“Tôi cứ nghĩ họ đều ghét tôi ngay từ lúc đầu nhìn thấy tôi. Tôi đã hơi thất vọng,” Satsuki nói, bắt đầu gợi chuyện với Edward khi hai người đang trên đường về Luân Đôn.
“Tôi biết,” Edward có vẻ miễn cưỡng trả lời.
“Tôi nghe nói sẽ có một bữa tiệc vào tháng tới,” Satsuki bâng quơ nói.
“Yeah,” anh đáp. “Và sẽ có vị hoàng tử của đất nước nào đó hay một ai đó tương tự thế sẽ đến dự nữa thì phải. Anh ta sẽ đến thăm Anh quốc trong vòng bí mật.”
“Một hoàng tử?” Satsuki thốt lên kinh ngạc. Cậu đã làm quen với những kiến thức về gia đình hoàng gia ở Nhật, những con người sống “trên những tầng mây”, vượt xa cuộc sống của những người bình thường. Cậu biết chắc chắn mình sẽ chẳng bao giờ có thể đến gần họ. Người hoàng tộc ở những đất nước khác thì lại càng xa lạ với cậu. Nhưng nhìn thái độ không mấy quan tâm của Edward, có vẻ hoàng gia cũng chẳng có gì là đặc biệt đối với những kẻ quý tộc như anh.
“Anh định đến đó chứ?” Satsuki hỏi.
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình hết.”
Là một người bình thường, cậu chẳng dám tưởng tượng sẽ được đến một bữa tiệc lớn mà có cả thái tử tham dự như thế. Cậu thấy hoàn toàn mù tịt về việc phải cư xử như thế nào ở những nơi như vậy.
“Đương nhiên, và cậu cũng phải đi với tôi.” Edward hờ hững nói.
Satsuki tái mặt. “Nhưng chẳng lẽ anh không định có sự chuẩn bị nào cho nó sao?”
“Cậu sẽ phải bắt đầu luyện tập nghiêm khắc khi chúng ta về nhà,” Edward cười, đầy hứng thú.
“Luyện tập cho cái gì?” Satsuki thốt lên.
“Để tránh cậu có hành động ngớ ngẩn nào đó ở bữa tiệc và để trở thành một quý cô hoàn hảo đến mức không ai có thể chê bai gì được,” Edward đơn giản đáp lại.
Satsuki thấy như sắp ngất.
--------------
Mấy bài học giống kiểu trong phim “Shall We Dance?” hơn là “My Fair Lady”. Khi Satsuki từ trường về đến nhà, tiết học về những điệu waltz đang sẵn sàng chờ cậu. Cậu nhảy, theo tiếng nhạc và theo sự dẫn dắt của Edward.
“Với người bắt đầu thì cậu nhảy như thế này là khá tốt rồi đấy,” Edward nói, giọng điệu đầy hồ hởi.
“Bọn tôi đã học nó ở trường,” Satsuki nói, khuôn mặt ửng đỏ. Đối với người đã từng được học rồi thì cậu nhảy thế này là khá tệ.
Lớp của cậu nữ ít hơn nam nên khi bắt cặp để nhảy thường bị thừa nam. Mấy cô gái bên lớp múa thì lại khó tính - họ không thích nhảy với những thằng con trai không biết khiêu vũ. Một khi bạn đã bị mang tiếng là một kẻ khiêu vũ cực tệ, các cô gái sẽ không bao giờ bắt cặp với bạn nữa. Và Satsuki thì tệ kinh khủng cái môn này. Nên cậu chẳng bao giờ được nhảy với bạn nữ nào, và dù cậu có luyện tập thế nào thì khoảng cách giữa cậu và mọi người vẫn cứ lớn thêm lên mà thôi.
Satsuki đã kể lại hết với Edward về chuyện đó.
“Đáng ra cậu nên nói sớm hơn mới phải,” Edward nhẹ nhàng quở trách. “Tôi đã tốn biết bao nhiêu thời gian dạy cậu khiêu vũ.”
“Tôi biết, tôi đã không nghĩ đến,” Satsuki nói.
“Chúng ta vẫn còn thời gian.” Edward cười hiền hoà.
Trong một troáng, Satsuki như bị hút hồn bởi khuôn mặt của Edward. Nó thật hoàn hảo, thực sự không có lấy một khuyết điểm, và người đàn ông này đang cười vì cậu. Cậu vẫn chưa quen với nó. Khi Edward nhìn cậu, tim cậu đập mạnh và cảm giác thật khó thở.
“Cậu thấy không ổn ở đâu sao?” Edward kì lạ hỏi khi thấy cậu đột nhiên không nói gì.
“Không, chỉ là tôi thấy rất vui vì đã quen biết anh, Edward ạ.” Cậu thành thực trả lời.
“Cả hai chúng ta đều thấy vậy.” Edward lại mỉm cười và nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu.
“Mình và anh ta vẫn đang trong thời gian luyện tập, vậy nên được thôi.”
