Bloody Pascali Roses Trang 10

CHƯƠNG 10: KHƠI LẠI QUÁ KHỨ

Trong một căn phòng nằm lẻ loi phía Đông Bắc, Krizu đang miệt mài pha trộn những thứ dung dịch cực độc vào nhau. Khói toả ra dày đặc. Mùi tử khí vang lên dậy trời. Hoà xong hỗn hợp, cậu cầm lấy chiếc cốc chế nó vào từng lọ bé xíu màu trắng đục. Dáo dác ngó quanh, Krizu hơi bực mình vì không thấy Vin đâu. Đang lúc cậu định đi kiếm, thì từ phía xa đã thấy nó lù lù bay tới. Chẳng màng hỏi nó vừa làm gì, Krizu kẹp một chiếc lọ trên bàn vào móng nó:

“Đi giết lão già địa chủ Kanttal và con gái lão - ả Lilido ngay cho ta.”

Vin ngần ngại:

“Chủ nhân, ngài không định giữ lại đứa bé à?”

“Ai dám đảm bảo đảm cai thai ả đang mang là con của ta? Ban đầu ta chỉ muốn huỷ nó, không ngờ hai cha con ả quá tham lam, dám đòi điều kiện với ta, giữ họ trên đời cũng vô ích. Ta và Zenda khó khăn lắm mới làm lành lại, ta phải đóng cho trọn vai trò người tốt của mình, không mong bị nó phát giác ra một vết nhơ nào. Còn nữa, ta ghét trẻ con. Mặc kệ cái thai ả là của ai, thì kết quả cũng chẳng quan trọng. Ngươi không phải tội nghiệp cho họ chứ?” - Krizu hỏi ướm thái độ Vin.

“Không, mệnh lệnh của chủ nhân là tuyệt đối. Thuộc hạ đi ngay.”

Vin sắp cất cánh bay thì sực nhớ một điều, nó quắc mắt về phía cậu nói:

“Chủ nhân, khi nãy thuộc hạ thấy cậu Zenda đã đi theo Phalos.”

“Sao?”

Krizu gắt gỏng. Cậu trầm ngâm giây lát rồi xua tay ra hiệu cho Vin bay đi. Một mình đứng lặng trong góc phòng, Krizu nâng lọ thuốc trong tay cười hiểm độc:

“Thằng nhóc ấy dám khinh thường lời cảnh cáo của ta. Xem ra thuốc này cũng hợp với nó đây.”

Lân đầu tiên Zenda mới đến biệt thự của Phalos. Kiểu kiến trúc nơi này pha tạp nhiều phong cách khác nhau khiến cậu không thể xác định nó thuộc thời đại nào. Người hầu khá đông, và có đến bốn ông quản gia. Zenda không mấy quen với cảnh có nhiều người chăm sóc, nên uống vội tách trà và bảo Phalos đưa mình đi xem hoa. Băng qua một dãy hành lang dài, Phalos dẫn cậu vào phòng mình. Cậu bé chỉ Zenda thấy có một cánh cửa liên thông ở gần chiếc giường ngủ của mình. Sau cánh cửa là cả một khu vườn hoa hồng thu nhỏ. Chậu Moonlight nằm khép nép dưới ánh nắng nhạt, phảng phất một mùi hương cũng tinh tế không kém Pascali. Riêng với Zenda, nó chưa thể sánh bằng loài hoa cậu yêu. Màu trắng của Moonlight có phần không sáng bằng Pascali, đúng như tên gọi, nó nhàn nhạt đến độ mơ huyền. Những vòng cánh lại rất lỏng và ít, khi nở rộ chẳng khác gì hoa mai trắng nhiều tầng. Trong lúc đang mê mải ngắm nhìn, đầu óc Zenda bỗng nhận thấy choáng váng, kèm theo một cảm giác đau buốt chạy dọc khắp sống lưng khiến cậu đứng chẳng vững. Cánh tay Phalos bất tình lình ôm chặt eo cậu và thủ thỉ những lời âu yếm. Zenda hồ nghi Phalos hẳn đã bỏ một thứ gì đó vào tách trà khi nãy. Nhưng nếu là loại thuốc bình thường mà loài người hay dùng, nó vốn không thể ánh hưởng mạnh đến cậu như vậy? Zenda xô bật Phalos với vẻ mặt tràn trề tức giận, cậu khó ngờ một đứa trẻ chỉ vừa mười sáu lại dám sử dụng thủ đoạn để đạt được cái mình muốn.

