Beijing Story Trang 7

Tôi không trả lời. Tôi không biết!

“ Dù anh có đuổi Liu Zheng cũng chẳng được đồng nào đền bù. Anh ấy là người tốt, nếu anh bỏ qua cho anh ấy. Nhất định Liu Zheng sẽ thấy rất cảm động… Fuck! Hỏng rồi! ”
Hình như em vừa đi sai một nét. Tôi không đôi co với em nữa. Tôi còn phải nghĩ ngợi làm sao giải quyết chuyện này. Dần dần, tôi cảm giác được Lanyu đang có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đến tôi. Nhưng bản thân em lại không thay đổi tẹo nào, ngoại trừ càng lúc càng cao và đẹp trai hơn, kỹ thuật trên giường tốt hơn. Em vẫn như lần đầu tôi gặp em.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên rồi Liu Zheng bước vào văn phòng của tôi. Trước đây hắn chưa bao giờ làm vậy. Yên lặng một lúc rồi Liu Zheng lên tiếng trước

“ Han Dong! Anh không cần nói nữa. Tôi biết phần lỗi của mình. Theo anh mấy năm, tôi cũng đã lấy của công ty vài vạn. Xem như là... chỉ xin anh đừng thu hồi căn phòng ấy ngay. Anh cũng biết em trai tôi sống cùng bố mẹ, tôi không thể về đấy được. Đợi khi tôi tìm được nơi khác, nếu không vợ tôi và Xiao Wei …”

Liu Zheng cũng sống ở Lin Shi Cun. Nhà anh cũng như tôi, đều đứng tên công ty. Trông Liu Zheng nói rất khó khăn. Đây là lần đầu tiên giữa chúng tôi thấy ngại như vậy .

Tôi ngắt lời anh.

“ Đây là thời gian khó khăn nhất của công ty. Kinh doanh chẳng ra làm sao cả. Vụ hoả hoạn càng gây thêm nhiều phiền phức. Không thể tiếp tục như vậy nữa.” Tôi cố ý làm to chuyện. “ Tôi đã nói với Xiao Zhou rồi, Cheung Ming và Cheung Shuan Guo sẽ bị đuổi việc.” Tôi ngừng lại giây lát. “ Còn anh. Tôi sẽ trừ lương anh trong vòng 3 tháng, anh phải làm không công để hoàn trả cho tôi. Hy vọng anh đã được một bài học. Đừng nói lại với bất cứ ai trong công ty. Tôi sẽ trực tiếp nói với phòng tài vụ.”

Biểu hiện của Liu Zheng rõ ràng có một tý ngạc nhiên.

“ Xiao Wei ra sao rồi? ” Tôi lại hỏi.

“ Vẫn chưa hết sốt! Đã gần hai tuần rồi! ” Anh ấy nhăn mày.

“ Tôi đã tìm người lo xong việc với chủ nhiệm khoa nội của bệnh viện Er Yi. Anh hãy chuyển cháu bé ngay đi. Cái bệnh viện nhỏ ấy không ổn đâu.”

Liu Zheng càng ngạc nhiên hơn, gần như không biết phải thế nào.

“ Vợ tôi có hợp đồng với bệnh viện ấy. Sợ là họ không cho chuyển.”

“ Không thành vấn đề! Cứ chuyển đi, phí điều trị ở Er Yi công ty sẽ thanh toán. Còn đắn đo cái quái gì. Nếu thằng bé bệnh nặng thêm thì không phải càng tệ sao? ” Tôi nói thô lỗ. Anh ấy không nói gì, chỉ cúi đầu. Tôi tiếp.

“ Mấy ngày nay anh chắc cũng bận. Tôi không cần anh làm đủ giờ. Từ sáng 8.AM đến 2.PM. Anh lo hộ tôi, thời gian còn lại để tôi. Bây giờ đâu đâu cũng loạn lạc, tôi không thể tin cậy ai được.”

