Bloody Pascali Roses Trang 22

CHƯƠNG 22: SỰ THẬT LÀ ĐÂU?

“Ta nguyền rủa con vĩnh viễn không thể có được kết quả tốt với Krizu.”

Phải chăng nó đã thành sự thật, hai hàng mi Alston ướt đẫm, cậu vùi mặt vào gối tỉ tê. Krizu không khác xưa chút nào, từ diện mạo đến tính cách, bao gồm cả lời nói đều toát lên sự độc địa khó lường. Krizu cũng đã biết rõ về cái chết của cha, nếu là lúc trước, Alston hẳn sẽ sợ sệt vô vàn cố tìm cách che giấu nó. Cậu ngại ánh mắt Krizu nhìn cậu giống một kẻ bẩn thỉu tanh hôi. Đau gì bằng những yêu thương cậu mong mỏi lại biến thành ngờ vực và khinh bỉ. Phải, cậu đã chính tay giết chết cha ruột của mình, còn nguỵ tạo ra một màn kịch đáng thương để lừa dối Krizu. Cậu không muốn Krizu biết được chân tướng, chỉ tiếc là giấy chẳng thể gói lửa mãi. Cái không nên biết cuối cùng Krizu cũng biết.

Dù gì giờ đây quan hệ hai người đã đi đến cực hạn. Là cậu hận Krizu vì giết Hery và phá huỷ trái tim cậu, hay Krizu hận cậu vì tội giết cha ruột và gạt gẫm Krizu bấy nhiêu năm đều như nhau. Một chữ hận đã nói thay tất cả; tình yêu của cậu, sự hy sinh âm thầm, những niềm đau lặng lẽ, những cơn ám ảnh dai dẳng gói gọn hết trong một chữ hận. Đã vậy, cậu cũng chẳng thiết Krizu nhìn cậu như thế nào nữa. Chỉ nhưng, Krizu vẫn yêu cậu cho dẫu những việc cậu làm tồi tệ đến không thể thứ tha. Tại sao??? Nếu là cậu, cậu sẽ hận Krizu tới chết. Tại sao Krizu không đối xử thế với cậu? Con người đó dẫu lạnh lùng, nhẫn tâm; mà trái tim cậu trong giây phút gặp lại hắn đã ấm hơn rất nhiều. Ngôn ngữ cơ thể của cậu phản ánh trực diện điều đó, vừa yêu vừa hận, vừa khao khát có được Krizu, vừa gớm ghiếc đôi tay Krizu chạm vào cậu; cậu cũng không thể hiểu được mình muốn gì? Yêu một người khó khăn đến vậy sao?

Nước mắt Alston cứ rơi mãi không thôi, ánh trăng loang vào căn phòng Alston những gam màu vàng vọt tựa hồ cả bầu trời cũng đang nghiêng cùng một nỗi đau với cậu. Alston khẽ sờ sợi dây chuyền bạc trên cổ, vật minh chứng cho ký ức, tình yêu và cũng là niềm đau canh cánh khó yên. Ước gì Krizu hiểu được cảm giác của cậu... ước gì... Alston mê man chìm vào giấc ngủ giữa hai hàng nước mắt thấm đẫm cả chăn gối.

---------------------------------------------

Tờ mờ sáng, Alston cố tình dậy thật sớm chuẩn bị thức ăn cho Lyall và Lucas. Nói thức ăn, thực chất có mỗi mình Lucas thưởng dụng, Lyall và cậu quen uống hơn. Chỉ cần có một ly nước, bỏ vài viên thuốc máu vào, sẽ trở thành bữa điểm tâm tuyệt ngon cho cả hai. Thuốc máu do Lucas pha chế nồng độ đậm đặc hơn những dạng thường, có thể giúp họ chống được cơn đói thần hiệu. Khoảng tám giờ, Lucas từ từ bước xuống thành cầu thang, theo sau có cả Lyall, tay đang cầm Long Cốt. Đến bàn ăn, Lyall giao Long Cốt cho Alston cười tinh nghịch:

“Thời hạn đã hết, vật hoàn cố chủ đây.”

“Em đã mày mò được gì, Lyall?” – Cả ba ngồi vào bàn, Alston vừa cầm lấy bình sữa rót một ly cho Lucas vừa hỏi.