“Em thật nham hiểm.”

“Kẻ ngươi nói chính xác là ta mới phải.”

Zenda thoáng sững sờ vì sự xuất hiện của người vừa đáp trả. Khuôn mặt hắn khẳng định hoàn toàn xa lạ với cậu, thế nhưng đôi mắt lãnh đạm màu vàng nhạt dấy lên trong cậu một nét thân quen rất đỗi.

“Arleen… màu mắt của Arleen…”

Zenda bất chợt buông ra một câu nói không suy nghĩ làm kẻ lạ mặt nhíu mày thắc mắc:

“Ngươi vừa gọi tên ai thế?”

“Anh Lyall, anh vào đây làm gì?”

Phalos tỏ vẻ không hài lòng, dường như là muốn đuổi Lyall lập tức ra khỏi. Lyall hiểu ý, hắn nhìn cậu bé cười nhếch nửa khoé miệng:

“Ngươi đúng là ngốc, ngươi thật nghĩ ta sẽ giúp ngươi có được Angouleme mà ta đã mất công tìm kiếm bấy lâu sao?”

Một cái hất tay lạnh lùng, chứa đầy năng lực của hắn làm Phalos văng mạnh vào bức tường đối diện và hộc máu ngất xỉu tại chỗ. Zenda khẽ nheo mắt, thực lực người này hẳn là không thua kém cậu, có điều hắn khá nhẫn tâm.

“Angouleme, ngươi cầm cự rất giỏi, tiếc là không được bao lâu. Ngươi có thể yên tâm, ta không giết ngươi đâu, chỉ là cần ngươi hợp tác chút ít thôi.”

“Ta không biết Angouleme là ai cả, ta vốn không thù hận gì với ngươi, cớ sao lại hại ta?”

“Cũng chỉ là một cách gọi, dù gì thì sự thật mãi là điều khó thay đổi…”

Những thanh âm cứ nhỏ dần và nhỏ dần, hắn đã nói rất nhiều, nhưng cậu chỉ còn nghe được lờ mờ đến độ hư vô ngay lúc quỵ xuống bất tỉnh.

“Krizu…” - Đó là tiếng cuối cùng mà Zenda cố gắng phát ra.

Lặng lẽ ngồi trong ánh nến nhạt nhoà, Krizu đợi Shen ăn xong chén cháo rồi đỡ ông nhẹ nhàng nằm xuống. Cho dẫu đang bệnh nặng, Shen cũng dễ dàng nhận thấy nét mặt Krizu không được vui. Ông gượng hết sức níu tay cậu thều thào:

“Cậu chủ, cậu gặp phải việc khó xử à? Cậu Zenda ở đâu rồi?”

“Không gì. Ông hãy yên tâm tịnh dưỡng. Nó ra ngoài đến chiều sẽ về.”

Krizu kéo chăn đắp cho Shen, cậu giả vờ mỉm cười để ông tin tưởng rồi dọn khay bỏ ra ngoài.

Những tia nắng gay gắt hắt bên song cửa, sức nóng chuyển dần màu mắt xanh ngọc bích của Krizu sang màu lửa đỏ sôi sục. Cậu tiến gần một cơ thể người sống đang bị trói chặt vào tường bởi hai sợi xích rắn chắc cùng con dao sắc nhọn trên tay. Kẻ tội nghiệp sắp rơi vào sự phán quyết đó chính là Phalos. Ánh mắt cậu bé hãi hùng ngó Krizu, mọi lời van xin chỉ cần là có thể, thậm chí quỵ lụy cũng chẳng khiến Krizu mảy may động lòng.

“Ta đã từng cảnh cáo ngươi rồi, đừng có mà mơ tưởng gì đến Zenda. Nếu ngươi không biết nó thuộc về ai thì để ta nói cho ngươi nghe. Nó là người yêu của ta. Ba trăm năm rồi… khó khăn lắm nó mới chịu chấp nhận ta sau ba trăm năm đằng đẵng. Ngươi không những cả gan nhảy vào phá đám, mà còn khiến nó mất tích. Lỗ tai của ngươi để lại làm gì nếu ngươi không biết sử dụng nó đúng cách?”

