vin nhìn kỹ trong căn phòng Krizu, tất cả màn cửa đều bị cậu xé vung vãi, trên tường có rất nhiều dấu móng tay cào cấu sâu hơn một phân và dài gần cả tấc. Mỗi lần Krizu lên cơn, cậu đều trải qua một nỗi đau sống mà như chết, thường thì nó hoành hành đến hơn bốn tiếng liền mới dứt. Krizu bấu chặt cánh tay phải, đau đến nỗi muốn chặt đứt nó ngay lập tức.
“Chuyện ta sai ngươi làm?” – Krizu nói không ra hơi.
“Ngài Olardo nói sẽ sang Pháp, nhưng chưa phải bây giờ. Ngài còn chuyện cần làm, bảo mọi việc chủ nhân hãy tự quyết định. Cuối cùng ngài còn căn dặn chủ nhân nếu thấy vô vọng, thì hãy buông tay đi.” – Vin ra vẻ nghiêm trọng.
“Buông tay??? Ý ông ta là sao chứ?”
Các gân tay của Krizu dần co quíu lại, cậu đã bắt đầu chịu hết nổi.
“Ta sẽ giải quyết sau. Đi ra... đi ra đi, ngươi nhớ đừng để cho Pamela biết.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.”
Vin theo hầu Krizu bấy lâu, tính cách của Krizu cậu còn lạ gì. Krizu chẳng thể chấp nhận để cho một kẻ thuộc hạ như cậu nhìn thấy bản thân mình bị khống chế và hành hạ thế nào. Nếu thế, thật mất đi uy quyền kẻ thống trị; dẫu cho đối với Krizu, Vin là người thân tín nhất bên cậu đi chăng nữa. Nếu kẻ khác không may nhìn thấy Krizu trong tình trạng này, hẳn là đã chết ngay tại chỗ chứ chẳng còn mạng lết ra khỏi cửa. Krizu đã đặc biệt nương tình cậu lắm đỗi.
Đôi lúc, Vin thừa nhận rằng Krizu khá cộc cằn. Krizu dễ nổi nóng với bất cứ thứ gì không đi theo đúng sự mong đợi, và Krizu thà là phá huỷ nó, chứ chẳng muốn nó tồn tại chướng mắt.
Nhưng Krizu cũng có trái tim, Vin hiểu được hơn bất kỳ ai hết, trái tim Krizu rất yếu đuối. Cậu chỉ nhận ra điều đó trong những năm tháng Krizu sống thiếu Alston. Người chủ nhân cao ngạo của cậu bỗng chốc hoá ra đáng thương đến nhường nào, biết khóc, biết rên rỉ và biết quỳ xuống trước Chúa - đấng tối cao mà Krizu từng khinh khi để cầu xin Alston sẽ quay về.
Không ai khác ngoài Vin là người duy nhất nhìn thấy cảnh đó, cậu xém chút là không tin vào mắt mình, xém chút là đã khóc theo Krizu nếu cậu không kịp lấy tay áo lau đi vội. Hơn hết, đối với Vin, Krizu còn có ơn tái sinh. Krizu đã lấy hồn cậu nhập vào một thể xác mới để cậu có lại sự sống và hơi thở. Vin không đành lòng thấy Krizu phải chịu đau khổ một mình mà Alston lại không hề hay biết gì về chúng. Vin từng nghĩ nếu Krizu tìm được Alston, họ sẽ mau chóng làm lành. Thế mà đến lúc cậu quay lại Pháp, giữa họ vẫn chẳng có gì tiến triển.
“Pamela” – Vin gọi lớn tên cô, giọng gấp gáp. – “Tôi có việc ra ngoài, cô hãy ở lại đây, đừng rời chủ nhân một bước đấy. Hiện giờ chúng ta đang ở Pháp, tôi sợ Dan và bọn hunter đáng nguyền rủa sẽ tới đây làm phiền.”
“Cậu Krizu bị gì sao?”
