Hạ ngồi lặng nghe Thảo hát, đây là bài hát cô yêu thích nhất, cô bắt cậu nghe đến thuộc lời. Sao hôm nay cô lạ quá, vẫn là bài hát mọi khi, nhưng trong giọng hát của cô như có gì đó khác lạ. Nó truyền cảm và đầy tâm sự. Thảo hát xong quay sang mỉm cười với Hạ, hình như cậu đã hiểu ẩn ý trong câu hát của cô
-Thảo…có phải cậu đối với tớ…!
Cậu chưa kịp nói hết câu thì Thảo đưa tay lên môi cậu chặn lời lại
-Suỵt, đừng nói ra. Cậu chỉ cần làm theo lời con tim cậu nói, đừng để ý đến bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì, cứ thẳng tiến về phía trước. Đôi khi ích kỷ là một điều cần thiết, Hạ hiểu không?
Hạ không trả lời lại Thảo, cậu đứng vụt dậy đón taxi về nhà ngay, có lẽ cậu đã biết mình nên làm gì.
Mặt nước phẳng lặng bị khoấy động bởi những giọt nước mắt của Thảo, môi cô cười nhưng nước mắt lại rơi. Cô đối với Hạ không chỉ đơn thuần là tình bạn mười mấy năm, nó là một thứ tình cảm còn xa hơn thế nữa. Nhưng cô biết Hạ sẽ không bao giờ yêu cô, thế nên cô chỉ lặng lẽ đứng một bên làm cô bạn tốt bụng chúc phúc cho Hạ. Thảo tiếp tục hát bài Only Love, hát mãi không dừng, lời ca của cô theo gió bay xa, bay mãi, bay mãi…
<hết chap 2 >
...............
Chấn Vũ đang rất bứt rứt khó chịu, anh cứ đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ. Rồi anh ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm lấy tóc vẻ vô cùng khổ sở. Hai tiếng trước, anh vô tình nhìn thấy Hạ nắm tay một cô gái rất xinh. Anh định đuổi theo hai người nhưng lúc đó một chiếc xe tải chạy qua, đến khi anh nhìn lại thì Hạ đã đi mất. Cô gái đó là ai ? Nếu là bạn bình thường thì không thể nắm tay như vậy được! Hay là em gái của cậu? Nhưng Hạ nói cậu là con một mà. Với lại gia đình cậu đang ở Hà Nội, nếu em gái đến cậu phải nói cho anh biết chứ! Hay cô bé đó là người yêu của Hạ? Chỉ có lý do đó cậu mới không nói cho anh biết. Nhưng không phải cậu yêu anh sao? Tất cả là do anh ngộ nhận thôi sao? Đúng là hôm anh thổ lộ cậu không hề nói yêu anh, chẳng lẽ cậu không hề yêu thích anh? Nghĩ đến đó ngực anh đau nhói,không lẽ anh lại mắc phải cùng một sai lầm như cha mình!
Hai mươi năm trước chẳng ai không biết đến danh tiếng hoạ sĩ Chấn Lực, ông có tiền, có người vợ đẹp, có đứa con được công nhận là thiên tài hội hoạ khi mới lên mười tuổi. Ông có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông mơ ước. Lẽ ra mọi chuyện chỉ nên bình yên như thế nhưng giữa lúc danh tiếng ông lan xa đến hải ngoại, thì ông phát hiện ra vợ ông ngoại tình. Ông đã nổi điên lên dùng tay xiết chết bà vợ và đâm chết gã người tình. Rồi ông mỉm cười xoa đầu Chấn Vũ sau đó dùng dao tự đâm vào bụng mình. Lúc cảnh sát và hàng xóm xông vào nhà, người ta nhìn thấy một cậu bé cỡ mười hai tuổi ngồi nhìn chăm chăm vào xác cha mẹ, cậu không khóc chỉ ngồi yên như tượng gỗ, không cả một cái chớp mắt. Xung quanh đầy máu, cảnh tượng khủng khiếp làm ai nhìn thấy cũng phải gặp ác mộng . Kể từ đó Chấn Vũ không còn tin vào cái gọi là tình yêu, chuyện cha mẹ anh năm xưa là một vết thương không bao giờ lành trong tâm trí anh. Mỗi lần quen ai anh đều sợ sẽ có ngày họ bỏ rơi anh, và anh nhanh chóng rời xa họ trước khi dòng máu điên loạn của cha anh kịp trỗi dậy. Chấn Vũ lắc mạnh đầu. Anh tuyệt đối không bao giờ giống như cha anh được. Anh sẽ không làm hại Hạ, không bao giờ!
