Bến đỗ cuộc đời Trang 16

Đăng nhảy lên xe, miết pê đan đạp lẹ, những giọt mưa đã rơi nhẹ vào mặt anh, nhưng rồi anh cũng hối hả đạp xe về, những cơn mưa rào buổi tối đã báo hiệu mùa hè đang tới, cơn mưa đầu mùa mà đã như trút nước, Đăng cong người đạp xe dưới làn mưa nặng hạt. Anh cảm thấy lạnh, anh thấy mình thật cô đơn, anh cảm thấy tình yêu của anh đối với Khoa thật đầy đam mê, thật mù quáng và đầy nghiệt ngã. Cái chân tình và sự đáp trả ấm áp của Khoa càng làm cho Đăng thêm dấn sâu vào những cắn rứt, trăn trở của tình cảm, anh vẫn làm mọi điều để xứng đáng những tình cảm của Khoa. Nhưng trong lòng anh, luôn kêu gào bứt rứt những ràng buộc, những mâu thuẫn, cái khuôn mẫu phải bó mình trong cái khuôn phép tình bạn nó cứ đối chọi cái đam mê nhục dục, những cư xử chân tình ấm áp của Khoa, cứ đục phá bào mòn gặm nhấm trái tim của Đăng. Anh càng ngày càng cảm thấy mình như một bức tượng bằng sáp đang thiêu chảy dưới sự thiêu đốt của sự hấp dẫn trong tính cách, con người của Khoa. Cái cảm giác tội lỗi trong suy nghĩ của Đăng, càng ngày càng làm anh trở nên nội tâm, nhiều lúc anh phát giác mình đang thẫn thờ, đang chìm đắm vào những suy nghĩ mông lung, anh cảm thấy mình có lỗi với Khoa vì Khoa đối với anh một tình cảm thâm tình bạn bè, còn anh, anh cứ ngụp lặn trong cảm giác yêu đương. Nhưng rồi Đăng cũng tự khuyên giải mình, anh đã làm hết sức để cư xử chân tình với Khoa, nhưng anh không thể đè nén và chôn vùi hay triệt bỏ cảm xúc và tình cảm của mình, hay đó là số phận? Đôi lúc trong lòng anh trào dâng hối hận, anh muốn bộc bạch tất cả với Khoa, và rồi, anh nghĩ, anh sẽ biến mất, anh sẽ đi đến một nơi thật xa, và không bao giờ gặp Khoa nữa, nhưng anh không thể nào đủ nghị lực để làm điều đó. Chỉ với cái ý nghĩ đi đến một sa mạc mông quạnh, một thung lũng lạnh lẽo nào đó, mà ở đó không có bóng hình Khoa, Đăng đã cảm thấy lòng mình tê tái lạnh lẽo, ...cơn mưa tối nay như một gáo nước lạnh dội vào suy nghĩ của anh, không biết nó có đủ thức tỉnh Đăng, hay nó có thể làm anh loé lên một suy nghĩ để thoát khỏi cơn mê muội hay không, nhưng thật sự nó đã là một cơn mưa lạnh buốt, buốt giá đến tận xương, Đăng lạnh run lập cập, chiếc áo thun dính sát người anh, những cơn gió quất nước mưa vào mặt anh ran rát, anh chắc lưỡi, mới đầu mùa sao mà mưa lớn thế, anh cảm thấy lạnh và gây gây trong người, anh cố nhấn pê đan đạp thật nhanh, tay vừa vuốt mặt. Đăng chợt thấy lòng tê tái, anh mơ màng tiếc nuối, sao không ngồi ở nhà Khoa để chờ Khoa về, Khoa sẽ ngồi cạnh anh bên chiếc phản trơn bóng, và nghe anh hát những khúc ca mà Khoa hay nài nỉ Đăng hát cho Khoa nghe, và có thể Khoa gác tay lên đùi anh, ừ, Khoa thường hay làm như vậy, có khi Khoa ngồi khoác tay lên vai Đăng, lời hát của Đăng thêm ngọt ngào, tình tự. Khoa thường hay tư lự và đắm đuối gởi hồn vào những khi Đăng hát cho anh nghe, "cậu hát mùi quá, Đăng à, cậu hát cho mình nghe một lần nữa đi, nghe hoài không thể chán." Đăng thường cười, anh tưởng cu cậu chỉ thích những tuồng cải lương hay các bài vọng cổ thôi chứ, té ra, Khoa cũng thích những bài nhạc vàng dữ lắm....