“Truyền thuyết của tộc hunter kể rằng Angouleme có một người anh trai sinh đôi tên Ramphon. Họ đều xuất thân từ dòng thuần. Chỉ vì Ramphon tàn bạo cực độ, Angouleme buộc phải đứng lên chống đối anh trai ruột của mình. Ông chính là thuỷ tổ lập nên tộc hunter. Năm đó, giữa hunter và vampire đã có một trận đại chiến kịch liệt. Angouleme cuối cùng đã tự tay giết Ramphon, dù rằng Ramphon thực chất cũng là người ông rất yêu. Trong khoảnh khắc hấp hối, Ramphon đã kề sát tai Angouleme và nói rằng hắn cũng yêu ông rồi tắt thở.

Sau đó, Angouleme đem xác anh trai đi hoả thiêu. Khi cơ thể Ramphon đã cháy trụi, từ trong đống lửa, bỗng bừng sáng một linh vật. Đó chính là Long Cốt. Chín đoạn đốt sống tách rời này được xem như biểu tượng cho tình yêu của Ramphon đối với em trai mình. Lúc Angouleme chạm tay vào chúng, chúng lập tức nối lại thành cây gậy màu ngọc bích. Từ đó, nó trở thành vũ khí thiết thân bên cạnh ông.

Nhưng người sống mà linh hồn đã chết thì liệu sống nổi chăng? Ít lâu sau, Angouleme đã tự vận bằng Long Cốt để được đi theo Ramphon. Long Cốt do vậy truyền đời qua tay các trưởng lão tộc hunter. Ai cũng mong sở hữu được nó, song chưa một ai có thể chạm vào, ngay cả mẹ ruột của em. Tộc hunter tin rằng chỉ có kẻ hữu duyên, người kế tục của Angouleme mới có thể điều khiển được nó. Và nó là thánh vật chi bảo vĩnh viễn không có nguồn năng lực nào phá huỷ nổi.

Tuy nhiên, có sinh ắt có diệt. Em cho rằng nếu đem nó ngâm vào máu của vampire dòng thuần liên tiếp bảy ngày bảy đêm, nó chắc chắn sẽ bị rã ra. Thật lòng em cũng muốn thử, chỉ sợ anh giết em thôi.” – Lyall cười hợm hĩnh.

“Nghe hay ho đấy, hôm nào anh sẽ làm theo cách em nói, ấy là lúc anh không cần nó nữa. Tạm thời thì chưa được.”

“Hai người đừng mải mê bàn về Long Cốt, bệnh của em sao rồi Alston?” – Lucas nóng lòng chen ngang với miếng thịt bò đưa lên miệng.

“Em chỉ hơi mệt và buồn ngủ, đâu gì nghiêm trọng. Hiện giờ em khoẻ đến mức có thể vật ngã con bò hai sừng đấy.”

“Lão viện trưởng hôm qua nói gì với em?”

“À, ông ta khen cách dàn dựng của chúng ta về vở nhạc kịch “Bóng ma trong nhà hát” thôi.”

“Đó sẽ là lần sau cùng ông ấy khen anh, bởi vì ông ấy bị chuyển đi nơi khác rồi.” – Lyall nhanh nhảu.

“Có chuyện đó sao? Tin này em lấy từ đâu?”

“Hoàn toàn chính xác luôn. Học viện của chúng ta nghe nói vừa đến một viện trưởng mới, còn là ai thì em không rành.”

“May mà em không rành.” – Alston nghĩ thầm trong đầu và thở phào.

“Em có chuyện quan trọng muốn thông báo, có lẽ tối nay em phải đáp chuyến bay đầu tiên về Anh.” - Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lucas và Alston, Lyall sờ mũi đầy ngao ngán. – “Em vẫn chơi chưa thoả thích, nhưng tối qua em được tin con trưởng của gia tộc Mierok chết bí ẩn ở biệt thự riêng, tiếp đó em trai hắn cũng bị giết trong bể bơi lân cận. Cha em là người xưa nay luôn gìn giữ trật tự ở Anh và ngăn cản các thế lực ngầm tiêu diệt lẫn nhau. Trước khi ông đi, quyền hành đã giao hết cho em, em không thể nào ngó lơ chuyện này. Em phải có một câu trả lời thích đáng cho gia tộc Mierok để bảo vệ danh dự của cha.”

“Bọn anh chờ em quay lại.” – Alston nói trìu mến.