Krizu đặt cạnh con dao lên mặt Phalos và từ từ dịch chuyển trong tiếng cười tàn nhẫn. Phalos khản giọng cầu xin thống thiết, đôi đồng tử trong mắt cậu bé sợ đến độ căng cứng. Một tiếng thét kinh hoàng làm chấn động những gian phòng lân cận, cùng lúc hai lỗ tai vừa bị xẻo rơi phịch xuống mặt đất. Kriu đưa lưỡi liếm vết máu nhơ nhớp trên con dao, rồi lại nhắm con dao vào mắt Phalos:

“Mắt của ngươi thật không sáng cho lắm, để ta giúp ngươi loại bỏ nó luôn nhé.”

Krizu rạch một đường sâu hoắm từ trái sang phải huỷ hoại đôi mắt cậu bé. Cơ tay và cơ chân của Phalos bị co quắt vì nỗi đau đớn vượt ra ngoài khả năng chịu đựng thể xác. Đầu lưỡi cậu quýu chặt, chẳng thể phát ra nổi một âm thanh nào ngoại trừ những tràng rên rỉ yếu đuối.

“Mạng ngươi là đồ rẻ mạt, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta. Nhưng Zenda, nó là tất cả với ta, nếu nó xảy ra chuyện gì, ta thề giết sạch hết gia tộc của ngươi và đem xác băm vằm ra trăm ngàn mảnh vụn.”

Krizu nói như hét vang, cứ mỗi chữ thổt ra là mỗi nhát dao căm phẫn chém vào cơ thể Phalos không xót thương. Máu thịt rơi đầy sàn, nham nhở dính thành đống bầy nhầy hôi tanh và bẩn thỉu. Mỡ tuôn trắng theo cán dao hoà cùng máu lấm lem vạt áo Krizu. Phalos không ngừng kêu gào bi thảm. Bầu không khí trong căn phòng đặc quánh dư vị của tội ác. Từng có một thời, Krizu hết mực nâng niu cơ thể này bằng lòng yêu thương. Còn bây giờ, nó là một thứ đáng kinh tởm khiến cậu nôn mửa, gần như cậu chỉ muốn xé toạc nó ra làm hai cho hả cơn giận. Đến khi cậu phục hồi lý trí để ngưng lại thì mới phát hiện Phalos đã tắt thở từ lâu. Krizu buông con dao chưa đầy vài giây, từ ngoài cửa sổ sáu con dơi to đã đập cánh bay vào. Lúc gần đáp mặt đất, chúng biến hình người và đồng loạt quỳ xuống trước cậu. Một tên trong bọn ngẩng mặt nhìn cậu đầy tôn kính:

“Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đã đi tìm khắp nơi, có điều vẫn chưa nhận được tin của ngài Zenda.”

“Một lũ vô dụng, ta nuôi các ngươi để làm gì? Chưa tìm được sao không mau đi tìm tiếp. Muốn ta giết các ngươi sao?”

“Vâng, chủ nhân.”

Sáu người hoá lại thành dơi và bay đi tức khắc để tránh sự bực tức của Krizu. Nếu trễ một chút, họ có lẽ sẽ chịu cùng số phận với những đồ đạc bị dòng điện cực phóng ra từ tay cậu tiêu hủy.

“Khốn kiếp, toàn là thứ cặn bã. Zenda, em rốt cuộc đang ở chỗ nào?”

Tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, Zenda quan sát nơi cậu đang bị nhốt, có thể gọi là vậy vì cậu đâu phải tự nguyện đến đây. Tuy nhiên, tình trạng này tốt hơn là cậu nghĩ, ít nhất cậu không hề bị xiềng xích hay đại loại như thế. Cậu cũng được chăm sóc khá chu đáo, căn phòng cậu ở tuy không đến nỗi sang trọng, nhưng vẫn phải nhìn nhận là nó rất ngăn nắp và sạch sẽ.

“Angouleme, ngươi đã tỉnh. Chúng ta bắt đầu thoả thuận được chứ?”

Lyall mỉm cười đẩy cửa bước vào, vẫn là một màu mắt vàng nhạt gây cho cậu sự bồn chồn.

“Ngươi muốn gì?”

“Ta là người thẳng thắn, xưa nay ghét nhất thói vòng vo. Cái ta muốn là ngươi Angouleme.”

Zenda tròn xoe mắt hỏi lại lúng túng:

“Muốn ta?”

