Linh mặc kệ lớp xì xào chọc ghẹo, cô lớn tiếng phát biểu:
- Lớp nè, mình đã bàn với bạn Vân, lớp mình nhất quyết phải đăng ký dự thi ba tiết mục văn nghệ năm nay, Vân và Cường đã đồng ý góp một tiết mục song ca. Cường sẽ chịu trách nhiệm chọn năm bạn nữ để có một tiêt mục hợp ca. Còn tiết mục cuối mình đề nghị bạn Đăng phải nhận. Hôm liên hoan lớp cuối năm, mình nhận thấy giọng bạn Đăng được lắm, mình nghĩ Đăng dự thi chắc chắn sẽ có giải.
- Cha cha, đúng đó, nhưng mà ổng hát mấy bài nhạc vàng không hà.
- Thì tập bài mới mấy hồi, miễn giống tốt là được rồi, á không, giọng tốt chứ
- Ủa, lớp trường hỏi ý kiến nàng Huệ chưa?
- Coi nhò Linh nịnh nọt ông Đăng kìa.
- Thì phải lấy lòng ông Đăng chứ, ai chả biết ông Đăng là cái bóng của ông Khoa, biết đâu, nhờ ông Đăng nói tốt cho.
- Tao thì thấy ông Đăng canh cha Khoa kĩ lắm, giống như cận vệ vậy.
- Nói gì thì nói, tao thấy ông Đăng nhà mình hát được lắm, hơi buồn thôi, tìm bài nào tình cảm cho ông hát, chắc cũng được giải.
- Cần gì giải, nhỏ Linh muốn lên mặt với nhỏ Châu thôi, có tham dự là được rồi.
- Linh ơi, sao mấy không cho tao hát song ca với Đăng, tao ngày đêm ước mơ được đứng cùng chàng trên sân khấu.
- Tham dự ca hát chứ bộ diễn thời trang đâu bà nội.
Long quay ra vổ vai Đăng: bạn hiền, trách nhiệm cao cả này phải giao cho bạn gánh vác đó. Ráng tìm bài nào thích hợp để dự thi nghen.
- Trời, sao mà bỏ bom mình vậy, mình mà hát hò gì.
- Được mà, để tao cho nhỏ Huệ ủng hộ và động viên bạn, năm ngoái lớp mình khá lắm đó, giật được giải nhì song ca, Cường và Vân đó, và giải ba hợp ca. Năm nay có thêm cậu, coi chừng mình lại có thêm giải đó.
- Giải quần thì có. Đăng phụng phịu.
Khoa đi xuống bàn, quay ra Đăng ra chiều đồng ý :"mình gợi ý với Vân và Linh đó, mà ai cũng nói Đăng có giọng mượt mà và ấm. Hát mấy bài tình ca thì mình nghe cũng còn muốn cảm động, chứ đừng nói là con gái."
- Mình mà là con gái, mình theo ông Đăng ngay, bỏ nhà theo trai luôn, đỡi nhà ai, vừa đẹp trai, học giỏi, hát hay, lại lãng mạn nữa chứ. Sinh chồm lên góp vào.
- Mấy coi chừng thằng Sinh đó Đăng, nó có bà chị họ bên A5 đó, coi chừng nó gài mày cho bả đó. Long cảnh giác nói với Đăng.
- Ê, mấy cha muốn giới thiệu hay gài ai cho ông Đăng, hỏi ý kiến tao chưa? Khoa cười cười.
- Chậc, mấy cha canh gác nhau kỷ quá, làm gì mà bảo vệ nhau kỷ quá vậy, a, hay mấy cha này dấu diếm nhau có bồ có ghệ ở đâu rồi.
- Làm gì có, Đăng dảy nảy.
Đến giờ ra về, khi ra đến bải xe đạp, Đăng cằn nhằn với Khoa, sao cậu nhiều chuyện vậy, mình mà thi hát hò gì, sao cậu đẩy mình ra trận vậy. Hát dở ẹc quê thấy cha.
- Cậu hát được mà, mấy lần cậu hát cho mình nghe, mình thấy hay lắm, nói thiệt đó
- Thiệt với xạo gì hà. Giọng Đăng vẫn còn bực dọc
- Mình cũng nghiền giọng hát của cậu lắm, cậu hát mấy bài của Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên đó, làm mình mê mẩn lắm.
- Phải không đó, đừng có đưa người khác lên mây xanh, té đau
lắm đó. Đăng có vẻ khoái khoái khi nghe Khoa nói vậy.
- Ai nói xạo làm chi. Thôi ráng tập rồi tham gia đi, hảy để cho tụi nó thưởng thức giọng hát của bạn chứ, lớp mình toàn nhân tài không, đừng có dễ khinh khi lớp mình. Khoa với giọng hồ hởi.
- Mình thì chỉ thích...
- Thích gì?
- Chỉ thích hát cho Khoa nghe thôi.