“Yên tâm, em giải quyết cấp tốc rồi về đây hội họp với các anh. Chỉ tiếc năm nay, em phải bỏ lỡ sinh nhật của anh Lucas”

“Được rồi, quãng đời của chúng ta còn dài, lần sau em dự vẫn kịp. Anh chúc em mọi việc thuận lợi.” – Lucas cười miễn cưỡng.

“Chưa đầy hai tuần, em bảo đảm ổn thoả hết. Khả năng của cậu em này, các anh còn lạ gì nữa.” – Lyall pha trò cho cuộc nói chuyện giữa ba người không bị không khí chia tay làm xáo trộn. Tuy thế, cậu là người xáo trộn trên cả. Trở về Anh quốc, đồng nghĩa với việc cậu có thể gặp lại một người mà cậu đang muốn trốn tránh. Trái đất nhiều khi cũng tròn thật, xoay vòng thế nào rồi thì những người từng quen biết nhau, cũng phải vô tình tái ngộ nhau. Lyall chẳng biết điều gì sẽ chờ cậu ở phía cuối con đường, ngoài đối mặt chắc hẳn không còn cách nào khác. Cậu nhấm nháp ly máu đỏ và ánh mắt khẽ nghiêng xuống đầy phân vân.

-----------------------------------------------

Alston đưa tay đón lấy những chiếc lá rơi rụng dưới tán một cây cao. Đôi mắt cậu nheo lại khi nghe được tiếng bước chân rón rén của một người. Alston vuốt những sợi tóc dài ra vẻ không màng. Cậu vẫn chăm chú nhìn vào mấy chiếc lá xanh trên tay xem như kẻ đó chỉ là vật vô hình. Kẻ đó nhấn mũi giày phải xuống mặt đất nén giận, đầu ngước lên, môi mím chặt vài giây trước lúc mở miệng:

“Em định phớt lờ chị đến bao giờ?”

“Chính chị đã nói với Krizu tất cả sự việc phải không? Nhưng lòng ích kỷ của chị còn che giấu khá nhiều sự thật.” – Alston thả những chiếc lá khỏi tay, đứng tựa vào thân cây đối diện Pamela mỉm cười. – “Có điều, hiện giờ với tôi, những cái đó không còn quan trọng, tôi sẽ không trở về bên cạnh Krizu nữa. Anh ấy muốn coi tôi là gì cũng được.”

“Hy sinh nhiều đến thế, mà người mình từng hy sinh cho lại khinh bỉ mình, chị muốn biết em có cảm giác thế nào?” – Pamela cười đắc ý.

Alston nhắm nghiền hai mắt trầm ngâm, một giọt nước mắt của cậu rơi nhẹ trên bờ má trong nụ cười:

“Chị nghĩ phá tan hạnh phúc của tôi, là cách trả thù tốt nhất cho cha hay sao? Nếu tôi và Krizu không phải tồn tại rạn nứt từ trước, chị có làm gì cũng vô dụng thôi. Còn như tình trạng hiện nay, chị không làm gì chúng tôi cũng tự tan rã. Năm xưa chị bỏ đi không phải thất vọng với tôi về những gì chị nhìn thấy, chị chỉ muốn chờ đợi thời cơ thích hợp quay về trả thù tôi mà thôi. Chị biết nếu giây phút đó chị xuất hiện, chị có nói gì thì Krizu cũng tin tôi. Thậm chí với tính nóng nảy của Krizu, Krizu sẽ giết chết chị khi chị chỉ trích tôi. Tôi không rõ vì sao Krizu lại gặp được chị, nhưng hẳn nó là một kế hoạch đã được sắp xếp sẵn. Tôi nói không sai chứ?”

“Tôi không nghĩ cậu lại tinh tế nhận ra hết. Tuy nhiên, Zenda, tôi từng có thời yêu quý cậu giống hệt em trai mình. Tôi hy vọng sẽ thay thế vị trí của phu nhân trong lòng ngài Malcolm. Cớ sao cuối cùng ngài thà chọn cậu – chính con trai ruột của ngài mà không chọn tôi.” – Pamela úp mặt vào hai lòng bàn tay gào lên nức nở. - “Tôi đã ở cạnh ngài ấy lâu như vậy, và luôn trung thành tuyệt đối với ngài. Từ giây phút ngài cứu tôi thoát khỏi kiếp con người ngắn ngủi, tôi đã thề với lòng sẽ dùng sự bất tử tôi có phục vụ ngài suốt đời. Dẫu thế, ngài vẫn không một lần ngoái lại nhìn tôi. Nhưng tôi không hận ngài, bởi tôi yêu ngài bằng cả trái tim mình. Người tôi hận là cậu, cậu đã có được tình cảm của ngài- thứ mà tôi luôn khát khao, tuy nhiên cậu chẳng chút trân trọng nó, còn nhẫn tâm giết chết ngài. Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng trước lúc chết của ngài, tôi tuyệt đối không để cậu có được hạnh phúc Zenda. Cậu phải trả giá cho những tội lỗi mình gây ra.” – Pamela chỉ thẳng vào mặt Alston căm phẫn tột độ.

