“Dừng tay, Đồ Tư Thản Đặc!” Ta không thể chịu được thảm kịch phát sinh ngay trước mắt mình.
“Đây là sự trừng phạt đối với nàng!” Hắn vừa nói vừa dùng dao chậm rãi cắt lấy môi nàng.
Địch Địch An sớm đã chết ngất vì đau, có lẽ đã muốn chết mau một chút! Nàng tựa như bị rã ra phủ phục trên mặt đất, miệng bốn phía đều là máu, dòng máu đỏ tươi dọc theo khoé miệng nàng không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà. Không bao lâu, cả sàn nhà đã tràn đầy vết máu.
Mùi máu tươi nồng nặc khắp phòng làm ta buồn nôn, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy thẳng xuống hai bên má.
“Ghê tởm!” Đồ Tư Thản Đặc ném xuống một khối thịt nhỏ đã không còn nguyên dạng, trên mặt hiện rõ vẻ vui sướng cùng hưng phấn.
“Ngươi… Ngươi điên rồi! Ngươi… là hung thủ!” Ta bị vẻ xa lạ của Đồ Tư Thản Đặc doạ tới mức không biết mình đang nói gì. Đồ Tư Thản Đặc giờ đã là con ác ma không thể hình dung.
“Ta điên rồi! Là ngươi bức ta phải điên!” Ánh mắt hắn toả ra một loại cảm giác mất mát mơ hồ. “Ngươi không thích nàng?” Hắn lại tới gần ta, bàn tay dính đầy máu không ngừng vuốt ve khuôn ngực trần trụi của ta, trên đó còn lưu lại chút hơi ấm của máu.
“Đừng chạm vào ta!” Khi đã lâm vào cảnh tuyệt vọng, bất cứ ai cũng đều dũng cảm hẳn lên.
“Không chạm vào ngươi! Ngươi bảo ta không chạm vào ngươi!” Hắn phát cuồng, vò nát tóc của chính mình, “Ngươi thà để cho ả tiện nhân này chạm ngươi còn hơn là để ta chạm vào ngươi!” Hắn đã hoàn toàn điên lên, kêu to một tiếng, cầm con dao hướng thi thể đằng kia hung hăng chém xuống.
“Ngươi chỉ muốn tay nàng vuốt ve ngươi? Ta sẽ cho ngươi tọai nguyện!” Hắn cầm ba ngón tay chặt từ thi thể của Địch Địch An, từng bước đi về phía ta, ngón tay hắn đang cầm còn đang chảy máu, theo mỗi bước đi của Đồ Tư Thản Đặc mà lưu lại dấu vết đỏ tươi trên mặt đất.
“Ngươi… Ngươi… muốn…. làm… làm gì?” Ta nhìn ma vương từ giữa vũng máu đi tới mà nói năng lộn xộn.
“Ha hả a!” Hắn cái gì cũng không nói, chỉ một mực tiến về phía ta, trong mắt ta hắn như đã lê bước được mấy năm.
“Đừng lại đây, người đừng lại đây!” Ta đã không thể chịu đựng được nữa, ta cảm thấy bản thân mình sắp tan vỡ rồi.
Nhìn Đồ Tư Thản Đặc toàn thân đầy máu đang tới gần, ta cơ hồ thấy được tử thần đang ở bên. Lòng tràn ngập sợ hãi, ta liều mạng xê dịch cơ thể, nhưng không biết là do rượu hay do sợ hãi mà ta hoàn toàn không thoát khỏi nơi địa ngục này.
Ta trơ mắt nhìn Đồ Tư Thản Đặc tay đầy máu xoa nắn khuôn ngực đẫm máu của ta, chính lúc này, Đồ Tư Thản Đặc đem thứ vốn đã lạnh như băng - ngón tay của Địch Đich An chạm vào da thịt khiến cả người ta run lên, trái tim cơ hồ muốn nhảy bật ra ngoài.
“Lấy… Lấy ra đi!” Ta bị hành động quỷ dị này doạ tới mức nói năng lộn xộn.
“Đây là tay của Địch Địch An a!” Hắn không ngừng dùng ngón tay làm người khác phải sởn gai ốc kia chà xát lên thân thể ta. “Ngươi không thích?” Nhận thấy cơ thể ta run rẩy, trong giọng nói tựa hồ có một tia vui sướng.
Liều mạng lắc đầu, ta đã sợ tới mức không còn hiểu cái gì.
“Tha ta đi! Van cầu ngươi, buông tha ta đi!” Ta vừa lắc đầu vừa kêu gào với hắn, mắt đã ngập đầy nước, giờ ta không thể nhìn được biểu tình trên mặt của Đồ Tư Thản Đặc.
