Beijing Story Trang 15

“ Anh đây! Chen Han Dong! ” Tôi cũng trả lời lạnh lùng

“ Có việc gì không? ” Em hỏi

“ Chẳng có gì.” Tôi nói

“ Em đang làm việc. Nếu cần, chúng ta có thể đến nơi nào đó …”

“ … ”

“ Hay tối nay anh đến chỗ em? ” Em nói giọng vẫn đều đều

“ Được! ” Tôi dập máy, thề với lòng rằng đây là lần cuối cùng tôi tìm em.

Vào lúc mặt trời ngã về Tây. Tôi gõ cửa phòng Lanyu. Vẫn như lần trước, tôi ngồi đó không biết nói gì nhưng em vẫn tiếp đãi với tôi tử tế.

“ Anh ăn cơm chưa? ” Em hỏi

“ Anh ăn rồi! ”

Tôi thấy trên bàn còn sót lại một ít dưa chuột.

“ Em sống một mình ở đây ah? ” Tôi hỏi

Tôi đã không còn cảm giác hồi hộp hay kích động gì nữa. Giờ chỉ muốn nói xong cho nhanh chóng rồi cáo từ.

“ Không phải! ” Em vẫn cứ thành thật như trước.

Tôi cười cười.

“ Anh không đến đây nữa đâu, anh chỉ muốn biết em sống thế nào. Một năm qua anh tìm em khắp nơi, sợ em xảy ra chuyện. Há.” Tôi tự cười nhạo mình.

“ Chuyện đã qua là anh không phải với em. Anh cũng không có cách nào bù đắp được, coi như anh nợ em cả cuộc đời … anh đã ly hôn rồi. Em cần bất cứ thứ gì ở anh _ ý anh là ngoại trừ tiền ra _ em có thể đến tìm anh.”

Em khẽ cúi đầu, mắt không mang biểu lộ gì.

“ Bảo trọng nhé! ”

Tôi nhìn em, nói năng bằng giọng nặng nề. Sau đấy bước về phía cửa. Ngay khi tôi đưa tay đẩy cửa, thì cảm giác được cánh tay còn lại của mình đang bị giữ chặt. Tôi xoay người lại nhìn em. Chúng tôi đứng sát cạnh nhau. Tôi cảm nhận được hơi thở của em, mùi hương từ cơ thể em. Hai năm rồi, đây là thời khắc tôi hằng mong mỏi trong mơ. Em không nhìn tôi mà để mắt lướt trên vai tôi. Tôi không thể kìm chế được hơn, dang tay ôm em chặt cứng. Dùng toàn sức lực của mình kéo em sát vào người mình. Em cũng ôm tôi như thế. Không thốt lên lời nào nhưng tôi cảm thấy một bên vai mình _nơi em áp mặt vào_ đang ướt . Em bắt đầu khóc thành tiếng dù vẫn cố hết sức kiềm chế, nhưng em khóc dữ hơn và còn cắn mạnh vào vai tôi.

Ngay cả lúc chúng tôi chia tay, em cũng không tỏ ra như thế. Tại sao vậy? Không biết qua bao lâu sau, tôi mới quệt nước mắt đi. Tôi muốn buông em ra và nhìn em nhưng em vẫn cứ giữ chặt lấy tôi. Lại rất lâu sau, em mới buông tôi ra. Trên mặt em không còn nước mắt nữa nhưng đôi mắt em hoá đỏ như mắt thỏ.

Tôi nhìn khắp mắt, mũi, miệng em rồi đến gần hôn lên môi em. Nó rất khô, tôi đưa lưỡi ra liếm cho em. Em đứng bất động, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Tôi ngừng lại, quan sát nét mặt em. Em cũng nhìn tôi, chẳng hiểu là đau khổ hay hạnh phúc!

Tôi buồn rầu nhắm mắt lại, tiếp tục hôn lên cổ em. Tôi cởi bỏ áo ngoài của em. Làn da rám nắng, mượt mà của em cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt tôi. Tôi dùng tay và mặt chạm vào đấy. Tôi quỳ xuống và chầm chậm gỡ bỏ thắt lưng em. Tôi ngẩng đầu nhìn em lần nữa. Em đứng yên đấy, nhìn tôi cứ như một ông hoàng đang chờ sự phục vụ. Ánh mắt em lạnh lùng. Sự tự tôn của tôi bị xâm hại ghê gớm nhưng chính ánh mắt ấy đã kích thích dục vọng trong tôi.

