A promise of romance Trang 17

Cuối cùng ngày tổ chức lễ đính hôn cũng đến.

Họ quay trở lại trang viên ở Dorsett trước một ngày, nhưng Satsuki chẳng thể chợp mắt một chút nào trên cái giường king-size có mái che kia. Từ hôm Angelica đến gặp họ, quan hệ giữa cậu và Edward ngày càng trở nên tồi tệ hết mức. Trước đó, chỉ có Satsuki thờ ơ với Edward, nhưng giờ ngay cả Edward cũng tỏ ra không buồn nói chuyện với cậu. Thậm chí còn chẳng thèm nhìn cậu.

Neville cũng đã nhận ra tình hình không ổn trong mối quan hệ của hai người họ, nhưng hắn không dám xía vào. Có thể vì hắn nghĩ sau đám cưới này, hai người đó sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Bữa tiệc được tổ chức tại phòng bar. Sự xa hoa của nó có thể sánh ngang với bất kì một khách sạn nào ở Luân Đôn. Và tạ ơn chúa, Angelica không đến dự.

“Đã đến giờ rồi, May,” Neville nhắc khéo lúc cậu đang bận rộn tiếp khách, sau đó hai người cùng chạy lên cầu thang đến một căn phòng nhỏ.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến,” hắn vừa đi vừa nói. Đôi mắt hắn nheo lại và khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. Trông thật khó coi.

“Anh có chuyện gì buồn sao?” Satsuki hỏi hắn.

“Tôi đang nghĩ Edward đã ghét cuộc sống của một quý tộc như thế nào, mà giờ cậu ta lại không chỉ định cố gắng giữ cái danh vị mà còn cả đống tài sản của cậu ta nữa,” Neville đột nhiên ngừng nói, sau đó nhún vai. “Cuối cùng, cậu cần phải biết điều này.”

“Chắc chẳng phải điều tốt lành gì,” Satsuki nói.

Dưới cái nhìn sốt sắng của Satsuki, Neville bắt đầu nói tiếp. “Có thể không. Nhưng lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, cậu ta là hình ảnh của một sinh viên hoàn hảo đáng ngưỡng mộ. Nhìn bên ngoài, cậu ta là một đứa con tuyệt vời, ngoan ngoãn thuận theo con đường cha mẹ sắp đặt sẵn mà không một lời kêu ca. Nhưng tâm hồn cậu ta lại đau khổ. Cậu ta luôn cảm thấy mặc cảm trước những đặc ân mà mọi người mang lại cho cậu ta.”

“Mặc cảm?” Satsuki lặp lại.

Neville gật đầu. “Đúng vậy. Cậu ta luôn biết thế nào là sai, thế nào là đúng. Nên cậu ta đã tự xác định cho mình phải sống như thế nào, dù cho cậu ta có bao nhiêu đặc quyền đi chăng nữa. Chuyện đó bắt đầu từ khi cha mẹ cậu ta qua đời. Một cái tước vị cùng đống tài sản khổng lồ bỗng ngoài ý muốn rơi vào tay cậu ta. Mặc dù có kèm theo điều kiện cậu ta phải kết hôn. Nhưng cậu ta chỉ chịu đựng nó như một điều không may.”

“Ý anh nói đống tài sản kếch sù đối với anh ta chỉ là một gánh nặng?” Satsuki hỏi.

Neville lại gật đầu. “Đúng vậy. Từ khi còn bé, cậu ta đã có tất cả mọi thứ. Cậu ta chẳng bao giờ phải động tay làm việc gì. Cậu nghĩ đó là hạnh phúc sao? Tôi xuất thân từ gia đình lao động. Dù tôi được đến trường, tôi vẫn chẳng thể thay đổi thân phận gốc gác của mình. Nhưng khi gặp Edward, cậu ta bảo tôi hạnh phúc. Tôi có hàng đống việc phải làm. Điều đó có nghĩa là tôi đang sống. Còn cậu ta thì không.”

Neville mỉm cười nhìn khuôn mặt bối rối của cậu bé người Nhật.

“Neville, anh…?” Satsuki lên tiếng.

