CHƯƠNG 2 : KHI THIÊN THẦN RƠI LỆ
Khác với những gì Zenda từng nghĩ, căn phòng của cậu sau một năm không hề vấy lấy dù chỉ là một hạt bụi, mọi thứ vẫn được giữ nguyên và chắc chắn cậu không lầm, cậu ngửi được cả mùi hương cơ thể Krizu trên chiếc giường cậu hay nằm.
" À, chính xác không chỉ là mùi của anh ấy "
Zenda mím chặt môi.
Shen bỗng bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ Zenda bởi một tách trà ấm vừa pha:
" Cậu chủ, cậu vẫn còn nhớ vị trà quê mình chứ? "
" Hẳn rồi bác Shen, cháu chỉ vắng nhà mới một năm thôi, đâu phải là lâu lắm. Cháu ở Pháp không thể nào quên được vị trà do bác pha "
Zenda đưa tách trà lên môi nhấp từ từ, vị ngọt thanh tràn dần xuống cổ họng làm cậu thấy khoan khoái.
" À, bác Shen... trước khi cháu về, ai đã ở trong phòng cháu vậy? "
Câu hỏi này làm Shen ngượng trả lời.
Zenda nhếch môi cười thấu hiểu :
" Chắc chẳng ai dám tuỳ tiện vào phòng cháu nếu anh Krizu không cho phép, cháu chỉ tò mò tình nhân mới của anh ấy là ai thôi, những việc khác bác không cần nói cháu cũng biết. "
" Suốt một năm cậu du học, cậu Krizu đã chuyển đến ở phòng cậu, và ngày ngày tận tay dọn dẹp mọi thứ, cậu ấy giữ cả thói quen cắm hoa hồng Pascali của cậu. Cậu ấy nói khi cậu về mà ngửi thấy mùi hoa này, cậu sẽ cảm thấy ấm áp. Uhm...còn tình nhân mới của cậu Krizu chính là Phalos Antoni, con trai của nam hầu tước Kuidege "
" Cậu bé đó còn quá trẻ để làm mồi cho anh cháu "
" Cậu chủ biết cậu Phalos sao? "
Shen ngỡ ngàng hỏi.
" Phải, cháu đã từng trông thấy nó vài năm về trước, khi nó còn là một đứa bé hay bám áo cha. "
Shen gật gù:
" Uhm... cậu ấy chỉ khoảng mười sáu. Cậu Zenda... cậu có một khứu giác quả là nhạy bén. Cậu Krizu đã thay hết chăn đệm mà cậu vẫn nhận ra. Tôi thật phục vô cùng. "
" Điểm này cháu giống mẹ. "
Zenda và Shen cùng nhìn nhau cười rộ.
Sau một hồi trò chuyện, Shen mang khay trà ra và khép cửa phòng lại cho Zenda nghỉ ngơi. Nằm lên giường, vò mạnh tấm ga trải, Zenda bất giác nói khẽ một cái tên rồi cười nửa nụ. Không gian yên tĩnh đủ để làm nổi bật hai từ " Phalos Antoni ".
Những tia nắng đầu tiên rót nhẹ vào đôi mi cong đang say ngủ của Zenda như báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Zenda cố gượng ngồi dậy, giơ cao hai tay ra phía sau và ngoe nguẩy chiếc cổ cao.
