Giọng hát của Đăng làm Khoa thấy một nỗi nghẹn ngào, thổn thức trong lòng, Khoa chợt nghĩ, Đăng chắc có những uẩn khúc, những chất chứa ưu tư trong cuộc sống riêng tư rất nhiều, mà không biết là điều gì nữa, nhưng sao giọng hát đó cứ nghe như kể lể trăn trở, bổng nhiên anh cảm thấy sao mình còn xa cách với người bạn thân thiết này quá, anh cảm thấy mình không hiểu gì về Đăng. Một cảm giác hơi hối hận và trắc ẩn thoáng chạy qua, bổng anh thật muốn ôm Đăng thật chặt, anh muốn nói với Đăng điều gì đó, nhưng tại sao nhỉ?, anh đã có một người bạn rất tốt, một người mà thường xuyên nghĩ đến anh, luôn luôn bên cạnh anh trong từng vui buồn, nhung anh, anh lại không biết gì nhiều về riêng tư của Đăng. Anh chợt cười buồn với cảm nghĩ cũa mình.
....Thần tiên gẫy cánh đêm xuân
bước lạc sa xuống trần
Thành tình nhân đứng giữa trời không
khóc mộng thiên đường......
Đăng đã lướt mấy hợp âm và kết thúc bài hát của mình, nhưng cả lớp vẫn còn chùng xuống lắng đọng với bản nhạc tuyệt vời đầy giai điệu kể lể mà Đăng vừa hát. Vài giây sau, cả lớp mới vỗ tay nồng nhiệt. Đăng ngượng nghịu quay ra cất cây đàn, anh lí nhí cảm ơn mọi người. Còn Khoa thì anh cứ đang ngây ngất mê mẫn với nhưng cung đàn lời hát của Đăng, anh thấy hình như anh phát hiện một điều gì mới ở Đăng, và hình như cả ở anh, anh thấy mình thật sự như là bị Đăng cuốn vào từng lời hát, từng nốt nhạc...
Đêm cũng đã khuya, mọi người trò chuyện một chút rồi cùng dọn dẹp và lục tục ra về. Những lời chúc, những đưa đẩy gán ghép để đưa nhau về, những lời hẹn gặp gở nhau ngày Tết, bạn bè quyến luyến không muốn chia tay nhau. Nhưng rồi mọi người cũng nói lời tạm biệt. Riêng Khoa, Đức và Đăng thì tình nguyện ở lại phụ Long dọn dẹp để cho các bạn khác ra về. Đăng dọn dẹp, quét dọn căn phòng và đưa đồ đạc trở lại như cũ. Khoa xuống bếp rửa chén với Đức. Mọi thứ trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng thì cũng gần mười hai giờ khuya rồi. Trước khi về, Đăng nói với Khoa ngày mai anh sẽ lên nhà Khoa để phụ anh nấu bánh. Khoa gật đầu :"nhớ nhé, mà Đăng nè, cậu hát hay quá, chép cho mình bài hát này đi, mình thấy thích bài hát đó lắm."
Khoa đạp xe về, anh cảm thấy trong lòng vui vui, sao cái Tết này khác quá, anh cảm thấy mọi thứ sao mà ngọt ngào và say say như là hương vị ly rượu nếp than, nhưng sao tối này anh vui hơn mọi ngày vậy? chắc vì đây là cái buổi liên hoan Tết cuối cùng trong cuộc đời học sinh trung học, rồi năm sau, mọi người sẽ chia tay và không còn buổi liên hoan như vậy nữa, anh vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm bài hát Đăng vừa hát, nhưng anh không thuộc hết- cái giai điệu bài hát thật là buồn. Chợt anh nhớ đến cái hôn của Đăng, anh chợt rùng mình, cái se lạnh của đêm xuân....