“Không phải nói gì hết. Nó sẽ làm tôi thấy không vui,” Neville cười nói.

--------------------

Satsuki trút bỏ chiếc váy màu hồng cam mỏng manh cậu đang mặc và thay một bộ váy trắng tinh khôi đã được chuẩn bị sẵn. Bốn người đã chờ sẵn nãy giờ để trang điểm cho cậu, làm lại tóc thành một kiểu đầu khác.

“Trông cậu còn đẹp hơn cả tưởng tượng!” một trong số họ hào hứng nói.

Một người khác cũng không kiềm chế được mà thốt lên.

“Mái tóc và đôi mắt đen láy mới đẹp làm sao!”

“Là phụ nữ, tôi thấy mình thật thua kém.”

Satsuki cười thảm. “Cô nói vậy, nhưng tôi là con trai đấy.”

“Cậu nói vậy là không được đâu nhé!” họ kêu lên. “Đây, hãy tự nhìn vào mình đi.”

Satsuki thận trọng nhìn vào trong chiếc gương lớn. Vai và ngực cậu bị để lộ nhiều hơn cậu nghĩ, nhưng cái độn ngực đã được chỉnh cho phù hợp và những đường nét trên cơ thể cậu thật tuyệt vời. Một chuỗi vòng đính kim cương đeo vừa khít trên cổ cậu, toả sáng lấp lánh. Ngón áp út bên tay trái cậu đeo một chiếc nhẫn chạm viên kim cương xanh biếc.

Có tiếng gõ cửa và Edward bước vào.

“Satsuki, cậu đã xong…” Edward lặng người ngay khi nhìn thấy “cô dâu” của anh.

“Trông tôi ổn chứ?” Satsuki lo lắng hỏi Edward.

“Phải. Cậu rất xinh đẹp,” Edward không nói nên lời.

Một cô gái gật đầu theo. “Dĩ nhiên. Dù sao những thứ đẹp đẽ nhất Luân Đôn đang được khoác lên người cô ấy mà.”

“Có khi còn là đẹp nhất Anh quốc ấy chứ!”

Mấy cô gái cười với nhau, còn Edward thì chẳng thể rời mắt khỏi Satsuki.

-----------------

Lễ cưới được tổ chức ở ngoài vườn.

Mùa xuân năm nay đến sớm. Hoa huệ tây và thuỷ tiên đang nở rộ khắp nơi, cùng những cái cây đang rợp màu xanh của lá. Một vẻ đẹp không thể tưởng tượng nổi đã xua tan hoàn toàn cảnh sắc của mùa đông nơi khu vườn.

Khách khứa đều rất ngạc nhiên khi bữa tiệc trong nhà đột nhiên trở thành đám cưới ngoài trời, nhưng không ai lại không hài lòng với hôn lễ ngay giữa khu vườn xinh đẹp dường này.

Trái tim Satsuki cứ chìm dần trước khuôn mặt vui vẻ của mọi người. Trong cậu là cảm giác tội lỗi khi lừa dối tất cả những người đang có mặt ở đây, những người đang chúc tụng cho họ cùng với sự nuối tiếc khi phải rời xa Edward khi cả hai vẫn chưa làm hoà với nhau. Hai cảm xúc ấy đồng thời làm tan nát trái tim cậu.

Cuối cùng, nghi lễ đã kết thúc, hai người nắm tay nhau đi vào trong nhà. Khách khứa cũng đã ra về, nhưng “đôi vợ chồng” mới cưới vẫn phải tiếp tục đóng kịch trước người hầu, những kẻ vẫn chẳng hay biết gì.

“Chúc mừng, cậu Edward,” người quản gia vẫn luôn vô cảm kia thốt lên trong tiếng nức nở. “Tôi tin là cô sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy, phu nhân.”

Phu nhân?

Satsuki thấy hơi kì quặc trước sự thay đổi trong cách ông ta gọi cậu. Nghĩ đến việc chỉ còn được gặp ông ấy đến ngày mai nữa thôi đã khiến cậu không chịu nổi.