“Chủ nhân mạnh đến thế, ngài có thể bị gì cơ chứ. Tôi chỉ dặn hờ thôi. Tôi đi đây.”
Vin ném cho cô cái vẫy tay hời hợt rồi bước thẳng một mạch hối hả. Kẻ mù cũng biết đang có chuyện chẳng ổn, thế nhưng Pamela không dám điều tra. Hỏi Vin, chắc rằng có chết hắn cũng không khai, hắn rất trung thành với Krizu. Một phương án khác là tự cô đi đến phòng Krizu xem xét, song cái này càng chẳng ổn.
Krizu rất ghét kẻ nào chưa có lệnh của cậu mà lai vãng dọc dãy hành lang phòng cậu, thường thì mấy kẻ nhiều chuyện ấy không có cơ hội sống sót cao. Krizu chỉ tin tưởng mỗi mình Vin, thậm chí nghi ngờ ngay cả cô. Và cũng chỉ duy nhất Vin mới có đủ đặc quyền tự tiện ra vào khu vực đó. Cô thì chẳng dám chút nào, bởi ngay từ đầu, Krizu đã ra lời cảnh cáo nặng là không muốn bị ai quấy rầy, bao gồm cả cô.
-----------------------------------
Hoàng hôn dần phủ bóng trên đại lộ Champ-Elysee. Cả khu giải trí gần như vắng lặng không một tiếng ồn, chỉ những ánh đèn rực rỡ còn thao thức dọc ngang khắp nơi. Lucas lấy hai tay bịt mắt Alston khi cả hai vừa bước vào đây. Cậu chầm chậm bước sau lưng Alston, mỗi nơi họ qua, Lucas dùng ngôn ngữ diễn tả từng cảnh một. Này là quầy bán vé, tàu lượn siêu tốc, gánh xiếc, những chú hề tung hứng,..., mọi thứ được Lucas căn dặn giữ lại không sót điều chi, hệt như khu giải trí đang hoạt động, ngoại trừ việc chỉ có hai vị khách là cậu và Alston.
Cậu lần lượt đi qua hết các nơi cho đến khi vòng đu quay khổng lồ đã đối diện tầm mắt Alston thì Lucas mới buông tay ra. Trên nền trời Paris rực rỡ hàng nghìn vì tinh tú lấp lánh, bánh xe của Thượng Đế đang hiện diện với dòng điện neon chạy dọc từng vòng cung. Ba mươi sáu cabin đều được thắp sáng soi rõ trên nền trời vẻ đẹp dung dị giữa tiết Xuân Paris dìu dịu.
“Anh biết em thích đu quay, tiếc là không thể đưa em trực tiếp đi xem London Eye, thôi thì em tạm chấp nhận nó như thành ý của anh.”
“Đẹp lắm.”
Alston hướng tầm mắt về chiếc đu quay mỉm cười hạnh phúc. Lẽ ra mấy ngày rồi cậu không vui lắm về chuyện Krizu, lòng luôn thấp thỏm không biết trong tương lai anh trai cậu lại giở trò gì. Nhưng ngay phút giây hiện tại, Alston thật vui khôn kể, chỉ một câu nói vô tình lúc trước là cậu rất thích đu quay, khó tin Lucas lại nhớ đến bây giờ. – “Chúng ta lên đó đi anh.”
“Chưa được. Em hãy chờ anh ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”
Lucas vụt chạy đi, thật ra cậu muốn dặn dò người điều khiển đu quay một lần cuối trước khi cả hai leo lên. Một lời chúc phúc tình yêu từ Chúa thì ai mà chẳng thích, nhất là khi Alston một mực tin vào truyền thuyết này, nên cậu không thể để sơ suất dù chỉ là chi tiết nhỏ.
“Anh ấy có gì mà thần bí vậy nhỉ?”