Về đến nhà, anh thấy đèn vẫn còn sáng trưng, vừa lạng xe vào, anh thấy bà ngoại vẫn còn ngồi trên phản têm trầu bóp bép, anh hơi ngạc nhiên, tính hỏi, thì thấy mẹ anh từ trong đi ra, anh mừng quá vội dựng xe vào cửa, ùa lại mừng rỡ. Thì ra là mẹ Khoa vừa về nhà lúc tối, mẹ con mừng rỡ tíu tít hỏi han nhau. "Mẹ về ăn Tết ở nhà năm nay hả mẹ?", "không con à, mẹ phải lên sài gòn sáng mai rồi, dượng con năm nay bận quá, mẹ phải giúp dượng con nhiều việc lắm, nhưng dượng kêu mẹ về đem quà cho ngoại và cho con, chắc ra giêng, dượng và mẹ sẽ về chơi vài ngày." Khoa nghe mẹ nói vậy thì cũng hơi buồn, nhưng mà anh nhanh chóng quên đi, thôi, mẹ phải lo nhiều chuyện, xem xem mình có quà gì đây, anh vội vã tháo mấy gói giấy dầu, hai cái quần gin xanh của Thái thật là đẹp và đúng mốt, một cái sơ mi ca rô tay dài thật đẹp, anh ướm thử vào vừa y cứ như may cho anh vậy, anh bóp hàng cúc bấm bằng i nóc lại, anh thấy cái áo này hay quá, chắc bạn bè phải lác mắc đây, bổng anh nghĩ đến Đăng, anh phải khoe với Đăng mới được, mẹ anh thật là hiểu ý, thấy Khoa thích mặc quần gin, tại anh thấy Đăng mặc quần gin đẹp quá, anh nói mẹ anh mua cho anh mấy cái mô đen một chút, bây giờ thì anh thật hài lòng. Mẹ anh xách ra một cái hộp, nói là quà của dượng cho Khoa, anh thật ngạc nhiên và thích thú, một cái máy cát xét hai hộc băng hiệu toshiba, anh khoái quá, vì cái cát xét củ sì sì của anh đã lâu quá rồi, nó hay nghiến băng và hát cứ như ca sĩ bị sổ mũi vậy, anh mừng quá, nhảy lên vổ tay, hoan hô dượng!. Mẹ anh thấy Khoa càng ngày càng lớn và càng đẹp, anh thật giống bố, bà nghĩ, Khoa có phần đẹp và cường tráng hơn, bà thấy Khoa dạo này vui vẻ hơn, bà nói đùa:" nè cậu hai nhà mình dạo này có cô nào muốn tời têm trầu cho bà không vậy?" Khoa lắc đầu ngoây nguậy "mẹ nói giởn hoài". Bà ngoại thì tủm tỉm:"đâu có ai, có con Lan xóm dưới thôi". Mẹ con Khoa tâm sự hồi lâu nữa mời chịu đi ngủ, mẹ Khoa sắp dọn lên bàn thờ mấy hộp trà và bánh in gói giấy kiếng đỏ, bà nhìn quanh thấy mọi thứ bà ngoại và Khoa đã lo chu tất gọn gàng, ngày mai bà phải về, nhưng lòng thật muốn ở lại cùng con trai gói bánh chưng, bà cảm thất trong lòng rất biết ơn con mình, mọi điều trong nhà Khoa đã đảm xuyến được hết, vì vậy bà có nhiều thời gian lo cho gia đình chồng trong buớc tái giá. Bà hiểu mình là một người mẹ may mắn và hạnh phúc, bà thắp nén nhang cho chồng, trong lòng nghĩ chắc người chồng vắn số cũng rất thanh thản và vui vẽ dưới chín suối, dù bà không lo cho Khoa nhiều nhưng mẹ con bà rất vui và hạnh phúc, Khoa càng ngày càng trưởng thành và chín chắn.