-Anh làm gì mà ngồi thừ ra vậy?
Tiếng Hạ vang lên trên đầu làm anh giật mình ngước lên, cậu đang nhìn anh mỉm cười. Nụ cười mà mới mấy ngày trước anh còn yêu quí biết bao, giờ đây nhìn thấy nó lòng anh trào dâng nỗi giận dữ. Chấn Vũ cố giữ thái độ như bình thường, anh hỏi cậu
-Vừa nãy em đi đâu?
-Em đi dạo!
-Em đi với ai?
-Thì đi một mình, em đâu có quen ai ở đây!
-Thật em đi một mình!?
-Vâng!
Cậu không muốn anh biết Thảo sớm, cậu định dành cho anh một bất ngờ. Với lại, cậu muốn giữ kín cuộc trò chuyện lần này với Thảo. Chấn Vũ không còn giữ bình tĩnh được nữa, anh đấy cậu ngã xuống ghế sofa. Hạ bắt đầu cảm thấy nguy hiểm khi nhìn vào đôi mắt đang long lên tia máu của anh, Chấn Vũ hôm nay có gì đó thật khác lạ, trực giác thôi thúc cậu phải tránh xa anh càng nhanh càng tốt
-Anh hôm nay sao vậy? Không khoẻ à, hay để em nấu gì cho anh ăn nhé!
Cậu định ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị anh đè chặt xuống ghế, không nhúc nhích gì được. Tay anh lần cởi cúc áo sơ mi của cậu, Hạ sợ hãi la lên
-Anh làm gì vậy!? Đừng đùa nữa mà anh! Buông em ra…!
Chấn Vũ chặn môi cậu lại bằng một nụ hôn, anh hôn cậu rất lâu như muốn cướp lấy từng hơi thở của cậu. Khi môi anh rời khỏi môi cậu, Hạ ho sắc sụa vội hớp lấy chút không khí. Nhưng cậu chưa kịp thở đều thì lại bị anh hôn thêm lần nữa, anh hôn cậu táo bạo. Lưỡi anh dần di chuyển xuống làn da trắng ngần nơi cổ cậu, vờn nhẹ rồi cắn mạnh vào làn da non tơ. Cậu la lên thất thanh, nước mắt chảy dọc theo khoé mi rơi xuống đất vỡ tan. Giật tung chiếc áo sơ mi trắng quăng xuống đất, anh nhìn cơ thể trước mắt mình như một con dã thú thèm thuồng nhìn con mồi. Hạ nước mắt lưng tròng cố la hét mong anh tỉnh trí lại, cậu không tin con người điên cuồng không lý trí này là anh, người luôn dịu dàng với cậu
-Anh à, tỉnh lại đi, anh không phải là Chấn Vũ mà em từng biết!
-Tôi chính là tôi, là Chấn Vũ bên em mấy ngày nay!
-Không, đừng có chạm vào người tôi! Anh không phải là Chấn Vũ, trả anh ấy lại cho tôi!
-Em cứ nói tôi không phải là Chấn Vũ, vậy thì phải như thế nào mới là Chấn Vũ?
-Anh ấy là người dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc cho tôi từng chút một, là một người đầy lý trí. Chứ không giống anh, như một con dã thú chỉ biết cắn xé, Chấn Vũ sẽ không làm tôi đau!
-Ha ha, em lầm rồi, đây mới chính là con người thật của tôi. Còn Chấn Vũ mà em thường thấy chỉ là vỏ bọc giả tạo mà thôi!