Lyall vò mái tóc cười giảng giải:

“Đừng hiểu lầm. Ta thừa nhận ta chưa từng thấy qua vampire nào lại đẹp như ngươi, nhưng ta không hề có hứng thú với con trai. Chính xác ta muốn nguồn năng lượng của ngươi giúp ta mở phong ấn một vật.”

“Ngươi nghĩ ta có sẵn sàng giúp ngươi không? Cách nhờ vả của ngươi thiếu thành ý quá đấy. Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ha ha ha… ta tự giới thiệu, ta tên Lyall, là hunter chuyên săn vampire dòng thuần. Vì ta chẳng thích nhận mệnh lệnh từ hiệp hội nên thường bị đám trưởng lão sỉ vả. Sau cùng đành phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi. Nhờ những ngày tháng này, ta khám phá ra mình có hứng thú đặc biệt với độc dược. Thuốc ta chế ngươi cũng thử qua rồi, không tệ phải không?”

“ Còn ta thì chưa từng thấy một hunter nào lại đi tâm sự với vampire. Ngươi lợi dụng Phalos mà còn đả thương nó, ta vẫn nghĩ ngươi sao có thể nói chuyện nhã nhặn với ta thế này?”

Zenda nghiêm mặt hoài nghi.

“Thằng nhóc ấy có lắm ý đồ, ta không phủ nhận ta cũng có ý đồ, thế nhưng ta vẫn tôn trọng ngươi còn gì, đâu có thừa cơ giở trò. Ta chẳng phải loại đàng hoàng, đơn giản vì ta ghét thói đó nên đã vào phá ngang cuộc vui của nó. Mà thôi, Angouleme… ta tìm ngươi lâu lắm rồi.”

“Sao ngươi cứ gọi ta là Angouleme? Ta tên Zenda Kenshi.”

“Hơn hai thế kỷ trước, tộc hunter bị mất đi một thánh vật. Buồn cười thay kẻ trộm nó lại là vampire. Có một người hunter trong lúc đuổi bắt đã trông thấy khuôn mặt hắn. Ông bảo hắn thuộc dòng thuần, có mái tóc dài màu nâu cùng đôi mắt đỏ trong suốt. Và thế là từ bao đời qua, dù xuôi ngược cùng trời cuối đất, tộc hunter cũng không thể nào tìm ra hắn. Ai cũng cho rằng hắn đã biến mất trên thế gian. Lần đầu tiên nghe mấy lão già đó kể, ta đã nảy ra mối nghi hoặc. Vì không ai ngoài người hunter kia nhìn thấy hắn, liệu ông có nói sự thật không? Ông miêu tả tên vampire này đẹp tựa như mặt trăng. Ta nghĩ ông rất ngưỡng mộ hắn, chắc chắn ông đã cố tình nói trệch đi một chi tiết trong diện mạo của hắn để không ai có thể tìm được hắn. Nếu là ta, ta cũng đâu muốn người mà ta ngưỡng mộ bị sát hại.”

Nói đến đây, Lyall dừng hẳn nhìn sang Zenda ngầm để ý những biến chuyển trên nét mặt cậu. Zenda cố tỏ ra cứng cỏi gằn giọng hỏi Lyall:

“Chuyện ngươi nói liên quan gì đến ta?”

“Ngươi nghĩ thật không liên quan à? Ta lại cho rất mật thiết là đằng khác. Một kẻ có vẻ đẹp như mặt trăng, hẳn là đôi mắt phải gợi cho người ta sự lắng đọng sâu sắc, vì vậy màu của nó với màu mặt trăng cụ thể không khác biệt mấy. Cộng thêm hắn xuất thân thuần chủng, địa vị hẳn cao quý hơn người. Kết hợp những yếu tố này, đâu khó tý nào để tìm ra gia tộc Kenshi và ngài bá tước Zenda đây.”

Sắc mặt Zenda tái nhợt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu điều đình mọi biểu cảm và mỉm cười ngước nhìn Lyall:

“Toàn bộ đều là suy đoán của ngươi, không căn cứ gì chứng minh người đánh cắp thánh vật là ta cả.”