Được thôi, hôm nay tôi sẽ là một thằng điếm, phải hoàn trả những gì tôi nợ em. Tôi làm bằng miệng cho em, em nhắm mắt và bắt đầu hưởng thụ. Miệng tôi tê liệt, đầu óc cũng dần tê liệt. Tôi đang chờ sự cao trào từ em. Em xuất tinh rồi. Làm cả người tôi, thậm chí cả trên mặt tôi cũng toàn là tinh dịch. Tôi vào WC rửa sạch đống dịch thể ấy đi, sau đó quay ra và nói cùng em rằng giờ tôi phải đi rồi. Em đang mặc quần áo, nghe tôi nói thế em sững người.

“ Tại sao? ” Em nhìn tôi ngạc nhiên.

Tôi đứng tựa vào cửa, nhìn em, cười .

“ Anh nói qua rồi. Em cần bất cứ cái gì cũng có thể đến tìm anh.”

Em nhìn tôi, thêm một lần hốc mắt em đong đầy nước. Em ôm chặt lấy tôi, hôn không ngừng lên mặt tôi. Tôi cơ hồ đứng không vững vì những nụ hôn của em, ngồi bệt xuống sàn phòng lạnh băng. Em cũng thuận thế quỳ xuống, tiếp tục hôn tôi và cởi bỏ dần quần áo của tôi. Em kéo tôi dậy và đi thẳng vào phòng. Chầm chậm ấn tôi xuống giường.

Ngay khi lên đến cực điểm tôi gần như mê sảng. Không còn làm chủ được bản thân mình nữa, tôi bật thốt :

“ Đừng bỏ anh! Đừng rời xa anh, anh xin em! ”

Chúng tôi cạn sức nằm trên giường. Tôi nhắm mắt lại, thấy mình như đang nằm trên một lớp bọt biển êm ái mặc cho từng đợt sóng đẩy đưa. Một cơn sóng ập đến, nhấn chúng tôi chìm sâu vào trong nước. Rồi tôi lại thấy mình dập dìu trên đầu những ngọn sóng. Hết lần này đến lần kia.

Tôi ngồi trong văn phòng, hồi tưởng lại những việc hôm qua. Tôi nhấc máy call cho Lanyu, hỏi em tối đến có cần tôi đưa em về không. Em chần chừ giây lát rồi nói em bận. Tôi hỏi chuyện gì, em ngưng nửa ngày rồi mới nói ‘ bạn ’ em đến. Tôi dập máy, không nói năng gì thêm .
Chapter Twenty Four :

Đã một tuần tôi không liên lạc cùng Lanyu.

Tôi chờ đợi, đợi em điện thoại cho tôi. Nhưng tôi từ từ nhận ra rằng em sẽ không chủ động tìm tôi. Hai tuần trôi qua, tôi call em lần nữa. Nói muốn mời em bữa cơm. Em nói để em đãi. Sau một hồi tranh chấp, em hỏi nếu tôi không chê chỗ em thì đến đấy. Tôi đồng ý. Khi vừa đặt chân vào nhà em, tôi thấy trên bàn ăn bày la liệt đồ ăn sẵn. Xem ra tình hình nấu bếp của em vẫn chưa được cải thiện.

Sau khi chào hỏi, em lại tiếp tục chuẩn bị gì đó trong bếp. Tôi vào phòng em, thấy một đống sách chất trên bàn. Đa phần là tài liệu TOEFL, GRE. Còn một cái ti vi đặt trên một chiếc bàn khác, cạnh tivi có một máy walkman, một cuộn băng “ Những tình khúc kinh điển lãng mạn. ” Lanyu không thích nhạc English, chắc là của ‘ bạn ’ em tặng.

Chúng tôi bắt đầu ăn. Em nhìn tôi gắp miếng ớt chuông xào và hỏi :

“ Được không anh? ”

“ Dở quá, ăn không nổi! ” Tôi cười

“ Vậy nôn ra đi, đừng ăn! ” Em cũng cười

Chúng tôi dùng bữa trong yên lặng. Rất lâu sau em nói

“ Hôm ấy anh không cười em đấy chứ? Em cũng chả biết mình bị làm sao. Thật là không ra gì .”

Chắc ý em muốn nói tới việc em khóc.

“ Anh cũng như em thôi.” Tôi cười và chúng tôi không nói gì thêm.

Đêm xuống, tôi cùng em quan hệ. Chỉ có lúc này, tôi mới hoàn toàn sở hữu em. Chúng tôi từng cùng nhau chung sống hơn 4 năm. Ở trên giường, có thể nói chúng tôi vô cùng thân thiết. Cả hai đều biết đối phương cần gì và làm thế nào. Hơn nữa, càng về sau việc quan hệ càng say đắm hơn.

------------------------------

Tháng 8, Bắc Kinh vẫn chưa có cơn gió mát nào. Căn phòng của em cững trở nên nóng bức hơn. Sau khi quan hệ, Lanyu đưa cho tôi chai bia. Em dựa vào thành giường, tay cầm bia còn mắt thì dán vào TV. Đấy là một bộ film hình sự của Mỹ, đang đánh nhau loạn xạ ầm ĩ. Lanyu thích phim về đề tài chiến tranh, lịch sử hay bất cứ cái gì có đánh nhau. Tôi bảo em tầm thường quá. Em chỉ cười.