Ít phút sau, Lucas quay lại nắm tay Alston cùng bước lên. Cabin của đu quay thuộc loại rộng lớn, bên trong được trải thảm đỏ và xung quanh có đầy hoa Tulip đen. Một chai rượu Bourbon do chính tay Yves chọn và hai chiếc ly pha lê nằm ngay ngắn trên một bục ngồi. Lucas cầm chúng lên rót cho Alston trước, trong lúc các bánh răng của đu quay bắt đầu chuyển động từ từ.
“Đây là lần đầu tiên em ngồi trên đu quay đấy.”
Alston cạn ly với Lucas và nhoẻn miệng cười tươi. Thật vui khi được cùng Lucas vừa uống rượu vừa ở trên một độ cao lý tưởng ngắm nhìn toàn cảnh Paris.
Alston quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh đèn đã chan hoà khắp nơi.
“Anh cũng vậy.” – Lucas bỏ chai rượu xuống chỗ ngồi và đứng lên tiến gần nơi Alston đang ngắm cảnh. – “Em thấy rượu thế nào?”
“Rất ngon.” – Alston vẫn mải để mắt ngoài khung cửa kiếng, đến khi cậu quay đầu lại thì vừa đúng tầm đụng mặt Lucas. – “Anh nghịch thật, bên kia có chỗ sao không ngồi, lại qua giành chỗ với em.”
“Anh thích ngồi chung với em.” – Lucas nhặt một cành Tulip trên mặt sàn cho nó chạm nhẹ vào đầu mũi của Alston. – “Một chút lên cao nữa em sẽ thấy càng đẹp hơn.”
“Hôm nay anh đã ước nguyện gì chưa?”
“Anh có ước cũng chẳng bao giờ thành sự thật, thôi thì ước làm gì.”
Nghe Alston hỏi, Lucas thoáng cười buồn. Alston đủ thông minh để hiểu ý nghĩa của câu nói này, nên bất giác thấy tội lỗi, vội quay mặt sang hướng khác.
“Chúng ta cứ làm bạn thế này đến suốt đời không tốt hay sao? Tình bạn sẽ không có tổn thương và phản bội.”
“Tình bạn có thể chuyển thành tình yêu, nhưng tình yêu thì không thể chuyển thành tình bạn. Nếu ai đó chuyển được, là vì họ chưa thực sự yêu, em hiểu không? Nhưng anh nói vậy, không có nghĩa là ép em. Anh vẫn sẽ chờ.” – Lucas nhấp thêm vài hớp rượu.
“Nếu đến khi em chết, em vẫn không có câu trả lời thì sao? Sự chờ đợi của anh sẽ hoá vô nghĩa.”
“Đơn giản thôi. Anh sẽ chết theo em, để được cùng em xuống hoả ngục hoặc cùng em lên thiên đàng. Khi ấy, lại tiếp tục chờ.”
Alston bật cười, dù rằng cậu biết Lucas không hề có ý đùa giỡn.
Trong một giây, Lucas đã bị nụ cười ấy làm chao đảo tâm trí. Alston ngày trước gặp cậu ở miền Đông và Alston hôm nay đối diện với cậu vẫn mang nét đẹp thánh thiện ấy, những tưởng không gì có thể thay đổi. Nếu là thiên thần thì phải có đôi cánh, nhưng Alston trong lòng cậu, dù không có cánh vẫn là thiên thần.
Lucas đặt cành hoa Tulip xuống và đưa tay vuốt những sợi tóc quanh má trái của Alston. Chúng không chỉ mềm mại trượt qua ngón tay cậu mà còn lan toả một hương thơm thanh khiết như hoa hồng, nồng nàn không kém mùi hương toả ra từ Tulip.
“Tại sao tóc của em luôn có loại hương thơm này?”
“Bởi nhà của em có trồng một vườn hoa hồng và từ nhỏ em đã thường ở nơi đó. Anh nhìn kìa.”