“Đúng, chỉ là ta tin tưởng trực giác của mình không sai. Thật ra, chín đoạn Long Cốt có sức mạnh khôn lường, nó được cất trong Băng Bảo vì đừng nói là vampire, ngay cả hunter cũng không dám tuỳ tiện chạm vào nó, đã có vô số kẻ ngông cuồng phải trả giá đắt. Ngươi có thể là người hữu duyên mà truyền thuyết của tộc hunter từng nhắc đến. Đó là lý do ta gọi ngươi với cái tên Angouleme. Ông ấy là một hunter, nhưng mang trong mình dòng máu vampire, luôn xả thân đấu tranh cho chính nghĩa và tiêu diệt cái xấu. Ông ấy cũng là chủ nhân duy nhất của Long Cốt suốt hàng nghìn năm qua, tất nhiên bây giờ nó thuộc về ngươi.”

“Ta không cao cả như Angouleme. Nếu tộc hunter ai cũng thông minh giống hệt ngươi, ta có lẽ đã không yên ổn lâu đến vậy. Ngươi muốn dùng điều kiện này trao đổi với ta?”

“Phải.”

Lyall đáp dứt khoát. Zenda nghiêng khoé mắt đăm chiêu, có bao điều phiền muộn chất đầy trong lòng cậu. Cầm trong tay con cờ định mệnh, cậu cảm thấy hoang mang cho mỗi nước đi thiếu kiểm soát, nhưng đáng tiếc không có quá nhiều con đường để cậu lựa chọn.

“Được. Hãy đưa nó cho ta thử, ta không chắc mình có khả năng giúp ngươi. Ta chỉ hứa sẽ cố gắng hết sức.”

“Nó nằm trong đầu ta, là đoạn ký ức mà ta đã bị phong ấn từ năm lên tám.”

“Ký ức, ngươi không đùa chứ?”

“Mỗi lời ta nói đều rất thật. Năm tám tuổi, ta được các vị trưởng lão tộc hunter đem về nuôi, một trong số họ đã yểm bùa ký ức của ta. Ta không thể nhớ nổi gì, ta hỏi họ cha mẹ mình là ai thì họ bảo không biết. Dẫu vậy, trong giấc mơ hằng đêm của ta, ta nhìn thấy một người phụ nữ. Bà ta ôm một đứa bé chỉ vừa sơ sinh, quần áo đẫm máu tươi cố giơ thẳng cánh tay về hướng ta, hình như muốn vẫy gọi một điều gì đó. Ta đã làm mọi cách để thoát khỏi ám ảnh, để có thể nhớ lại mà đều thất bại. Ta nghĩ Long Cốt chính là hy vọng cuối cùng của mình.”

Zenda trợn tròn đôi mắt đầy sửng sốt, đôi chân cậu tự thôi thúc tiến đến gần Lyall và bờ môi khẽ nhúc nhích:

“Ngươi… ngươi có… phía sau vai trái của ngươi có… có một dấu xăm hình tia sét… phải không?”

“Đúng, không lẽ ngươi biết thân thế của ta sao?”- Lyall vui mừng bấu chặt hai vai Zenda hỏi dồn. - “Thật là ngươi biết chứ, ta chờ ngày này đến mòn mỏi… nói đi, làm ơn hãy nói cho ta biết ta là ai… Lyall có phải là tên của ta hay không?”

Zenda đứng chết lặng chẳng thể bật ra câu trả lời nào, đôi tay cậu xiết cứng để cố trụ vững bằng thái độ bình tĩnh giả tạo. Sau hồi thở gấp, cậu trấn an sự kích động của chính mình và của Lyall:

“Ta có biết về thân thế ngươi, sự việc hơi bất ngờ… ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần. Ta sẽ nói cho ngươi biết, có điều không phải hôm nay. Ba ngày sau, ta chờ ngươi ở dưới chân đồi Bynar, khi đó không cần đến Long Cốt, chính ta đã có thể cho ngươi những câu trả lời khiến ngươi hài lòng.”

Lyall khẽ cau mày, nhưng rồi cũng chấp nhận khiến Zenda nhẹ nhõm đôi chút. Lyall cũng không tỏ ý phản đối khi cậu nói cậu đến lúc phải trở về Hamyulin. Bước ra khỏi căn nhà Lyall, Zenda tự cười mình đã khờ khạo quá mức. Đáng lẽ cậu nên nhận ra nó sớm hơn, màu mắt nó giống Arleen như đúc từ một khuôn. Làm sao trên đời lại có sự trùng hợp đến vậy nếu họ không phải là mẹ con. Nhắc về Arleen, trái tim Zenda bỗng nhói lên cơn đau, cảm giác tội lỗi u ám bao trùm lấy cậu. Cậu là kẻ thất hứa, cậu đã không lo lắng cho Hery đàng hoàng làm tổn hại cả cuộc đời nó. Phải làm sao để cậu hàn gắn được những sự hối tiếc lớn lao này?