“ Em làm cho công ty Nhật ấy bao lâu rồi? ” Tôi hỏi em

“ Hơn 1 năm rồi.” Em trả lời, mắt vẫn hướng lên TV

“ Sao em lại rời khỏi Cheng Jiu? ” Dù đã biết nhưng tôi vẫn hỏi.

“ Thay đổi một chút cũng hay chứ sao? ”

Em gần như không muốn nhắc đến chuyện ấy chút nào.

“ Vì bản fax ấy đúng không? ” Ngưng một lúc, cuối cùng tôi nói.

“ Sao anh biết? ” Em rời mắt khỏi TV và nhìn tôi cảnh giác.

“ Anh có đến công ty đó tìm em. Anh hết cả hồn, cứ lo em xảy ra chuyện.”

“ Há ! Cũng gần như vậy! ” Em cười đau khổ, mắt lại nhìn vào TV.

“ Sao không tìm anh? ” Tôi hỏi .

“ Tìm anh để làm gì? Hơn nữa, công ty đó cũng ko thể lưu lại thêm.” Giọng em không chút âm sắc.

“ Ít nhất, anh có thể tìm cho em một công việc khác …”

Em đang xem TV nhưng tôi biết tâm trí em không ở đấy.

“ Sau đó em đi đâu? ”

“ Lộn xộn! Cũng chưa chết được! Đừng nói tới việc đó nữa! ”

Em to tiếng với giọng thô lỗ. Em khẽ nhăn chân mày, biểu hiện trên mặt khắc khổ. Tôi nhìn em, thấy nhói lòng. Sau đó em lại trầm mặc, tôi cất tiếng.

“ Đấy là do vợ anh hại em! ”

Em nhìn tôi ngạc nhiên.

“ Fuck! Anh đã vớ được một con điếm như thế đấy! ” Em mắng, tôi không biết nên nói gì. Rồi em cũng bình tĩnh lại.

“ Chuyện cũng đã qua. Chỉ cần không phải anh là được rồi.”

“ Em nghĩ là anh sao? ” Tôi to tiếng hỏi em . “ Mẹ kiếp, anh gần như phát điên lên đấy! Anh lục tung mọi ngõ ngách ở cái Beijing này để tìm em. Anh cứ sợ …” Tôi không nói thêm được gì .

“ Chẳng có gì, có nhiều chuyện nhất thời xảy đến sẽ cảm thấy rất nghiêm trọng nhưng rồi cũng ổn thôi.”

Em vẫn dán mắt vào TV, giọng ôn hoà.

“ Thật ra bản fax không khiến em tuyệt vọng bằng việc chúng ta chia tay.” Em quay mặt sang nhìn tôi nói.

Ánh mắt âu sầu ấy. Tôi đã từng quen thuộc và say đắm. Nó cũng từng kích thích dục vọng trong tôi nhưng giờ đây nó như một lưỡi dao cắm sâu vào tim tôi.

Tôi nhìn em, sau những phút cuồng loạn lúc quan hệ, vài sợi tóc của em đã dính bết vào trán. Ánh mắt đen ấy đang hướng thẳng vào tôi, bờ môi mím chặt. Tôi hôn em, đưa lưỡi sang miết nhẹ môi em, nhẹ nhàng liếm quanh môi em, em cũng đáp trả. Chúng tôi không quan hệ, chỉ hôn nhau như thế.

-----------------------------

Sáng tinh mơ, em dậy rất sớm. Nói là công ty Nhật đó không thể đi trễ. Tôi cùng em xuống lầu một lượt, tôi muốn hỏi em có cần tôi đưa đi không nhưng không dám mở miệng. Em vội vàng nhằm hướng trạm xe chạy đi. Trước khi đi, em chỉ nói sẽ liên lạc với tôi. Nhất định em ngầm bảo tôi đừng có tìm em tuỳ tiện vậy. Tôi mặc xác, tôi đã nói nếu em cần bất cứ thứ gì đều có thể tìm tôi. Khi tôi gần bên em, tôi thấy em rất thân thiết. Nhất là trong những giây phút thăng hoa, tôi biết đấy là Lanyu, em vẫn không thay đổi. Nhưng nhiều lúc tôi lại thấy, chúng tôi xa nhau quá. Đây là lần đầu tiên tôi phải đau khổ vì thứ tình cảm đơn phương nhưng hoàn toàn khẳng định đó là do mình tự nguyện.

Tôi cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm đó. Như quen biết các gã trai khác, thậm chí cả phụ nữ. Như Lanyu cứ như một thứ độc dược, mỗi khi không có nó tôi thèm muốn hết sức. Lúc có nó thì tôi có cảm giác đang trôi bồng bềnh như trên mây. Nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ là sự đau khổ vô bờ bến.

