Anh - người hàng xóm đáng yêu! Trang 21

Trời đã sáng hẳn , nhưng những điều xảy ra đêm qua chắc sẽ mãi in sâu trong tâm trí tui , cố làm việc thật nhiều để quên đi mọi thứ nhưng sao chẳng vơi đi được gì !.Thôi nào , bây giờ phải qua với hắn rồi , xem hắn đã tỉnh rượu chưa , với lại tui cũng không thể gặp hắn trong bộ dạng ướt át thế này.

8h , tui đứng trước nhà hắn với hai phần ăn sáng trên tay , thấy hắn đã thức từ lúc nào và đang tưới hoa , có cả con cún mập ú vẫn quấn quýt dưới chân.

-anh Phong , làm gì đó !.....tui cố tỏ ra thật vui vẻ và tự tin để che giấu đi cái buồn bã và sợ hải vẫn còn ám ảnh.

-ủa ,nhóc đó hả , mua gì mà nóng hổi vậy ?

-hi` , đồ ăn sáng cho anh chứ gì , tối qua uống không à , anh có ăn gì đâu

-ù ha , tối hôm qua ,anh uống nhiều lắm sao nhóc , anh cũng không biết nữa , chỉ thấy sáng sớm thức dậy mà hõng nhớ gì tối qua hết trơn

-đó , tại anh uống ít quá mà , nên hõng nhớ gì hết trơn hihi , thôi , anh rửa tay đi , vô ăn sáng nè !

-ừ , vô ăn thôi , anh cũng đói quá rồi !

hai đứa tôi ngồi cạnh nhau , tui thì ngồi một bên ghế còn hắn thì vẫn trên chiếc xe lăn kia , nhìn hắn mà lòng thấy thanh thản lắm ...và không hiểu sao khi chỉ cần bên anh, em lại không còn như cảm thấy đau khổ nữa , có phải anh là tia sáng đã soi sáng cho em mọi nơi hay không , lúc này em đang trong vòng tâm tối tột cùng nhưng chính anh đã đẩy nó ra thật xa khỏi em.....cảm ơn anh nhé !

-nhóc ăn đi ,sao mà nhìn anh dữ zậy , bộ trên mặt anh có gì hả ?

-ơ..ơ..đâu có thì em đang ăn nè....lúc này , tui sợ hắn phát hiện ra chuyện gì thì có thể hắn sẽ không còn bên tui nữa , vì hắn luôn ghét sự lừa dối,mà khi đó chính tui lại đang lừa dối hắn ngay lúc này , tui làm như vậy có thật sự là việc làm đúng đắn hay không ?

" hộc" ..hắn đưa cho tui một phần thức ăn bên phần của hắn

-gì zạ , tự nhiên đưa cho em à ....... tui lại sớt sang trả lại

-nhóc ăn đi ,cho mập

-hứ , thui hõng ăn đâu ,cái này em hõng thích...hi`

-zậy ăn cái này nha......rồi hắn lại sớt cho tui cái ngon hơn

-nữa , không có ăn đâu mờ , anh ăn đi.......cứ như thế hai đứa tui cứ nhường qua nhường lại phát mệt , lúc này cảm thấy vui trong lòng thật nhiều , hắn quan tâm cho tui lắm !

chợt :

-cưng ơi ! ..... một tiếng gọi vang lên như làm tui hốt hoảng , cái tiếng gọi ấy tối hôm qua đã chà nát con người tui , tui thật không muốn nhìn theo âm vang đó nhưng sao nó lại xuất hiện lúc này , nhìn ra cửa ,tên khốn ấy đang đứng trước kia , nó nhìn tui một cách dọa dẫm , có lẽ anh Phong cũng chẳng thể nhận ra vì chỉ có người trong cuộc mới biết mà thôi.

-cưng về nhà đi chơi với anh......nghe nó nói tui càng run sợ khi phải sắp đối mặt với bóng tối sắp trở lại , nó xuất hiên như lấn át cái ánh sáng mà hắn đã dành cho tui.