Liu Zheng vẫn một mực cúi đầu. Lúc anh ngẩng lên. Tôi thấy một đôi mắt ươn ướt và hơi đỏ. Dường như, có gì đó anh không thể thốt thành lời.

“ Được rồi! Vậy tôi đi đây. ”

Anh quay lưng hướng ra cửa. Tôi đã cho vay một món nợ ân tình. Lanyu đã dạy tôi như thế. Không nghĩ được đến 4 năm sau tôi được thu lại món “ lãi ” cao.

Mùa đông đã về, bên ngoài trời kín đặc tuyết.

Liu Zheng mời tôi đến nhà anh ăn món lẩu Tứ Xuyên. Lại còn bảo tôi mang cả Lanyu đi. Đó là một đêm tuyệt diệu. Lanyu quả thật có duyên với trẻ con. Xiao Wei đã rất nhanh chóng thân thiết với em, còn dắt em vào phòng để xem “ Xiao Hong Hua”. Liu Zheng nhìn theo cả hai và nói.

“ Nếu cậu ấy là một cô gái thì tốt biết bao !”
Tôi biết đây là một lời nói thật lòng từ anh. Tôi không trách anh.

“ Nếu vậy tôi đã không thèm cậu ta rồi! ” Tôi nói như đùa “ Tôi thật sự thấy Lanyu có ý nghĩa.”

“ Bình thường cả thôi! Nuôi chó mèo lâu cũng thấy có cảm tình. Mà cậu ta cũng tốt thế này… ”

Liu Zheng như muốn giải thích cho tôi. Anh ấy không bao giờ hiểu được tình cảm tôi dành cho Lanyu. Không bao giờ…

“ Nhưng anh cũng là một kẻ trăng hoa.” Liu Zheng bật cười nói thêm.

Vợ của Liu Zheng là người Tứ Xuyên, từng là hoa khôi của một trường danh giá. Chẳng hiểu sao lại chịu gả cho hắn ta.

Lắm lúc tôi cũng thấy ganh tị với hạnh phúc của họ. Cô ấy được giáo dục rất tốt, nhiệt tình lại rất biết điều. Cô nhất định biết chuyện của Lanyu nhưng cô không hề tỏ ra cái cách khiến người ta nghĩ đó là “ bệnh_hoạn ”. Cũng không có ánh mắt soi mói hay thái độ ủng hộ gì. Nhưng bất kể trong lòng cô ấy nghĩ sao, cô ấy vẫn đối xử với Lanyu như một người bạn bình thường. Về khuya, Xiao Wei đã ngủ sớm. Bốn chúng tôi vừa uống rượu và tán gẫu. Cả bọn đã ngà ngà. Theo thói quen, tôi cầm tay Lanyu để trên bàn đặt lên chân mình, nắm lấy tay em và tiếp tục tán phét. Không ai trong bọn tôi để ý đến điều này, tất cả đều rất tự nhiên, hiền hoà. Chưa bao giờ chúng tôi có cái cảm giác “ được_chấp_nhận ” như thế. Tôi không cần phải che giấu. Nhưng bên ngoài, tuyết vẫn không ngừng rơi.

1-5 . Ngày Quốc Tế Lao Động, trường học cũng nghỉ lễ nên Lanyu rảnh rổi trong 1 tuần. Sau cùng, chuyến du lịch Đông Nam Á của chúng tôi đã được thực hiện. Tôi và em cảm thấy rất vui, không một ai biết chúng tôi. Thậm chí tôi có thể thân mật với em ngoài phố. Tôi cứ nghĩ, phải thay đổi bạn tình thường xuyên mới hay ho, mới đủ kích động. Tôi chưa bao giờ cho rằng, một người bạn tình “ đều đặn ” (thường xuyên) cũng có thể khiến cho tôi hạnh phúc thế này. Dù rằng sự ghen tuông khốc liệt, cảm giác muốn chiếm hữu đã hừng hực.

