Vào một ngày thứ 4 trong tháng 11. Vì phải bàn vài vụ làm ăn nên tôi về nhà hơi trễ. 9.PM Tôi đã ở nhà nhưng Lanyu vẫn chưa. Lúc ban trưa em nói có lớp vẽ đồ bản, sẽ bận đến 7.PM, 1h đồng hồ sau sẽ về. Em vẫn luôn là người đúng hẹn.Tôi call em, không ai nghe máy. Cell phone đang khóa, em nhất định vẫn chưa vào xe. 11.PM tôi thấy hơi lo lắng, vừa lúc ấy ĐT eo inh ỏi.
“ Ông là Chen Han Dong? Ông có quen ai tên Lanyu không? ” Một giọng đàn ông Bắc Kinh vang lên.
“ Tôi có quen! Chuyện gì vậy? ” Tim tôi đập mạnh đến nỗi văng tuốt lên cổ họng.
“ Vậy thì được! Tôi sẽ đưa cậu ấy đến chỗ ông. Phiền ông thanh toán hộ tiền thuốc và tiền xe. ”
“ Cậu ấy bị gì vậy ? ”
“ Cậu ấy bị cướp! Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị thương ở tay.”
Thật không sao hiểu nổi! Cậu bé này cứ luôn khiến người khác phải lo lắng như vậy. Tôi trả cho người tài xế tốt bụng ấy 300 NDT. Ồng ấy vô cùng cảm kích. Tôi dìu Lanyu vào phòng. Sắc mặt em rất xấu, cơ hồ không có tí sức lực.
“ Hua Da nơi ấy vốn rất an toàn! Sao lại xảy ra chuyện này? Cướp? Thật khó tin, nhất là vào lúc 8, 9 giờ tối! ” Tôi nói bằng giọng không êm tai cho lắm.
“ Em cũng không ngờ! ” Lanyu nằm trên giường và trả lời.
“ Nếu bọn nó muốn tiền, muốn xe thì cứ để cho bọn chúng lấy. Có thế chúng mới không làm bị thương em…”
“ Em cũng mê tiền vừa phải thôi chứ! Khéo có ngày cả mạng cũng chẳng giữ được. Đã có mấy người tài xế Taxi bị giết rồi đấy. Em có biết không? ”
“ Anh nói đủ chưa ?” Trông em hoàn toàn mất kiên nhẫn .
Cánh tay của em quấn băng kín mít, được treo trước ngực. Cả tay trái cũng băng chằng chịt. Nhất định em đã đánh nhau với lũ cướp bẩn thỉu đấy, nếu không đã chẳng bị như thế. Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của em. Tôi đến bên em, quỳ trước giường, khẽ nâng cánh tay bị thương của em lên.
“ Còn đau không? ”
“ Ổn rồi! ”
Em nhìn tôi, tôi cũng thế. Không ngăn được, tôi vươn người hôn lên má em và nói một cách dịu dàng :
“ Nhớ đấy! Tiền là đồ bỏ đi! Mạng sống mới quan trọng. Em cứ nóng nảy thế này sẽ không hay ho gì đâu! ” Tôi giống như đang dạy dỗ cho một đứa bé.
“ Anh hôn em nữa đi! ” Em cười và nói. Rõ ràng là em không thèm để ý gì đến những lời vừa rồi của tôi. Một tuần sau, Lanyu vui vẻ thông báo với tôi rằng có mất tất có được. Vì cánh tay bị thương nên em đã thoát được hai bài kiểm tra. Nhìn vẻ mặt đắc ý của em, tôi thật sự thấy cậu zai bé hơn mình 10 tuổi này dễ thương đến lạ!
--------------------------------
Hai tuần kể từ ngày xảy ra sự việc, tôi nhận được một lá thư. Bên trong chỉ có tờ chi phiếu trị giá 100 ngàn. Đó là từ Hua Tian, công ty của Wang Yong Zhuan, anh trai gã đáng ghét Wang Yong Huang. Vào ban trưa, tôi nhận được cú điện từ Wang Yong Zhuan. Hắn ta lớn hơn em mình những mười mấy tuổi.
“ Han Dong! Cậu cũng biết Yong Huang rồi đấy! Đừng tính toán với nó làm gì.”
“ Anh thấy rồi đấy, sao lại có chuyện đấy được. Hơn nữa, còn mối thâm giao giữa chúng ta nữa chứ.”
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn có liên quan đến Lanyu.
“ Đúng rồi! Ah mà còn 100 ngàn đó xem như là tiền thuốc của thằng bé kia nhé...” Hắn ta lại nói.