Mặt trời vừa nghiêng bóng, anh chở mẹ anh ra đón xe lam về sài gòn, anh tiếc là chưa nấu bánh xong, để có thể gởi bánh cho dượng. Anh cười cười, nói với mẹ, thôi mẹ đem mấy củ su hào về đưa cho dượng ăn lấy thảo, do anh tự tay trồng. Mẹ Khoa cảm thấy rất vui, Khoa còn tính đưa tiền cho mẹ Khoa, anh nói là tiền bán được rau dịp tết này, khá nhiều. Mẹ Khoa nói thôi để Khoa cất dành chi tiêu và xài vặt, mẹ Khoa cũng nói mẹ anh có gởi bà ít tiền để khi anh cần có mà chi tiêu. Xe lam chạy rồi anh vẫn đứng dõi theo mẹ anh, anh bổng nhớ lại nhưng năm thơ ấu, anh hay giúp mẹ đem hàng ra bến xe rồi ra bến xe chờ đón mẹ về, thấm thoắt vậy mà, bây giờ anh đã lớn khôn rồi. Quầy quả về nhà, anh bắt tay chuẩn bị gói bánh, Lan và dì Ba cũng ghé nhà anh phụ anh gói, bà thì phụ anh làm nhân, Lan phụ anh lau lá, anh gói bánh chưng thật khéo, anh không dùng khuôn, anh học cách gói bánh chưng từ mẹ, mà mẹ anh học được từ một bạn hàng người bắc. Anh bẻ chiếc lá dừa quây lại thành một cái hộp nhỏ vuông vức, xếp bốn chiếc lá dong ở bốn góc, anh đong nếp, trộn nhân vào giửa, quây lá lại, quấn dây lạt, tay anh làm thoăn thoắt thật khéo, Lan ngồi bên cạnh anh nhìn anh không chán. Lan cứ đòi được gói bánh, nhưng khi cô gói, thì nó cứ méo xẹo và xộc xệch, Khoa cười xoà, nói nếu mà bỏ vào nồi thì nó sẽ bung ra hết, Lan phụng phịu, nhưng rồi cũng phải tháo ra. Khoa cười, anh đánh dấu mấy cái bánh mà anh phải gói lại, vì nhân và nếp bị hơi trộn lẫn, anh nói, mấy cái này để ăn trước. Càng về sau, càng có nhiều người đến xem anh gói bánh, mọi người cưới nói rôm rả thật vui, có người chọc Khoa, năm sau thì chắc là nhà có thêm người, vì thấy Lan ngồi bên cạnh lâu lâu lấy khăn chấm mồ hôi cho anh. Cứ mỗi lần có ai vào, anh lại ngóng nhìn, trong lòng, anh chờ ai vậy, thì chờ Đăng đó, anh muốn gặp Đăng để khoe với Đăng cái cát sét anh mới có, và muốn biểu diễn cho Đăng coi việc anh gói bánh chưng, mà trong xóm ai cũng mong có cặp bánh của Khoa. Giác chiều, Đăng cũng đến, anh vừa vào thấy Lan ngồi sát bên Khoa, anh cảm thấy hơi chựng lại, anh cố làm ra vẽ bình thường nói với Khoa vì anh phải phụ mẹ dọn dẹp nhiều thứ lắm, nhưng trong lòng anh không vui. Khoa mừng rỡ kéo anh ngồi xuống, anh nói không sao, anh còn gói một cặp cuối cùng, cặp này cho Đăng, xem anh gói nè. Khoa thoăn thoắt biểu diển có phần tự hào, Lan thì xì môi:
"phách quá, mèo khen mèo dài đuôi".
Đăng thì trả lời:
"nhưng Khoa có cái đuôi dài thật mà, khoe thì cũng được."
Lan nguýt: "mấy ông thì cứ mà khen nhau, thôi em phải về đây, em về phụ mẹ làm mứt và rau câu, à, ngày mai bảy giờ tối đó nha anh Khoa".
Đăng thắc mắc: "ủa việc gì vậy, việc gì mà bảy giờ vậy.?" Khoa đáp:" ứ, ngày mai đi coi văn nghệ đó, ngày mai Đăng đi luôn nghe, đi với tụi mình cho vui." Đăng chợt buồn, vậy là Khoa với Lan đã hẹn hò rồi, mình là người thừa thải, anh thấy lòng tư lự:"thôi, hai bạn đi đi, mình đi với hai bạn, thì kỳ đà cản mũi thôi." Khoa lắc đầu: "giởn hoài, đi đi, bạn bè tụi mình đi chung cho vui." Lan cũng thêm vào: "dạ, anh Đăng đi luôn, để em giới thiệu anh với mấy nhỏ bạn em, nè, cho em được nở mặt nở mày đi, có một ông anh đẹp như diễn viên điện ảnh vậy.". Đăng xua tay: "Lan giởn hoài, anh sao bằng anh Khoa của Lan." Khoa gói vừa xong cái cuối cùng, anh bất thình lình quay ra nhào tới Đăng, anh kẹp cổ Đăng ghì xuống hăm dọa: "lải nhải hả, đi không, rượu mời không uống hả, uống rượu phạt sao?". Đăng đập tay oái oái: "thôi thôi, đi, đi mà, bỏ ra đi...". Khoa cười nắc nẻ : "phải dùng vũ lực với cậu thôi."