-Nói dối!
-Tin hay không tuỳ em!
Chấn Vũ tiếp tục hôn lên chiếc cổ trắng ngần để lại những dấu hôn như nung đỏ trên làn da, điên cuồng như muốn thiêu cháy cậu bằng môi anh. Anh lần chiếc lưỡi tham lam xuống ngực cậu, Hạ nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu, cậu thều thào nói
-Nếu anh không dừng lại ngay, em sẽ hận anh suốt đời!
Chấn Vũ khựng người lại, anh nhìn cậu, cậu nhìn anh, căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng. Bây giờ dù anh có dừng lại thì tất cả đã quá muộn, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Thế thì sao anh phải kềm chế mình chứ? Anh hằng đêm trong giấc mơ thấy cậu thuộc về anh, giờ đây cậu đang nằm trong vòng tay anh, gần đến mức chỉ cần giơ tay là chạm vào được! Anh muốn có cậu! Trọn vẹn con người cậu! Dù cho điều đó sẽ làm cậu căm ghét anh! Dù cho điều đó sẽ làm anh mất cậu! Nhưng hiện giờ anh chỉ là khao khát cậu! Khao khát đến điên cuồng!
Chấn Vũ tiếp tục hôn khắp người cậu, đến lúc anh định cởi thắt lưng của Hạ thì cậu không chịu thua vẫn cố hét lên
-Không! Ngừng lại…! Bỏ em ra, anh điên rồi Chấn Vũ!
-…
-Không!!!
Hạ cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi đôi tay như gọng kềm của anh. Đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng thì mồ hôi trên tay cậu như chất bôi trơn, cậu dễ dàng tuột tay ra khỏi cánh tay rắn chắc của anh. Hạ dùng hết sức đẩy anh ra, cậu đứng dậy chụp vội chiếc áo sơmi rồi mở tung cửa chạy ra ngoài. Anh lúc này mới tỉnh trí vội đuổi theo ngay, Hạ thấy anh đuổi theo, cậu càng sợ hãi cắm đầu chạy. Vừa lúc chiếc xe tải lao tới, cậu lo ngoái nhìn anh nên không hề thấy. Chiếc xe không kịp thắng lại lao vào cậu , trong khoảnh khắc, tất cả chỉ còn lại một màu đỏ của máu
Thảo đang đi tới nhà Hạ, thấy trên đường tụ tập đông người nên chen vào xem thử. Cô không còn tin vào mắt mình nữa, Hạ đang nằm trên đường. Chiếc áo trắng nhuộm một màu đỏ thẫm. Thảo vội chạy lại cầm máu cho cậu trước khi xe cứu thương tới. Còn Chấn Vũ đứng chết sững mắt nhìn chăm chăm vào Hạ, khung cảnh y như năm xưa anh tận mắt nhìn thấy cái chết của cha mẹ mình. Chấn Vũ ôm đầu la hét thất thanh rồi ngã xuống bất tỉnh, đến khi anh tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát, anh ngồi bật dậy, giọng một cô gái cất lên bên trái anh
-Tỉnh rồi à, cũng mau ghê chứ!
-Cô là?
-Tôi là bạn thân của Hạ tên Thảo, tôi mới từ Hà Nội đến!
Anh đã nhìn thấy Hạ nắm tay cô gái này, chẳng lẽ tất cả là do anh hiểu lầm Hạ? Anh hỏi cô gái tình hình của cậu
-Hạ có sao không?
-Hiện vẫn còn đang cấp cứu! Tôi hỏi anh, tại sao anh có ở đó mà để Hạ bị như thế này!?
-Tôi… !
-Hừ, nếu Hạ có chuyện gì thì tôi và cha mẹ cậu ấy không tha cho anh đâu! Anh có biết cậu ấy bị bệnh tim không ? Tính mạng đã mong manh như thế mà giờ lại bị…!