“Đừng nói mấy câu vớ vẩn nữa, ông già,” Edward nói, nhẹ nhàng quở trách người quản gia.

“Vâng, thưa cậu. Tôi đã sửa soạn lại phòng ngủ mà cha mẹ cậu từng dùng. Chúc cậu có một đêm vui vẻ.” Người quản gia cúi đầu, liền đó mấy người hầu khác cũng cúi đầu theo.

Edward và Satsuk nắm tay, mỉm cười với nhau, rồi cùng đi lên phòng.

-----------------------

Ngay khi vừa bước vào phòng, họ liền bỏ tay nhau ra.

Một ít đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị sẵn cho họ, gồm có rượu sâm panh, hoa quả và sandwich.

Satsuki bỗng cảm thấy đói khủng khiếp, bởi suốt cả bữa tiệc, cậu lo lắng đến mức chẳng ăn được gì.

“Tôi hơi đói. Tôi có thể ăn chứ?” Cậu chỉ vào bàn thức ăn.

“Cứ tự nhiên,” Edward nói. “Dù sao họ cũng làm để chúng ta ăn mà. Họ sẽ rất vui nếu cậu ăn chúng.”

Itadakimasu.” Satsuki lẩm bẩm trước khi bắt đầu lặng lẽ ngồi ăn.

Edward nhìn cậu mà cố nhịn cười.

“Sao vậy?” Satsuki ngờ vực hỏi.

“Cậu vẫn luôn vui vẻ nhất khi được ăn uống,” anh ta đáp.

Satsuki tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn không ngừng ăn.

“À,” Edward tiếp tuc. “Ngày mai, chúng ta sẽ đến sân bay Heathrow và chia tay ở đó. Giờ tôi sẽ kí séc cho cậu.” Anh mở ngăn kéo lấy ra một tập séc. Có vẻ anh đã đem hết những thứ quan trọng sang phòng này từ trước đó. “Cậu đã làm rất tốt.” Anh ta viết số tiền lên tấm séc rồi đưa nó cho Satsuki. “Vì chúng ta đã đẩy kế hoạch lên sớm một chút, nên tôi sẽ trả thêm 2000 bảng. Nếu vẫn chưa đủ thì hãy nói luôn với tôi.”

Satsuki nhìn tấm séc.

“Anh sẽ làm gì sau khi chúng ta đến sân bay?” cậu hỏi.

“Tôi định đến Nhật Bản,” Edward thú nhận. “Tôi muốn đến xem đất nước nơi cậu đã lớn lên.”

“Tuyệt đấy. Thời gian này hoa anh đào đang nở rộ, rất đẹp, có thể sánh ngang với khu vườn của anh.” Một giọt lệ đột nhiên rơi xuống từ khoé mắt cậu.

“Satsuki…” Edward đến bên cạnh Satsuki và ôm trọn khuôn mặt cậu bằng đôi bàn tay anh. “Cậu đã trải qua những chuyện kinh khủng vì tôi. Tôi phải làm sao để xin lỗi đây?”

Satsuki lắc đầu, sau đó từ tốn xé tan tờ séc.

“Cậu đang làm gì vậy?” Edward kêu lên, tròn mắt ngạc nhiên.

“Tôi không cần số tiền này. Tôi không thể chấp nhận nó. Quả thực lúc đầu tôi đã làm việc này vì tiền, nhưng đó không phải là tất cả.” Satsuki nhìn thẳng vào mắt Edward. “Tôi làm vậy vì tôi yêu anh. Tôi muốn giúp anh.”

“Satsuki, đừng nói nữa,” Edward nói. “Tôi sẽ không kiềm chế được mình mất.”

“Tôi không quan tâm.” Rồi Satsuki nhẹ nhàng đặt đôi môi đã lấm lem nước mắt của mình lên môi Edward. Cuối cùng, cậu cũng nhận ra được con tim mình. Cậu đã bị Edward cuốn hút ngay từ lần đầu tiên họ gặp gỡ. Cậu cố gắng chối bỏ những cảm xúc của mình nhưng chúng vẫn không chịu buông tha cậu.

“Satsuki…” Edward đáp lại nụ hôn, thật chân thành, thật sâu sắc.