Có một lần trong nhà hàng, tôi vào WC. Lúc quay ra tôi thấy em đang nhìn một gã zai rất cool người Singapore. Tôi bước nhanh đến, gõ mạnh lên đầu em. Em rất xấu hổ. Tôi bảo tôi cấm em thích kẻ khác, cả nhìn cũng không được. Nếu không tôi sẽ giết em. Mặt em đỏ khủng khiếp, nửa ngày trời không hé miệng đến một lời nhưng đêm đó em vẫn rất chiều lòng tôi. Thật ra em còn nhạy cảm và khó tính hơn tôi. Hơn nữa, càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu thấy tôi bắt chuyện với các cô cậu trẻ trung tươi tắn, em sẽ im lặng suốt. Tôi mà không dỗ dành, em sẽ còn dỗi dài dài. Bên cạnh đó nếu muốn “ lăng nhăng ” thì phải chắc chắn rằng Lanyu không biết. Tôi phải hết sức cẩn thận, không được để em phát hiện ra. Với những chuyện này tôi không cảm thấy phiền, tôi không phàn nàn. Tôi đã có bạn tình “ cố định ” là Lanyu nhưng tôi vẫn lên giường cùng những người phụ nữ khác. Không phải vì thích họ hay vì nhu cầu gì mà đó chỉ là tâm lý, tôi chỉ muốn chứng minh mình là một gã đàn ông hoàn toàn bình thường.

Nhớ có hôm tôi cùng Lanyu đi xem buổi trình diễn của Ren Yao ( một gã zai chuyển đổi giới tính ) Em hỏi tôi, những người đó có gì khác so với phụ nữ. Tôi bảo bọn nó đều là nam cả, đa số phần dưới vẫn còn giữ, cũng có vài tên đã chuyển sạch. Em bảo nó khiến em muốn bệnh.

Tôi hỏi xem em có muốn thử không. Em sợ hãi nhìn tôi “ Anh bị tâm thần ah? ” Tôi biết Lanyu là một con người bảo thủ với đầy đủ truyền thống, nhưng tôi không hiểu em nhìn nhận thế nào về hành động hiện giờ của em. Trung Quốc thời bấy giờ bế tắc hơn nhiều so với lúc này. Tôi cùng em đều không tìm được con đường nào để thật sự hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng tôi. Hơn nữa, chúng tôi đều trốn tránh điều đó trong vô thức.
Chapter Eleven :

Giữa tháng 8 tôi đại diện cho đoàn doanh nhân của Trung Quốc đi sang Mĩ. Tôi không hứng thú lắm với chuyến đi này vì thị trường bên này không nhiều. Nhưng không ngờ lại giao dịch được với một công ty to. Bắt đầu kinh doanh hàng may mặc. Tôi nghĩ nhẽ ra mình phải ở đấy vài ngày, đến thăm L.A và kinh đô cờ bạc Las Vegas. Nhưng tôi không có tâm trí đi đâu cả. Một phần vì đã từng đi qua, một phần vì nhớ Lanyu quá. Nhớ da diết!

Tôi phải “đào tẩu” một mình về trước.

Sân bay Bắc Kinh, tôi đã thấy Lanyu từ xa. Qua một mùa hạ trông em có vẻ hơi xạm đi nhưng càng quyến rũ hơn. Em mặc một chiếc quần short màu xanh đậm đi với chiếc T-shirt màu xám không cổ. Ngay phía trước ngực áo có vài chiếc cúc không được cài, mở ra một cách tự nhiên. Tôi như thấy được làn da khoẻ mạnh, mềm mại và đầy sức sống của em. Người tôi đã phừng phực, tim đậm thình thịch. Tóc em hơi dài, được rẽ ngôi không rõ ràng cho lắm, tuỳ tiện rủ xuống trán. Đấy là kiểu tóc tôi muốn em để. Em không thích vì nó khiến em trông giống Tamanese nhưng trong những chuyện đại loại vậy em không bao giờ cãi lại tôi. Em đứng đấy, thật nổi bật. Hai cô gái bước ra cùng lúc với tôi chẳng thể nào ngừng nhìn em. Chưa ra khỏi sân bay mà tôi đã gần như không kìm chế nổi bản thân. Tôi nhìn em với ánh mắt “ kiểu đó ”, như muốn đốt cháy em ngay lập tức. Lúc lấy xe và để hành lý vào cốp, tôi cố ý đứng sát vào em. Còn dùng mặt cọ vào em. Em cũng bắt đầu thở gấp. Trong xe, chúng tôi đều im lặng. Em nắm chặt vào vô lăng mắt hướng thẳng vào phía trước nhưng tôi biết tỏng tim em cũng đang nhảy tango. Tôi đặt tay vào giữa hai chân em, vuốt chầm châm, nó đã rất căng.