Khoa đang dẫn xe đạp ra cổng, khi nghe Đăng nói vậy, anh quay lại nhìn Đăng, Đăng không nhìn Khoa mà đưa mắt ra cổng trường, Đăng có vẽ bối rối, anh nghĩ anh hơi lở lời, anh ước gì mình đừng nói lời đó. Nhưng Khoa vẫn tiếp tục dẫn xe ra ngoài cổng, khi hai anh dừng lại, Khoa đặt tay lên vai Đăng, anh gọi Đăng :
- Đăng nè, anh nói với giọng nhỏ lại.
- Sao hả
- Mình biết cậu chỉ thích hát cho mình nghe, nhưng mà lần này vì mình nhé, tham gia hội thi văn nghệ trường đi.
- Đăng nhìn Đăng rồi anh lặng lẻ gật đầu.
Khoa tính nói gì đó với anh nhưng Long từ trong trường đi ra, anh dừng lại cười nói toe toét :
- nè, ông Khoa có nhiệm vụ phải động viên và nhắc nhở xếp Đăng tập bài để thi đó, trời ơi, lần này ông Đăng mà giật giải thì lớp mình nở mày nờ mặt nữa rồi, mà Đăng nè, cậu sẻ trở thành người hùng của lớp nhé, thể thao văn nghệ, cậu đều tuyệt hết, con gái trường này chắc nó theo cậu hết quá.
- Lại thêm một người tâng mình nửa rồi, mấy cha chỉ có xạo thôi. Hát hò thì để mấy con ma nữ nó hát đi, kéo mình ra làm trò hề sao.
- Thôi, cậu là nhân tài trong lá ủ của lớp mình đó, thôi tao về đây. Nói rồi, Long vỗ vỗ vào vai Đăng và anh đạp xe đi.
Long đi rồi, Khoa thấy Đăng có vẻ tần ngần, do dự. Khoa vừa cười vừa nói, thôi vậy nhé, hôm nào cậu tập hát, cậu lại nhà mình đi, mình sẽ nấu chè bồi dưởng cho cậu, đem bài vở tụi minh gạo luôn, được chưa, vừa lòng chưa.
Đăng nghĩ đến lại được đến nhà Khoa và ở bên Khoa, anh cảm thấy trong lòng rạo rực và vui sướng. Mỗi ngày, anh không thể không thấy Khoa, ngồi ở lớp, anh cảm thấy thời gian cứ như ngắn lại. Ngồi học, anh hay để chân mình đụng chạm vào chân Khoa, anh cảm thấy một cái gì đó dễ chịu, mà hình như Khoa cũng thích như vậy, mà cũng có thể Khoa không để ý, anh thường để yên. Ngày cuối tuần, Đăng nói với Khoa anh muốn xem và học cách Khoa trồng rau và trồng hoa, và rồi anh cũng xách cặp xách vở lên nhà Khoa. Anh lăng xăng phụ Khoa xới đất, ủ phận, gieo hạt. Anh thích nhìn Khoa mặc chiếc quần cộc lộ ra những múi cơ chắc nụi, nhìn những đường gân xanh nổi lên trong thật mạnh khoẻ, nhiều khi Khoa thấy Đăng nhìn anh trìu mến, Khoa cười hỏi anh- làm gì mà nhìn mình dữ vậy? - tại cậu đẹp quá. - Con trai mà cứ khen con trai thì vô duyên quá. Khoa nói vậy.
Rồi thì Đăng cũng tập bài hát để dự thi văn nghệ của trường, anh thử tập mấy bài, nhưng rồi Cường, Vân và Khoa cùng đồng ý để Đăng sẽ trình làng với bài hát Nhánh lan rừng. Đăng tính dự bài Về lại suối nguồn, nhưng Vân nói, bài Nhánh lan rừng dể dựng hoạt cảnh và trang phục, cô nói Đăng cao ráo, mặc trang phục bộ đội và khoác chiếc ba lô sẽ rất hiên ngang và chững chạc. Cường thì nói Đăng đẹp trai, giọng hát tình cảm, hát bài này theo điệu rum ba rất hợp với giọng hát của Đăng, giám khảo chắc là sẽ có nhiều cảm tình. Khi nghe Đăng hát dợt lấn cuối cùng, Linh lớp trưởng cười toe toét, cô vỗ tay nhiệt tình, phen này thì con Châu có mà dám vênh với đội văn nghệ của lớp nó không đây. Mà giọng hát Đăng thật khá có chất, với chất giọng trầm hơi một chút buồn, thêm sự miệt mài tập luyện, anh đã có thể trình bày bài hát có hồn và tình cảm. Mấy hôm ghé nhà Khoa tập luyện, Long và Cường cũng ghé, các anh cũng góp ý, sửa chữa những chỗ luyến láy thật chu đáo cẩn thận.
Còn vài hôm nữa là hội diễn văn nghệ, Đăng một tay cầm đàn, một tay cầm ghi đông đạp xe lên nhà Khoa, anh tính rủ Khoa ra sau vườn ngồi đàn hát chơi. Rà xe vào nhà Khoa, anh í ới gọi Khoa, nhưng không thấy bóng dáng Khoa, thấy ngoại Khoa vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa chạy ra, anh vồ vập hỏi xem xem Khoa đâu rồi, ngoại nói thấy có mấy đứa bạn vừa ghé rủ Khoa đi đâu chơi từ chập chiều rồi. Đăng cảm thấy hơi tiu nghỉu.