“Người giết cha là tôi, không liên quan gì anh Krizu. Chị có tiếp cận anh ấy cũng vô dụng thôi. Huống chi chị đã đánh giá quá thấp thực lực của anh ấy, chị đang tự đào mồ chôn mình đấy. Krizu mà tôi biết đối với bất cứ ai cũng tràn đầy sự nghi ngờ, ngay cả người em trai ruột là tôi đây.”

Alston bước qua mặt Pamela, lẽ ra cậu định bỏ đi thẳng, nhưng bất ngờ dừng lại vài bước:

“Tôi cũng từng có thời xem chị là người thân của mình. Sau khi mẹ chết, chị theo cha đi mất, song thỉnh thoảng vẫn lén trở về lâu đài thăm chúng tôi. Có lần chị vừa đắp chăn cho tôi, vừa bảo tôi ngốc vì không biết tự chăm sóc mình. Với tư cách một người em, tôi muốn nói cho chị biết một sự thật. Cha chỉ xem chị là một công cụ sai khiến. Ông ấy vẫn thường giúp loài người có được sự bất tử bằng việc hút cạn máu họ. Sau đó, nhỏ ngược lại máu ông cho họ uống để họ hồi sinh. Theo hầu ông ấy, tôi tin chắc chị không lạ lẫm gì trò chơi này của ông. Đau khổ nhất trên thế gian này là việc lừa dối chính mình, nghĩ rằng mình ít nhất cũng có một vị trí nào đó quan trọng trong trái tim kẻ mình yêu thương, rồi phũ phàng khi một ngày nào đó nhận ra tất cả chỉ bởi mình tự hoang tưởng mà thôi. Chị sớm thức giấc đi.”

Alston nói trong sự chua xót, đó cũng là những lời cậu muốn nói với bản thân. Nhiều năm qua rồi, con người ấy- kẻ lấp đầy thói tàn nhẫn và hành vi độc ác, vẫn chưa xoá nhoà trong tim cậu. Cậu hiểu là không thể nuôi hy vọng với Krizu, có điều cậu chẳng đủ mạnh mẽ làm được. Linh hồn của cậu đã yêu Krizu thật sâu sắc, và nó luôn thúc giục cậu hãy quay trở về cạnh anh trai mình. Liệu Krizu có xem cậu là người yêu hay chăng? Hoặc vả chỉ là một món hàng mà Krizu mong muốn tới tay, bởi vì con người kiêu ngạo này chưa từng để lọt mất bất cứ thứ gì hắn yêu thích?

“Tôi xin cậu một ân huệ được không? Hãy cho tôi biết, trước lúc ngài Malcolm chết, ngài đã kề sát tai cậu nói những gì?” – Pamela chạy đến cạnh Alston và lay mạnh người cậu. – “Ngài có nhắc về tôi hay không, dù chỉ là một câu ngắn ngủi, tôi xin cậu, làm ơn nói cho tôi biết.” – Đáy mắt Pamela trong ngần lệ, cô ráng kiềm nén nó không phải rơi thành giọt trước mặt Alston. Thâm tâm của cô mãi day dứt về điều này, nhưng cô biết sẽ không ai có thể nói cho cô nghe câu trả lời chính xác ngoài Alston. Hôm ấy, cô nhìn thấy sắc mặt Alston đã biến đổi trong giây phút Malcolm trút cạn hơi thở. Liệu người cô yêu đã nói gì với Alston? Cô sẽ bị ám ảnh cho tới chết nếu vĩnh viễn không có được đáp án cuối cùng.

“Không gì hết.” – Alston đáp lạnh lùng.

“Cậu nói dối, rõ ràng ngài phải nói gì đó, sắc mặt cậu lúc ấy trông rất nhợt nhạt.” – Pamela tức giận thét lên.