" Ngày mới tốt lành, Zenda Kenshi "
Cậu tự nói với mình như vậy và thay vội chiếc áo sơ mi ca rô bước ra phòng khách. Shen đang ngồi đọc sách bên chiếc bàn dài, vừa thấy cậu, ông đã vui vẻ đứng lên ngay:
" Cậu chủ, cậu vừa về sao không ngủ thêm chút nữa "
" Cháu quen rồi, khi ở Pháp cháu còn phải thức sớm hơn cơ. À, cháu có học được cách làm bánh cookie từ người bạn, để hôm nay cháu trổ tài cho bác thưởng thức nhé. Cháu biết bác thích cookie nên cố tình học nó đấy. "
" Cậu chủ, cậu thật tốt với lão già này quá "
Shen hơi bùi ngùi. Ông nhớ lại từ sau khi vợ ông bệnh chết, đứa con gái duy nhất vì sinh kế đã đi làm hầu gái cho một lão quý tộc để rồi bị con cầm thú ấy cưỡng bức và ôm nhục tự sát, ông gần như không còn thân thích gì. Từ đó, ông lang thang khắp nơi như một con chó khốn cùng bị người ta hành hạ và đánh đập, chịu không biết bao cảnh đói khát thảm khốc. Vận mệnh xoay chuyển vào một chiều cuối Đông của mười lăm năm trước, lúc ông ngất xỉu bên cây cầu Limpne và được Zenda cứu vớt. Cậu đã chăm sóc ông tận tình suốt mấy ngày bệnh. Giả như ai đó hỏi ông rằng thiên thần có hình dạng thế nào, hẳn ông sẽ bảo với họ rằng đó chính là chân dung của cậu chủ tôi - Zenda Kenshin. Thấy ông không nơi nương náu, Zenda thỉnh cầu Krizu giữ ông ở lại làm quản gia, thậm chí còn cho ông biết thân phận thật sự của cậu. Nếu là người khác, hẳn họ sẽ run sợ, nhưng với một kẻ từng suýt chết như ông, nỗi sợ còn có nghĩa gì, huống chi Zenda chính là ân nhân cứu mạng ông.
Ban đầu, quan hệ giữa ông và Krizu không tốt đẹp mấy, ông vẫn hay nghĩ rằng một người tốt như Zenda sao lại có chung huyết thống với Krizu - người mà ông từng xem là ác quỷ. Dù cả hai đều mang lớp vỏ vampire nhưng ông thấy họ cách xa nhau quá. Zenda điềm đạm, hay làm việc tốt và giúp đỡ mọi người, cậu vẫn thường quyên tiền cho những hội từ thiện và đặc biệt là không hút máu ai bao giờ. Khi cần máu, cậu chỉ uống những bịch máu quá hạn từ bệnh viện. Shen cũng ít khi thấy Zenda uống máu, bởi cậu nói với ông rằng vampire dòng thuần thường không mấy cần đến máu. Vậy mà Krizu lại suốt ngày đi hút máu người, dù không tới mức lấy mạng nhưng ông cũng cho rằng thật tàn ác. Chẳng dừng lại ở đó, Krizu còn hứng thú với những điều dâm dục và qua đêm cùng biết bao tình nhân, cả trai lẫn gái. Giết chóc cũng là sở thích đặc biệt của Krizu, cậu dùng độc dược lại càng tài giỏi hơn. Có lần Shen tận mắt trông thấy Krizu tra tấn một tên hunter bám gót cậu, cậu đã cho hắn uống một loại thuốc gì đó mà ngay tức thì, cơ thể hắn rữa ra những vụn nhỏ be bét máu và thịt. Quá kinh tởm, lần ấy Shen suýt ngất xỉu tại chỗ.
Thế nhưng có một ngày, Krizu mang về lâu đài một kẻ già yếu đang co ro với nỗi sợ. Khi nhìn kỹ, Shen nhận ra hắn là tên cầm thú đã cưỡng bức con gái ông. Ngày mà ông ôm lấy xác đứa con gái trong tay, ông vẫn nhớ hắn mỉm cười khinh mỉa, xem như cái chết con gái ông hoàn toàn không liên quan gì hắn, ngược lại còn làm bẩn căn biệt thự cao sang của hắn. Ông ám ảnh mãi ánh mắt đó và căm thù hắn đến thấu xương. Krizu thảy cho Shen con dao, đồng thời bảo ông hãy làm những gì ông muốn. Ông chẳng hề do dự cầm nhanh lấy nó và dưới sự van nài của hắn, ông mạnh bạo đâm vào giữa tim hắn cú chí mạng. Ông biết giết người là không nên nhưng ông không dằn được nỗi hận. Con gái ông lúc chết chỉ vừa mười bảy, nó hẳn cũng đã từng cầu xin hắn rất nhiều, có điều vô ích thôi, tên cầm thú này đã không buông tha nó. Ông chỉ làm những gì nên để trả thù cho đứa con tội nghiệp của ông, ông mãn nguyện rồi, cũng đến lúc ông cần giải thoát.