Satsuki chấp nhận nụ hôn không một chút kháng cự.
-----------
Tháng ba đã đến, cái ngày bữa tiệc được tổ chức cũng đến.
Edward đăm chiêu lo lắng đi tới đi lui trong phòng đợi Satsuki sửa soạn.
“Cậu không bình tĩnh một chút được sao, Edward?” Neville gắt lên.
“Bình tĩnh? Ý cậu là tôi đang mất bình tĩnh?” anh bạn của hắn bật lại, vẻ mặt nhăn nhó. Trông anh ta có vẻ không vui.
Neville nhún vai. “Mặc kệ cậu vậy.”
Người đàn ông tóc vàng ngồi phịch xuống ghế một cách bực bội.
Neville chưa bao giờ thấy người bạn này của hắn lại tỏ ra cáu kỉnh với những việc cỏn con. Ngay cả khi cả chuyến xe điện ngầm bị bọn khủng bố gài bom vào ba năm trước, mặt anh ta cũng chẳng một chút biến sắc. Và lúc này, hình như anh ta đã chuẩn bị xong xuôi cho bữa tiệc… và có lẽ đang rất lo lắng cho Satsuki.
Edward gần đây đã thay đổi. Một điều rõ ràng là anh đã uống ít rượu hơn. Trước đây, mỗi ngày là những lần anh tìm đến rượu để nhấn chìm sự chán chường. Còn giờ đây, dù anh không bao giờ thể hiện mối bận tâm dù chỉ là nhỏ nhất cho bất cứ điều gì, anh lại lo lắng cho Satsuki như cho chính bản thân mình.
“Có lẽ đây là một chuyện tốt.”
Neville không thực sự ôm hi vọng về chuyện này, tuy vậy, sự thay đổi ấy lại không phải do anh, mà nguyên nhân lại là sự xuất hiện của cậu nhóc châu Á ấy.
“May sửa soạn quá lâu rồi. Không biết cậu ấy có sao không nữa,” hắn nói lên điều mà Edward đang lo lắng.
Hắn cảm thấy hắn hiểu rõ tâm tư của Edward. Họ đã quen nhau đủ lâu để chắc chắn về điều đó. Những hắn vẫn không có khả năng có thể làm thay đổi anh bạn của hắn.
“Lần này không được phép thất bại,” cuối cùng, Edward lên tiếng, cười nhạt.
Hoàng gia nước ngoài cũng sẽ tham dự bữa tiệc này. Nếu Satsuki bị lộ, vụ scandal này sẽ không chỉ dừng lại trong phạm vi Anh quốc.
------------
Cuối cùng, cửa bật mở và Satsuki xuất hiện, cậu đã chuẩn bị xong.
Neville há hốc miệng kinh ngạc.
Satsuki đang mặc một chiếc váy Trung Hoa màu trắng lịch thiệp với một đường xẻ dài đến đùi và không cần mặc váy lót bên trong. Những đường chỉ thêu bằng vàng trang trí lên chất vải lụa. Edward đã đặt từ một nhà thiết kế hàng đầu may nó bằng được với bất kì cái giá nào. Nó thật vừa vặn với thân hình mảnh mai của Satsuki và thật khó để có thể tin nổi Satsuki thực sự là một chàng trai. Mái tóc đen được buộc cao, để lộ những đường nét gợi cảm nơi sau cổ. Có lẽ một phần hiệu quả cũng là nhờ trang điểm. Nhưng chẳng có gì phải băn khoăn rằng một người con gái khoác trên mình nét đẹp bí ẩn của phương Đông đang đứng ngay trước mắt họ.
Neville thì thào, “May, trông cậu như một người hoàn toàn khác.”
Satsuki nở nụ cười tươi. “Chào buổi tối, ngài Oakley.”
“Ôi, không.” Neville xua tay. “Đừng nói chuyện với tôi khách sáo như vậy chứ.”
Edward nâng một bàn tay của Satsuki, bàn tay với chiếc găng tay dài viền ren, đặt một nụ hôn lên mặt sau của nó.
“Satsuki, cậu thực sự rất xinh đẹp.” Edward say mê nói, vẻ mặt không còn chút dấu hiệu của thái độ bồn chồn ban nãy. Sự say mê trong giọng nói của anh khiến người ta có cảm giác như anh sẽ vồ lấy, siết chặt Satsuki trong vòng tay và hôn cậu nếu Neville không ở đó.
“Cảm ơn.” Satsuki đôi má ửng hồng, rũ mắt xuống.
“Eh, May cũng thú vị thật đấy?”
Neville miễn cưỡng nở nụ cười, cảm giác mình thành người thừa ở đây. Cũng thấy hơi khó chịu. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn ở bên Edward, dù cho bao nhiêu ánh nhìn lạnh lùng từ mọi người xung quanh khi thấy hai người bọn hắn cạnh nhau. Dù Edward là người muốn hắn đến đây. Nhưng lúc này, hắn thấy mình như kẻ xâm phạm lén lút vậy.
Đúng lúc đó, chuông cửa reo vang.