Alston bất ngờ chỉ ra ngoài cửa kính. Cabin của họ đang gần lên đến đỉnh, nên những cảnh quan hiện ra ngày một rõ ràng hơn. Tháp Eiffel đứng yên một góc trời, tạc vào bóng đêm thăm thẳm mơ ước được vươn đến với ước mơ và tự do. Đang lúc Alston còn mải mê ngắm nhìn, một nụ hôn đột ngột từ Lucas áp sát lên môi cậu. Do chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Alston đẩy bật Lucas theo phản xạ thông thường. Đến khi cậu kịp nhìn lại thì đã thấy đu quay dừng hẳn. Họ đang ở trên đỉnh của nó, vậy thì nụ hôn vừa rồi…
“Anh…cho em xin lỗi, tại em ngỡ ngàng quá.”
Alston lúng túng nói, cậu chính là người đã kể với Lucas truyền thuyết về đu quay, nên làm sao không hiểu ý định của Lucas. Hoá ra vừa rồi Lucas đã chạy đi vì chuyện này.
“Không sao…”
Lucas nói lạnh lùng, nhưng Alston đọc được những tia tổn thương cùng cực, thậm chí có đan xen oán giận đang xâm chiếm đôi mắt tím kia. Cậu cũng chẳng có gì bào chữa, nếu là người đó, cậu hẳn đã không giật mình như vậy.
“Thật ra không có lời chúc phúc từ Chúa thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Alston cố gắng cứu vãn tình hình, cậu không muốn nhìn thấy Lucas buồn ngay ngày sinh nhật của mình.
“Ở bên cạnh anh và yêu anh khác xa nhau vậy sao? Anh biết chẳng nên nói ra những lời này, song chấp nhận anh khó khăn với em đến thế à?”
“Em không muốn cho anh hy vọng, để rồi một mai lại cướp mất chúng, làm vậy còn tàn nhẫn hơn. Chúng ta hiện giờ ngoài danh phận người yêu, cũng đâu có gì là bất ổn. Hay anh cảm thấy em đối xử với anh chưa tốt?”
Lucas không trả lời, cậu lại rót thêm rượu. Alston hạ ánh mắt chần chừ, rồi tự tay cởi ra chiếc áo thun ngoài và tháo dần từng nút áo sơ mi bên trong.
“Em…em làm gì vậy?” – Lucas nắm tay Alston ngăn cản.
“Khi hai con người yêu nhau, họ sẽ làm cả việc này đúng không? Nếu anh muốn, em vẫn có thể cho anh.”
Lucas cười dài trong tê tái:
“Ngủ với anh thì được, nhưng làm người yêu của anh thì không, em có hiểu em đang nói gì chăng?”
Đu quay bỗng khởi động lại, Alston chẳng còn hứng thú nhìn ra ngoài, cổ họng cậu thấy đắng chát.
“Lúc nào em cũng bảo không muốn tổn hại anh, ngược lại, chính em lại lần này đến lần khác tổn hại anh. Em tưởng cảm giác chờ đợi một người dễ chịu hơn cảm giác hối hận em nói sao?” – Lucas nốc một hơi hết ly rượu trong tay.
“Nếu ở bên nhau khiến anh đau khổ không ngừng, chi bằng em sẽ ra đi.” – Lucas xiết chặt thân ly, cậu chẳng thể tin nổi vào những lời vừa nghe được.
“Em muốn bỏ rơi anh?”
“Nếu điều đó tốt cho anh. Em hiểu thấu tâm trạng chờ đợi một người, vì trước đây, em cũng đã từng sống những chuỗi ngày không hy vọng đó. Em mong anh sẽ không giống em.”
Lucas biết rõ Alston đang nói về ai, nên trong lòng không tránh khỏi ghen tỵ.
“Thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì.”
Lucas không muốn cãi nhau với Alston, vì cậu biết nếu nói tiếp, cậu sẽ không giữ nổi bình tĩnh nữa. Lucas định với tay gài lại khuy áo giúp Alston. Tuy nhiên, ánh nhìn của cậu bỗng dưng đóng băng tức thì. Dù chiếc áo sơ mi của Alston chỉ mở được phân nửa, Lucas vẫn nhìn rõ vài dấu “yêu” còn im đậm trên vùng da gần ngực của Alston.