“ Han Dong! Đừng thế! Anh để em lái xe! ”

Em nói với vẻ hoang mang và gấp gáp. Tôi tiếp tục sờ mó em. Tôi biết em là một người self-control khá tốt, chắc chắn em sẽ lái cẩn thận. “ Tôi phải làm cho đến khi em chịu hết xiết. Tôi phải dày vò em! ” Tôi nghĩ một cách đầy phấn kích và cuồng loạn. Em chợt đỗ xe lại trước cổng một khách sạn.

“ Làm gì thế? ” Tôi hỏi

“ Em không thể lái xe về đến nhà được! ” Em nhìn tôi.

Chúng tôi không nói gì nữa, nhanh chóng vào khách sạn đặt một phòng. Ngay khi cửa vừa đóng Lanyu ôm cứng lấy tôi, cùng lúc môi em áp sát vào môi tôi, hôn tôi điên đảo. Tôi cũng làm thế với em. Tôi luồn tay vào lớp áo của em, tôi cảm nhận được bờ ngực rộng và lưng mềm mại. Tôi đẩy em ra giường, bắt đầu xé áo em. Tôi mở từ mấy cái cúc trước…tôi muốn nhìn rõ phần đã khiến tôi mất tự chủ. Tôi kéo quần em ra, ko quan tâm dây khoá kéo và thắt lưng có thể khiến em đau. Em đẹp quá! Đã có cơ thể trưởng thành của một người đàn ông nhưng vẫn còn mang tý chút của các cậu bé. Tôi không đủ thời gian chờ xem biểu hiện từ em. Tôi phải cởi hết quần áo em ra. Tôi muốn có em! Hot boy ở phi trường, em là của tôi !!! …

Thêm lần nữa tôi lại quỳ trước mặt em, tay nắm tóc em và đưa dương vật của mình vào miệng em. Có lẽ vì sâu và mạnh quá, em đã mấy phen muốn nôn ra. Nhưng em vẫn luôn nhìn tôi đầy vẻ say đắm. Tôi để em trở người, hai chân quỳ trên giường. Tôi nắm chặt lấy em, đầu em cúi sát xuống giường. Ngay đến chất bôi trơn tôi cũng không them bôi mà cứ thế đưa dương vật đã căng cứng hết cỡ vào. Vì không bôi thuốc nên tôi cũng cảm thấy đau. Tôi ra sức ấn sâu hơn. Tôi vẫn thấy đau, nhưng càng đau tôi càng thấy sướng.

“…Oh…oh…Lanyu ! Lanyu !” Cuối cùng, trong lúc hưng phấn cực độ tôi đã xuất tinh! Em cũng mệt đến nỗi nằm lăn ra giường, em vẫn chưa đến cực điểm. Em nhìn tôi trong vài giây rồi cười lơ ngơ.

“ Đau quá! Chưa từng bao giờ đau đến vậy! Đến toát mồ hôi! ” Em thở dốc và nói.

Tôi nằm xuống cạnh em, ôm em vào lòng và hôn lên mặt em.

“ Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Anh nhớ em quá nên…anh không sao tự chủ được! ” Biết em đau đớn như thế tôi thấy thật sự hối hận.