Thảo không thể nói dứt câu vì cổ họng cô đã nghẹn lại, cô bật khóc nức nở, đấm vào người anh liên tục. Chấn Vũ ngồi im để mặc cho cô đánh, anh như người mất hồn. Đột nhiên anh nói với Thảo
-Nếu thay tim thì Hạ có sống được không?
-Có thể, nhưng biết tìm đâu ra quả tim thích hợp cho cậu ấy, thời gian lại gấp rút thế này!
-Hãy lấy tim tôi thay cho cậu ấy!
-Anh đùa à? Chuyện này không phải là đùa chơi, nếu lấy quả tim ra anh sẽ chết!
-Là tại tôi nên cậu ấy mới gặp những chuyện như thế này, chỉ cần là vì Hạ tôi sẵn sàng đưa quả tim mình cho cậu ấy!
-Anh nhóm máu gì?
-RH+
-Hạ nhóm máu RH-, một nhóm máu khá hiếm, nên đã mười mấy năm rồi vẫn chưa tìm được quả tim thích hợp cho cậu ấy. Anh không trùng nhóm máu với cậu, không thế ghép tim được!
-Chẳng lẽ tôi không thể làm gì để Hạ sống được sao!?
-Thay vì ngồi đây than trách anh tốt nhất nên cùng tôi ra ngồi chờ cuộc phẫu thuật của cậu ấy!
Ca phẫu thuật đã qua mười hai tiếng đồng hồ
Thảo chưa dám báo tin cho hai bác biết chuyện của Hạ, cô sợ hai bác tuổi đã cao nay nghe tin này chắc sẽ không chịu đựng nối. Cô ái ngại nhìn về phía Chấn Vũ đang ngồi, anh như kẻ sắp chết không còn chút sinh khí. Cô sợ nếu chẳng may cậu có chuyện gì e rằng anh sẽ chết theo. Thảo lắc mạnh đầu cố xua đi ý nghĩ không may, Hạ nhất định sẽ không sao! Nhưng cơ hội thành công cho cuộc phẫu thuật chỉ có 15 %, xác suất quá ít. Cô bước đến khung cửa sổ của bệnh viện ngước nhìn lên bầu trời, vẫn xanh như cái hôm cô tiễn Hạ ra sân bay. Linh cảm của cô ngày hôm đó nay đã ứng nghiệm, chẳng lẽ cô chỉ có thể đứng yên nhìn Hạ chiến đấu với bệnh tật thôi sao? Thảo chắp tay cầu nguyện với trời cao, nếu năng lực con người là có giới hạn, vậy thì chỉ còn cách cầu xin ông trời
“Cầu mong kỳ tích sẽ xảy ra…”
Sáu năm sau
-Anh đi chậm quá!
-Đạp vậy là nhanh lắm rồi!
-Nếu mà cậu ấy chờ lâu đi mất là em không tha cho anh đâu!
-Em làm gì mà nôn nóng như gặp người yêu thế!
-Thì cậu ấy là mối tình đầu của em mà!
-Em không định nối lại tình xưa với hắn ta chứ?
-Hi hi…em có muốn người ta cũng không thèm, cậu ta và người yêu chẳng có chỗ trống cho em chen vào!
-Thế nên em mới bỏ cuộc, nhận lời làm bạn gái anh?
-Cũng một phần, nhưng quan trọng hơn em chọn anh là vì em thích anh!
-Thảo!
-Chết trời mưa rồi kìa!
-Em lấy áo khoác của anh che đỡ đi, sắp tới chỗ hẹn rồi!
Trong một quán cà phê nhỏ, có một đôi tình nhân ngồi cạnh nhau ngắm nhìn mưa rơi ngoài phố
-Hay thật, mưa đúng vào ngày sáu năm trước ta gặp nhau!
-Lúc đó em cũng đứng dưới cơn mưa như thế này…
-Và anh đã chạy đến bên em…
Tiếng nói chuyện thầm thì hoà lẫn vào nhau, nụ cười hạnh phúc, những chiếc hôn ngọt ngào, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau
Dù thời gian có trôi qua, với một số người mùa hè mãi mãi không bao giờ dứt…
<end>