“Tôi đã nói là không, chị muốn tôi phải cho chị đáp án thế nào mới vừa lòng?” – Alston lặng lẽ bỏ đi, để mặc Pamela đứng lại một mình giữa hai hàng nước mắt đắng chát. Pamela nào biết tim cậu cũng đau không thể tả, dường như có hàng trăm mũi kiếm đang chĩa xuyên vào nó. Giá mà có ai đó gánh bớt cùng cậu nỗi đau này—một nỗi đau nửa phần dày vò, nửa phần ân hận.

“Zenda, cả đời cha ngoại trừ quyền lực ra, toàn bộ tình yêu đều dành hết cho hai người, một là mẹ của con, và người thứ hai... chính là... con”

--------------------------------------------

Krizu đứng trên tầng thượng một tháp chuông cổ đưa ánh mắt bao quát cả vùng không gian mênh mông phía dưới cậu. Paris lộng lẫy mấy thì cũng chỉ là cát bụi với một lũ người ngu xuẩn bên những toà nhà cao sáng rực ánh điện quang. Họ cứ sống lầm lũi ngày qua ngày và tự giam hãm mình bằng cái vỏ bọc tầm thường đầy nguỵ tạo. Còn cậu thì sao? Cậu có giống họ chăng? Thật nhục nhã cho danh dự một vampire dòng thuần nếu cậu thừa nhận cậu giống họ, nhưng cậu cũng đang tự trang bị cho mình một lớp vỏ trống rỗng.

Krizu đút tay vào áo khoác moi ra những cánh hoa Pascali nhàu nát, lòng cậu cảm thấy xót xa. Đôi môi Krizu mím chặt, gặp lại Zenda lẽ ra là một chuyện rất vui đối với cậu. Cậu đã bao lần liên tưởng đến cái ngày này, nằm mơ cũng ước ao sớm biến nó thành thực. Ôm lấy Zenda, chạm vào nó và được hôn lên bờ môi mềm mại ấy một cách điên dại, cậu gần như chết ngạt với những hình ảnh này trong suốt hai mươi lăm năm dai dẳng. Cớ sao, giây phút hôm nay khi cậu đã có tất cả, lại chẳng cảm thấy ấm áp gì?

Cơ thể Zenda rất lạnh, lạnh đến mức khiến cậu sợ hãi. Cậu tự hỏi đã làm sai điều chi? Cứ nhìn cách Zenda căm hận cậu, cậu đã không hứng thú gì chạm vào nó. Cậu chưa từng nghĩ đến việc phải ôm ấp một tảng băng chẳng còn tí cảm giác nào với mình. Krizu ngả lưng vào tấm kính dày, đầu óc cậu thật sự choáng váng. Cậu biết Zenda vì cái chết của Hery oán giận cậu, nhưng cậu vốn nghĩ nó chỉ hờn dỗi dăm ba tháng là cùng, đến lúc xiêu lòng sẽ tự quay trở về. Ai ngờ được, nó đã đi biệt đến hai mươi lăm năm; càng không ngờ được đến giờ nó vẫn chưa tha thứ cho cậu. Krizu Kenshi - kẻ đứng đầu gia tộc vampire đầy kiêu hãnh như cậu lại không có quyền năng trói buộc trái tim nhỏ bé của em trai mình hay sao? Chỉ nghĩ đến việc này, Krizu đã muốn phá sập cả toà tháp cậu đang đứng cho hả cơn giận.

Rốt cuộc, cái gì đang diễn ra xung quanh cậu, Krizu thật sự bối rối không an. Thình lình, Olardo kể về mẹ cậu, còn bảo cậu giống hệt cha ruột. Người cậu mà xưa nay tuy hay tranh cãi với Krizu, nhưng cậu hết lòng kính trọng ấy đã khóc trước mặt cậu. Vâng, lần đầu tiên trong đời mình, chính xác Krizu đã nhìn thấy những giọt nước mắt của Olardo. Vẻ tự tin trên khuôn mặt vốn không mấy hoà hợp với Krizu đã biến mất, nhường chỗ cho sự yếu đuối rất tầm thường trong tình thương một người cậu dành cho cháu mình.