“Đêm nọ, em không về nhà, em đã đi đâu?”
“À…em…em…” – Alston bị hỏi bất ngờ nên không kịp nghĩ ra lý do biện hộ. – “Em đến nhà bạn chơi, cậu ấy mời em ở lại nên…”
Lucas nhìn Alston - một ánh nhìn đáng sợ.
“Người bạn đó anh biết chứ?”
“Không…”
“Dạo này chất độc của em chẳng còn phát tác sao? Lúc sáng qua phòng em, anh thấy thuốc giảm đau vẫn còn đầy.”
“Chắc vì uống nhiều thuốc nên độc tính đã vơi bớt.”
Thay vì cài lại các khuy áo, Lucas đột nhiên nới lỏng chúng ra. Cậu tiến sát Alston trong gang tấc và nâng cằm Alston lên.
“Tại sao em luôn nói dối anh, phải chăng nếu anh muốn biết sự thật, thì chỉ còn cách đi hỏi cơ thể em? Hôm nay không làm rõ chuyện này, anh sẽ không bỏ qua. Những vết đỏ này từ đâu em có? Độc của em đã giải trừ phải không?”
Câu hỏi của Lucas như sét đánh ngang tai Alston, bấy giờ cậu mới chợt nhớ những dấu ‘yêu’ do Krizu để lại vẫn chưa nhạt đi. Alston tự nhiên sợ hãi, đôi mi thanh tú cau lại cố tìm ra lý do giải thích cho mọi việc.
“Em…cái này là…”
“Là sao??? Nếu em ngủ với phụ nữ, họ sẽ không để lại những dấu này trên người em đúng không? Chỉ trừ trường hợp…”
“Alston không thuộc loại tuỳ tiện, ai lại có thể chạm vào Alston cơ chứ? Chẳng lẽ…”
Ba giây, Lucas chết lặng đúng ba giây với dòng suy nghĩ này. Đu quay ngừng lại, cùng lúc cái tên Krizu Kenshi làm nghẹn hơi thở của cậu. Lucas không có ý định xuống, cậu vẫn ngồi áp sát Alston trên cùng một bục ghế. Alston không còn đường trốn tránh nên đành phải thú nhận:
“Đúng là em đã ngủ với con trai. Nhưng chỉ là đùa giỡn qua đường, em khát máu nên mới vậy.”
“Nếu em phải nghe liên tục những lời nói dối từ miệng người mình yêu suốt nhiều năm liền, anh thực muốn biết em có cảm tưởng gì? Xin em, anh đã quá mệt mỏi, làm ơn hãy nói thật với anh. Anh không còn đủ lý trí để phân tích mình có nên tin em hay chăng? Em đã bao giờ nghĩ rằng có ngày những lời nói dối này sẽ bị bại lộ?”
“Anh đã biết điều gì phải không?” – Alston trợn tròn đôi mắt sửng sốt, có khi nào Lucas đã thấy cậu đứng nói chuyện với Krizu, hoặc vả…Alston tự vẽ ra trăm ngàn nguyên nhân khiến Lucas lại nói với cậu như vậy.
“Anh sẽ không biết gì ngoài những lời em nói, và anh sẽ không nghe gì ngoài sự thật.”
“Vậy là anh thực đã biết thân phận của em?” – Alston chống tay vào thành cabin run run.
“Nếu anh thừa nhận, em sẽ thôi che giấu anh và thẳng thừng nói cho anh biết mọi việc phải không? Vậy được, anh nhận.”
“Từ bao giờ?” - Nhịp tim Alston đập đặc biệt chậm.
“Cái lần em nói chuyện với Lyall trước lúc sang Pháp. Em đã nói dối anh hết thuốc, nhưng giữa đường anh gặp bà Adele. Hôm trước bà quét dọn phòng em, nên thấy lọ thuốc vẫn còn đầy. Do đó, anh quay lại và… những gì cần biết anh đã biết.”