-không , anh đi thì đi đi , em không thích.....lúc này tay tui nắm chặt tay hắn (anh phong) để như lấy chút tự tin và hơi ấm -ớ ,cưng sao vậy ?

-sao là sao chứ , anh đi thì kệ anh sao lại bắt em theo.....chợt lúc này , anh Phong vịn lên bờ vai của tui một cách nhẹ nhàng

-nhóc đi chơi đi , chứ ở với anh thì buồn lắm......khi nghe hắn nói như thế tui như muốn la lên thật lớn : anh Phong ơi đừng đuổi em đi khỏi anh , em không muốn đứng gần tên khốn ấy , em ghét và căm thù nó nhưng em rất sợ , anh đừng đuổi em đi , chỉ có bên anh là em như được bảo vệ , thì xin anh đừng nói nữa !.....nhưng tiếng nói trong tim như bị ngăn chặn lại từ tên khốn ấy , nó nhìn tui với ánh mắt ám chỉ một điều gì đó xấu xa nếu như tui không nghe theo. Tui hiểu hắn khuyên tui đi chơi vì hắn nghĩ tui sẽ không còn niềm vui khi bên hắn như lúc trước ,hắn sợ tui sẽ mãi lo cho hắn mà quên đi bản thân ,vì thế được hắn lo lắng tui rất hạnh phúc nhưng lúc này hắn có biết rằng tui cần hắn biết bao.......

-cưng có nghe anh Phong nói chưa , đi chơi với anh cho vui đi ! .....dần dần tui như càng rời xa hắn để phải đến với tên khốn kia , tui phải làm mọi thứ để ngăn chặn lời đe dọa kia trở thành sự thật.

Đến một đêm khi tui kiên quyết chống chọi vì sự mệt mỏi và cũng chính lúc đó sự sợ hải đã bắt đầu ăn sâu vào tâm trí tui khi tên khốn ấy đưa cho tui xem một xấp hình mà trong đó có ai biết rằng đều là những hình ảnh ghi lại những lúc nó làm nhục tui ,có lẽ trong những lúc tui khóc thật nhiều và buông xuôi mọi thứ đã thừa cơ để cho tên khốn ấy làm cái chuyện khốn nạn ấy , và một lời đe dọa thứ hai khiến tui phải phục tùng nếu không những bức ảnh ấy sẽ được mọi người trên mạng biết tất cả , tui sợ lắm , sợ mọi người sẽ nhận ra tui như một đứa hư hỏng , sợ các bạn trong lớp xa lánh tui và nhất là anh Phong nếu hắn thấy được thì sẽ thế nào ? h..i...x...x...x

Và cứ như thế , một tháng , hai tháng trôi qua , tui như lún sâu vào cái hố sâu thăm thẳm của sự xấu xa ,tồi tệ , lúc này tui vẫn giữ kín mọi chuyện và chỉ chịu đựng cho riêng bản thân , đó gọi là ngu ngốc hay sự ích kỉ ? chắc có lẽ vẫn sẽ chẳng tìm ra câu trả lời trong cái bóng tối này , chuyện học hành của tui ngày càng giảm sút và bị má nhắc nhở thật nhìu , những lúcbên cạnh tên khốn kia tui như đứng bên cạnh một thứ thừa thải mà đối với tui không còn chút cảm giác anh em như lúc xưa , còn về anh Phong thì vẫn như lúc nào , mỗi lần buồn bã khi bên hắn tui như có lại ngày xưa của mình , tui như đang sống giữa hai thế giới khác nhau , xấu xa và tốt đẹp mà có lẽ cái tốt đẹp chỉ hiện hữu ở một nơi đó là trái tim của hắn mà thôi nếu được ở gần thì sẽ cảm thấy hạnh phúc và hi vọng còn nếu cách xa thì cái xấu xa rộng lớn xung quanh sẽ giết chết tâm hồn tui , và có lẽ cũng nhờ có anh mà trong những ngày tháng qua tui đã có thêm nghị lực để chống chọi với mọi thứ tồi tệ ,và để được sống bên anh.........