Đăng lập cập gõ cửa, mẹ Đăng ra mở cửa, bà xuýt xoa khi thấy cậu con trai cưng ướt đẫm trong cơn mưa dông đầu mùa, bà than trời, sao không chờ hết mưa rồi về, dầm mưa vậy rồi bệnh thì khổ. Đăng lặng lẽ chạy vội lên lầu thay đồ, nhảy lên chiếc giường nệm êm ái, anh lại nghĩ đến Khoa, anh tự hỏi, nếu tối nay anh vẫn ở nhà Khoa, thì bây giờ anh đã được nằm gác chân lên Khoa, và nghe Khoa kể những câu chuyện lúc Khoa còn nhỏ, những buổi đi bắt cá, những buổi đi qua sông vào những vườn trái cây để lao động, Khoa kể cho anh nghe rất nhiều chuyện, và rồi Đăng sẽ đắm chìm trong hạnh phúc mơn man êm dịu của hơi ấm nồng nàn từ vòng tay của Khoa, Khoa rất thích ôm Đăng, anh cũng hơi lạ, nhưng thật sự anh thích như vậy....Đăng và Khoa ngồi bên bờ sông một chiều lặng lẽ, Khoa quay ra nói với Đăng, mai mốt này, Đăng và mình cùng làm việc một nơi nhé, tụi mình sẽ lấy vợ ở đây, rồi lập nghiệp ở đây, cậu đừng đi đâu hết. Đăng bật cười, sao cậu lo sớm thế, lấy ai đây, làm gì ở đây? Yên tâm đi, cậu ngon lành thế làm gì mà không xếp hàng cho cậu chọn, nè, mình sẽ cắt cho cậu miếng đất, rồi cậu xây nhà và mình sẽ trồng bông chung quanh nhà cho cậu. Đăng cười ha hả: nói hoài, nghe thấy khoái quá, tụi mình ở gần nhau, vậy làm nhà làm vườn có cần làm hàng rào không? Chắc không, để tụi mình chạy qua chạy lại cho tiện, mỗi chiều, cậu sẽ dạy mình chơi bóng chuyền, rồi tụi mình đi bơi, đến tối cậu hát cho mình nghe. Ủa, rồi vợ con bỏ đâu? Khoa chưng hửng: Ừ há, thì mỗi tuần vài buổi tụi mình gặp nhau. "Khoa nè, mình thích được ngủ chung với cậu lắm.", "Thì lâu lâu tụi mình qua lại nhậu lai rai rồi anh em mình ngủ chung tâm sự." Đăng quay lại Khoa, anh thấy ánh mắt Khoa sáng và đầy sự thôi miên, anh không thể kìm lòng mình, anh quay lại ôm Khoa, anh ước mơ như điên cuồng được đặt một nụ hôn trên bờ môi mạnh mẽ của Khoa. Anh thì thào, Khoa ơi?. Gì hả, giọng Khoa sao xa vắng nhưng dịu dàng, những cơn gió sông buổi chiều lành lạnh. Mình rất thương Khoa, cậu biết không. Hơi thở Đăng dồn dập, lòng anh rối bời, cái câu nói đè nén trái tim anh bao lâu nay, đã như biến thành một làn gió quyện vào những cơn gió chiều mát lạnh trong ánh dương nhập nhoạng, trong lòng anh dâng tràn niềm khát khao, sự cháy bùng những đam mê hoan hỉ. "Mình hiểu mà Đăng", "Khoa hiểu thế nào, làm sao Khoa hiểu được..", Khoa lặng lẽ, bóng