“Tại sao anh không vạch trần em? Em là kẻ thù của anh cơ mà.” – Alston nhìn Lucas bằng đôi mắt khó hiểu, có vài phần mị hoặc. Thì ra chính cậu, không ai khác là kẻ đã tiết lộ sự thật với Lucas.
“Là em tự nghĩ thôi, anh không có nghĩ như vậy. Anh thừa nhận lúc đầu khi biết em là người của dòng họ Kenshi, anh đã mâu thuẫn rất nhiều. Nhưng điều khiến anh mâu thuẫn không phải là vì khoảng cách vampire và werewolf giữa chúng ta, mà là vì…”
Lucas cúi đầu không nói nữa, cậu cảm thấy khó mở miệng. Alston nuốt nước bọt vào cổ họng, cố đẩy Lucas ra khỏi mình một đoạn. Chỉ tiếc cổ tay kia quá rắn chắc, nó gần như đã sắp ôm trọn lấy cậu.
“Vì em loạn luân, đã yêu chính anh trai ruột của mình đúng không?”
Alston cố bật ra nụ cười. Cậu biết đối với werewolf và loài người, đây là một chuyện tội lỗi khó chấp nhận, dù rằng với vampire, nó rất thường tình mà thôi. Cậu cũng được sinh ra từ chính mối tình loạn luân giữa cha và chị gái ông.
“Em vẫn còn yêu Krizu, do đó em không chấp nhận anh?” - Bốn mắt họ nhìn nhau, Alston cố rút người vào sâu hơn trong góc cabin.
“Không!” – Alston lảng ánh mắt sang nơi khác.
“Không ư???” – Lucas gần như nghẹn ngào. – “Krizu có phải đã đến Pháp, hai người có phải đã gặp nhau?” - Lucas giận dữ hét lên.
Alston một lần nữa dùng sức gỡ đôi tay Lucas ra, cậu muốn chạy khỏi cabin, nhưng chưa gì lại bị Lucas kéo ghì lại như cũ.
“Trả lời đi, em còn định trốn tránh đến chừng nào?”
“Nếu anh muốn biết thì…phải, anh ấy đã đến đây.” – Alston nhắm mắt vì cảm thấy khó xử, và không dám đối diện với Lucas.
“Anh không muốn nghe những chuyện giữa hai người, anh chỉ muốn biết…” – Lucas kề sát mặt Alston. – “Em sẽ chọn ai???”
“Ch…ọ…nnnn?” – Alston lúng túng, toàn thân cậu nghe rụng rời. - “Anh…xin hãy cho em thêm thời gian, xin anh…”
Alston gục đầu ảo não. Làm sao cậu có thể chọn cơ chứ? Nếu biết câu trả lời thì cậu cần chi phải đau khổ và dằn vặt đến tận bây giờ.
“Anh có thể cho em thêm thời gian, nhưng ai sẽ cho anh thêm thời gian? Nếu không là anh, thì sẽ là Krizu, trước sau em cũng phải đương đầu với câu hỏi này? Chỉ khác ở chỗ anh muốn là người nghe được đáp án trước tiên. Anh không ngại quá khứ của em thế nào, anh chỉ cần hiện tại và tương lai của em thôi. Hãy cho anh biết.”
Ánh mắt Lucas chú định là cứ dán chặt vào khuôn mặt Alston không rời.
Alston ngẩng đầu nhìn ra ngoài khung cửa kính. Dù rằng trái tim cậu hiểu rõ nó yêu ai, song lý trí cậu hiểu rõ mình lại nợ từ ai thật nhiều. Nợ những nụ cười thân thương, nợ những hy sinh thầm lặng, nợ những vòng tay chở che, nợ những câu nói an ủi, nợ cả trái tim luôn chung thuỷ dành cho cậu. Dường như cậu nợ ai đó cả thế giới. Nếu không có Lucas, thì cũng đã không có một Alston lành lặn hôm nay.