“Phấn trang điểm của tôi nhoè hết rồi,” Satsuki lảng đi che giấu sự xấu hổ của mình, đẩy Edward ra. “Tôi phải đi tắm…”

Edward nở nụ cười trìu mến nhìn Satsuki rời đi.

Tắm rửa xong xuôi, Satsuki khoác một chiếc áo choàng tắm lên tấm thân trần của mình. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, tim cậu đập rộn ràng. Mặt cậu cố tỏ ra bình tĩnh, thu hết can đảm, cậu quay lại căn phòng nơi có Edward đang chờ.

Edward, đang ngồi trên giường, mỉm cười với cậu và dang rộng vòng tay. Lo lắng và sợ hãi lập tức bị xua tan chỉ bằng một nụ cười dịu dàng của anh.

Run rẩy, Satsuki rúc mình trong vòm ngực Edward. Một cơn mưa những nụ hôn dịu dàng lướt trên bờ môi của Satsuki. Tiếng rên rỉ khẽ thoát ra từ miệng cậu. “Mm…”

Edward thì thào giữa những nụ hôn. “Satsuki, mở miệng ra nào.”

Đoán được ý định của anh ta, hai má Satsuki chợt ửng hồng. Cậu khẽ tách môi, để Edward tiến vào.

Chiếc lưỡi của Edward nhanh chóng lao vào, và chiếm lấy lưỡi của Satsuki. Môi họ mạnh mẽ chạm vào nhau, đảo qua đảo lại liên tục và liên tục. Một dòng chất dịch chảy xuống cằm Satsuki cùng những giọt lệ bắt đầu trào ra từ làn mi đang khép hờ của cậu.

“Đ-đủ rồi…” cậu thở dốc.

Toàn bộ sức nặng đè lên cơ thể Satsuki cùng những nụ hôn khiến cậu không thở nổi. Cậu lần hai tay lên lưng Edward, bấu chặt nó bằng tất cả sức lực mà cậu có.

“Satsuki…” Edward khẽ gọi tên cậu.

Mắt cậu bật mở, thấy Edward đang ở ngay trước mắt, trìu mến nhìn cậu. Chút sợ hãi cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.

Edward dịu dàng hôn lên đôi môi cậu một lần nữa, rồi nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Satsuki nhắm mắt và để mặc Edward nằm trên cậu.

Edward trượt đôi tay mình lên khắp nơi trên cơ thể Satsuki.

Satsuki cảm thấy một luồng nhiệt đang dần dâng lên trên từng thớ thịt. Cậu cắn cắn môi và cố ngăn lại tiếng hét.

“Satsuki, hãy để anh nghe thấy tiếng của em,” Edward thì thầm bên tai Satsuki. Anh khẽ cắn lên vành tai ấy.

Satsuki yếu ớt quay đầu đi.

Edward khẽ cười trước hành động đó. Môi anh dần trượt xuống cổ cậu và mơn trớn vùng lõm ở xương quai xanh. Và rồi, để lại một dấu hôn khẳng định sự chiếm hữu của mình ở đó.

Khi vòm ngực được chiếc lưỡi và bàn tay kia âu yếm, Satsuki vô tình bật ra một tiếng rên. Cơ thể cậu đã trở nên mẫn cảm và ngay lập tức phản ứng lại. Cậu cố đẩy Edward ra bằng cánh tay vô lực.

Edward dễ dàng khống chế sự kháng cự của cậu và tiếp tục trượt những đường dài bằng đôi môi mình trên cơ thể Satsuki.

Thứ đàn ông của Satsuki đã bị lấp đầy bởi hoả nhiệt và bắt đầu ngẩng lên dưới những đụng chạm của Edward. Edward dùng cả hai tay mơn trớn nó khiến toàn bộ cơ thể Satsuki run lên.

“Oh!” cười nham hiểm trước phản ứng của Satsuki, Edward đưa cái đó của Satsuki vào miệng mình. “Không!”