dáng anh lung linh trong ánh chiều nhá nhem, những cơn gió đầy hơi nước lành lạnh thổi bung những lọn tóc trên trán Đăng. Khoa đưa tay gạt nhẹ những lọn tóc dễ thương đầy nghệ sĩ trên trán Khoa, anh nhìn Đăng say đắm, "mình hiểu lòng Đăng mà." Khoa choàng hai tay qua eo Đăng xiết chặt anh. Bàn tay Khoa buông lơi dần, anh dò tìm bàn tay Đăng, bàn tay Đăng run rẩy lạnh ngắt trong bàn tay ấm áp của Khoa. Đăng nhắm mắt, "Khoa hiểu tình cảm của mình sao?", có phải Khoa hiểu không, lý trí của Đăng chợt rối loạn, mông lung, cái ý thức hình như tan vỡ, chỉ để lại cái cảm giác run rẩy, bàng hoàng, tê tái trong vòng tay Khoa. Đăng nhắm mắt, anh vùng tay khỏi tay Khoa, anh ôm vào cổ Khoa, anh muốn nhìn vào cặp mắt sáng trong của Khoa, nhưng nó đâu rồi, Khoa đang nhắm mắt, Đăng hành động thật vô thức, anh kề môi bên bờ môi Khoa, thể xác Đăng như rạo rực dồn hết những đam mê khát khao vào nụ hôn. Sao Khoa thật lặng lẽ, anh choàng tay ôm Đăng như những đêm anh và Đăng ngủ chung, Khoa đưa tay vuốt ve bộ ngực căng phồng mạnh khoẻ của Đăng. Khoa ôm Đăng, anh nằm dài trên bải cát, những cơn gió lạnh ngắt cứ vờn qua, Đăng ngả người ôm sát lấy Khoa, những nổi đam mê giục giả, gào thét, anh không còn lý trí hay một ràng buộc, anh không muốn tìm hiểu điều gì xảy ra, anh chỉ muốn được bên Khoa, Khoa lặng lẽ đón nhận nụ hôn của Đăng, và Đăng tìm lại cái cảm giác ngày nào trong buổi liên hoan với nụ hôn cho người mình yêu, Đăng say sưa bồng bềnh bên dòng sông, anh chợt thấy những cơn sóng như vô tình dâng lên ngày càng cao, và những đợt sóng ham mê hoan lạc từng hồi thắt chặt trong người anh, và rồi, sự trẻ trung, mãnh liệt mang đầy khúc ca ái ân tuôn trào trong con người trai tráng của Đăng, những ánh chớp bên kia hàng cây mù u như báo hiệu cơn dông, nhưng anh không muốn để ý điều gì, trong tay anh là Khoa, là cơ thể tràn đầy sức mạnh, sự thu hút đam mê nhục dục, anh thì thào Khoa ơi, mình yêu Khoa, giọng nói Khoa vang vang cứ như biến hút trong không trung, nhưng tay Khoa vẫn nắm tay anh đây mà, anh chợt muốn nói thật to, thật to, nhưng cổ anh khản đặc, những làn nước hiền hoà hôm nay biến thành những cơn sóng như muốn quét sạch những gì trên bờ, Khoa ơi, Khoa ơi....Đăng bừng tỉnh, anh nhận ra căn phòng nhỏ nhắn hơi tối mờ mờ của anh, đầu anh nặng trịch, anh quên đóng cửa sổ, những cơn gió lùa vào trong phòng, anh cảm thấy trong người mệt mỏi, anh đưa tay sờ trán, anh thấy nóng quá, anh bàng hoàng với giấc mơ hoang tưởng đầy ham muốn của anh. Chợt nhìn bức hình anh và Khoa chụp chung, anh thấy xấu hổ, Đăng cố ngồi dậy vào nhà tắm thay đồ, anh xuống nhà lấy vài viên aspirin rồi uống. Nghe tiếng lọc cọc dưới bếp, mẹ Đăng hỏi vọng từ trong buồng xem anh có việc gì vậy.