“ Em ngỡ anh muốn giết chết em nữa đấy! ”

Trông em không được vui nhưng cũng không tức giận. Tôi bắt đầu liếm lên khắp người em, mút cho em. Miệng tôi bận và tay cũng đang sờ soạng khắp người em. Sau một lúc, tôi ngừng lại và ngẩng lên hỏi em:

“ Em có muốn từ phía sau không? ”

Ý tôi là muốn em vào bằng hậu môn của tôi. Em ngạc nhiên.

“ Em chưa thử bao giờ! ”

“ Anh cũng thế! Đây là lần đầu của anh, sẽ dành cho em! ”

Tôi đã quyết định, chỉ cần em vui, chuyện gì tôi cũng chấp nhận. Tôi dạy em thoa chất bôi trơn lên dương vật rồi sau đó tôi quỳ như lúc nãy em quỳ. Em có vẻ hơi lưỡng lự khi đưa vào. “ Dùng sức! Phải dùng sức mới được! ” Tôi như đang dạy trẻ nhỏ vậy. Em thật sự đã dùng sức. Một tẹo sau đã vào sâu. Đau! Quả nhiên đau! Tôi không thích thế chút nào nhưng tôi cố chịu đựng, em đã vì tôi thì sao tôi không thể. Cuối cùng, em cũng đã xuất tinh. Tôi có thứ cảm giác muốn vào WC.

“ Có thích không? ” Sau khi xong việc, tôi hỏi em.

“ Không thoải mái như lúc anh làm bằng tay và miệng! ” Em nói.

Good! Tôi thật sự vui khi em nghĩ thế. Đấy là lần đầu tôi chơi trong vai uke. Tôi không thích nhưng cũng chẳng hối hận. Nửa giờ sau chúng tôi lại bắt đầu. Lần này chúng tôi làm rất nhẹ nhàng, cùng nhau tiếp xúc bằng miệng và tay. Chúng tôi đều thấy rất thoả mãn! Hôm đấy, tôi chẳng thể nhớ rõ chúng tôi đã làm hết bao nhiêu lần. Chỉ biết là mệt và đói đến mức không còn đủ hơi sức mà gọi phục vụ mang bữa ăn lên phòng.

Tình hình kinh doanh hang may mặc rất khả quan. Tôi có ý định mua một căn biệt thự tại Bei Jiao để làm nhà cho Lanyu và tôi hoặc là tặng cho em.

Tặng cho em .Dù là bất cứ thứ gì tôi cũng không thấy quá nhiều.
Chapter Twelve :

Vào một ngày cuối tuần trong tháng 10, tôi đưa Lanyu đến khu bơi lội Mi Gong. Nơi ấy chỉ có những người giàu trong nước, không như những nơi khác toàn foreigner, nó khiến tôi thấy không thoải mái tẹo nào. Hoá ra Lanyu không biết bơi, em nói đa số người vùng Tây Bắc đều thế. Nhưng giờ thì em bơi rất khá rồi, tôi đã dạy cho em. Tôi ngã lưng trên ghế dài bên thành hồ bơi nhấm nháp thức uống vừa ngắm những động tác trong nước của Lanyu.

“ Hey! Han Dong! Làm gì thế? ”

Tsai Ming cười đi về phía tôi. Sau lưng còn thêm một gã zai. Tôi có quen hắn, tên là Wang Yong Huang, chỉ hơn 20 mà đã hư hỏng cực.

“ Er! Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi! Dạo này bận quá! ” Tôi trả lời.

“ Bận gì chứ? Bận phá mấy cô em còn gì? Xem xem, rúc vào một góc như này. ” Bọn họ nói và ngồi xuống.

“ Shit! Không phá như anh! ” Tôi cũng cười và văng tục “ Có việc gì ah? ” Tôi đoán chắc có gì bọn họ mới tìm tôi.