Vào một đêm ảm đạm , khi tui ngồi đờ người trong phòng , thấp thỏm lo âu , chỉ mong sao cho tên khốn kia biến đi mãi mãi , chợt : reng.g..g.g.g..g.gg..gg...tiếng chuông điện thoại ngân dài theo từng hồi , tui không muốn nhấc lên vì tui sợ phải nghe tiếng nói của tên khốn ấy , nhưng sao tiếng chuông vẫn cứ vang lên ,làm tui nhứt nhối cả đầu và như càng nặng trĩu những áp lực đè lên ......

-alo.....tui nhấc lên một cái thật nhanh như có gì mách bảo phải làm như vậy

-Duy đó hả ....cho dì hỏi anh Khoa có về đó không con...dì đang kiếm nó ?.....vậy ra đây là dì tui , mẹ của tên khốn ấy , nghe giọng dì mà tui thấy xót xa trong lòng biết bao , dì cực khổ lắm để nuối nó lớn khôn thế này mà bây giờ nó lớn lên lại làm dì khổ nhiều hơn , dì thương nó lắm nhưng nó có cảm nhận được điều gì chứ , nó đã trở thành một tên khốn nạn hơn ai cả , và chắc có lẽ dì đang khóc bên kia , ở một điện thoại công cộng nào đó ,....... thật thương cho số phận của dì và cho cả tui.

-dạ .. không có dì ơi ... anh Khoa mấy bữa nay cũng không có qua đây

-ờ , vậy nếu nó có qua con nói nó gọi cho dì nha , mấy bữa nay nó đi đâu mà hõng có về rồi con à.....giọng dì nói lên một cách ấm ức.

-dạ , con nhớ rồi , dì cũng đừng lo lắng quá , nhớ giữ sứckhỏe nha dì.....

"rụp......e.e.e.e.e.e..e.ee.e.e.e..e..e." tiếng máy gạc mạnh như dì không muốn tui biết rằng dì đang khóc , nhưng dì cũng đâu có biết là tui cũng như dì cũng khóc đó thôi nhưng tui khác dì là khóc vì lòng căm hận còn dì thì khóc vì nỗi thương con vô vàng.......hai hành động giống nhau mà sao lại như đối chọi nhau mãnh liệt , tui căm thù hắn có phải sẽ làm dì thêm đau khổ không ,và nếu tui kể cho dì nghe những việc đồi bại mà hắn đã làm thì chắc dì sẽ không sống nổi mất , trong lúc này dì đang tuyệt vọng mà tui lại thêm vào dì những nỗi đau , vậy là độc ác lắm !

Đến tờ mờ sáng hôm sau , tui chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng ai đó đập cửa , mới sáng sớm mà lại có ai đến đây , nhanh chóng xuống xem vị khách nào thì ra đó chẳng là ai xa lạ , lại một lần nữa hình ảnh tên khốn ấy lại xuất hiện trước mắt tui, lại một đêm ăn chơi với nó đã qua bây giờ nó lại đến đây để lấn áp tâm hồn tui...

-cưng mở cửa cho anh đi !......tui mở cửa cho nó và xem như một vị khách không mời mà đến , nó muốn làm gì thì làm ,vì tui xem như đã chết tự lúc nào.....bỏ mặt đi vô không một chút lời chào hỏi , có lẽ nó cũng đã cảm nhận được cái thừa thải của mình.

-sao cưng không nói gì hết vậy ? .....

-anh vào thì vào lẹ đi , rồi đóng cửa lại.....

-ờ mà cưng nè , tối nay anh có cuộc đua xe , cưng có đi xem không.....

-tôi đã nói rồi , mọi chuyện của anh đừng nói cho tôi nghe , nói rồi tui cũng chẳng quan tâm đâu , hứ , phí lời.....

-hừm..cưng không đi thì thôi vậy , bây giờ anh chỉ đến lấy một số đồ rồi đi , anh có hẹn rồi......