"Con hình như hơi sốt mẹ à, nhưng chắc không sao, con uống vài viên thuốc rồi ngủ, sáng mai sẽ hết.", Đăng uể oải trả lời qua quít, đầu óc anh quay cuồng những ý tưởng của giấc mơ.

"Cẩn thận nhé con, nếu có gì kêu mẹ, mai mẹ mua lá xông cho con xông."

"Được rồi mẹ ạ, mẹ ngủ đi, mai mẹ lên Sài gòn sớm mà."

Đăng quay lên lầu, anh ngả phịch xuống nệm, trong đầu miên man những hình ảnh lộn xộn và rồi anh chìm vào giấc ngủ do tác dụng mấy viên thuốc.....

Đăng giật mình khi nghe có tiếng người gõ cửa phòng anh, rồi anh nghe tiếng mẹ anh ngoài cầu thang "Đăng ơi, con thấy sao rồi, có Long bạn con kiếm con nè."

"Long à, sao lại là Long, sao không phải là Khoa vậy" Anh chợt thấy lòng buồn, miệng anh đắng ngắt, anh đưa tay sờ trán thấy trán mình nóng hổi, anh nhảy xuống giường thấy hơi choáng váng trong đầu, anh mở của phòng.

"Chắc con bị sốt mẹ ạ, mẹ nói Long lên đây đi, con hơi chóng mặt."

Mẹ Đăng đưa tay sờ trán con, bà thấy thật là Đăng đang sốt, bà thở dài, "chắc mẹ phải ở nhà thôi, mẹ ra trạm bưu điện nhắn cho người ta khỏi chờ mẹ."

Đăng cảm thấy áy náy, anh nói mẹ Đăng đừng lo quá cho anh, anh nghĩ nằm nghỉ một chút đến trưa là sẽ khỏe thôi, hôm qua anh dầm mưa hơi lâu, nên chắc chỉ cảm xoàng . Long từ dưới lầu đi lên, anh nghe thấy vậy, vội nói;

"thôi dì có việc gì về Sài gòn, thì dì cứ đi đi, còn thằng Đăng, để đó con lo cho, con chạy ra ngoài sạp thuốc nam lấy cho nó bó lá xông rồi cho nó xông là khoẻ ngay."

Mẹ Đăng tần ngần rồi bà quay ra nói với Long: " vậy nhờ con há Long, có gì thì chở nó ra trạm xá lấy thuốc, dì có nấu nồi cháo, hủ chà bông dì để trong tủ. Con ở đây ăn cơm với Đăng đi, dì có chảo tôm rim với ba rọi, dì mới mua mấy trái dưa leo bỏ trong tủ lạnh đó, hôm nay dì đóng cửa vì phải lên Sài gòn đến tối mới về, thôi anh em lo cho nhau há, vậy dì yên tâm.

"Được rồi mà, dì cưng thằng Đăng quá, riết nó hư đó, dì đi đi cho sớm trời còn mát mẻ, thằng Đăng để đó, con xử lý nó."

"Ừ, thôi dì đi há". Mẹ Đăng quày quả xuống lầu. "À nè, có mấy trái hồng vừa chín đó, dì để vào tủ lạnh, tụi con lấy ăn cho mát.'

"Trời ơi, dì đi chiều về mà, làm gì mà dặn tùm lum vậy."

Long nhìn Đăng, Đăng lắc đầu. "Mẹ mình là vậy đó, từ hồi về đây, bà học theo cái lối của các bà trong chợ, đon đả, quán xuyến, quàng chuyện này, xọ chuyện kia." Anh chợt cảm thấy vui vui, anh thấy mẹ anh chỉ mới hơn nửa năm về vùng này, bà đã đổi khác nhiều, bà hoạt bát, nói năng nhiều hơn, những lúc rãnh rỗi bà cũng ghé chỗ này chỗ nọ trò chuyện, giỗ cúng chạp lễ ở đâu, cũng ghé kêu bà một tay giúp, hễ rảnh tay là bà đi ngay. Anh chợt nghĩ, vậy anh thì sao nhỉ, anh có thay đổi gì không? Long đập tay lên vai anh làm anh giật mình:

"Nè, cậu nằm nghĩ đi, mình chạy ra trạm xá lấy cho cậu mấy viên thuốc, rồi mua bó lá xông cho cậu." Long dắt xe đạp ra chợ, anh vừa đi vừa càm ràm- thiệt hết biết, còn hai ngày là đến hội thi văn nghệ, lại đổ vạ ra mà bệnh, thi xong đi, muốn bệnh bao nhiêu thì bệnh, chẳng thèm lo."