“ Là tôi tìm anh! ” WangYong Huang lên tiếng. “ Tôi có một tàu chở thép. Hứng thú không? Giá cả phải chăng? ”

Nhất định là đồ phi pháp đây. Tôi nghĩ.

“ Thật lòng là muốn đấy! Nhưng lấy cái gì trả tiền bây giờ? Lão người Mĩ hôm trước vẫn chưa thanh toán, còn đang ghi sổ.” Tôi ứng phó bừa. Hắn ta không phải người tử tế. Ông nội hắn quan hệ mật thiết với những người lãnh đạo đất nước này. Bố hắn cũng nắm giữ chức cao trong quân đội và một ông anh giàu nứt đố đổ vách. Không liều thì cũng không chơi!

Tôi rất ít qua lại với hắn. Đang lúc nói thì Lanyu đã bước lên bờ, em lúc lắc cái đầu ướt sũng nước rồi đi về phía tôi. Làn da ướt nước của em trông loang loáng như bôi dầu. Thấy tôi đang nói chuyện cùng người lạ, em nhìn tôi cười một cái rồi quay sang nơi khác. Tôi nhận thấy Wang Yong Huang đang nhìn chăm chăm vào Lanyu, thấy em cười với tôi nên hỏi.

“ Ai đấy? Sao tôi chưa gặp bao giờ? ”

“ Tôi đem theo cho vui thôi! ”

“ ‘Hàng mới’ đấy ah? Anh may mắn thế! ” Hắn ngạc nhiên kêu lên.

“ Bình thường thôi! ” Tôi làm ra vẻ không quan tâm. Không ngờ hắn cũng có “ sở thích ” giống mình. Vài phút sau Lanyu lại nhảy xuống hồ.Yong Huang đã chả còn lòng dạ nào mà tán phét với tôi nữa. Nhân lúc tôi cùng Tsai Ming nói chuyện, hắn nhỏm dậy đi đến chỗ Lanyu.

“ Yong Huang cũng thích ‘ấy’ ah? ”

Tôi vừa nhìn hắn vừa thấp giọng hỏi Tsai Ming.

“ Chỉ ‘thích’ thôi ah? Hắn nghiền trò này đấy chứ? Sắp điên loạn cũng nên! Anh không biết sao? ”

Tôi khẽ cười. Không lên tiếng.

“ Hắn cũng thừa nhận bản thân mình có bệnh về mặt đó! ” Tsai Ming cười và nói
Trong phòng massage tôi hỏi Lanyu.

“ Lúc trong hồ bơi em nói chuyện với ai vậy? ”

“ Không phải bạn anh sao? Còn hỏi ngược lại em? ”

“ Hắn đã nói gì? ”

“ Bảo là bạn của anh. Hắn hỏi em làm việc ở đâu? ”

“ Rồi em nói cho hắn nghe? ”

“ Em bảo em là sinh viên. ”

“ Sau đừng có dây dưa với hắn. Phải cảnh giác với loại người như vậy. Nhìn có vẻ giống người thật đấy nhưng trông rõ thì không.”

Tôi nói với em trong vẻ mặt tức giận .

“ Em đã làm gì nào? ” Trông em có vẻ cực kì không vui.

Tôi thấy mệt. Tôi không muốn vì chuyện này mà căng thẳng với hắn. Thành thực một chút, tôi chơi không lại hắn.

Về sau, tôi hỏi Lanyu xem hắn có tìm em không. Em bảo rằng không có. Cái chuyện đáng nguyền rủa ấy đã kết thúc như vậy đấ. Dạo gần đây hầu như Lanyu không ở lại trường nữa. Em bảo những sinh viên lớp trên hống hách quá. Cũng rất ít người ở lại trường. Em mỗi ngày lái xe đến trường, dừng xe ở ngoài hay trong những hộ giữ xe ở gần đấy xong đi xe đạp đến giảng đường và KTX. Em nói hầu như các bạn cùng lớp đều biết em có một ông anh hào phóng.

---------------------------------

Loading disqus...