“ Anh khách khí quá! Tôi thật sự không nghĩ nhiều lắm đâu. Yong Huang cũng biết luật chơi mà.” Tôi chỉ có thể nói vậy. Wang Yong Zhuan cười khan vài tiếng rồi dập máy. Tôi không biết chi tiết nhưng đoán chắc gã hư hỏng kia đã quấy rối Lanyu không ít lần, hơn nữa cú cuối hắn đã sử dụng bạo lực. Chắc là sau nửa tháng mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ tôi nên đâm ra lo sợ, phải nhờ ông anh dàn xếp.
Tôi không hỏi Lanyu mà hỏi chị Zhang.
“ Các cậu cũng quá đáng thật đấy! Cố nhiên vì một thằng bé mà ghen tuông lẫn nhau à. Lại còn giở trò tranh chấp. ” Trông chị Zhang vừa ngạc nhiên cũng vừa hứng thú.
“ Không có chuyện đấy! Em cũng không hiểu chuyện quái gì đã xảy ra. ”
“ Lại còn muốn giấu chị ah? ”
“ Em thật không biết mà! Hơn nữa em không phải là Yong Huang. Thằng bé đấy không phải vợ em. Em cũng chẳng thích trò này nữa. ”
“ Hô! Nói thế, mối thâm tình ‘thủ - thân - như - ngọc’ của cậu ta dành cho cậu hoàn toàn vô nghĩa rồi.” Chị Zhang càng cười tợn.
“ Thế Yong Huang có được thứ hắn muốn chưa? ”
“ Không! Thằng bé ấy lợi hại lắm! Nó nắm chặt con dao của Yong Huang mà nói, hoặc để nó đi hoặc giết nó! ”
“ Ha! Fuck! ” Tôi cười nửa miệng. Không thể chấp nhận sự thật, Lanyu dũng cảm hơn tôi nhiều.
Tôi không đề cập chuyện này với Lanyu.Tôi không muốn em nhận ra sự vô dụng từ mình. Nhưng tôi vẫn chẳng thể nào đoán nổi lý do vì sao em im lặng.
Đêm đã rất khuya, Lanyu nằm trong vòng tay tôi.Vì tay em bị thương nên khi quan hệ chỉ có thể tự tôi làm một mình. Nhiều khi em muốn làm cho tôi bằng miệng nhưng tôi ngăn em lại. Bảo em rằng khi nào em khoẻ tôi sẽ dốc toàn sức lên giường với em, lấy lại những gì đã mất. Em nhìn tôi cười, vô cùng mãn nguyện.
“ Em có tin giữa những người đồng tính sẽ có một tình yêu vĩnh hằng không? ” Tôi kéo em sát vào hơn, vừa vuốt ve em vừa hỏi.
“ Không biết! Em chưa từng suy nghĩ về điều này! ”
Em không thích lý luận lắm, em chỉ làm theo cảm xúc.
“ Anh tin! Khác giới có thì đồng giới cũng sẽ có! ”
“ Anh nói chúng ta? ” Em cười và ngước mắt nhìn tôi.
“ Anh nói bản thân mình. ” Tôi nói, em lại cười, không lên tiếng.
“ Có thích anh không? ” Đây là lần đầu tôi hỏi ‘bạn’ mình câu như thế. Chưa bao giờ tôi thấy thiếu tự tin đến vậy.
“ Đương nhiên.” Em khẽ khàng.
“ Wang Yong Huang có tìm em phải không? Em lại còn lừa anh rằng em bị cướp. ” Sau một lúc do dự, tôi cũng mở miệng hỏi. Lanyu không nói gì.
“ Hắn bảnh bao thế còn gì? Lại rất sộp đấy! ”
Tôi cố ý dùng giọng điềm tĩnh nói.
“ Em thấy gã là muốn nôn! Em không có trêu chọc hay dụ dỗ gì gã cả. Là bản thân gã có bệnh! ”
Lanyu nói bằng giọng rất gấp. Em ngồi dậy, nhìn tôi nghiêm túc.
“ Sao không cho anh biết? ” Tôi cũng hỏi em bằng giọng nghiêm trang.
“ Em thấy chuyện này vô cùng tởm lợm, em không muốn anh biết…” Lúc em nói, em không nhìn tôi.
“ … ” Đến lượt tôi im lặng.
“ Em sợ, anh sẽ vì chuyện này mà thấy khó xử…”
Tôi cứ ngỡ mình đã hoàn toàn hiểu rõ về Lanyu nhưng hình như không phải thế. Tuy rằng em ít nói, hiền lành nhưng cũng rất thong minh và nhạy cảm.
Chapter Thirteen :
Tôi đã mua ngôi biệt thự ở Bei Jiao. Có 5 phòng ngủ, 2 phòng tắm, 2 garage và 1 hồ bơi. Tôi để Lanyu phụ giúp việc tu sửa và thiết kế. Tôi không nói với em đấy là nhà mới của chúng tôi. Hôm ấy, chúng tôi ở trong phòng và Lanyu chỉ cho tôi xem những chỗ do chính em thiết kế.