Long quay lại sau vài phút, mẹ Đăng đã đi, bà chỉ khép cửa chứ không khoá, Long đẩy cửa dắt xe vào nhà, anh vào bếp, thấy cháo vẫn còn ấm, anh múc ra tô, rồi mở tủ lấy ít thịt ruốc, thấy có chai tàu vị yểu, anh lôi ra để vào cái mâm nhỏ, anh lên lầu kêu Đăng ăn miếng cháo rồi uống thuốc. Đăng thấy Long chăm sóc cho mình, anh cảm động, anh choàng dậy cằn nhằn, "tao đâu có bại liệt chân tay đâu, để tao tự làm đi"

"thôi được rồi, bạn bè mà, mình còn phải o bế cậu chứ, mà nè, cậu ráng khoẻ để mà ngày mốt còn trổ giọng oanh vàng chứ, tụi này lần này mong vào cậu lắm đó." Long ngồi ân cần bên cạnh trút thuốc từ bao ni lông nhỏ xíu, - "cậu uống phần này bây giờ, cái này chiều uống, còn phần này tối uống. "

Đăng quay ra nhìn Long, anh chợt nhận ra, Long khá đẹp trai, tuy anh không có cái duyên như Khoa, nhưng thân hình Long cũng chắc nịch nhờ rèn luyện chơi bóng chuyền nhiều. Có lẽ trong tâm tư của Đăng, bóng hình Khoa đã tràn ngập không còn chỗ cho một hình bóng nào khác. Bỗng nhiên anh thèm muốn được khoác tay qua vai Long và nói lời cám ơn. "Trời, thôi ăn đi, cháo nguội bây giờ, muốn cám ơn thì từ từ cám ơn sau." Đăng giật mình bối rối, anh cắm cúi húp tô cháo mềm mại ấm áp. Long lại quay xuống lầu, anh vui vẻ vừa bắc một nồi nước sôi vừa huýt sáo ...trên nông trường, ra biên giới, có đôi chân đi không ngại ngùng, em bây giờ, quen mưa nắng.....

Long khệ nệ bưng nồi nước xông lên lầu, anh kéo chiếc bàn vào sát góc, rồi để nồi lá xông trên sàn gạch, anh lại chạy xuống nhà đem lên chiếc mền dù, anh nói " mình đem từ nhà mình đó, hơi hôi một chút, ráng chịu nhé, chứ mền của cậu nó thấm hơi hết". Đăng nhìn nồi xông ngại ngùng, "có phải xông thì mới hết bệnh không vậy, mình uống mấy viên thuốc của cậu lấy từ trạm xá, thấy khoẻ và tỉnh táo hơn nhiều rồi." Long trợn mắt, "thôi đừng có bướng nữa cha, Long chứ không phải Khoa đâu, không có ai chiều cậu ở đây đâu. Đăng lòm còm ngồi dậy, anh cởi áo rồi tần ngần, Long hối, "trời ơi cởi đồ lẹ đi, rồi mình mở nồi nước và trùm cậu, chứ trùm rồi, tối hu, cậu mới cởi đồ, nếu lọng cọng phỏng đó, sao cậu như con gái vậy, đừng có nói mình phải đè cậu ra cởi đồ đó." Đăng cởi chiếc quần xà lỏn và quần lót liệng lên giường rồi ngượng nghịu ngồi xuống co ro bên nồi nước. Long mở nồi nước, hơi thơm lá xông toả ra thơm ngào ngạt, anh tung chiếc mền dù phủ Đăng lại. Long cười cợt, "nè, trang bị súng ống của cậu thuộc loại bảnh đó nghe, hàng triển lảm đó, rất khí thế....ha ha....". Đăng ngại ngùng lâng lâng trong hơi nóng ấm áp thơm toả của nồi nước xông, và có lẽ cái mùi mồ hôi đàn ông của Long toả ra từ cài mền dù, Đăng cảm thấy dể chịu nhẹ nhàng. Xông chừng mươi phút, Long bảo Đăng chừng nào thấy không còn hơi nước bốc lên nữa thì mặc đồ vào, Đăng chui khỏi chiếc mền dù, anh cảm thấy mình hơi ngượng nghịu vì khỏa thân trước Long, nhưng anh phải thú nhận anh cảm thấy thích thích trong thân tâm, Long xếp lại chiếc mền, anh đưa tay vỗ vào mông Đăng, "nè, cậu có thân hình đẹp đó, ngon cơm lắm", anh cảm thấy Long nhìn chằm chằm vào chỗ kín của anh "chậc, nhìn của cậu ngon lành thiệt chứ, mình chắc thua cậu rồi." Long cười hì hì. Đăng thấy nóng ran trên mặt, anh vội quơ quần áo mặc vội vào, anh nghĩ thầm " thì cũng phải lôi ra so đo mới biết thua hơn chứ!". Anh liếc nhìn Long, Long đang khệ nệ bưng nồi lá xông xuống bếp, lúc anh cuối xuống, những bắp cơ trên đùi anh nổi lên những làn cơ cuồn cuộn săn chắc. Đăng chợt nghĩ, Long cũng không kém gì Khoa, những múi cơ thật đẹp. Đăng thấy mình hôm nay sao bậy bạ quá, đừng nói một ngày nào đó, Đăng lại yêu cả Long nữa thì khổ. Đăng cười thầm với ý nghĩ vừa thoáng qua. Long quay lại, gì mà cười một mình vậy, "thôi đi nghỉ đi, mình về nhà, lấy cặp sách rồi qua đây, nếu chiều cậu khoẻ, mình đèo cậu đi học, với lại coi ông Khoa dậy chưa"