“Chúa ơi, con biết phải làm sao?”

------------------------------------------------------------

Từ nhỏ cho đến lớn, mọi người đều bảo màu mắt của tôi rất đẹp, ngay cả Krizu cũng nói rằng anh ấy thích, bởi nó khéo kết hợp hài hoà giữa màu vàng của vinh quang và màu xanh của niềm tin. Thế nhưng, chỉ đến khi gặp Arleen, tôi mới biết được người có màu mắt đẹp nhất chính là cô ấy, sắc vàng của tội lỗi và sắc trắng của nước mắt. Cô ấy là một trong những trưởng lão quyền uy của tộc hunter. Vì nhuốm phải tình yêu với một vampire, cô từ bỏ chức vị và quyết định cùng người đó sống một cuộc đời yên bình. Họ sinh ra hai người con: đứa lên tám tên Lyall, được thừa hưởng năng lực vampire từ cha; đứa còn lại vừa sơ sinh tên Hery, mang trong mình dòng máu con người hệt như mẹ. Tiếc là tộc hunter không tha cho họ, ngay cả giới vampire cũng đuổi giết họ. Chồng cô tử thương trong một trận chiến thảm khốc còn Lyall thì bị những hunter bắt giữ. Một thân một mình với đứa trẻ ẵm trên tay, Arleen liều mạng đột phá khỏi vòng vây. Lần đầu tiên tôi gặp cô chính là trong hoàn cảnh ấy. Cô quỵ bên bờ sông với vết máu loang dài từ cổ đến chân. Đứa bé không ngừng kêu khóc trước sự bất lực và những dòng nước mắt nóng hổi của cô. Tôi nhìn họ, không biết là đồng cảm hay thương hại, nhưng tôi đã chọn lựa cứu họ. Tôi đưa họ về ở tại một ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi Bynar gần tu viện Cehfoma. Tôi vẫn thường ngày đều đặn đem thức ăn cùng những thứ vật dụng cần thiết cho họ. Và lẽ dĩ nhiên, tôi không phải dễ dàng để ra ngoài vì Krizu luôn ở sát bên cạnh mình. Tôi chỉ có thể đợi những khi anh ấy bận việc mới bỏ đi được. Ba tháng trôi qua rất bình lặng, sức khỏe Arleen đã hoàn toàn hồi phục. Một ngày, cô ấy vừa ôm chặt đứa bé vào lòng âu yếm vừa mỉm cười, nụ cười thanh đạm giống hệt mẹ của tôi. Trước lúc bà chết, bà cũng từng ôm tôi dịu dàng như vậy. Tôi bùi ngùi đối diện với thực tại phũ phàng đã không thể nào còn cảm nhận được hơi ấm của bà nữa. Arleen bỗng quay sang tôi chan chứa ánh nhìn thấu hiểu, cô đặt đứa bé đang say ngủ xuống giường một cách trìu mến và ôn tồn hỏi:

“Phải chăng cháu nhớ đến mẹ mình, Zenda?”

“Cháu vốn chưa hề quên bà, mặc dù cha nói bà đã định bỏ anh em cháu, nhưng… cháu không hiểu vì sao mình vẫn yêu thương bà rất nhiều. Cô à, cô sẽ đi thật sao?”

“Đó là tình mẫu tử thiêng liêng. Giống như cô cũng không thể bỏ mặc Lyall. Dẫu cô biết chắc tộc hunter sẽ chẳng tổn hại nó, cô vẫn muốn cứu nó ra khỏi nơi địa ngục đó. Phiền cháu giúp cô trông hộ Hery vài ngày, cô sẽ ráng trở về thật sớm.”

“Để cháu đi cùng cô, cháu sợ…”

“Sợ cô không thể trở về à?” - Arleen thở dài. - “Đừng lo, tệ lắm cô cũng phải gặp cháu và Hery lần cuối. Đây là chuyện của tộc hunter, cô không mong cháu bị liên can vô cớ. Huống chi nếu cháu nhúng tay vào, cả cháu cũng gặp vấn đề đấy. Với cương vị là người thừa kế dòng thuần vampire, mà lại giúp một hunter, cháu sẽ khó ăn nói cùng những đồng loại khác. Những điều cháu làm cho cô trong khoảng thời gian vừa qua đã quá đủ rồi.”