Lan về, rồi những người khác cũng về, bà ngoại lo dọn dẹp, Khoa ra sau chuẩn bị bếp, anh đã đào một cái lổ nông nông, mấy miếng xi măng bê tông kê lại thành cái lò. Anh đã mượn được một cái nồi nấu bánh thật to, lần này anh nấu gần hai chục cặp bánh. Anh cũng đã mua ít củi, anh nhờ Đăng đem cái bàn xếp ra để một cách lò vài mét, bà đem ra cho tụi anh một lọ tôm khô và mấy con mực, một lọ kiệu chua cho tụi anh nhâm nhi chơi. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh nhen lửa đun nước. Đăng ngạc nhiên, còn sớm mà, mới còn năm giờ chiều thôi, Khoa cười, anh nói, bộ lẽ muốn thức đến sáng sao? Đăng thầm nghĩ, bên Khoa thì thức tới sáng anh cũng vui mà. Bà ngoại Khoa dọn dẹp xong bảo Khoa leo chặt một quài dừa xuống, bà muốn có ít nước dừa tươi để mốt kho thịt, với lại, để anh em uống cho mát luôn. Khoa cởi quần dài, vào bếp lấy cái mác ra bên hiên rồi leo lên để chặt, Đăng hơi ngạc nhiên, thấy Khoa hôm nay mặc cái quấn xà lỏn lùng thùng chứ không mặc sọt. Lúc Khoa leo lên, Đăng đứng duới nhìn lên, anh chợt bối rối, Khoa chỉ mặc quấn xà lỏn mà không mặc quần lót, thiệt là ẩu tả, anh cúi mặt xuống cười, nhưng rồi không kìm được lòng, anh lại nhìn lên, chặt được vài nhát, anh quay xuống kêu Đăng tránh ra, cho quài dừa rớt xuống, anh chợt thấy Đăng cười có vẻ tinh quái, anh hỏi:
"Gì mà cười một mình vậy, bị nhập hả!"
"Đâu có gì đâu, à, mình có đọc đâu đó mấy câu thơ vui vui, tự nhiên nhớ."
"Thơ quái gì vậy, sao bổng nhiên thơ thẩn vào đây, tránh ra lẹ đi, bể chổ đội nón bây giờ"
"Muốn nghe không?"
Khoa thấy một vẻ tinh quái hiện qua nét mặt của Đăng, anh tò mò "thì nói đi"
"Ừ nghe nè:
"Dừa nhỏ, dừa to sao lộn xộn
Me dài, me ngắn thảy cong cong"
Khoa chợt hiểu, anh cười như nắc nẻ, anh ôm sát người vào thân cây dừa, còn Đăng thì bò lăn bò càng dưới đất. Khoa chặt một nhát mạnh, quầy dừa rớt xuống, Đăng bỏ chạy ra vườn sau, Khoa vội tuột xuống chạy theo Đăng, anh nhào tới chụp Đăng, anh hét "dám chơi mình hả, dám bảo nó cong hả", anh vật Đăng xuống, anh và Đăng vật lộn nhào trên mặt đất, một tràng pháo nhà ai đó đúng đùng, nồi nước bánh đang sôi reo ùng ục, mặt trời lại sắp sửa trở về bên rặng mù u...