"Gì hả, Khoa ở nhà cậu hả, Long?" Đăng chợt nhớ đến buổi tối dầm mưa đêm qua, anh tê tái trong lòng.

"Ừ, hôm qua Khoa đến nhà mình, ba mình có buổi tiệc đãi mấy ông trên huyện, Khoa qua phụ mình dẹp dọn, rồi ăn cơm với mình, tụi mình làm vài xị, cha Khoa nhìn ngon tướng nhưng uống yếu lắm, nằm oẹp luôn, ổng ở lại nhà mình ngủ, chắc giờ dậy rồi, mình kêu ổng lại đây luôn há". Long dừng ở bậc thang nói vọng vào.

Đăng chợt nhớ đến hôm Khoa cũng uống hơi say bữa nào, Đăng cảm thấy dâng trong ngực một cái gì đó nghẹn nghẹn, "Khoa cũng ngủ với Long ư, cũng cánh tay rắn chắc ấm áp đó ôm Long sao? rồi đôi chân hấp dẫn của Khoa cũng quàng ôm vào người Long?". Đăng cảm thấy buồn bực, hèn gì, mình ngồi chờ cậu ấy suốt buổi tối, trong khi đó, cậu ấy ngồi trà dư tửu lậu với Long. Rồi anh dầm mưa đổ bệnh, trong khi đó, Khoa nằm chăn êm nệm ấm với một đứa bạn trai khác. Đăng bổng nhiên đổ quạu, anh nhổm dậy, hét to ra ngoài, "thôi kêu chả qua đây làm gì, mình đâu đã chết đâu!, đừng nói với Khoa mình sốt."

Long ngạc nhiên, sao tự nhiên ông Đăng to tiếng vậy, chắc ông Khoa đi nhậu mà không rủ ổng chứ gì, ờ đúng rồi, Khoa với Đăng đi đâu cũng đi chung, mà mấy hôm nay, Khoa và tụi mình đang chiều Đăng để ổng ráng tập bài hát cho xong, mà cũng tại Khoa, mình kêu Khoa rủ Đăng qua nhà mình cho vui, Khoa lại không chịu, sợ Đăng nhậu nhẹt, mất giọng! Long cười thầm, mấy cha nội này, mai mốt vợ con rồi, chẳng lẽ xây nhà ở chung chắc. Long đổ nồi lá xông rồi chạy lên gác: "được rồi, không nói thì không nói, nhưng mấy cha giận hờn như con nít vậy, thôi ngủ đi."

Đăng chột dạ trong lòng, anh nghĩ mình đã lỡ lời, không giấu cảm xúc trong lòng, anh nhỏ nhẹ nói với Long: - tại mình nghĩ mình cũng khoẻ rồi, để Khoa nghỉ ngơi cho khoẻ chiều đi học, Khoa uống kém lắm.

Loading disqus...