Rồi đến việc cậu tình cờ gặp được Pamela ba năm trước. Pamela vốn là con người, nhờ uống máu của cha cậu mới trở thành vampire. Do đó, cô ta luôn trung thành với ông. Trong khi cha cậu chỉ xem cô là một thuộc hạ dễ bảo, Zenda lại coi cô giống hệt chị gái. Việc Pamela đột ngột bỏ đi sau đêm Zenda giết ông rồi trở về dạo gần đây không khỏi khiến cậu sinh nghi. Cô chắc chắn có mục đích gì đó. Krizu biết Pamela yêu cha cậu, phải chăng cô muốn tìm Zenda trả thù? Nếu thế, giờ là lúc thích hợp nhất, bởi tình cảm giữa cậu và Zenda đã xảy ra rạn nứt. Nhưng tại sao Zenda lại giết cha? Pamela khi trả lời các câu hỏi của cậu đã cố tình lảng tránh ánh mắt sang nơi khác, có vẻ thiếu trung thực. Lúc đầu, cậu thầm nghĩ Pamela vì hận Zenda nên nói dối, song thái độ của Zenda đã chứng minh những lời của cô ta là thật. Vậy đâu là điều Pamela còn che giấu?

Có một thời, Pamela rất yêu mến Zenda. Ngoài cậu ra, cô là người thứ hai hay chơi đùa với nó, thứ gì nó thích, chỉ cần nói một tiếng với cô, cô sẽ lập tức kiếm ra ngay vào hôm sau. Zenda lúc nhỏ rất kháu khỉnh, bất kể ai chỉ cần ở gần nó đôi ba ngày, đều tự nhiên yêu mến nó kỳ lạ. Khi nó trưởng thành, điều này vẫn chẳng hề thay đổi. Zenda luôn tạo cho người đối diện cảm nhận được hơi ấm của sự yên bình. Bởi vậy, nó dường như có được hầu hết tình thương từ mọi người. Krizu thì không thế, cậu sống cô độc từ bé đến lớn. Cậu luôn phải học cách sinh tồn để bảo vệ không riêng mình cậu, còn cả Zenda và gia tộc vampire có lịch sử hàng trăm năm dài. Nếu cậu quá dễ cười, quá dễ khóc, liệu có ai sẽ khiếp sợ và phục tùng mệnh lệnh của cậu? Là người đứng đầu gia tộc, cậu phải tỏ rõ quyền uy thống trị tuyệt đối trước kẻ thù, cũng như trước những đồng loại khác. Nếu cậu làm không tốt, cậu sẽ bị đuổi khỏi vị trí này, hơn hết là bị tiêu diệt giống một vật phế thải.

Cuộc sống của vampire luôn mang đầy cạnh tranh, sức mạnh cậu sở hữu không đơn thuần chỉ đến từ thân phận dòng thuần, còn đến từ khả năng của đôi tay cậu. Hàng ngàn ánh mắt đồng loại, werewolf lẫn hunter đang chăm chăm vào cậu, cố tìm ra một điểm yếu để đánh bại cậu. Niềm an ủi duy nhất của Krizu sau những cơn giông tố đẫm máu, những cuộc tranh đoạt quyền lực ghê tởm ấy chính là Zenda. Lòng tin có Zenda luôn ở cạnh thúc đẩy cậu thêm mạnh mẽ chống chọi kiên cường với chúng. Tiếc là cậu đã mất đi chỗ dựa tinh thần vững chắc này. Kẻ mạnh nhất trên thế giới cũng phải có lúc gục ngã. Trong hai mươi mấy năm qua, tìm kiếm Zenda chính là mục tiêu giúp Krizu có thể tiếp tục đứng vững qua muôn vàn trở ngại chông gai. Nhưng khi mục tiêu đã đến tay, cậu phát hiện rằng bản thân bắt đầu rơi vào trạng thái hụt hẫng, sụp đổ. Thứ cậu đang chiếm hữu có phải là Zenda ngày đêm cậu vẫn mơ tưởng không?

Một tiếng đẩy cửa ken két vang lên, Krizu cho mấy cánh hoa lại vào túi áo. Dưới ánh chiều nhạt nhoà, Vin chậm rãi bước lại chỗ cậu:

“Chủ nhân, Pamela đã gặp cậu Zenda, thuộc hạ đứng khá xa nên không nghe được đoạn đối thoại, chỉ biết họ có nhắc đến tên cha ngài. Ban đầu, cô ta nói chuyện với cậu Zenda bằng cử chỉ khá tức giận, sau lại có vẻ van xin cậu Zenda cho cô ta biết một điều gì. Họ trao đổi khoảng vài câu thì cậu Zenda bỏ đi trước.”