“Để tôi ra xem. Chắc là tài xế của cậu.” Neville, không thể ở lại trong này một phút nào nữa nên đi ra ngoài cửa.
Hắn hoá đá trước vị khách bất ngờ đang đứng ngoài đó. Không phải ông tài xế, thay vào đó là một người phụ nữ tóc vàng với khuôn mặt có nét gì đó hao hao Edward – đó là cô nàng chị họ của anh, Angelica.
Hắn đã bất cẩn không kiểm tra xem đó là ai trước khi mở cửa. Nhỡ là một tên khủng bố thì chắc hắn đã bị giết chết trước khi hắn kịp nhận thức chuyện gì đang diễn ra.
“Edward có ở đây không?” Người phụ nữ mỉm cười quyến rũ. “Mà tôi và anh đã gặp nhau bao giờ chưa nhỉ?”
“Rồi, ở đám tang bá tước Argyle quá cố,” hắn đáp.
“Tôi nhớ ra rồi. Anh là bạn cùng trường với Edward,” người phụ nữ nói.
“Mừng là cô còn nhớ.” Khoé miệng Neville giật giật.
Bên cạnh mái tóc vàng óng ả, cô ta còn có được một khuôn mặt yêu kiều, đôi môi đỏ mọng quyến rũ và đôi mắt màu xanh lục. Người phụ nữ trước mặt hắn đây thực sự là một mỹ nhân. Nhưng có thể sẽ rất nguy hiểm nếu bạn chỉ đánh giá một người phụ nữ qua vẻ bề ngoài của cô ta.
“Anh làm ơn gọi Edward hộ tôi, được chứ?” người phụ nữ yêu cầu.
“Xin lỗi, nhưng tôi không chắc là cậu ta muốn gặp cô hay không,” Neville nói.
“Ồ!” Đôi mắt xanh của Angelica nhìn Neville toé lửa. Cô ta đẩy hắn ra và đi thẳng vào phòng khách, ầm ĩ gọi tên cậu em họ của cô ta. “Edward!”
“Angelica?” Edward, vừa bước ra cùng Satsuki, ngơ ngác trước sự xuất hiện bất ngờ của cô chị họ.
“Đừng có nhìn tôi như thằng ngốc vậy,” Angelica lên tiếng.
“Tôi không nghĩ là chị lại đến đây, chị họ ạ,” Edward nói.
“Ồ, tôi đã đợi khá lâu cho một lời mời trịnh trọng của cậu,” Angelica nói.
Edward nhấc mày. “Oh?”
“Nhưng cuối cùng không thể đợi được nữa, tôi đã tự đến đây. Giờ thì chúng ta đi thôi,” Angelica ra lệnh.
“Đi đâu?” Edward hỏi.
Tự nhiên Edward cũng thấy khó hiểu trước thái độ quả quyết của cô chị họ.
“Đương nhiên là tới bữa tiệc tối nay,” Angelica nhanh chóng đáp.
“Thật đáng tiếc, tôi đã có hẹn rồi,” Edward nói.
Angelica vội ngắt lời anh. “Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Xem ra cô ta vẫn cứ nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ.
“E là tôi không thể cùng chị đến bữa tiệc được,” Edward nói.
“Vậy là cậu muốn làm tôi bẽ mặt sao?” Angelica rít lên.
“Làm chị bẽ mặt…?” Edward dài giọng.
Neville không thể ngờ là Angelica lại bị ám ảnh bới những ý nghĩ điên rồ như vậy.
“À, Edward, đã đến giờ rồi,” Neville nhắc anh bạn hắn. Thật là lãng phí thời gian khi ở đây tranh cãi với cô ta.
“Cha tôi cũng đang đợi đấy. Đi thôi.” Angelica nắm lấy tay Edward và bắt đầu kéo anh đi.
“Angelica!” Edward cự lại.
Người phụ nữ dứng lại. “Gì vậy? Edward, nghe nói nữ hoàng cũng sẽ đến dự tối nay. Cậu định làm xấu mặt gia tộc ta trước mặt bà ấy sao?”
Satsuki đờ người, cậu níu lấy cánh tay của Edward như muốn khẩn cầu sự che chở từ phía anh. Neville để ý thấy khuôn mặt Satsuki đang ngày một tái đi. Rõ ràng là Angelica đã làm cậu sợ hãi.
Edward hướng ánh nhìn lên khuôn mặt Satsuki, đôi mắt anh nheo lại đầy quan tâm. Satsuki ngước lên nhìn anh, ánh mắt ánh lên nỗi lo lắng.
Edward mỉm cười dịu dàng và siết chặt tay Satsuki để cậu được yên tâm.
“Có lẽ chúng ta đã quá lạc quan rồi,” anh nói. “Nhưng vẫn còn nhiều cơ hội khác thôi.” Nói rồi anh quay qua người bạn của anh. “Neville, chăm sóc May nhé.”
Giao phó Satsuki cho Neville xong, Edward đồng ý đi cùng Angelica.