Cô ấy vuốt tóc tôi, dưới ánh chiều tà, màu mắt cô ngời sáng biết bao nỗi ưu tư. Và rồi cô cầm lên thanh kiếm của mình, cô đã quay lưng đi sau cái nhìn đầy luyến tiếc với Hery. Tôi đem thằng bé về Hamyulin, dĩ nhiên lường trước Krizu sẽ trút lên tôi một tràng tức giận.

“Em có thói quen dính dáng vào mấy chuyện vớ vẩn hồi nào thế? Thằng nhóc này là sao?”

“Một người bạn nhờ em trông nó ít ngày thôi. Nó rất ngoan, nó sẽ không phiền đến anh đâu. Em hứa tuyệt đối không để nó khóc ồn ào. Anh tạm cho nó ở lại nhé.”

Tôi phải mất thật lâu nài nỉ thì anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý. Nguyên nhân chính khiến Krizu nổi điên không phải vì Hery là một đứa bé loài người, chỉ đơn thuần vì nó là trẻ con, mà mọi trẻ con đều đáng ghét trong mắt anh ấy. Hơn năm ngày sau, Arleen quay về ngôi nhà nhỏ. Một lần nữa, tôi thấy toàn thân cô ấy chằng chịt vết thương. Cô đưa tay lau khóe miệng đẫm máu, quay sang tôi và Hery cười bơ phờ:

“Cô đã thất bại, làm mẹ như cô thật vô dụng quá phải không? Chết đi cũng đáng mà.”

“Cô đừng nói vậy. Cô chết đi ai sẽ lo lắng cho Hery. Cháu không để cô chết đâu, nếu mất cô Hery sẽ thế nào? Nó còn quá nhỏ để thiếu một người mẹ?”

Tôi chợt nhớ đến hình ảnh mẹ của mình, và bản thân không sao kiềm được nỗi nghẹn ngào. Ánh mắt Hery trong sáng quá, mọi đứa trẻ có phải đều như thế? Nó nào hay rằng bản thân sắp phải mất đi một người mẹ. Ngày mẹ tôi chết, anh Krizu đã ở bên cạnh tôi suốt, anh ấy kiên nhẫn lắng nghe tôi khóc, và có lúc trong màn đêm tĩnh lặng, anh ấy cũng khóc như tôi. Mẹ đối với chúng tôi rất quan trọng, chúng tôi mặc kệ bà đã có lỗi lầm gì, bà mãi mãi là mẹ của chúng tôi. Dù có khóc một đời, chúng tôi cũng không thể khóc cạn nỗi đau mất bà. Tôi còn có Krizu làm điểm tựa, tội nghiệp cho Hery, nếu mất cô Arleen, nó sẽ còn có ai?

Tôi dìu cô đến cạnh giường và đặt Hery xuống cạnh cô. Hai hàng mi cô trào ra một thứ chất lỏng cay đắng, cô đưa tay sờ vào má nó trong tiếng nói nức nở:

“Lần này cô thật khó qua khỏi, cô hiểu rõ tình trạng của mình. Cô là một bà mẹ tội lỗi, cô chẳng thể đem nổi hạnh phúc cho chúng. Ôi những đứa con của tôi… Tại sao mạng số của chúng lại đau khổ đến vậy?”

Arleen đột ngột quỳ sụp trước mặt tôi van nài:

“Zenda, cô xin cháu, cháu hãy xem như bố thí cho cô một ân huệ, cháu hứa với cô được không?”

“Cô ơi, chỉ cần cô nói, cháu sẽ dốc hết sức thực hiện.”

Tôi đỡ cô đứng lên, màu mắt vàng long lanh nước mắt ấy đập vào lương tâm của tôi sự hối hận, đúng ra tôi không nên để cô đi mạo hiểm, cớ sao giây phút đó tôi lại không nhất quyết đi cùng cô?