" Cậu chủ, cảm ơn cậu "
Ngay lúc Shen định cắm mũi dao vào tim mình thì Krizu lập tức hất con dao xuống, ông nhìn cậu rớm nước mắt :
" Cậu chủ, hắn là quý tộc lớn của vùng này, cậu đã giúp tôi giết chết hắn, nếu tôi còn sống sẽ gây phiền phức cho cậu, chi bằng tôi chết đi, cậu cứ đổ hết tội cho tôi, thế thì cậu không bị tôi liên lụy "
" Ông quên tôi là ai à, cứ giao tôi giải quyết. Trong cuộc sống này không có quy luật công bằng hay không công bằng đâu, chỉ có kẻ mạnh sẽ sống và kẻ yếu sẽ chết, đơn giản thế thôi. Năm xưa con gái ông chết vì ông không đủ mạnh để bảo vệ cô ấy nhưng chủ nhân của ông hiện tại là một kẻ rất mạnh, hắn có đủ khả năng bảo vệ bất cứ ai hắn muốn. Hãy sống tốt để bọn người từng khi thường ông cảm thấy nhục nhã. Và cũng để vợ con ông được yên lòng. "
Dẫu lời nói của Krizu rất tàn nhẫn nhưng ông hiểu đó là sự thật. Krizu nói đúng, ông hối hận vì đã có thời nghĩ sai về cậu. Cậu không phải là ác quỷ, cậu có lẽ cũng là một thiên thần. Cách làm của cậu hơi vô tình, thậm chí độc ác, tuy nhiên cậu chỉ sống đúng với bản chất của cậu mà thôi, không hề giả dối, và sống sao cho thật mạnh mẽ nữa, chỉ có vậy, cậu mới bảo vệ được những gì cậu muốn và những người cậu thương yêu. Cậu đã luôn quan tâm ông, thế mà ông cứ ngỡ cậu không hề thích ông, vì ông là con người, lại còn là kẻ hèn mọn nhất của xã hội.
" Bác Shen, sao bác thờ người ra vậy, bác không khoẻ à? "
Câu hỏi của Zenda đã đưa ông trở về thực tại. Vâng, thực tại ông rất hạnh phúc.
" Cả hai cậu chủ đều là thiên thần. "
Ông nghĩ thầm rồi đáp lời Zenda:
" Tôi chỉ nhớ lại mấy chuyện quá khứ. Mà này... cậu chủ, tôi phải đi mua vài thứ để cậu làm bánh chứ... vì cậu biết đấy... lâu đài của chúng ta chẳng có tí nguyên liệu nào hết "
Zenda phì cười:
" Phải nhỉ... cháu thật lẩm cẩm quá, còn tưởng cháu cũng là con người cơ đấy, nhưng để cháu đi được rồi... "
" Thôi cậu chủ à, cậu có biết là cậu cao quý đến mức nào không, chưa kể khuôn mặt xinh đẹp của cậu nữa, nếu để cậu ra khu chợ bình dân, hẳn là sẽ gây nên sự xáo trộn lớn. Cậu để lão đi thay cậu, cậu chỉ việc ghi vào giấy những thứ cậu cần là đủ "
" Phải đấy Zenda, em sẽ khiến mọi người náo động lên. Hãy để Shen đi thay em. "
Krizu vừa nói vừa bước đến cạnh em trai mình, trong khi hai tay lơ đãng thắt nốt chiếc cà vạt.
" Uhm... "
Zenda nhún người đồng ý, cùng lúc Shen đưa cho cậu mảnh giấy và cây viết mà ông mới đi lấy. Zenda ngồi xuống bàn viết cặm cụi, xong cậu giao cho Shen rồi tiễn ông ra tận cửa.
Khi trở lại, cậu thấy Krizu đang nghe điện thoại:
" Anh nhớ chứ, sao nỡ quên được lời hẹn với em? Anh sẽ đến ngay cưng à. "
" Lại thêm một cô nàng xui xẻo "
Zenda nghĩ trong đầu.
" Em này... "
Krizu gạt điện thoại quay mặt sang phía Zenda đang đứng và tiếp:
" Anh phải đi ăn sáng đây, em ở nhà tốt lành nhé, anh hứa sẽ về nhanh thôi. Mà khoan, sao em không đi cùng anh luôn nhỉ? Có một bữa tiệc quý tộc tại nhà tiểu thư Melene, chắc hẳn nhiều thú vị đây. "
" Không, em muốn ở nhà hoàn thành bức tranh vẽ tại Pháp. Vả lại, em ghét nàng tiểu thư kiêu kỳ đó. "
" Cũng chỉ là một món ăn, em chẳng nên quan tâm nhiều, huống chi ả đã nhiều lần cho anh máu đấy. Anh đi nhé, nhất định kịp về xem tác phẩm mới của em "
Krizu bước thẳng ra phía cửa, không để ý một ánh mắt khá buồn thoáng qua nơi Zenda.