“ Ông bạn người Mĩ của anh giàu khiếp! Chỉ tiền trang trí thôi cũng đã mất mấy trăm ngàn.” Em nói với tôi.
“ Em thấy được không? ” Tôi hỏi.
“ Ổn! Em thích kiểu kiến trúc tổng thể của nó, mang hơi hướng từ phong cách Bắc Âu.”
“ Nếu anh bảo đây là nhà mới của chúng ta, em có thích không? ” Tôi hỏi em với vẻ vừa úp úp mở mở vừa kích động.
Trước tiên, em nhìn tôi rồi sau đấy quay khắp bốn phương tám hướng.
“ Shit! ” Em ngạc nhiên đến nỗi nhất thời không nói được gì.
Lần đầu quan hệ của chúng tôi tại nhà mới là trong phòng tắm. Tối ấy, Lanyu nửa nằm trong bồn tắm hình bầu dục. Nửa thân trên của tôi cởi trần, chỉ mặc quần ngủ. Đang nhìn vào gương xem có phải râu lại mọc dài rồi không.
“ Nhìn anh nhiều nhất cũng 25! ”
Lanyu vừa nhìn tôi vùa ‘đánh giá’. Tôi cười tự hào. Để được như vậy, tôi phải vận động 2 h mỗi ngày, ăn uống điều độ.
“ Học kỳ này có 1 nghiên cứu sinh đứng trợ giảng cho lớp em, chưa đến 30 mà bụng đã chình ình! ” Em lại nói.
“ Nhìn kĩ thế? Sao đấy? Bị hấp dẫn ah? ” Tôi lườm em.
“ Nhưng quả thật anh ấy đối với em rất tốt! ”
Em vẫn nói với giọng nghiêm trang. Tôi quay mặt nhìn em chằm chặp, nhìn vào bắp tay em đang đặt trên thành bồn. Tôi từ từ di chuyển đến gần em, cắn mạnh một phát vào bắp tay em. Em cười, nhìn tôi đầy cảnh giác. Ngay khi tôi vừa định cắn, em đã phản ứng nhanh hơn tôi. Tay trái vốc nước bắn thẳng vào mặt tôi, giống như những trận thuỷ chiến thời còn bé. Và rồi, đầu tóc thân thể tôi ngập trong nước xà phòng. Em bật cười ha hả. Tôi nhả tay em ra, nhảy vào trong bồn với tình trạng hết sức kích động. Tôi ngồi lên người em, túm lấy hai tay em rồi cắn loạn xạ lên mặt, lên thân em. Em vẫn cười không ngớt. Cười đã rồi, cắn đủ rồi. Tôi nhìn em.
“ Chúng ta không thể kết hôn được. Tất cả những gì có thể cho, anh đã cho em hết rồi. Hiểu không? ”
Tôi không biết phải nói thế nào. Em vẫn cười và gật đầu.
“ Em có hối hận vì gặp anh không? ” Tôi lại hỏi. Đây là câu tôi cứ mải miết muốn biết câu trả lời.
Em vẫn cười, nhẹ lắc đầu.
“ Không hối hận! ”
Giọng điệu của em rất nhẹ nhàng. Thôi thì cứ xem là thật. Tôi nghĩ!
Tôi lại hấp tấp, bắt đầu vuốt ve làn da mềm mượt trong nước của em. Cảm nhận mùi hương đặc trưng từ trên mặt em. Tôi áp sát môi vào bờ môi ướt mượt của em, ôm lấy eo em. Nhẹ nâng em lên, hôn vào phần thân thể trồi trên mặt nước. Tôi mở cho nước trong bồn chảy hết, liếm lên bờ vai rộng. Vùng ngực săn chắc, vùng bụng thon nhỏ của em. Tôi lại liếm dương vật của em, sau đó nuốt cả vào miệng và mút. “U…u ..ah ..” Em phát ra tiếng rên đê mê, sau đó em dùng tay làm cho tôi. Một lần nữa, chúng tôi đều đạt cực điểm. Đó là khoảng thời gian êm đềm và bình yên nhất. Lanyu đã sắp tốt nghiệp, hầu như không phải đến giảng đường. Em đang làm luận văn tốt nghiệp, còn có thể hái ra tiền nữa. Mỗi tuần tôi đến công ty vài lần, kinh doanh cũng ổn. Tôi đang có kế hoạch đầu tư vào một dự án mới. Đó là lĩnh vực tôi chưa bao giờ kinh qua. Tôi thấy rất hứng thú.