“Xem ra ta chẳng thế rời Pháp nhanh chóng, nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này. Vin, ngươi khỏi cần theo dõi Pamela nữa, mau về Anh quốc mời ông cậu của ta đến đây. Nói với ông ấy ta đã tìm thấy Zenda.”

“Chủ nhân, nhưng đây là đất của Dan, ông ta đang rêu rao tiêu diệt người mọi nơi. Người ở lại là quá nguy hiểm.”

“Một Krizu có lẽ sẽ thua ông ta, song thêm sức mạnh của Malcolm Kenshi, mười ông ta cũng vô nghĩa thôi. Ta giết được người anh, thì cũng sẽ dễ dàng giết được người em. Đi mau, ta muốn gặp ông cậu của mình càng sớm càng tốt.”

“Vâng, chủ nhân. Thuộc hạ đi ngay.”

Krizu quay người lại phía cửa kiếng, trong đầu cậu đã nảy ra một kế hoạch để vạch trần cho rõ những chuyện còn ám muội. Ban đầu, cậu không muốn đối đầu với họn hunter lẫn werewolf, chỉ âm thầm kéo Zenda trở lại Hamyulin là ổn thoả. Tuy nhiên, nếu làm vậy, sự thật về cái chết của cha cậu sẽ bị chôn giấu mãi mãi. Krizu loáng thoáng nhớ trước khi cha cậu chết khoảng một năm, Olardo có xuất hiện bất ngờ ở Hamyulin vài ngày. Nay nghĩ lại, nó có phải là ngẫu nhiên hay có dụng ý nào khác? Cha cậu bỏ đi lúc sáng sớm, gần chập tối Olardo cũng nói từ giã. Cậu vẫn nghĩ Olardo quen hành tung bất định nên không mấy để tâm tới. Nhưng có vẻ Krizu đã mắc một thiếu sót. Olardo trước đó từng bảo không bao giờ muốn trở về Hamyulin nữa, nên không thể có mặt ở đấy ngẫu nhiên được, chắc là phải có lý do hẳn hoi. Olardo và cha cậu, và cả Zenda nữa khẳng định có bí ẩn.

Chưa kể đến việc tại sao Long Cốt lại nằm trong tay Zenda? Cậu đã luôn thắc mắc về điều này từ lúc thấy Zenda sử dụng Long Cốt. Thánh vật của tộc hunter không phải là món đồ chơi trẻ con, cậu từng nghe cha kể về nó. Long Cốt là khắc tinh của vampire. Nếu những vampire thường sơ ý chạm tay vào, sẽ bị sức nóng thiêu đốt và tan từ từ thành tro bụi. Đối với dòng thuần, khả năng kháng cự đặc biệt cao hơn. Dẫu thế, chạm vào nó cũng là điều cấm kỵ, nó sẽ tổn hại cơ thể họ nghiêm trọng, còn như bị đâm xuyên tim, trăm phần trăm không sống nổi. Tộc hunter canh giữ Long Cốt rất cẩn thận, Zenda bằng cách nào đánh cắp được? Ngay cả hunter cũng chưa có ai biết cách điều khiển nó từ sau khi Angouleme chết. Vì vậy, nó luôn được bảo quản trong Băng Bảo. Ngạc nhiên là Zenda lại phát huy được sức mạnh của Long Cốt đẩy lui cậu. Cậu đã từng tự hào là người gắn bó với Zenda nhất, hoá ra chỉ do cậu tự nhầm lẫn. Zenda còn một mặt trái mà cậu chẳng hề hay biết. Thật ra, đâu mới là bản chất thật của người cậu hằng yêu?

“Phải lật ngược ván cờ!”

Krizu đã đưa ra quyết định. Cậu sẽ không ở thế bị động chỉ biết hỏi tại sao và tại sao nữa. Cậu sẽ tìm cho ra câu trả lời thông qua hành động của mình. Không chỉ dừng ở đó, cậu còn phải vực dậy tình yêu của Zenda dành cho cậu. Cậu không muốn thứ mình ôm ấp trong vòng tay chỉ là một tảng băng sống. Bằng mọi cách, bất chấp thủ đoạn, Krizu nhất định giành lại những gì cậu muốn có và sáng tỏ những gì cậu muốn biết. Vấn đề chỉ còn là thời gian...

Loading disqus...