Trong căn phòng riêng, Zenda kéo hết màn lên để ánh sáng có thể chan hoà soi vào. Phòng Zenda luôn ấm áp và rạng ngời, nó hệt như nhận xét của nhiều người về chính nụ cười cậu. Đối cực hoàn toàn, phòng Krizu thì luôn tăm tối, ngày cũng như đêm, vì Krizu chỉ sử dụng những ngọn nến nhạt màu thay cho thứ mà cậu luôn ghét - ánh sáng.
Zenda bày giá vẽ và phẩm màu đầy trên sàn, thế rồi miệt mài ngồi nhìn vào bức tranh còn dang dở và tô điểm những đường nét cuối cùng. Cậu bắt đầu vẽ nó tại Pháp ba tháng trước, theo gợi ý đùa từ một người bạn:
" Này Zennie, cậu có tin thiên thần cũng biết khóc? "
" Uhm, chút chút. Còn cậu, Ferd ? "
" Ha ha, Zennie, cậu đẹp như thiên thần vậy, đến cả tớ là con trai mà còn động lòng, nếu cậu khóc thì hiển nhiên tớ tin nó có thật. "
Tên này chỉ muốn chọc Zenda, cậu biết chứ nhưng cậu bỗng nghĩ về những giọt nước mắt của thiên thần.
" Chẳng phải thiên thần luôn hạnh phúc nơi thiên đàng hay sao? Cớ gì còn phải khóc? Kẻ khóc là cậu mới đúng, đứa trẻ bị Chúa trời từ bỏ, chỉ may mắn có được khuôn mặt thiên thần, tuyệt nhiên không bao giờ có được một cuộc sống thiên thần. "
Nét sau cùng đã xong, Zenda đang bần thần chợt bị lay nhẹ bởi một tiếng vỗ tay sau lưng. Mùi hương quá quen thuộc khiến cậu không cần quay đầu lại cũng thừa biết là ai.
" Sao anh về sớm thế?" Zenda thắc mắc.
" Gần một giờ rồi, em cặm cụi đến mức quên cả thời gian. "
" Uh, em xin lỗi." Zenda nhìn kỹ đồng hồ trên tay và phát hiện cậu đã ngồi bên giá vẽ suốt bốn tiếng liền.
" Thế bác Shen đã về chưa? " Cậu hỏi tiếp.
" Ông ấy về rồi, vì không muốn phiền em nên không gọi. Bức tranh đẹp quá, nhưng thiên thần cũng biết khóc à? Krizu cười nhếch môi.
Zenda bấy giờ mới đưa tay chạm vào thứ mà cậu vừa hoàn thành. Khuôn mặt của ai đó, không hẳn xa lạ, cũng không hẳn gần gũi hiện ra trong đáy mắt cậu với những giọt lệ trong suốt. Có đôi cánh, có vòng hào quang, đây chắc là thiên thần rồi. Một thiên thần nhân từ nổi bật trên gam màu tối, dù vẫn có chút ánh sáng, nhưng lại nhỏ nhoi làm sao. " Vì sao thiên thần khóc? " Zenda gục đầu vào bức tranh, đầu óc mệt mỏi pha lẫn hỗn loạn.
" Em không khỏe ở đâu? "
Krizu chạm nhẹ lưng cậu, ánh mắt tràn trề sự quan tâm.
" Em ổn. "
Zenda rõ ràng điều gì vừa tái hiện tích tắc trong suy nghĩ, tuy vậy, không đáng để khơi lại, cậu đè nén cảm xúc và cố nở nụ cười trả lời Krizu tiếp:
" Sao không anh nhỉ, thiên thần cũng có khi đau khổ mà. "
" Vì lý do gì? Thiên thần là sứ giả của Chúa, họ luôn có Chúa bảo vệ bằng tất cả quyền năng nơi Ngài, họ được ở thiên đàng, họ chắp cao đôi cánh tự do bay lượn khắp vùng trời. Bất cứ đâu họ đến, họ đều nhận được sự ngưỡng mộ lẫn ca tụng. Vậy tại sao họ còn phải khóc? Anh thật không hiểu."