“Xin cháu Zenda, hãy giúp cô chăm sóc Hery cho đến khi nó lớn lên. Cô biết rất khó xử nếu cháu giữ nó bên mình, cháu chỉ cần âm thầm quan tâm nó là được.” - Cô nói mà nước mắt rơi không ngừng. - “Đừng để nó biết nó là ai, cũng đừng để nó liên quan gì đến hunter hay vampire. Quá thê thảm rồi… Zenda à, cô chỉ muốn nó được sống như bao con người bình thường khác, chẳng vướng bận thù hận hay trách nhiệm gì. Cô khẩn thiết cầu xin cháu Zenda.”

“Cháu hứa với cô sẽ thay cô bảo vệ cho Hery đến lúc nó trưởng thành, nhưng về thân thế nó, nếu nó không biết chút nào làm sao có thể tìm lại người anh trai thất lạc của mình cơ chứ?”

“Biển người bao la, cô còn không biết hiện thời Lyall đang ở đâu. Cô đã về hiệp hội nhưng không thấy tung tích của nó.” - Arleen giở mảnh vải quấn Hery và chỉ cho Zenda thấy vết xăm hình tia sét sau vai trái của Hery. - “Lyall cũng có một cái tương tự thế, chính tay cô đã xăm cho nó ngay từ khi vừa lọt lòng. Nó sẽ là dấu hiệu để anh em chúng nhận nhau lỡ có chuyện không may xảy ra. Cô biết sớm muộn tai hoạ cũng ập đến, không ngờ lại nhanh hơn cô nghĩ. Có điều, chẳng cần thiết nữa, chúng gặp nhau chỉ khiến cho cuộc đời chúng càng thêm bất hạnh mà thôi. Cô không hy vọng chúng báo thù gì hết, một trong hai đứa được sống yên ổn còn hơn là cả hai phải mất mạng.”

“Mọi người làm mẹ đều lo xa cho tương lai con của mình. Cháu hiểu rồi, tình thương luôn đi liền với sự hy sinh.” - Sau giây lát, trong đầu tôi bỗng thoáng qua một ý nghĩ. - “Anh của cháu, cô à… anh của cháu biết đâu có thể chữa lành vết thương cho cô, anh ấy giỏi nhất là về thuốc. Cô chờ cháu… cháu đi tìm anh ấy ngay.” - Tôi sợ chậm trễ sẽ không kịp cứu cô nên vội vàng chạy như bay về Hamyulin. Tôi nghe tiếng cô gọi với theo là đừng đi, nhưng tôi nghĩ tôi nên làm chút gì trước khi quá muộn. Tiếc rằng tôi vẫn muộn, Krizu không có ở Hamyulin, và khi tôi quay lại thì cô đang trong hấp hối, bởi cô tự đâm một con dao vào ngay giữa bụng mình. Đến tận bây giờ, tôi cũng không tài nào hiểu được vì sao Arleen chọn tự sát hơn là chờ đợi tôi. Cô chỉ trăn trối lại vài câu sau cùng rồi vĩnh viễn ra đi:

“Cháu nhất định phải giúp cô nuôi nấng Hery, đừng cho nó can hệ đến hunter, dẫu là vampire cũng không được.”

Rồi cô ôm chầm tôi, nhưng đó không chỉ là một cái ôm, cô khẽ đưa miệng sát tai trái tôi thì thầm:

“Cô không biết lấy gì đền ơn cháu. Trong tộc vampire có một thánh vật gọi là chín đoạn Long Cốt. Cô đã từng nhắc với cháu về cặp song sinh vampire, muốn phá vỡ lời nguyền này, cháu cần lấy cho được nó. Cháu phải hết sức thận trọng, sức mạnh của nó sẽ giảm đi vào những ngày trăng tròn. Đừng miễn cưỡng…” - Giọng cô yếu dần. - “Nó có thể lấy mạng cháu đấy, nhớ lời cô.”

Tôi bắt đầu cảm nhận được cô đang rời tay khỏi mình, và cô từ từ ngã xuống. Một giọt nước mắt tôi rơi trên má Hery, tôi khóc cho đoạn đường sau này nó phải trải, và tôi khóc cho người bạn mới quen biết là cô, người có màu mắt đẹp tựa mẹ tôi. Hery vẫn hồn nhiên đùa nghịch những ngón tay vào nhau, nó cười khúc khích nhìn tôi, giá như tôi có thể nói cho nó biết - nó vừa mất đi một người thật quan trọng trong cuộc đời.

Loading disqus...