-ê , đứng lại , tối hôm qua dì gọi điện qua đó , có gì thì gọi lại cho dì đi

-ui chào , quan tâm làm gì cho mệt , thui anh đi nha cưng

"ầm......." tiếng cánh cửa vang lên thật mạnh , bây giờ cái bộ mặt bất hiếu của nó ngày càng lộ rõ , tui không biết nó đã làm hại bao nhiêu người và hậu quả sẽ ra sao , nhưng chính lúc này , tui trách ông trời tại sao lại sinh ra một tên đốn mạc như thế ....... và có ngày nó phải trả giá cho những điều nó gây nên....

nó ra đi như mang theo một nỗi sợ hải trong tui , trong lúc này tui thầm mong sao cho nó sẽ ra đi mãi mãi và đừng bao giờ quay trở lại nơi đây.....thôi , đã tới giờ tui phải đến trường , nhanh chóng chuẩn bị và sắp xếp để cho kịp giờ đến lớp ,từ bữa ngoại bệnh tới giờ , một tuần má chỉ về có một hai ngày rồi lại đi , nên không có ai gọi tui dậy mỗi khi ngũ trễ nữa ,và cũng vì thế mà mọi chuyện mới thể giữ kín cho tới ngày hôm nay.......

khi vừa đến lớp , thấy các bạn đã có mặt đông đủ , tui không khỏi ngại ngùng khi lại tiếp tục đến trễ lần thứ bao nhiêu rồi....!

-Duy , sao hôm nay em lại đến trẽ nữa......giọng cô chủ nhiệm có vẻ không hài lòng vì chuyên cần của tui , vì mỗi lần như vậy là lớp lại bị trừ điểm thi đua...

-dạ....thưa cô...em......tui lại ngập ngừng , ấp úng như không còn một lý do nào có thể thay thế vô , chắc có lẽ đối với tui , việc học hành như chẳng còn gì là hứng thú.

-thôi ,em vào chỗ đi , lần sau mà còn tái diễn cô sẽ mời mẹ em lên đấy !

-dạ , thưa cô , em sẽ không vi phạm nữa đâu... lủi thủi bước vào chỗ ngồi , tui như không biết có thể thực hiện lời hứa của mình với cô giáo hay không , hay đó chỉ là một cái lớp che đậy cho qua chuyện , rồi biết đâu ngày mai tui sẽ lại tiếp tục vi phạm hay có thể sẽ nghỉ ở nhà

-Duy nè ! dạo này yến thấy Duy sao đó , bộ Duy bệnh hả ?

-hi`, không có đâu Yến , Duy chỉ hơi bực bội trong người thôi mà

-bực bội à , hay chiều nay mình đi chơi đi ha

-thôi ,Duy không đi đâu , Yến đi đi

-trùi ui , Duy đi đi mà , ở nhà chán lắm......nhỏ cố níu kéo tui nhưng không hiểu sao tui cảm thấy bực mình

-đã nói không là không mà sao Yến lì quá zậy !....lúc này , tui quát vào mặt nhỏ thật lớn , nhỏ nhìn tui một cách lạ thường và dường như căm giận tui rất nhiều , trời ạ ! tui không biết sao lại nổi nóng với nhỏ như vậy , từ đó tới giờ có bao giờ những hành động thế này xảy ra đâu chứ , tui đúng là mất trí quá rồi.....

-ơ....Duy xin lỗi , Yến đừng giận Duy nha......nhỏ chẳng màn đến lời nói của tui nữa , chắc có lẽ nhỏ đã rất giận tui vì những lời nói thiếu suy nghĩ ấy và cứ thế suốt buổi học hai đứa chúng tôi như hai người xa lạ , chẳng ai nói đến ai , thật đau xót khi những hình ảnh vui vẻ trước ngày càng rời xa , những buổi học mà tui với nhỏ ăn vụn , những lúc mà hai đứa chỉ nhau làm bài và cả những buổi nói chuyện bị cô phát hiện nay đã đi đâu , tại sao càng ngày tui như càng thay đổi đến vậy chứ......dằn vặt trong tim mà không hề để ý đến mọi thứ xung quanh , ước mong thời gian có thể quay trở lại những ngày hồn nhiên thửơ trước......