" Thôi anh à, em phải thu dẹp mọi thứ để còn làm bánh cookie nữa. Bức tranh này tính sau đi. "
Zenda cố tình trốn tránh câu trả lời.
" Thế em định đặt tên cho nó là gì?
" Khi thiên thần rơi lệ "
Cậu nhún vai.
" Tặng nó cho anh nhé."
Krizu để tay lên má Zenda nhéo nhẹ. Zenda tròn xoe mắt:
" Dĩ nhiên, anh trai yêu quý của tôi "
Cậu cuốn bức tranh lại và bỏ cẩn thận vào ống trao cho Krizu.
" Em phải làm vài việc nữa, anh về phòng cất nó đi. "
Krizu gật đầu bước ra cửa, đợi lúc Krizu đã đi được một đoạn khá xa, Zenda mới ngừng dõi mắt theo và khép chặt phòng lại.
" Thiên thần khóc là vì đã yêu phải một người không nên yêu... à không, tôi nào phải thiên thần, dù có gột rửa thế nào, thân thể này cũng vẫn nhơ nhuốc, không bao giờ sánh được với thiên thần "
Không khí bỗng chốc hoá vẩn đục và nghẹt thở đến từng giây một. Trên khóe mi Zenda, một thứ chất lỏng bắt đầu trào ra.
" Nước mắt "
Cậu quệt ngang má mình ngăn dòng chất lỏng rơi xuống
" Tôi cũng có nước mắt cơ đấy "
Giọng cậu tự chế nhạo bản thân. Một lần nữa, điều đó lại tái hiện, cái tuổi thơ lạnh lùng cuốn theo dấu chân thời gian chợt tìm về.
----------------------------------------------
" Zenda, đừng chạy nữa, lỡ vấp ngã sẽ bị đau đấy "
Krizu mệt nhoài đuổi theo phía sau.
" Không sợ, có Krizu mà , Krizu sẽ bảo vệ em."
Zenda cứ tiếp tục chạy, cậu vòng qua vài khóm hoa của lâu đài rồi tung tăng trên những bậc thềm cao, đôi lúc liến thoắng như chim, bay sà vào người Krizu khiến Krizu giật thót cả tim.
" Zenda nghịch quá, làm anh hết cả hơi. Mà cũng đến giờ về phòng rồi. "
" Không muốn, em thích chơi nữa cơ. "
" Zenda phải nghe lời anh, trời đã muộn, nếu để cho cha hoặc mẹ biết, hai đứa mình đều bị phạt. "
Krizu nghiêm sắc mặt.
Thấy vậy, Zenda ôm chặt Krizu, cọ sát mũi cậu vào mũi anh trai mình và nói :
" Uhm... em nghe anh, bù lại, tối hôm nay chúng ta phải ngủ chung. "
" Em chỉ lợi dụng anh như chiếc gối để ôm mà thôi "
" Hì " Zenda cười hây hẩy " Nhưng em thích vậy, Krizu không thích à? "
" Thích. Miễn là Zenda vui bắt Krizu làm gì cũng được. "
Krizu nắm tay cậu em trai nhỏ dẫn về phòng. Đến giữa hành lang, cả hai bất chợt đứng sững lại, họ hình như ngửi thấy mùi máu, mà mùi máu này lan ra từ phòng mẹ của họ.
" Mẹ không bao giờ đem người về lâu đài hút máu. "
Zenda lên tiếng.
" Chúng ta đi xem thử "
Krizu đáp.
Một thứ linh cảm xấu tràn vào tâm trí họ. Khi Krizu lấy hết can đảm đẩy tung cửa phòng mẹ mình ra, hình ảnh đầu tiên hai anh em nhìn thấy là xác một người phụ nữ đang nằm sóng soài trên mặt đất, cơ thể hoàn toàn cứng đơ. Kẻ hung thủ vẫn đứng yên, đưa lưỡi liếm sạch vết máu dính trên vành miệng trong vô cảm. Làm sao để xoá sạch cơ chứ? Máu vẫn đang nhỏ giọt trên cổ áo trắng của hắn và loang lỗ khắp sàn.