Bị dọa sợ tới chảy nước mắt, ta khóc lớn tựa như đứa trẻ, lúc cha mẹ chết ta cũng không khóc như vậy.
“Đừng khóc a~~” Không biết từ lúc nào Đồ Tư Thản Đặc đã ném ngón tay của Địch Địch An đi, đem ta ôm vào lồng ngực, không ngừng hôn lên mắt ta, liếm đi những giọt nước mắt chảy trên má.
Sau đó lại giống như trước, bọn ta lại bắt đầu điên cuồng làm tình, ngay tại trên sàn nhà đã nhuốm hồng máu đỏ của Địch Địch An.
“Ngươi là của ta, nói đi, ngươi là của ta!” Đồ Tư Thản Đặc ra sức trừu sáp trong cơ thể ta, mỗi lần hung hăng đâm vào đều ám chỉ ta là của hắn, từ trong ra ngoài đều là của hắn.
“Ân… Ta…. là của ngươi…. A~” Ta bị dục vọng lấn áp đến không còn khống chế nổi mình nữa.
Miệng Địch Địch An mở ra, tứ phía đều đọng lại máu, ánh mắt vừa sợ hãi vừa phẫn nộ gắt gao trừng về phía bọn ta, thời khắc này nhất cử nhất động của chúng ta đều rơi vào mắt nàng.
Mà chúng ta lại như hai dã thú đang phát xuân, vận động không biết mệt mỏi, bốn phía trừ bỏ tiếng thở dốc của chúng ta và thanh âm dâm loạn từ phân thân hắn ma sát với hậu đình của ta ra, xung quanh đều tĩnh lặng đến đáng sợ.
Ta biết chính mình đang từng chút một bị nuốt mất. Ác ma kia vừa hút đi máu ta vừa lấy đi suy nghĩ ta. Cuối cùng cũng có ngày ta để mặc bản thân cho nam nhân đó bài bố, một con rối không có suy nghĩ. Thời khắc này ta mới hiểu được, thế giới sẽ không thể cùng chấp nhận hai người bọn ta, không phải ngươi chết thì ta chết!
…
..
.
Khi tỉnh dậy, ta phát hiện mình đã nằm ở trên giường, thân thể đã được người khác tẩy trừ sạch sẽ cùng thay áo ngủ. Tất thảy đều rất bình thường, giống như mọi việc hôm qua đều chỉ là ác mộng.
“Dậy rồi à?” Đồ Tư Thản Đặc bưng bữa sáng đứng bên giường ta. “Buổi sáng tốt lành, Dương!” Nụ hôn dịu dàng buổi sớm tựa như sợi bông ấm áp, êm dịu. Vậy mà ta vẫn sợ hãi đến lạnh run.
Ta cái gì cũng không nói, cứ như vậy yên lặng ăn bữa sáng hắn chuẩn bị cho ta.
“Hôm qua ta quá kích động nên mới khiến ngươi mệt như vậy. Hôm nay cứ hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Hắn vừa vuốt ve mái tóc mềm mại của ta vừa mở miệng xin lỗi.
Ta cúi đầu dồn sức ăn, hoàn toàn không dám nhìn hắn.
“Ngươi sợ ta?” Hắn đột nhiên phát hiện thái độ khác lạ của ta, nâng mặt ta lên, nhìn chăm chú.
“Không… Không có!” Ta tận lực giả bộ như không có việc gì, thực chất bên trong lại sợ không thể che dấu được hắn.
“Ha hả a! Đừng sợ, ta sẽ không đối xử ngươi như thế đâu!” Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta trấn an, ngón tay không ngừng vuốt ve hai bên má ta, “Ngươi là bảo bối của ta. Cả đời này ta chỉ yêu mình ngươi!” Thanh âm tràn ngập sủng nịch của hắn thì thầm bên tai ta.
Nhưng tất cả đều không thể tiêu trừ được nỗi sợ trong lòng ta. Khi đã nhìn thấy bộ mặt thật của ác ma, ta làm sao có thể cứ giả bộ như không thấy việc gì?
Bữa sáng diễn ra qua loa trong không khí quỷ dị. Bị Đồ Tư Thản Đặc ở bên chăm chú nhìn, ta căn bản là không biết mình đang ăn cái gì!