Tuy nhiên, ngoài lòng biết ơn, Alston biết vẫn còn tồn tại một thứ tình cảm khác. Nó vượt trên mức tình bạn, song lại chao đảo giữa ranh giới tình yêu. Liệu nó có khả năng biến thành tình yêu hay không?
Lyall từng bảo, miễn là cậu chịu thử, chắc chắn sẽ tìm được câu trả lời. Nhưng lòng cậu thì luôn e dè, lỡ như đó không phải là câu trả lời mang lại hạnh phúc cho Lucas thì sao? Lỡ như hai người chưa kịp đi hết đoạn đường, cậu đã buông tay Lucas trước, hoặc vả bị bỏ lại, cậu và Lucas lúc đó sẽ thế nào? Tình yêu không vẹn, có khi tình bạn cũng tiêu tan.
“Anh thật sự có thể đưa em đến một nơi yên bình, tránh xa những ân oán thị phi và mặc cảm thân phận, sống cuộc đời êm ấm như bao kẻ loài người khác hay sao?” Alston sau cùng cũng có dũng cảm nhìn vào đôi mắt Lucas, một đôi mắt tím đẹp mê hồn và chan chứa yêu thương.
“Phải.” – Lucas không cần suy nghĩ đã rắn rỏi khẳng định. Alston vẫn nhớ lúc cậu và Krizu yêu nhau, đã mấy lần cậu đề nghị Krizu hãy cùng cậu rời Anh quốc, đến một nơi không ai còn biết họ là ai để sinh sống. Nhưng lần nào, Krizu cũng tìm cớ thoái thác.
“Krizu, chúng ta rời Hamyulin đến nơi khác sinh sống nhé?”
“Tại sao? Đây là nhà của chúng ta mà.”
“Em thấy nó lạnh và tăm tối quá.”
“Không được, chúng ta đi thì ai quản lý tộc vampire. Anh không thể vô trách nhiệm như ông cậu của chúng ta.”
“Là trách nhiệm, hay là tham vọng quyền lực? Bỏ đi, coi như em chưa nói gì.”
Krizu chẳng bao giờ đọc được những nỗi buồn ẩn sâu trong mắt cậu, cái cậu cần là một cuộc sống bình lặng cho hai kẻ yêu nhau, cái Krizu cần lại là quyền lực tối cao. Giữa một người chỉ yêu quyền lực và một người luôn luôn yêu cậu, cậu còn gì phải do dự? Ấy vậy mà, cậu khó khăn lắm mới bật ra từ “Anh!” yếu ớt nơi khoé miệng.
“Em nói gì?” – Lucas hỏi gằn lại, cậu không nghĩ đó là một đáp án đủ sức thuyết phục khi giọng Alston miễn cưỡng thế kia.
“Là anh.” – Alston nâng thêm một nấc âm thanh nhưng vẫn còn nhỏ.
“Là anh thật chứ?” – Lucas muốn khẳng định thêm lần nữa.
“Ừ!”
Lucas ôm chặt Alston cười to thành tiếng, trong nụ cười pha lẫn một niềm hạnh phúc khó tả, như vẫn còn nghẹn sâu trong tim cậu. Đã từ lâu rồi, đã từ rất lâu…Lucas luôn mong muốn nghe được câu trả lời này. Ngay cả trong giấc mơ, cậu cũng bị ám ảnh không yên. Alston nhìn thấy biểu hiện mừng rỡ của Lucas, bất giác cũng mỉm cười không lý do. Cậu tựa vào bờ vai ấm áp kia, và xiết chặt vòng tay của mình.
“Sinh nhật vui vẻ anh nhé.” – Alston nói, vừa lúc tiếng chuông từ toà tháp cổ cách đó không xa cũng vọng lên, báo hiệu 0 giờ.
“Em chính là món quà sinh nhật vô giá nhất mà Chúa đã ban cho anh.” – Lucas rời tay Alston nhẹ nhàng và hôn lên đôi môi kia—một nụ hôn chỉ thoáng qua bên ngoài, song được giữ lại thật lâu.