-----------------

Cảm giác dễ chịu cứ dâng lên như một sự tra tấn đối với Satsuki. Dục vọng lan toả khắp cơ thể cậu. Và làm da đã ửng sắc hồng. Cậu ép đôi mắt mình nhắm chặt lại và cố để cái cảm giác này qua đi, nhưng sự ấm áp, ẩm ướt nơi vật thể căng cứng đang nằm trọn trong miệng Edward kia lại cứ thế từng đợt từng đợt cuộn lên bao cảm giác trong cậu.

“Không… bỏ tôi ra… Ed…”

Nhưng Edward vẫn ngó lơ lời van nài của Satsuki. Nước mắt vô thức trào ra nơi khoé mắt, lăn dài trên má cậu.

Chiếc lưỡi của Edward chậm rãi liếm quanh vật thể của cậu, rồi khẽ đặt một nụ hôn trên đỉnh của nó.

“Mm…ngg…” Satsuki rên rỉ, mọi giác quan như ngừng trệ trước những cái vuốt ve. Cơ thể giờ đây chỉ còn biết thuận theo cảm giác thoả mãn mà cậu nhận được. Cậu cố gắng ngăn Edward lại, nhưng bàn tay khi chạm được đến đầu Edward đã mềm yếu đến độ chỉ có thể túm được một nhúm tóc. “Mm… không…” Cậu nhìn Edward, ánh mắt ướt át đầy đam mê. Sức lực bỗng tràn về trên những ngón tay, cậu vò đầu Edward. Cậu sắp không thể chịu nổi nữa.

Edward ngẩng lên nhìn cậu, vừa nhìn, vừa mút ngày càng mạnh hơn.

“Mm!” Satsuki thét lên.

Edward nhận lấy tất cả sự hưng phấn của Satsuki.

Satsuki thở dồn dập, ngực phập phồng. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cuộc đời này, chưa bao giờ cậu từng nếm trải cảm giác dễ chịu đến thế. Cậu vô lực nằm trên giường, mệt mỏi. Luồng hoả nhiệt vẫn âm ỉ chạy bên trong cậu.

“Satsuki…”

Nghe thấy tên mình, Satsuki nặng nề mở đôi mắt đang nhoà đi vì lệ. Không thấy rõ, nhưng cậu vẫn nhận ra hình bóng Edward đang nhìn cậu đầy vẻ quan tâm.

Edward đặt một tay lên má Satsuki và tát nhẹ. Môi anh chạm lên đôi mắt đang khép chặt của Satsuki và liếm sạch những giọt nước mắt ở đó. Sự dịu dàng ấy đã trấn an Satsuki.

“Satsuki, tiếp tục nào,” anh thì thầm.

Satsuki, đang say đắm trong những nụ hôn, lập tức lại trở nên căng thẳng trước câu nói ấy.

“Sẽ ổn thôi,” giọng nói êm dịu của Edward vang lên cùng những nụ hôn vội vàng trên má cậu.

Một cách chậm rãi, sự căng thẳng trên cơ thể Satsuki dần tan biến.

Vừa trao những nụ hôn tới tấp trên khuôn mặt cậu, Edward vừa đưa một ngón tay vào trong Satsuki.

“Ah!” Satsuki thét lên.

Những kí ức và cảm giác từ lần đầu tiên dội về trong cậu, chân cậu co lại. Cậu quay người và cố gắng vùng thoát.

Edward nhẹ nhàng ngăn cậu lại. Anh chậm rãi đưa thêm một ngón tay vào, rồi một ngón nữa, để Satsuki có thể mỗi lần từ từ chấp nhận sự xâm chiếm lớn hơn trong cơ thể cậu.

Cơ thể khẽ run rẩy, Satsuki cố ngăn lại cảm giác ấy. Nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

Edward hôn lên làn mi ấy để trấn an cậu. “Là nơi này, đúng không?” Ngón tay anh ấn vào một nơi trong Satsuki – tuyến tiền liệt.

Giờ thì Satsuki đã biết nó là gì, cậu đã tìm hiểu về nó sau lần đầu tiên đó.