" Cha... "
Zenda thét điếng và chạy đến ôm chầm cái xác trơ cạn máu.
" Sao cha lại giết mẹ? "
Ánh mắt cậu long lên đỏ rực.
" Bà ta đã phản bội cha. "
Cha của họ cười điên loạn , những tràng cười không dứt, trong nỗi đau nghẹn ngào, ông bật thành lời:
" Bà ta đã yêu một con người, và muốn ra đi với kẻ đó, bà ta đáng chịu cái chết "
" Không!!! .. dẫu vậy mẹ vẫn không đáng chết, mẹ là mẹ chúng con"
Krizu lao vào cha cậu và giơ cao nấm đánh, đánh mạnh liên hồi giữa ngực ông. Ông không nói gì, ông đứng yên cho cậu đánh đến khi cậu kiệt sức quỵ xuống mới thôi.
Trước lúc bỏ đi, ông quay nhìn các cậu với câu nói yếu ớt:
" Nếu một ngày nào đó các con yêu ai, các con sẽ hiểu cảm giác cha lúc này... thà giết chết người mình yêu, chứ không muốn đối diện sự phản bội của họ. "
Từ ấy, cha cả hai ít khi về lâu đài Hamyulin, có lúc mấy tháng, cũng có lúc mấy năm ông mới xuất hiện một lần.
Càng lớn, Zenda càng giống hệt mẹ cậu, một sự trùng khớp kỳ lạ từ màu mắt, mái tóc, khuôn mặt và cả giọng nói, chưa kể khứu giác cực nhạy lẫn khả năng thôi miên phi thường. Nhiều lần đến cha cậu cũng rơi vào nhầm lẫn. Nỗi lo sợ bao trùm tâm trí Krizu, bởi Krizu biết Zenda quá ngây thơ để có thể nhận ra điều khác biệt từ ánh mắt cha nhìn nó. Cậu thì tinh tế hiểu rằng đó không còn là ánh mắt của một người cha bình thường nhìn con mình.
Vào một chiều mùa Hạ, trong lúc đang nằm chơi cùng nhau trên bãi cỏ phía sau toà lâu đài, Krizu bèn hỏi:
" Zenda, em có thấy dạo này cha thay đổi không? "
" Từ sau cái chết của mẹ, em đã không thể nào xem cha như người cha ngày xưa nữa, do vậy, cha thay đổi ra sao cũng được. "
Zenda dửng dưng trả lời.
" Ý anh không đơn giản chỉ là khoảng cách của chúng ta với cha, uhm..., đó là ánh mắt cha nhìn em đấy, anh để ý hệt như ánh mắt cha nhìn mẹ, em quên có lần cha đột ngột ôm em à? "
Krizu nhướn mày khó chịu.
" Hiểu lầm thôi, khi ấy cha bị say mà... "
" Vampire làm sao biết say? Không thể đâu."
Krizu lắc đầu.
" Anh đa nghi quá, Krizu "
" Không... Zenda, anh cứ luôn lo lắng, lần này cha trở về cũng ở lâu hơn bình thường. Chúng ta rời khỏi Hamyulin đi... "
Cậu nắm chặt tay Zenda với đôi mắt quyết tâm.
" Uhm... nếu đó là ý muốn của anh "
Krizu vui mừng vì Zenda đã chấp nhận yêu cầu của cậu. Cả hai hẹn nhau đúng 9 giờ tối sẽ gặp lại trước đầu cầu Limpne và cùng đi về miền Tây sinh sống.
Từng khắc từng khắc chầm chậm trôi qua, khi chiếc đồng hồ trên tay đã điểm đúng 9 giờ, Krizu vẫn không thấy bóng dáng Zenda xuất hiện. Hoang mang, cậu bèn trở lại lâu đài và chạy như bay về phía phòng em trai mình.
" Hẳn có gì đã xảy ra..."
Nhịp tim Krizu đập mạnh đến mức muốn vỡ tan.
" Mùi máu "
Lại một lần nữa Krizu ngửi thấy mùi máu hiện diện trong toà lâu đài này. Đôi chân cậu run run đứng trước cửa phòng Zenda, hơi thở dường như đông cứng.