Thế là một buổi học chán nản lại trôi qua , tui như choáng ngợp trước dòng xe qua lại , tui cố gắng trấn tĩnh để có thể về đến nhà an toàn , nhưng sao tui cứ như muốn lao vào dòng xe kia cho khỏi phải thấy mệt mỏi , uất ức trong lòng , nhưng mọi chuyện không thể dừng lại ở đây được , tui vẫn còn một lòng thù hận trong lòng chưa dứt , ngày nào không rút bỏ được nó chắc có lẽ tui sẽ vẫn mãi sống trong lo âu , phiền não.

Đến nhà , khi mở ra cánh cổng tui tình cờ thấy một phong bì trước cửa , hình như có ai đó đã gửi nó đến đây , thoáng nhìn tui cứ nghĩ đó là có người gửi cho má nên không tiện mở ra xem , tui quẳng nó lên bàn trong phòng khách và tiếp tục với công việc nhà , hôm nay khi nhìn qua nhà hắn thì tui thấy khóa cửa , không biết hắn đã đi đâu nhĩ , có lẽ hắn đã về thăm cha mẹ và em gái của mình , thôi thì tui không gặp hắn bữa nay vậy , với lại tui mệt mỏi và muốn ngũ một giấc thật đã vì những chuyện xảy ra ngày hôm nay trong lớp cũng làm tui thấy đau đầu. Sau khi ăn nôm na bữa tối , đúng 8h tui thả mình trên chiếc giường kia và bắt đầu đi vào giấc ngũ mơ màng , hôm nay có lẽ là ngày tui ngũ sớm nhất mà không biết tại sao , đáng lẽ những lúc này là tui đang bận rộn với đống bài vở , nhưng giờ thì tui đã chán nản lắm rồi , tui chán mọi thứ trên thế gian này , chán cả bản thân mình , thui thì ngũ quách đi cho xong , mong sao giấc ngũ sẽ giữ lấy tui mãi mãi để xua tan đi những phiền muộn trong lòng.

-Buông tôi ra......."hấp !" tui chợt bật người dậy khi thấy hình ảnh tên khốn kia trên người , lúc này người tui mồ hôi nhễ nhại vì khiếp sợ , xung quanh vẫn là căn phòng thinh lặng tối tăm , không đèn , vậy ra đây chỉ là giấc mơ tui như vui mừng khi đó không phải sự thật , hôm nay có lẽ là một đêm yên ổn trong số những đêm hiếm hoi với tui , tên khốn ấy mấy bữa nay đã không đến chỉ trừ sáng nay chắc có lẽ nó sẽ đi lâu hơn......tui vẫn hi vọng như vậy .

-nhóc ơi........ơ , tiếng anh Phong đang gọi , không chần tui phóng nhanh xuống nhà và mở tung cánh cửa ra , để có thể sớm được thấy hắn ..... ánh sáng hi vọng trong tim tui....mà lúc này đã 11h đêm sao hắn lại gọi tui có chuyện gì , một sự tò mò đang hình thành.

-ủa , sao giờ này anh không ngũ đi mà lại ra đây , trời lạnh lắm đó !

-hi`, đáng lẽ anh định qua từ lúc 9h nhưng thấy nhà im lìm quá anh sợ không có ai ở nhà

-à ra thế ,mà sao anh biết em đang trong nhà vậy.

-thì hồi sáng anh thấy có một phong thư trước nhà nhưng mà giờ không thấy nữa thì chắc nhóc lấy vô rồi , với lại giờ này mà nhóc không ở nhà thì đi đâu chứ

-ùa , anh cũng suy đoán hay ghê nha....lúc này nhìn hắn thấy hớn hỡ , và cầm trên tay là cái hộp gì đó màu Hồng với cả bó hoa tươi thoang thoảng mùi hương.