Phần 4: Khúc quanh
Khoa trải một tấm bạt nhựa xuống khoảng đất trống cách nồi bánh chưng vài mét, anh ngắm nghía và rồi cảm thấy hài lòng với vị trí đã chọn, vì ngồi ở đây hơi nóng từ nồi bánh chỉ đủ làm ấm áp cái không khí se lạnh của bầu trời đêm xuân chứ không thấy khó chịu. Khoa buớc tới nồi bánh, anh châm thêm vài cây củi vào bếp, rồi rút một cây củi đỏ rực đang cháy đượm ra, anh hơ hơ vài con mực trên ngọn lủa đỏ hồng, mấy con mực cong queo lại, một mùi thơm lừng tỏa ra làm anh không thể không nuốt nước miếng. Nướng được dăm con, anh gói bỏ vào trong tờ giấy báo, rồi quay lại tấm bạt, ở đó Đăng gắp vài miếng kiệu chua mà bà ngoại Khoa đã làm một cái đĩa nhỏ, có cả dăm qủa ớt hiểm. Khoa sực nhớ anh còn quên một thứ, anh chạy vào nhà lấy ra một chai rượu nếp than, hươ huơ chai rượu, anh cười hề hề :" nè, tối nay anh em mình làm vài ly nếp than chứ há, vài ly nhỏ thôi, uống nhiều, là ngủ gục, không có ai coi bánh đâu." Đăng cảm thấy trong lòng hạnh phúc tràn trề, lần đầu tiên trong đời mình, anh được ngồi bên một bếp lửa đỏ rực, với nồi bánh chưng xanh, anh mơ màng nghĩ rằng đây cứ như một giấc mơ, một giấc mơ chỉ có trong những truyện cổ tích mà anh không biết mình đã có bao giờ mơ chưa, nhưng sao anh thấy, có lẽ, một điều gì đó thật quen thuộc, thật thân thương một điều gì đó cứ như trong tiềm thức, nó nhẹ nhàng, lãng mạn và cứ bồng bềnh trôi. Ngồi trên tấm bạt, Đăng nhìn Khoa lăng xăng lui tới chuẩn bị đồ để hai anh cùng nhâm nhi suốt đêm. Đăng cảm thấy một tình cảm dâng tràn trong trái tim, anh ước gì cuộc đời cứ có mãi những đêm như thế này, anh thấy đôi mắt Khoa lấp lánh ánh lửa hồng, mắt Khoa long lanh sáng rực, anh ước gì được tan biến trong ánh mắt dịu dàng và một chút hơi mơ màng đó. Khoa đang lúi cúi bỏ chút trà vào trong bình trà, anh tính là, sau khi lai rai vài ly, anh và Đăng sẽ nhâm nhi bình trà nóng, anh cảm thấy Đăng đang nhìn anh chăm chú, anh quay lại, vỗ tay nhẹ nhẹ vào đầu gối Đăng: "nè, làm gì mà nhìn tớ lom lom vậy, có mấy con mực nè, của mẹ mình đem từ Sài gòn xuống đó, tụi mình lai rai hé." Đăng nhìn Khoa gật gù rồi nói, :" mình thấy cậu đẹp trai quá, mình thật muốn ngắm cậu lắm." Khoa cảm thấy ngượng nghịu, nhưng trong lòng thấy khoái khoái, anh rót rượu nếp than ra một chiếc ly nhỏ: "thôi đừng có nịnh mình nữa, không có tiền lẻ để lì xì cho cậu đâu." Đăng nhìn Khoa rót rượu, anh hỏi Khoa: "sao chỉ có một ly vậy cậu." Khoa nhìn Đăng nhoẻn miệng cười, hàm răng anh bóng loáng và đều đặn: "thì hai anh em mình uống chung một ly cho tình cảm mà." Đăng cảm thấy nghẹn ngào trong lòng vì lời nói của Khoa, anh nói: "vậy thì vui lắm, Đăng sinh sau Khoa vài tháng, vậy thì Đăng nhỏ hơn, uống sau nhé, Khoa uống trước đi." Khoa cầm ly rượu nếp than sóng sánh thơm ngậy, uống một nửa rồi đưa nửa còn lại cho Đăng, Đăng cầm ly rượu xoay xoay trong tay rồi nốc hết phần còn lại. Hơi rượu ngọt ngào thơm ngát, hơi rượu cay cay thấm nóng trong từng khúc ruột, anh bỏ ly rượu xuống đất, cầm chai rượu chế đầy ly, anh đưa cho Khoa, anh nói với giọng nói hơi run run:" mình rót cho cậu ly này, là để cảm ơn cậu những tình cảm thật nồng ấm của cậu đã dành cho mình khi mình về vùng quê này, không có Khoa, mình không biết cuộc sống của mình sẽ nhạt nhẻo thế nào." Khoa cầm ly rượu, trong lòng anh cũng cảm thấy xúc động dâng trào, anh cảm thấy anh hơi nôn nao trong lòng không biết vì lời nói của Đăng hay là vị hơi rượu nếp. Khoa đặt một tay lên đầu gối của Đăng, anh bóp đầu gói Đăng nhẹ nhẹ, anh nói nhẹ nhàng:
"thì cậu cũng là người bạn tốt nhất của Khoa mà, thật sự trong lòng mình, cậu có một vị trí rất quan trọng, tụi minh sẽ mãi mãi là bạn thân, Đăng nhé"
"Mãi mãi, dù có bất cứ điều gì xảy ra." Đăng trả lời, rồi anh thầm thì trong lòng- "mình cũng sẽ yêu Khoa"