Chúng tôi vẫn duy trì quan hệ xác thịt với nhau.

Tôi không hỏi về cuộc sống của em, em cũng không quan tâm đến điều đó. Với những việc đã qua, em chẳng bao giờ nhắc đến. Giữa chúng tôi chỉ tồn tại tình dục chứ không phải tình yêu. Ban đầu, Lanyu rất lâu mới tìm tôi một lần. Rồi sau đó, dần rút ngắn thời gian. Vì sao? So với các gã trai khác, tôi có lực hấp dẫn hơn hết thảy sao?

Hôm ấy, tôi đến Tian Hua đón em. Trên đường, tôi đề nghị nên đến Bei Ou. Thật tình tôi không thể quen với căn phòng đơn giản của em.

“ Hôm nay mình đến Bei Ou được ko ? ” Tôi hỏi

“ Ẹm không! ” Em cự tuyệt

“ Đấy là nhà em mà. ”

“ Em không cần! ”

“ Em hận anh đến vậy sao? ” Tôi tuyệt vọng

“ Em không hận anh! ”

“ Thế sao em không cần? ”

“ Há! ” Em cười nhạt “ Anh dùng 1000 mua đêm đầu tiên của em. Còn muốn dùng căn nhà đó mua tình cảm của em? ”

Tôi giận đến tay run rẩy. Táp xe vào lề đường và dẫm phanh.

“ Xuống xe! ” Tôi nói

Em không hề do dự. Quay trở xuống xe, chạy về hướng ngược lại.

Chapter Twenty Fiver :

Không bao lâu sau chúng tôi lại làm lành. Tôi thấy Lanyu có phần đúng, giữa hai người chúng tôi ngoài chuyện have sex ra thì không nên dính líu đến cái gì khác. Tôi dự cảm sẽ chia tay em thật sự. Triệt để , chia tay vĩnh viễn.

Một lần, tôi gọi cho bạn khi ở nhà em. Tôi cần ghi lại số phone nên hỏi em bút để đâu. Em bảo trong ngăn kéo. Tôi kéo ra, lục tung mọi thứ lên nhưng chẳng thấy cây bút nào ngoài mấy tấm ảnh. Đa số là ảnh một thanh niên trông như người hôm nọ tôi nhìn thấy khi ở trong xe. Hắn ta không tuấn tú lắm nhưng trông khá đứng đắn, đeo kiếng, khoác trên người vẻ thư sinh quá nặng nề. Chỉ có một tấm em cùng hắn chụp chung. Hai người thanh niên đầy vẻ phóng khoáng ngồi tách biệt nhau trên mỏm đá to cùng nụ cười tự nhiên trên môi. Nhưng tôi cứ cảm thấy đau tim.

Một buổi chiều thứ 7. Lanyu bảo tôi đến nhà em. Ít khi nào em tìm tôi vào cuối tuần. Tôi tự nhận mình là người tình ngày thứ 3 của em. Tôi nói rằng tối nay có một cuộc hẹn quan trọng, nhất thiết phải đi. Em hỏi tôi ở đâu, tôi nói đấy là Pang Shin. Xong việc cũng phải đến hơn 10.PM rồi, tôi thấy choáng vì uống hơn nhiều. Miễn cưỡng lết đến bên xe và chuẩn bị mở cửa xe.

“ Chen Han Dong! ”

Là Lanyu đang gọi. Tôi kinh ngạc nhìn em đang đứng đối diện.

“ Sao em lại ở đây? ” Tôi thấy thật kì lạ.

“ Em đợi anh lâu rồi.” Em cười

Đấy đã là cuối tháng 10, trời mát vô cùng. Lanyu đứng bên ngoài đợi tôi đã 3 tiếng đồng hồ rồi. Ý của em là gì? Không phải em hết yêu tôi rồi hay sao? Em đang chơi trò gì vậy? Tôi cho tài xế về một mình và cùng em đến Heng He. Tôi hỏi em sao lại đợi tôi, em nói cũng không có việc gì làm. Trưa Chủ Nhật, chúng tôi cuộn người trong chăn, hơi ấm trong phòng em rất ít. Tôi ôm em, để em tựa vào trước ngực mình.

“ Anh hy vọng chúng ta có thể quay lại như xưa. Anh giờ không có ai khác, chỉ có chúng ta thôi.”

Tôi phải cố gắng cho sự nỗ lực sau cùng. Em vẫn cứ yên lặng ngã vào lòng tôi.

“ Em hãy cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội. Tình cảm anh dành cho em , chỉ có tăng chứ không giảm. Anh thật lòng .” Tôi đang nói sự thật.

Loading disqus...