-nhóc cho anh vô nhà được không , anh có quà cho nhóc nè

-ờ quên , em xin lỗi ..... nhanh tay tui đẩy hắn vào nhà để tránh cái sương lạnh đang xuống dần và muốn cả hai đứa có một sự riêng tư khỏi con mắt người ngoài. Xong , hắn đặt chiếc hộp lên bàn và mở ra , ồ một ổ bánh kem thật dễ thương với hàng chữ , " dành cho anh và nhóc " uốn luợn thật tuyệt , tui như bất ngờ trước việc làm ấy và cảm thấy xúc động thật nhìu trong trái tim.

-hihi....đẹp quá à , mà hôm nay là ngày gì vậy , đâu phải sinh nhật anh hay em đâu ?

-trời nhóc không biết hôm nay là ngày gì sao ?

-hôm nay ư ?

-là ngày valentine mà nhóc , nhóc quên thiệt sao ?....hắn nhìn tui và nói một cách hí hững

-hả , valentine , lễ tình nhân.........lúc này tui dường như bị sóc , sóc vì cái đầu túng quẫn của tui , sao mà cái gì tui cũng không nhớ hết vậy , ngay cả valentine tui cũng chẳng để ý là sao ?

-ờ...ờ...em...đâu có quên chỉ tại thử anh thôi.....lúc này , tui nói dối với hắn mà trong lòng thấy bức xúc lắm , cảm ơn anh đã nhắc cho em về ngày hôm nay ! hắn chợt lấy tay tui và níu tui lại gần bên chiếc bánh đó. Bất chợt :

" cụp....." mọi thứ xung quanh tối đen như mực , anh đèn sao chợt đứt quãng mang đến cái bóng đê lạnh lẽo này , cả khu phố như đã ngắt điện , một không gian im lìm quanh đây làm tui thấy hồi hộp.Và cũng chính lúc đó một ánh lửa hiện lên , một ánh lửa hài hòa , nhẹ nhàng trên cây nến kia đã làm tim tui như ấm lại , khuôn mặt hắn dần hiện ra lập lòa trong tối , nét hiền hòa ấy làm tui như xao xuyến trong lòng , hắn nhìn tui mỉm cười.

-anh không ngờ , vào lúc này điện lại bất chợt ngắt , có lẽ như muốn không ai thấy hai đứa mình và cũng có lẽ may mắn cho anh đêm nay ,...... hai đứa nhìn nhau qua ánh nến nhấp nhố , mạnh mẽ của tình yêu chúng tôi , tay trong tay thật ấm cúng , tui vừa vui và bỡ ngỡ trước hoàn cảnh này , hắn làm cho tui hạnh phúc một cách bất ngờ quá , cũng không biết có gì để diễn tả tâm trạng của tui lúc này.

-anh làm em vui lắm , cảm ơn anh nhé !... hắn xoa đầu tui trong niềm vui và tình thương yêu vô vàn

-nhà nhóc có ly rượu không ,có thể cho anh muợn hai ly nhé !

-hỡ , có nhưng ở sau nhà , để em đi lấy cho , bộ anh uống rượu sao mà lấy ly...chậm rãi hắn mở lời nói thỏ thẻ bên tai tui.

-nhóc à , hôm nay nhóc sẽ uống với anh một ly nhé , rượu chỉ nhẹ thôi , anh muốn anh và nhóc sẽ cùng nhau ước nguyện trong đêm hôm nay ,có được không ?......nghe lời anh nói , mà như đó là một món quà từ ttrên trời rơi xuống cho tui ,được ước nguyện bên người mình yêu là một hạnh phúc mà có lẽ không phải đôi tình nhân nào cũng có cơ hôi , dù chỉ một lần , anh như làm tâm hồn tui bừng sáng khi đã tình cờ thêu dệt nên những mảng "màu hồng" trong tâm hồn tui.

-ừ , em sẽ uống với anh một ly , nhưng chỉ một thôi đó ...... hắn đã để một chai sâm - banh lên bàn từ lúc nãy mà tui đã không để ý , có lẽ đây là lần đầu tiên tui uống rượu với hắn ,và lúc này tui thấy mình như lớn hẳn lên , không còn nhỏ bé như lúc trước nữa !