“Không!” Lưng cậu cong lên cùng với tiếng hét. Một cảm giác thoả mãn tuyệt vời hơn hết thảy bao trùm lên cơ thể cậu. Mới chỉ có một lần, nhưng Edward vẫn còn hoàn hảo nhớ rõ từng nơi trên cơ thể Satsuki. “Không… dừng lại..” cậu thổn thức.

Cậu hoàn toàn không khống chế được mình. Cậu sợ hãi cảm giác thoả mãn ấy. Cậu không còn điều khiển nổi lý trí của mình nữa.

Còn Edward, vẫn tảng lờ tiếng hét của cậu và kiên nhẫn tấn công vào điểm đó trong cơ thể cậu.

Từng phút trôi qua, thứ đàn ông của Satsuki, đã kiệt sức và mềm oặt, giờ đây lại bùng cháy dục hoả mà dựng thẳng lên.

Satsuki tìm kiếm một chỗ dựa cho chút sức tàn yếu ớt của mình, và cậu vòng tay ôm chặt lấy cơ thể Edward.

Cảm thấy bên trong Satsuki đã được mở rộng vừa đủ, Edward nhẹ nhàng rút tay ra. Một tiếng rên khẽ bật ra từ đôi môi Satsuki.

“Satsuki…”

Satsuki hướng ánh nhìn về phía tiếng gọi. Khuôn mặt Edward đang tiến sát ngày một gần. Anh đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi cậu. Lưỡi của anh tìm kiếm và cuốn lấy lưỡi cậu. Thật trẻ con, nhưng Satsuki cũng cố gắng đáp lại nó. Và rồi…

“Nng!”

Tiếng thét của cậu bị nuốt gọn trong miệng của Edward.

Một sức nặng chưa từng có đang mở đường tiến vào bên trong Satsuki. Cậu trào nước mắt bởi cảm giác dồn ép và đau đớn. Miệng cậu đang bị chiếm hữu, cậu không thể giải thoát cảm giác ấy bằng những tiếng gào thét. Luồng dục hoả không thể kiềm chế từ đâu cứ ngày một dâng lên trong cậu. Móng tay cậu bấu chặt lên cái lưng mà cậu đang ôm lấy. Nếu Edward là kẻ đã khiến cậu đau đớn, thì chỉ có anh mới có thể giải thoát cậu khỏi nỗi đau đớn này.

Satsuki nhắm chặt mắt.

Khi Edward đã chôn chặt anh trong Satsuki, họ ngừng lại một lúc.

Cuối cùng, Edward chậm rãi rời môi Satsuki.

“Mmph…” Satsuki thở hổn hển. Mặt cậu nhăn lại vì đau. Nhưng dù vậy, cậu cũng không đẩy Edward ra nữa.

Edward khẽ gọi tên cậu, thật êm dịu, âu yếm. “Satsuki, Satsuki.” Anh hôn lên những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu, một lần lại một lần đặt đôi môi của mình nơi mắt cậu. “Tiếp tục nhé.”

Satsuki gật đầu. Và Edward bắt đầu chậm rãi chuyển động.

“Ow… ah!” Giọng cậu cất lên đầy đau đớn. Edward khẽ chạm lên bộ phận đã mềm nhũn của Satsuki, nắm chặt lấy nó. Cơ thể cậu như được kích thích trở lại, sự tỉnh táo cũng theo đó mà tan biến.

Edward đã khám phá chính xác những nơi nhạy cảm của Satsuki. Kích thích cậu từ cả phía trước và phía sau cùng một lúc, anh nghe thấy sự mới mẻ và thú vị trong những tiếng rên rỉ của cậu.

Satsuki đã nửa tỉnh nửa mê trong cảm giác dễ chịu chạy dọc cơ thể. Tiếng kêu đầy nhục cảm bật ra từ miệng cậu. “Ah,ah…Nnn…”

Lưng cậu cong lên. Bị khám phá sâu bên trong và cuối cùng lên đến đỉnh điểm, cậu tự giải thoát toàn bộ.

Edward cũng thả lỏng dục hoả của mình bên trong Satsuki.

Satsuki cố mở mắt. Rồi lại nhẹ nhàng khép chúng lại, và cậu buông tay trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Loading disqus...