Thi thể của Địch Địch An đã không rõ tung tích, vết máu trên sàn nhà cũng được tẩy rửa sạch sẽ, mọi thứ đều quay trở lại như ban đầu vốn chưa có chuyện gì xảy ra. Ta không hỏi hắn đã đem thi thể xử lý như thế nào, Đồ Tư Thản Đặc cũng không nhắc tới cái tên “Địch Địch An” với ta nữa, giống như chúng ta chưa từng quen biết nữ nhân này.
Cuộc làm tình điên cuồng đêm đó đã khiến ta nằm trên giường suốt hai ngày. Vô luận là thân thể hay tinh thần đều mệt mỏi dị thường, trời vừa tối là ta lại nhớ tới ánh mắt cùng cái miệng đầy máu bởi vì không có môi mà mang vẻ doạ người của Địch Địch An. Trong mộng ta luôn mơ thấy nàng vươn cánh tay thiếu ngón chảy đầm đìa máu bóp cổ giết chết ta. Dù Đồ Tư Thản Đặc ở hai ngày này đều hết sức chiếu cố ta, nhưng do tâm đã chịu quá nhiều tra tấn nên ngày càng tiều tuỵ, ý nghĩ muốn thoát khỏi hắn đã biến thành xiềng xích trói chặt lấy ta.
Buổi tối, dù Đồ Tư Thản Đặc có ôm ta khi ngủ, ta vẫn tìm cách thoát khỏi hắn. Bất cứ lúc nào ta cũng khát cầu tự do!
Đến khi ta bắt đầu tuyệt vọng, thì một ngày, cơ hội tới.
***
Đó là một tối sau chuyện xảy ra với Địch Địch An được nửa tháng, đột nhiên cảnh sát ghé qua.
Lúc ấy Đồ Tư Thản Đặc đang chơi bài, còn ta nằm trên sô pha đọc sách. Nghe thấy tiếng chuông cửa, ta nhìn qua cửa sổ lầu hai thì thấy một vị cảnh sát đang đứng trước cửa. Đồ Tư Thản Đặc buông bài ra, đứng dậy mở cửa. Ta đoán hơn phân nửa vị cảnh sát kia tới đây vì chuyện của Địch Địch An, lập tức theo sát Đồ Tư Thản Đặc xuống lầu. Vì nửa tháng nay ta rất ngoan ngoãn, không có chút phản kháng nào, nên hắn cũng không hoài nghi gì ta.
“Chào ngài! Xin hỏi đây có phải là nhà của Cừu Đức * Dương tiên sinh không? Tôi là sĩ quan cảnh sát tên Đức Nhĩ!” Một nam nhân khôi ngô mặc cảnh phục, đeo súng bên hông đứng trước cửa.
“Tôi… Tôi là Cừu Đức * Dương!” Cơ hội chỉ đến một lần, ta phải nắm chắc nó. Vì có chút khẩn trương nên ta nói chuyện cũng có chút run run.
“Chào ngài! Tôi …” Sĩ quan Đức Nhĩ còn chưa có nói xong, ta liền gấp gáp chạy khỏi Đồ Tư Thản Đặc, trốn ra đằng sau hắn.
“Là hắn… đã giết Địch Địch An!” Ta nắm chặt áo cảnh sát Đức Nhĩ, ngón tay run rẩy chỉ về phía Đồ Tư Thản Đặc còn đang kinh ngạc. “Van cầu ngài, cứu… cứu ta!”
“Dương tiên sinh! Việc này…” Cảnh sát trước hành động đột ngột lắp bắp kinh hãi của ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh ấy gần đây làm việc quá độ dẫn đến mệt mỏi, tinh thần có hơi không ổn định! Tôi là bạn cùng phòng của anh ta.” Đồ Tư Thản Đặc rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, từ tốn nói chuyện, trong đấy cũng không vì lời nói của ta mà có điểm sinh khí nào, coi như ta đang nói đùa! “Dương, mau tới đây. Đừng làm phiền ngài cảnh sát đây!” Hắn thúc giục ta quay trở về, trên mặt lộ vẻ ôn nhu, nở nụ cười vô hại.
Ta liều mạng lắc đầu. Nếu ta quay lại thì chẳng khác nào tự tìm tử lộ. Trốn vội ra phía sau cảnh sát Đức Nhĩ , ta run đắc lợi hại.
“Dương tiên sinh, ngài nên trở vào đi!” Đức Nhĩ cân nhắc một chút, dường như bộ dáng bình thản của Đồ Tư Thản Đặc có phần đáng tin hơn.
“Không. Xin ngài tin ta, đấy là sự thật, Địch Địch An đã bị sát hại! Ngài tại sao lại không tin ta?” Ta cuống lên, hiểu rõ một khi vị cảnh sát này rời đi, vận mệnh của ta sẽ ra sao..