Lúc ấy, thậm chí tôi đã nghĩ sẽ cùng Lanyu qua ngày. Đó chính là tổ ấm của tôi. Tôi cũng chưa bao h nghĩ chuyện tình cảm giữa hai người đàn ông liệu có được xã hội chấp nhận hay không? Bởi vì tôi có tiền, tôi có thể dàn xếp ổn thoả mọi thứ. Và liệu mối quan hệ như thế, có tồn tại mãi giữa hai người đàn ông hay không? Có người bảo, bọn họ chẳng thể kéo dài quá 1 năm. Tôi không tán thành, vì tôi cùng một cậu bé sống hạnh phúc đã gần 4 năm.
Mà cũng có thể vì thời gian trôi qua êm ả quá. Biển lớn cũng đã bắt đầu dậy sóng.
Chapter Fourteen :
Kinh thánh cho rằng loài người chúng ta có hai loại tội lỗi.Tội lỗi thứ nhất chính là do Adam và Eva mang đến cho chúng ta và tội lỗi thứ hai là do chúng ta đã nghe theo lời dụ dỗ của quỷ Satan. Tôi cứ ngỡ chính Lin Jing Ping là Satan nhưng thật ra, chính bản thân tôi mới là con ác quỷ đó.
Công việc kinh doanh của tôi đang vô cùng thuận lợi. Đó là một cơ hội hiếm có, và tôi bắt đầu tham gia vào chính trị.
Lúc ấy tôi đã quen biết với Lin Jing Ping, đó là vào một buổi giao dịch cùng nhà kinh doanh người Mĩ. Có một công ty không lớn lắm bên Mĩ muốn tạo tiếng vang ở Trung Quốc và họ tìm đến tôi. Khi gã người Mĩ ấy bước vào, tôi đã chú ý tới cô gái Đông Phương đi cùng hắn ta. Tôi không dám chắc liệu cô có phải người Trung Quốc không. Cô mặc một bộ váy công sở màu xanh ngọc và mái tóc được bới cao gọn, nhẹ buông xoã vài lọn tóc quăn tự nhiên xuống bờ vai. Cô không đeo nhiều trang sức. Chỉ có đôi bông tai cùng màu xanh ngọc làm lên tôn khuôn mặt trắng trẻo của cô. Khuôn mặt cô rất giống người Tây Phương, dài và nhỏ, trông rất hiện đại. Ngũ quan của cô đúng là rất đẹp. Sống mũi thẳng tắp, làn môi đỏ thắm và đầy đặn. Nhãn cầu của cô so với đại đa số người Trung Quốc thì có màu nhạt hơn rất nhiều, gần như nó mang một màu đồng mờ ảo. Cứ như có một lớp sương mù bao phủ lấy chúng.
Trong suốt cuộc giao dịch cô luôn tỏ ra là một con người đầy trách nhiệm. Tự tin và rất tao nhã. Mỗi khi nói chuyện cô luôn cười một cách hết sức dịu ngọt. “ Woa! Đây thực là một người đàn bà hay ho! Nhất định mình phải có được cô ấy ! ” Tôi thầm nghĩ trong đầu đầy hứng thú. Lúc vừa giáp mặt tôi đã chú ý ánh mắt của Jing Ping khi nhìn tôi. Nó rất đằm thắm nhưng cũng vô cùng dạn dĩ. Cô không hề trốn tránh ánh nhìn của tôi khi tôi nhìn cô. Lúc gần ra cửa tôi nhẹ nắm lấy tay cô.
“ Tôi cũng phải cảm ơn Ms Lin đã giúp chúng tôi giao dịch tốt như vậy. Tiếng Anh của cô rất tuyệt. ”
Tôi lịch sự ca tụng cô. Thật ra tôi cóc biết tiếng Anh của cô có được hay không. Cô không dịch lại câu ấy cho gã người Mĩ nghe, chỉ nói “ Cám ơn ” với một chút e thẹn.
Ban đêm khi về nhà, tôi kể chuyện đó cho Lanyu nghe. Em chỉ nhìn tôi cười mà không nói gì.
“ Em không có chút cảm giác gì với tất cả phụ nữ sao ? ” Tôi hỏi
“ Họ đều có chút gì đó giả dối.” Em trả lời .
“ Bộ 4 năm học Đại Học không có cô gái nào chạy theo em sao? Trông em đẹp trai ngời ngời như vậy mà .” Tôi đùa em
“ Chỗ bọn em thì tìm đâu ra con gái chứ? Còn có bài thơ thế này nữa :
‘ Hua Da nu sheng GOOD .
Jiu shi bu hao LOOK .
Yao xiang ke ta TALK .
Na pa zhi you BOOK ’ *
( * Nữ sinh của Hua Da rất tốt .
Chỉ không được ưa nhìn cho lắm .
Nếu muốn nói chuyện cùng bọn họ .
Chắc chỉ toàn chuyện sách vở . )