- Ngoại có biết Khoa đi với ai không hả ngoại, mà đi đâu vậy ngoại.
- Hình như là thằng Long và thằng Cường, đi đâu ngoại cũng không biết nữa, hổng thấy nó nói con à.
- Vậy hả ngoại, thôi con ngồi ngoài này chờ nó.
- Ừ, để ngoại đốt ít vỏ cam cho khỏi muỗi, có ổ bánh chuối ngoại mới nướng, ngoại lấy cho con ăn há.
- Dạ, cám ơn ngoại.
Đăng đẩy xe vào vách hông dựng xe, rồi lấy đàn ra ngồi bậc thềm hiên nhà Khoa, anh cảm thấy hơi buồn, sao Khoa đi đâu mà không rũ anh vậy. Anh thấy trong lòng vắng lặng gì đâu vậy, một cái cảm giác cô đơn, anh rải đàn anh nghêu ngao mấy bài hát mà anh thuộc lòng, càng hát lại càng thấy buồn, anh mơ màng nghĩ đến ánh mắt của Khoa, anh chợt nhớ đến đêm hôm đó, đêm đầu tiên anh có được một người đàn ông toàn mỹ trong vòng tay của mình, và là người anh gởi trọn trái tim. Hết nhạc Trịnh, rồi dến nhạc Phạm Duy, nhạc Ngô thuỵ Miên,... anh muốn về, nhưng rồi anh cũng ráng chờ Khoa. Trời có vẻ chuyển mưa, những ánh chớp nhì nhằng xa xa rồi tiếng sấm vọng rền nhè nhẹ vọng tời, bầu trời đêm ánh lên đỏ chạch. Những làn gió mang những luồng hơi nước mát lạnh lạnh thổi bay những lọn tóc trên trán Đăng, anh cuối xuống nhặt một chiếc lá ổi rớt xuống cạnh anh, anh lại chợt nhớ tới đêm 30 Tết vừa rồi, ....anh đến thăm em đêm ba mươi, còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi, anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em......anh vẫn ngồi chờ Khoa bên hiên nhà với những bài hát buồn, ngoại Khoa bước ra chắc lưỡi, "tối nay mưa to đó Đăng à, sao thằng Khoa đi đâu giờ này chưa về nữa, gần mười giờ rồi." Đăng dựa vào cột, anh nhắm mắt miên man nghĩ về Khoa, "Khoa ơi, Khoa đi đâu vậy, Khoa biết mình đang thật mong gặp được Khoa, tối nay mưa rồi Khoa ơi, ước gì Khoa ngồi bên mình, Đăng sẽ hát cho Khoa nghe những bài hát mà Khoa thích.... ". Đăng vẫn nhẹ nhàng buông những bài hát thiết tha, anh tưởng chừng như Khoa đang ngồi cạnh anh, cánh tay rắn chắc của Khoa có khi ôm gối anh, có khi Khoa vô tình ngồi nghịch mân mê mấy ngón chân Đăng, cũng có khi Khoa lặng lẽ nhìn vào khoảng không gian yên ắng và lắng nghe Đăng hát. Khoa thường nói với Đăng, "sao mình ghiền nghe cậu hát quá, nhất là mấy bài của Vũ Thành An, Từ công Phụng, Trịnh công sơn đó." "- phải không đó, vậy mai mốt Đăng hát hoài cho Khoa nghe nhé, miễn phí", "Ừ, tập cho mình vài bài nữa nhé". Trời đã lác đác vài giọt mưa.........
....Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới
bây giờ anh vui, hai bàn tay đói
bây giờ anh vui, hai bàn chân mỏi, thời gian nơi đây
bây giờ anh vui, một linh hồn rỗi, tình yêu xứ này
một lần yêu thương, một đời bão nổi
Giã từ giã từ, chiều mưa giông tới, em ơi em ơi......
Thấy gần mười giờ khuya mà Khoa chưa về, Đăng tiu nghỉu quay vào nhà, anh đặt cây đàn lên phản rồi buồn bả nói vọng vào: "Ngoại ơi, thôi con về, nói Khoa là con gởi cây đàn ở đây, con về nghen ngoại."
- Sắp mưa rồi đó con, thôi ở lại chờ nó luôn đi con, về mắc mưa dể bị cảm lắm.
- Thôi con về, mai nói Khoa ghé con. Đăng ngần ngừ luyến tiếc, anh thật thèm muốn được ở lại gặp Khoa và đêm nay được nẳm bên anh, nhưng anh chợt rối lòng, thôi, mình về chắc tốt hơn, anh cũng chẳng hiểu lòng mình làm sao nữa, anh cảm thấy anh lo sợ một điều gì đó, có lẽ anh lo sọ sự gần gủi thân mật sẽ đến một lúc, anh không thể kiềm chế và kiểm soát bản thân mình, rồi Khoa sẽ thấy được chân tướng của anh.