Chậm rãi trong đêm , tui xuống nhà dưới để lấy ly, vì đêm tối ,nên có lẽ việc tìm kiếm cũng kho khăn , lần hồi mãi tui cũng đã kiếm được , chắc là hắn cũng đã chờ lâu lắm rồi , không chần chừ tui lần theo ánh nến lập lòe để xác định hướng đi , khi lên đến thấy hắn ngồi im với những mảnh giấy trên tay tui như tưỡng hắn đã chờ đợi bằng việc xé từng miếng giây cho qua thời gian , hớn hở đến bên hắn và đưa món đồ mà hắn yêu cầu

-anh nè , em kíêm ra rồi đó , anh có cần gì nữa không ,hả anh.....

-anh ơi , sao vậy.......thấy hắn im lìm cuối đầu không một tiếng trả lời tui như nghĩ mình còn thiếu cái gì đó.

-ờ , đúng rồi hay anh thix uống lạnh àh , để em đi lấy đá nha.......tui quay lưng ngay để đi lấy thứ mà tui nghĩ là còn thiếu sót , để cho hắn vui lòng và làm cho đêm nay thật hoàn hảo

-nhóc đứng lại đi , anh không cần gì hết , nhóc hảy xem đi ,đây là cái gì chứ ?.........khi nghe hắn bắt giọng một cách lạnh nhạt tui liền xoay người lại và ngay lúc đó , đập ngay vào mắt là một xấp giấy mà hắn đã ném vào mặt tui , những tấm giấy tung ra và rơi xuống nền nhà , từng mảnh trắng rồi đen.....những bức ảnh ấy chắc có lẽ xuất phát từ cái phong bì bí ẩn kia

" beng..g.g.g.g.g.g.g.g..g.g " tui như hoảng sợ và mất bình tĩnh khi một trong những tấm giấy đó là những bức ảnh đã ghi lại những lúc tên khốn ấy làm nhục tui , hai chiếc ly thủy tinh như tan vỡ và đâm nát trái tim khi lúc này những tấm hình đó lại xuất hiện một cách trắng trợn , đôi mắt tui mở to hốt hoảng nhìn chúng và nhìn hắn , lúc này ánh mắt rực lửa của hắn như đốt thẳng vào tui , tui thấp thỏm lo sợ cái ánh mắt ấy trong từng suy nghĩ và chính lúc này nó đã xảy ra...... -anh Phong.....em.....

-Nhóc nói đi , đó là cái gì hả , sao nhóc lại lừa dối anh chứ , nhóc có biết là anh thương nhóc nhiều lắm không mà nhóc lại lợi dụng nó như vậy !......những lời hắn nói ra lúc này như từng nhát dao chém mạnh trong tim tui , hắn nói ra trong khi chưa hề nghe tui giãi thích một câu như vậy có phải là quá đang không chứ ?

-nhóc ....độc ác lắm !.....hắn đã luyến rơi những giọt nước mắt trên mi trước một sự thật nghiệt ngã đó.....không được , tui không thể để như vậy , việc này tui không có lỗi mà , lỗi đâu phải do tôi , chính tên khốn kia , chính nó , CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ TUI !

-anh Phong , xin hảy nghe em nói , em xin anh đó.....hảy nghe em nói một lần thôi......tui đã quỳ xuống trên đống thủy tinh kia , van xin anh trong tuyệt vọng và lòng căm thù , quỳ trước mặt hắn mà tui như thấy mình thật có lỗi vì đã lừa dối hắn trong hai tháng qua......

-nhóc làm gì vậy , coi chừng thủy tinh đâm vào chân.........hắn nhanh chóng giữ lấy người tui đã vô tình cho tui cảm nhận một sự quan tâm vô bờ từ hắn dành cho tui dù trong những lúc xót xa những trái ngang......mặc cho hắn níu kéo nhưng tui vẫn quỳ và chịu lấy những mãnh thủy tinh kia ghim vào đầu gối nhói buốt -nhóc đừng quỳ nữa , có gì thì đứng lên đi , đừng hành hạ mình như vậy mà !

Loading disqus...